Này! Cô thích tôi sao?
Chương 4: Vẽ đường cho hươu chạy.
Những lần như vậy Tố Anh thấy rất tủi thân, đã học xa nhà, lại bị mẹ hiểu nhầm, cô thực không đua đòi gì, dần dần cũng ngại mẹ gửi bao nhiêu thì gửi, cô cũng chẳng dám xin thêm. Cô chuyển sang vay tiền của Trịnh thu để đóng nộp. Những việc sinh viên hay làm thêm thường là việc nhẹ nhàng như chạy bàn bưng bê…nhưng lương ít cũng chỉ đủ tiền ăn và tiền ở. Tố Anh cần 1 công việc tiền lương khá để trả nợ Trịnh Thu và lo cả tiền học phí kì tới. Cô xin được việc bốc vác thùng hàng ở xưởng gần trường, việc nặng nhưng lương cao, công việc này hồi cấp 3 sáng đi học, chiều về làm thêm cô cũng quen rồi. Từ giờ đến lúc thi cử còn 1 tháng nên có thể tranh thủ đi làm thêm. Có những hôm cô tham việc, làm từ chiều đến tận đêm mới về, cả người mệt phờ, cũng may có Trịnh Thu luôn mua hộ đồ ăn cho cô. Những hôm như vậy, Trịnh Thu luôn càu nhàu:
– Cậu làm để chết sao Tố Anh?
****************************
Tiếng chuông reo nghỉ hết tiết học làm cả lớp sung sướng ồ lên, bài học hôm nay quả thật rất khó, giảng viên lại nghiêm khiến cả lớp vô cùng căng thẳng, Tố Anh cũng không ngoại lệ. Mọi người trong lớp nói đùa môn này chỉ dành cho bọn IQ vô cực thôi ( trong học tập thường chia ra 3 kiểu người, IQ vô cực ( rất thông minh), IQ 0 cực ( ngược lại với IQ vô cực, và IQ cân bằng cực ( thành tích học tập bình thường, Tố Anh được xếp ở loại này).
– Tố Anh, đi xuống nhà vệ sinh với mình đi.
Không cần Tố Anh trả lời, Trịnh Thu đã kéo cô đi theo. Vừa xuống đến sân, Trịnh Thu nhớ ra quên không cầm điện thoại theo nên quay lại lấy ( cô nàng có thói quen đi đâu cũng cầm điện thoại theo), Tố Anh lại đứng chờ.
Từ trên tầng có giọng nói vọng xuống:
– Tố Anh, cô dám nói người khác là gỗ mục bên ngoài sơn đẹp, vậy để tôi cho cô biết thế nào là bên ngoài sơn đẹp!
Kèm theo đó là xô nước màu đỏ được dội thẳng xuống đúng chỗ Tố Anh đang đứng.
Bị dội nước bất ngờ, Tố Anh đứng đơ ra vài giây, sau đó định thần lại, cô đưa tay vuốt nước trên mặt. Hoàng phong chạy nhanh xuống, nhìn bộ dạng của Tố Anh lúc này, cậu thấy thật hả hê. Khắp người cô toàn là một màu đỏ, chiếc áo trắng cũng nhuốm màu đỏ luôn rồi.
– Tố Anh, tôi thấy màu này rất hợp với một “tiểu tam” như cô, trông cô thật nổi bật, biết đâu sau ngày hôm nay sẽ có nhiều khách tìm đến cô hơn, lúc đó đừng quên cảm ơn tôi nhé!
Hoàng phong cười đắc ý, cậu thấy trong lòng vui vô cùng, đa số nữ sinh ở trường đều thích cậu ta, thấy cậu làm gì cũng a dua theo, cậu ta ghét ai thì người đó ngẫu nhiên cũng trở thành kẻ thù của họ. Hành động hôm nay của Hoàng Phòng là mở đường cho hươu chạy, cậu thầm đắc ý trong lòng, trong thời gian tới Tố Anh chắc sẽ khó sống, từ giờ cậu chỉ cần khoanh tay đứng xem kịch hay thôi.
Đám người xung quanh chứng kiến đều câm nín, cho đến khi nghe thấy Hoàng Phong nói Tố Anh là “tiểu tam”, ai nấy đều bất ngờ, bắt đầu ghé tai nhau rì rầm bàn tán. Nhìn Tố Anh không giống loại phụ nữ chuyên cướp chồng người khác, nhưng họ cũng tin Hoàng phong, cho rằng Tố Anh là “tiểu tam” thực sự, chẳng qua chỉ đang cáo giả nai, che đậy bằng vẻ bề ngoài hiền lành mà thôi.
Nếu là người khác bị như vậy chắc đã phát điên hoặc xấu hổ, hận không có cái lỗ nào chui xuống rồi, nhưng Tố Anh lại khác, cô luôn bình tĩnh trong mọi việc, và luôn coi nhẹ mọi thứ, bằng chứng là bây giờ, khi bị Hoàng Phong nói cô là tiểu tam, cô chỉ phủ nhận qua loa hết sức:
– Anh điên rồi, tôi không phải tiểu tam.
Trịnh Thu hớt hải chạy ra, cô xót xa khi thấy bộ dạng lúc này của Tố Anh, liền quát lớn:
– Mấy người hết việc để làm rồi à ?
– Trịnh Thu ,xin cho mình nghỉ học một tiết, mình sẽ quay lại học 3 tiết cuối.
Nói rồi Tố Anh quay người bước thẳng về kí túc tắm gội, thay quần áo, cũng may thứ nước kia chỉ là bột màu pha, nếu hôm nay mà là sơn thì cô chỉ còn nước ngồi khóc hết nước mắt, xem ra tên này vẫn còn chút nhân tính. Tố Anh nghĩ lần trước do cô tự chuốc hoạ vào thân, nếu hôm đó cô im lặng thì đã khác, do cô động phải tên nam sinh tính đàn bà nên hôm nay mới bị một phen bẽ mặt như vậy.
Mọi người trong lớp đều nghĩ Tố Anh về là sẽ về luôn, ai ngờ cô chỉ nghỉ học một tiết, 3 tiết cuối, mọi người vẫn thấy cô đi học, vẫn chăm chú nghe giảng như không có chuyện gì sảy ra, mặc mọi người bàn tán.
Cô gái này thật khó hiểu!
– Tố Anh, câu ổn không?
Tố Anh không nói gì chỉ gật đầu một cái, Trịnh Thu cũng không hỏi thêm, nhìn bạn mình đầy lo lắng.
Tố Anh bên ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng lại như đang ngồi trên đống lửa, cô biết mọi người đang bàn tán những lời lẽ không hay ho gì về mình, tất cả đều tại tên Hoàng Phong đàn bà kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!