Này, Cái Muôi Của Em - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Này, Cái Muôi Của Em


Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi phát bệnh, Tề Trình chỉ có thể miễn cưỡng xem như một người có thái độ sống tích cực, nói đúng ra thì anh hơi lười.

Chuyện nhà thì chắc chắn là không làm được, lúc đi học cũng chẳng bao giờ ôn bài hay chuẩn bị bài ở nhà, làm xong bài tập về nhà rồi thì ngay cả một chữ cũng không chịu viết thêm nữa.

Cho nên nhìn thời gian biểu mà Trì Trĩ Hàm đắc ý đưa cho anh, cả người anh đều tỏ ra không đồng ý.

“Anh phải làm việc theo kế hoạch trên thời gian biểu này thì em mới để anh quay lại phòng vẽ tranh.” Trì Trĩ Hàm bắt đầu dụ dỗ đe dọa.

Sau không khí quá mức ái muội hôm đó, Trì Trĩ Hàm vội vàng thẹn thùng vội vàng hạ nhiệt, đối với những thứ nguy hiểm trong phòng vẽ tranh, cô trực tiếp hạ lệnh — cô bắt Tề Trình chuyển giá vẽ xuống dưới lầu để vẽ, dù sao thì căn phòng này cũng rộng như vậy, anh một mình ngồi vẽ tranh trong góc cũng chẳng bị ai quấy rầy.

Lúc đó Tề Trình chỉ cười ngây ngô, đến lúc phản ứng kịp thì cả giá vẽ lẫn tất cả dụng cụ đều đã bị chính anh chuyển xuống dưới.

Tính một chút thì đã ba ngày anh không lên lầu rồi.

Mặc dù đến tận bây giờ anh vẫn chưa đoán ra được nguyên nhân Trì Trĩ Hàm không cho anh vào phòng vẽ tranh.

***

“Anh dậy không nổi.” Vừa nhìn mục đầu tiên của bản kế hoạch, anh đã phản đối.

Để anh lựa chọn giữa dậy lúc chín giờ sáng và không vào phòng vẽ tranh thì anh chắc chắn sẽ phải chọn không vào phòng vẽ tranh.

“Buổi tối ngủ sớm một chút là có thể dậy thôi.” Trì Trĩ Hàm ngậm một sợi mực khô trong miệng, nói chuyện ồm ồm.

“Buổi tối anh không ngủ được.” Cái việc đi ngủ lúc mười một giờ này… ngoại trừ lúc sinh bệnh buộc phải nằm ra thì anh cũng chỉ làm lúc còn đi học.

“Em ôm anh ngủ.” Trì Trĩ Hàm đang nhào bột mì với trứng gà, ăn hết một sợi mực khô, cả hai tay đều đang bận nên chỉ có thể nghiêng đầu, ra hiệu cho Tề Trình đút.

Tề Trình buông thời gian biểu xuống, xé một sợi cho vào trong miệng cô, khóe mày hơi nhăn.

“Đừng có ngậm.” Ngậm thứ này, nói năng không rõ lại còn dám dũng cảm nói muốn ôm anh ngủ, loại không khí này thật sự… rất không lãng mạn.

Kết quả cô gái dũng cảm kia vươn bàn tay đang dính bột mì lên chọc vào mũi anh một cái.

Sau đó cười hì hì lộ cả lúm đồng tiền, hất cằm chỉ chỉ bình sữa bỏ: “Giúp em thêm sữa.”

“Anh không muốn ngọt quá.” Tề Trình mở bình sữa bò ra, dưới mệnh lệnh của Trì Trĩ Hàm giúp cô đổ 100 ml, lúc cô bảo anh giúp thêm đường thì anh cẩn thận từng li từng tí chỉ đồng ý thêm một nửa.

“Em đã tính bớt rồi, còn bớt một nửa nữa sẽ không có vị đâu!” Trì Trĩ Hàm trừng anh.

Sau đó Tề Trình không dám nói gì, chỉ có thể ủ rũ thêm phần đường cát còn lại, phần bột mì dính trên chóp mũi chớp lóe chớp lóe.

Ở phương diện ăn uống, Tề Trình thật sự rất phiền phức.

Đêm qua lướt Weibo của cô phát hiện ra món bánh ngọt kiểu cũ vỏ giòn không dầu mà cô từng làm lúc trước, hôm nay vừa mở mắt đã nói muốn ăn.

