Này! Địa Phủ ở Hướng Kia!(Full)
Q-2:9.huyễn hương
Võ Mị Nương theo quán tính định mở miệng gọi người tới, nhưng miệng dường như bị dán lại, dù như thế nào cũng không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể trân trân nhìn thùng rượu đang dịch chuyển ngày càng gần, cuối cùng nàng chỉ có thể hoảng sợ mà nhìn chăm chăm gương mặt khủng bố ấy đang dí sát mặt mình….
Một giọng khàn khàn bén nhọn vang ở bên tai: “He he he, Võ Mị Nương, rồi sẽ có một ngày, toàn bộ nỗ lực của ngươi đều sẽ bị ta phá hủy hết!”
Võ Mị Nương hoảng sợ mà nhìn gương mặt kia, chỉ thấy gương mặt kia khóe miệng chậm rãi gợi lên quỷ dị độ cung, làm nàng kinh hô lên nhưng không thành tiếng nổi, như có cái lực lượng gì đang bịt kín miệng nàng lại.
Võ Mị Nương nháy mắt mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, đầy đầu mồ hôi lạnh.
“Nương Nương, xảy ra chuyện gì?” Cung nữ đang đứng canh gác bên giường nhanh bừng tỉnh mà chạy đến bên mép giường, khẩn trương hỏi.
Võ Mị Nương xoa xoa cái trán tràn ngập mồ hôi lạnh: “Không có việc gì, không có việc gì……”
“Nương nương lại gặp ác mộng sao?” Cung nữ ấy liền đem một cái gối mềm đặt ra sau cái ót cho nàng dựa vào bức tường.
Võ Mị Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong đầu vẫn toàn là cảnh tượng ban nãy, rõ ràng và chân thật sến nỗi khiến nàng phải kinh hãi!
“Mau, mau kêu Cơ cô nương đến.” Võ Mị Nương vỗ về cái trán, nói.
“Bây giờ đã hơi khuya……” cung nữ đang muốn nói cái gì, đột nhiên bị ánh mắt cực kỳ lạnh băng của Võ Mị Nương nhìn chăm chăm, làm cung nữ ấy run rẩy sợ tới nỗi im bặt, cung kính lui ra.
Cam Lộ Điện lần nữa chìm trong yên tĩnh không tiếng động, màn lụa hoa phiêu đãng trong gió cực kỳ giống u hồn đang bay phấp phới, Võ Mị Nương lạnh lùng nhìn về phía những án lụa đang bay giữa không trung, ánh mắt phượng sâu thẳm.
———
“Cơ cô nương! Cơ cô nương!” Trong lúc ngủ mơ, ta như nghe có ai đó đang kêu ta.
Mặc kệ nó! Dù sao ta cũng rất muốn đi ngủ, cho nên ta hoàn toàn không phản kháng lại tiếng kêu ấy, tiếp tục ngủ.
Nhưng là người nọ lại làm càng trầm trọng thêm, trực tiếp duỗi tay đẩy bả vai ta, làm cho ta lòng tràn đầy lửa giận, chỉ có thể há mồm mắng:
“Ai vậy, không biết bây giờ đang là giờ ngủ của người khác sao hả?”
“Cơ cô nương, Hoàng Hậu nương nương có việc kêu ta đến tìm ngươi!” Thanh âm kia càng thêm nôn nóng.
Hoàng Hậu? Trong lòng ta đột nhiên ngẩn ra, không biết lực lượng từ đau lan tràn khiến ta đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mí mắt còn không mở ra: “Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện gì?”
“Nàng bị bóng đè, ngài mau đi xem một chút đi.”
Cung nữ hoảng hoảng loạn loạn mà lôi kéo tay của ta như đang muốn kéo ta đi.
Bóng đè?
Tức khắc mọi sự buồn ngủ của ta đều không còn, ta mở mắt, nhìn trước mắt cung nữ đang nôn nóng, rồi lập tức xuống giường, khoác quần áo liền chạy ra khỏi phòng.
Người bình thường sẽ không vô cớ lại bị bóng đè, đặc biệt là những người mang tâm tư kiên định như Võ Hoàng Hậu sẽ không bao giờ bị bóng đè. Xem ra lần này thật sự là có người đang âm thầm giở trò quỷ!
Một đường chạy tới Cam Lộ Điện, vừa vào cửa ta liền nhìn thấy Võ Hoàng Hậu khoác một tầng áo khoác lông tơ, ngồi ngay ngắn ở trên giường, khuôn mặt tối sáng không rõ, mắt phượng u lãnh.
“Hoàng Hậu nương nương.” Ta gật đầu xem như chào hỏi
Võ Hậu ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: “Đêm nay bổn cung lại mơ thấy Tiêu phi.”
Ta không có lời gì để nói, vốn là không thể nói do nàng đã làm chuyện trái với lương tâm, cho nên ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó, gặp ác mộng.
“Việc Bổn cung đã làm, bổn cung sẽ không hối hận, nhưng mấy ngày nay buổi tối ta vẫn luôn mơ thấy Tiêu phi đầy mặt máu tươi đi tìm bổn cung lấy mạng, làm cho bổn cung sáng tối tinh thần không yên.” Võ Hoàng Hậu xoa xoa huyệt Thái Dương, có phần tỏ ra mệt mỏi mà nói.
“Xin hỏi nương nương, bộ liên tiếp mấy ngày này ngài luôn xuất hiện tình trạng này sao?” Ta hỏi.
Võ Hậu giương mắt nhìn nhìn ta, thì thầm: ” Cũng đã bị năm ngày liên tiếp rồi.”
Có chuyện không ổn, làm sao có khả năng liên tiếp nhiều ngày mà chỉ mơ thấy giấc mộng giống hệt như nhau?
Ta hồ nghi mà quét mắt về phía những vật kiện bài trí trong điện xa hoa này, đột nhiên mọi sự chú ý của ta chỉ tập trung vào cái lưu hương đồng khắc họa hình tiên hạc, làn khói trắng dâng lên lượn lờ, hương khí thơm ngào ngạt, nhưng mùi hương này lại làm ta cảm giác bất thường.
Ta từ từ đi tới lư hương ấy, xoa xoa cái mũi, rồi mới duỗi tay xốc lên lư hương, mở nắp ra, xem xét kĩ lưỡng từng hương liệu trong đó.
Võ Hoàng Hậu cũng đi tới bên cạnh ta, có hơi kinh ngạc nhìn động tác của ta: “Ngươi…… Không sợ phỏng tay sao?”
“A? không phỏng đâu.” Ta ngượng ngùng cười, rồi từ cái lưu hương xinh đẹp moi ra một mảnh lá khô vàng đang bị cháy xén.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!