Trì Trĩ Hàm ngẫm lại mình vẫn luôn lấy tiền lương của người ta, ăn đậu hũ của người ta, vì vậy đành đáp ứng yêu cầu của anh.

Nhưng mà anh cứ luôn đứng bên cạnh nào thì không cần nhiều bột mì, thích uống sữa tươi, đừng ngọt quá, như vậy vỏ bánh có giòn hay không, vân vân.

Thật là phiền phức…

Muốn ném luôn anh vào trong lò nướng…

“Tại sao nhất định phải làm theo thời gian biểu?” Cái người phiền phức kia mới yên tĩnh được vài giây lại tìm được vấn đề mới.

“Bởi vì tài liệu nói rằng sinh hoạt và nghỉ ngơi điều độ có lợi cho việc điều trị chứng uất ức.” Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, nhắc nhở anh: “Ngày mốt là anh phải bắt đầu giảm thuốc rồi.”

Lúc máy trộn bột hoạt động sẽ bắn nước ra xung quanh, Trì Trĩ Hàm sợ làm dây ra đất nên từ sau khi mở máy trộn bột thì bắt đầu chuyên tâm làm việc, để lại Tề Trình một mình đứng bên cạnh, cúi đầu nghiên cứu tờ thời gian biểu.

Thời gian vẽ tranh được quy định là bốn tiếng, chắc chắn là không đủ…

Tề Trình hơi nhíu mày.

Buổi sáng, sau khi ngủ dậy thì hoạt động tiếp theo chính là nửa tiếng rèn luyện thân thể, mặc dù gần đây thể lực của anh từ từ khôi phục nên đã bắt đầu chạy chậm, nhưng mà nửa tiếng thì quá lâu…

Tề Trình lại nhíu mày.

Giữa trưa còn phải ngủ trưa…

Hơn nữa mười một giờ đi ngủ thì sẽ không có bữa khuya…

Mấy thứ này đều không vừa lòng…

Đầu mày nhíu chặt lại, nhưng anh lại không tìm thấy lý do để không làm theo.

Vì vậy anh quyết định cứ cầm thời gian biểu đứng ở chỗ này, yên lặng phản kháng vốn là sở trường của anh từ xưa đến nay.

Nhưng mà Trì Trĩ Hàm rất bận.

Sau khi trộn bột thì bắt đầu rây bột mì, sau đó lại cúi đầu trộn tiếp.

Cô dùng que trộn silicon để trộn, động tác hơi mạnh một chút, Tề Trình sợ sẽ gây trở ngại cho cô nên yên lặng lui về sau một bước.

Sau đó cô lại bắt đầu tăng nhiệt độ lò nướng, bỏ hỗn hợp bột đã trộn vào trong túi bắt kem, nặn ra một mớ bánh, ở bên trên thả thêm mạn việt quất khô.

Tề Trình thích ăn mấy thứ chua chua ngọt ngọt như thế này, cho nên Trì Trĩ Hàm bỏ thêm một chút, ngẩng đầu chăm chú nhìn người đàn ông đang dùng im lặng để phản kháng kia, hài lòng nhìn anh nuốt nước miếng một cái.

“Có muốn thêm hạnh nhân bào không?” Trước khi bỏ vào lò nướng, Trì Trĩ Hàm hỏi một câu.

Nhìn thấy Tề Trình gật đầu, cô bốc một chút hạnh nhân đã bào sẵn, mỗi miếng bánh bỏ thêm một ít.

“Hàm lượng dầu trong quả hạch nhiều, chỉ có thể thêm một chút thôi.” Có chút tiếc.

Cái lần anh đột nhiên bị phát bệnh viêm tuyến tụy đã khiến anh không thể ăn rất nhiều thứ, hơn nữa phần lớn đều là cả đời.

Thật ra Tề Trình đã có phần quên mất vừa rồi anh đang phản kháng cái gì, trong lúc Trì Trĩ Hàm đang bận rộn làm vỏ bánh giòn cho anh, trong lúc cô cố gắng bỏ thêm nhiều mạn việt quất, trong lúc cô cau mày tiếc nuối vì sau này anh không thể ăn nhiều quả hạch, trái tim của anh dần trở nên ấm áp.

Thật ra… cũng không sao cả.

Anh nhìn tờ thời gian biểu, bắt đầu dao động.

“Thức dậy sớm một chút, em có thể làm bữa sáng cho anh.” Trì Trĩ Hàm đóng cửa lò nướng, nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống nói chuyện với anh: “Em đã nghiên cứu rất nhiều thực đơn có hàm lượng dầu mỡ thấp, có thể làm cho anh ăn. ”

Tề Trình vốn đã dao động, lập trường lại càng trở nên không kiên định.

“Trước khi làm đầu bếp cho anh em đều đi ngủ rất sớm, sau khi đến đây hôm nào cũng phải ngủ trễ, buổi sáng lại còn phải dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, luôn ngủ không đủ.” Con cú Trì Trĩ Hàm không đổi sắc mặt, cho thêm một kích cuối cùng.

Quả nhiên Tề Trình sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đồng ý.

Anh luôn luôn không nghĩ tới chuyện này từ góc độ đó, thời gian ba bữa lúc trước đều được dùng cho tất cả các đầu bếp trước kia, Tề Ninh sắp xếp dựa theo thời gian nghỉ ngơi của anh, từ sau khi đến đây Trì Trĩ Hàm đều nghiêm túc làm theo, chưa bao giờ oán giận.

Cho nên anh cho rằng, chắc hẳn cô cũng không có vấn đề gì.

“Em nên nói sớm một chút.” Tề Trình rất ảo não vì sự sơ ý và ích kỷ của mình.

Vất vả lắm mới lừa được Tề Trình mắc câu, Trì Trĩ Hàm đắc ý cười, nhưng mới cong được nửa khóe môi đã bị dáng vẻ tự trách của Tề Trình làm cho khựng lại.

Dở khóc dở cười.

Cầm tờ giấy ăn quỳ lên ghế cạnh quầy bar, duỗi người về phía trước lau bột mì dính trên chóp mũi Tề Trình.

Anh thật là, chỉ cần là thứ gì cô chà lên người anh thì anh đều sẽ chẳng bao giờ tự lau đi.

Lần trước lúc vắt kem bị té lên trán anh một chấm tròn, mãi tới lúc lên giường anh vẫn để nguyên.

Hỏi thì anh nói là luyến tiếc.

Anh chính là người mà chỉ cần đứng ở đây thôi cũng có thể khiến cô cảm thấy đau lòng.

“Em rất lo về phản ứng giảm thuốc của anh.” Trì Trĩ Hàm hạ giọng, nhìn mặt Tề Trình.

Sắc mặt anh đã tốt hơn hồi đầu rất nhiều, hơn nữa cũng dịu dàng hơn một chút, đáy mắt không còn vẻ mơ màng, cho nên con ngươi màu hổ phách càng trở nên trong suốt.

Cái dáng vẻ yên lặng nhìn cô như vậy tốt đẹp tới mức khiến cô thấy luống cuống.

Cô cũng là một người thiếu hụt cảm giác an toàn, nhất là đối với những thứ rất tốt đẹp, cô sẽ cảm thấy chỉ là trong phút chốc, giống như ba mẹ cô.

Mức độ mạo hiểm khi Tề Trình giảm thuốc vốn đã lớn, lại có thể còn phải đối mặt với sự đả kích mất ông nội.

Cho nên mấy ngày nay, cô vẫn luôn lo lắng đến nỗi đêm không cách nào ngủ ngon.

Quan tâm ắt sẽ bị loạn, thậm chí cô còn ích kỷ nghĩ rằng chi bằng cứ uống từng ấy thuốc mãi đi, chỉ cần Tề Trình có thể luôn luôn giống như bây giờ là tốt rồi.

Còn tiếp tục như vậy nữa thì cô cảm thấy có lẽ mình thật sự phải tìm người học trò kia của bác sĩ Triệu để nói chuyện rồi.

Cô thật sự rất thích Tề Trình, mỗi ngày lại càng thích hơn.

Từ khi bày tỏ tới giờ còn chưa đầy một tháng, thế mà cô đã sinh ra ý nghĩ nếu Tề Trình gặp chuyện gì không hay thì có lẽ cả đời này của cô cũng sẽ không xong.

Cho nên lúc này đây, cô nghĩ ngợi nhiều hơn bất cứ lúc nào trước đây, biết bản thân mình không bao giờ có thể làm một công cụ điều trị làm tăng năng lượng tích cực nữa, sau đó lại rất bất đắc dĩ phát hiện ra, cô bỗng dưng nổi lên một niềm xúc động muốn phạm vào sai lầm mà người nhà họ Tề trước kia đã phạm phải.

Ví dụ như coi Tề Trình là thủy tinh dễ vỡ…

Ví dụ như nếu điều trị thật sự khổ sở như vậy thì thôi không điều trị nữa, cô luôn luôn dán lấy anh, chắc hẳn anh sẽ không tìm được cơ hội mà tự sát.

Mãi cho tới ngày hôm qua, trong email bác sĩ Triệu đã nhắc nhở cô để ý xem triệu chứng đau đầu của Tề Trình có giảm bớt hay không, cô mới ý thức được, mình chẳng những không biết dạo gần đây Tề Trình có triệu chứng đau đầu, mà phần lớn những tác dụng phụ do thuốc gây ra trên cơ thể, Tề Trình đều chẳng hề nhắc tới cho cô biết.

Một chữ cũng không có.

Lúc Tề Trình không thoải mái thì cũng chỉ yên tĩnh, chọn đi vẽ tranh, hoặc là đọc một quyển sách kinh điển.

Bởi vì đã sống trong nhà nhiều năm liền nên làn da anh trắng bệch, nếu có mắc mấy căn bệnh thông thường thì cũng khó nhìn ra manh mối trên mặt.

Cho dù dính lấy nhau suốt 24 tiếng thì Trì Trĩ Hàm vẫn chẳng thể nào hiểu rõ bệnh tình của anh.

Anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn, thế nhưng cũng không đạt tới trình độ không khác gì người bình thường như Trì Trĩ Hàm tưởng tượng, chỉ là anh không muốn cô lo lắng nên tới tận bây giờ cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Bao gồm cả việc nửa đêm hôm qua anh không ngủ được phải vào nhà vệ sinh ói một hồi lâu.

Nhưng anh không nhắc tới dù chỉ một chữ.

Buổi sáng còn vì bánh ngọt vỏ giòn này mà dường như tâm trạng đã tốt hơn.

Thậm chí còn an ủi người khỏe mạnh là cô rằng phản ứng giảm thuốc không đáng sợ như cô nghĩ.

“Chỉ là có thể sẽ bị tiêu chảy.” Mặt mày anh mang theo nụ cười, xoa xoa đầu cô.

Sau đó trong lúc Trì Trĩ Hàm nhào tới ôm lấy anh như con mèo nhỏ, anh nhíu mày nhìn hình ảnh được phản chiếu trong kính cửa sổ.

Hai ngày nay, dây thần kinh của Trì Trĩ Hàm đã bị kéo căng rồi.

Ánh mắt mỗi lần nhìn anh đều mang theo sự đau lòng và vẻ lo lắng.

Anh không thích như vậy, nhưng cũng biết rằng đây là thói thường của con người.

Tình cảm giữa bọn họ càng sâu thì cảm xúc như vậy lại càng không cách nào loại bỏ.

Mà anh lại vẫn luôn lo lắng rằng nụ cười tươi tắn của Trì Trĩ Hàm sớm muộn gì cũng sẽ vì bệnh của anh mà dần mất đi, nỗi lo đó đang càng ngày càng chân thật hơn.

Không còn cách nào.

Đây giống như một vòng tuần hoàn ác tính trong sinh mệnh của anh, anh khát vọng được quan tâm, nhưng mỗi một người quan tâm đến anh đều sẽ dần trở nên yên lặng, bởi vì quá quan tâm đến anh, cũng bởi vì quá đau lòng cho anh.

Mà anh, rồi lại sẽ bắt đầu chất vấn giá trị tồn tại của mình.

Một người luôn khiến những người bên cạnh thương cảm, còn sống thì có giá trị gì?

Lúc Trì Trĩ Hàm ngẩng đầu, anh vẫn còn nhìn ảnh được phản chiếu trên kính cửa sổ, mày chưa kịp giãn ra, vẻ bi thương trong mắt cũng chưa kịp thu hồi.

Cho nên màu xám nơi đáy mắt lại một lần nữa bị Trì Trĩ Hàm nhìn thấy, mấy ngày nay anh đã che giấu vô cùng tốt thứ màu xám vì đánh mất ý chí sống sót đó.

“Em không thích diễn trò tình yêu đau khổ.” Trì Trĩ Hàm ngăn lại ánh mắt đang muốn né tránh của Tề Trình: “Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác thì chắc chắn ngày nào em cũng sẽ khóc cho anh xem.”

Sau khi nói xong, khóe mắt lập tức đỏ lên.

Tề Trình không kịp phản ứng, chỉ có thể há hốc mồm nhìn Trì Trĩ Hàm ở trước mặt anh biến sắc chỉ trong một giây.

“Cái gì anh cũng không nói thì em sẽ sợ.” Khóe mắt Trì Trĩ Hàm càng lúc càng đỏ hơn.

Cô bị dọa sợ, trước đó là bóng ma do than củi và thuốc ngủ gây ra, lại cộng thêm biểu cảm sống không có ý nghĩa chợt lóe chợt mất trên mặt Tề Trình mà anh cho rằng cô không nhìn thấy vừa rồi.

Cô cho rằng ít nhất anh cũng không muốn chết như vậy.

Cho dù mấy ngày nay các số liệu trên báo cáo kiểm tra sức khỏe vẫn không nhúc nhích, cô cũng vẫn lạc quan.

“Hai ngày nay anh đều giả vờ vui vẻ?” Lúc hỏi đến câu này, nước mắt đã chực trào, tốc độ nói trở nên nhanh hơn, đầu óc cũng bắt đầu không theo kịp: “Thú vị lắm sao? Cái gì em cũng nói với anh, đến tháng đau bụng còn nhờ anh xoa giúp, thế mà anh đau đầu không nói, nửa đêm nửa hôm vào toilet nôn mửa không nói, ngay cả chuyện trong phòng vẽ tranh có giấu than củi và thuốc ngủ anh cũng cứ luôn giấu em.”

“Em là bạn gái của anh chứ không phải người quản lý của anh, cái gì anh cũng không nói với em chính là không cần em!”

“Anh căn bản là không thương em!”

Sau đó thì nấc cụt.

Hai câu cuối cùng chắc chắn là kết quả của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết…

Nhưng cô lại đã không cẩn thận nói ra chuyện thuốc ngủ rồi…

Nhìn người đàn ông đang ngây như phỗng ở trước mặt, Trì Trĩ Hàm cắn môi.

Cô cũng là gào lên xong rồi mới phát hiện ra, nhưng điều cô để ý hơn là việc Tề Trình giấu diếm.

Ở trong mắt cô, phần lớn những nhấp nhô ghập ghềnh trong đời người đều có thể vượt qua được, sinh mạng rất ngoan cường, thời gian luôn có thể chữa lành rất nhiều vết thương bên ngoài, mà những vết thương sâu thấu tận xương, với sự ngoan cường của sinh mệnh, cảm giác đau sẽ dần trở thành thói quen.

Bệnh của Tề Trình, tác dụng phụ của thuốc và ý thức sống sót, theo ý cô, đều là những thứ có thể vượt qua được, đặc biệt là hai người bọn họ có thể cùng nhau chịu đựng được.

Nhưng cô thật sự không thể chịu được sự giấu diếm của anh.

Cho nên, cô gào xong thì hoảng loạn nhìn thoáng qua máy theo dõi, sau khi xác định không có vấn đề gì thì cô phát hiện ra mình không hề hối hận về những lời đã nói trong lúc lỡ miệng vừa rồi.

Chỉ là thời gian Tề Trình ngẩn người dường như có hơi lâu.

“Anh… không sao chứ?” Kéo góc áo của anh.

“Em không cho anh vào phòng vẽ tranh là vì than củi và thuốc ngủ?” Rốt cuộc anh cũng biết nguyên nhân khiến cô ngồi dưới cầu thang trong ngày hôm đó là gì, thảo nào lúc đó vẻ mặt của cô nghiêm túc như vậy.

Cô biết anh đau đầu, biết anh muốn tự sát, cũng biết anh nửa đêm dậy vào toilen nôn mửa.

Anh không nói, cô cũng nhịn.

Với cá tính của cô mà cũng có thể nhịn được nhiều ngày như vậy.

Cho nên dây thần kinh mới càng căng chặt.

“Dạ dày của anh khó chịu, hôm qua nôn xong thì đã trống rỗng rồi.” Cho nên buổi sáng mới có thể muốn ăn bánh ngọt vỏ giòn, lúc nói cũng không biết làm bánh ngọt cần nhiều thời gian như vậy.

Tới lúc này, dạ dày đã trống rỗng và bắt đầu co thắt, mùi thơm từ trong lò nướng bay ra lại khiến anh có chút muốn nôn.

Anh nhịn xuống, chưa nói.

“Nhưng bây giờ ngửi thấy mùi trong lò nướng thì lại khó chịu rồi.” Lần này anh đã nói.

Trì Trĩ Hàm sửng sốt một lúc.

“Cháo trứng nhé?” Cô nhớ rằng lần trước phát bệnh anh rất thích ăn cái này.

Tề Trình suy nghĩ một chút: “Không muốn ăn mấy thứ có hương vị.”

“Hồ từ bột ngô? Em cho anh thêm một muỗng sữa?” Trì Trĩ Hàm xoay người, bắt đầu lục lọi tủ lạnh.

Tề Trình lại nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Được.”

“Cái gì anh cũng nói, em sẽ không thấy áp lực lớn sao?” Thấy Trì Trĩ Hàm lại bắt đầu chạy đông chạy tây trong bếp, Tề Trình hỏi.

Trì Trĩ Hàm ngưng lại động tác trộn trên tay, dường như cũng đang tự hỏi.

Sau đó lắc đầu: “Không đâu, hiện giờ tình cảm đang nồng nhiệt, anh nói cái gì em cũng thấy hạnh phúc.”

“…” Mặt Tề Trình đỏ lên.

“Hơn nữa, người thân sinh bệnh, đau đớn nhất chính là cảm giác bất lực.” Dáng vẻ cúi đầu của Trì Trĩ Hàm không giống những người bình thường khác, bóng tối che khuất hơn nửa khuôn mặt, cả người trông rất dịu dàng: “Anh đưa ra yêu cầu sẽ khiến người khác yên lòng.”

Bỏ thêm nửa thìa sữa, đưa món hồ từ bột ngô nóng hổi cho anh.

“Ví dụ như nếu anh nói sớm một chút thì sẽ không phải mang cái bụng đói đứng chờ lâu như vậy.” Trì Trĩ Hàm cau mày nhìn Tề Trình ăn một ngụm, sau đó giống như cố nén lại, muốn ăn tiếp: “Nếu như vẫn muốn nôn thì đừng cố ăn.”

“Không phải.” Tề Trình lắc đầu: “Có chút gì đó trong dạ dày thì mới có thể uống thuốc.”

Những lời này, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói với cô.

Nói xong mới phát hiện, thật ra cũng có thể rất tự nhiên.

Dạ dày vẫn đang cồn cào, nhưng sau khi ăn một chút hồ nóng thì đã dần trở nên ấm áp.

Trì Trĩ Hàm không dán mắt vào anh như mấy ngày trước, sau khi dọn dẹp xong phòng bếp thì cô chạy sang bên đối diện ôm lấy một mớ chai lọ, bảo là đề phòng nửa đêm anh muốn nôn thì còn có cái mà dùng.

“Đều là bột có thể pha nước nóng rồi ăn luôn, lỡ như nôn ra hết thì có thể lập tức ăn để làm ấm dạ dày.” Biểu hiện của cô cũng rất bình thường.

Trong ánh mắt có đau lòng, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc nhìn anh chằm chằm lúc nãy.

“Than củi và thuốc ngủ, anh đã không định dùng.” Lúc Trì Trĩ Hàm định xoay người đi rửa bát, Tề Trình đi tới sau lưng cô, giúp cô xắn ống tay áo sắp bị ngâm trong nước lên, thấy cô vì mấy chữ kia mà hàng mi khẽ run lên.

Chắc hẳn cô đã lo lắng rất lâu.

Đáy lòng Tề Trình càng mềm hơn.

“Anh yêu em.” Sau khi nói ra miệng ba chữ kia, anh ôm lấy cô từ phía sau lưng.

Sau đó thấy người trong lòng mình xoay người lại, vành mắt đỏ lên, bĩu môi.

“Anh phiền chết đi được!” Cô lại còn tức giận: “Lăn lăn lăn, em rửa bát.”

Hoàn toàn không hiểu phong tình.

Lại khiến anh lo lắng, mặt mày dần tái nhợt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN