Này! Đừng Ôm Con Chạy - Chương 24: Dụ dỗ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Này! Đừng Ôm Con Chạy


Chương 24: Dụ dỗ


Tạ Tĩnh Khang trong lòng bực bội khó chịu, nhưng núi này cao thì vẫn có núi kia cao hơn.
Mẹ hắn dẫu sao cũng là người sinh ra hắn, dĩ nhiên chuyện cao tay hơn là điều rõ ràng. Bình thường mẹ hắn không nói thì thôi, mà nói ra rồi thì chắc chắn sẽ có chuyện không lành ập đến.
Hắn biết cái lời uy hiếp vữa nãy mẹ sẽ không dám làm, nhà có mỗi một thằng con trai. Chẳng lẽ Tạ phu nhân nỡ biến hắn thành thái giám thật.
Nhưng mà lệnh đã phát ra, nếu không thực hành thì chính là hắn tự đào hố chôn mình.
Nghĩ đến viễn cảnh hắn sẽ không yên ổn với mẹ, Tạ Tĩnh Khang rùng mình một cái rồi nói với trợ lý của mình.
“Này, mau chuẩn bị xe. Chúng ta đến nhà của Tiểu Bao Bao”
Thế là vị tổng tài nào đó vừa rời khỏi hai cha con ngốc nghếch kia chưa tròn một tiếng đồng hồ đã phải quay đầu xe tìm cứu viện binh.
Chiếc xe của Tạ Tĩnh Khang nhận được lệnh của chủ nhân lập tức lao đi trên con đường lớn, nó lượn lách hết góc này đến đường khác. Quá hai mươi phút sau đó oai hùng xuất hiện trước con hẻm nhỏ nhà Bao Bao.
Tạ Tĩnh Khang bước xuống xe, chậm rãi đi về ngôi nhà kia.
Dẫu sao hắn cũng đã quá quen thuộc với con đường đi đến nhà Bao Bao, cho nên lần này hắn không kêu ca chỗ này bẩn hay sạch nữa.
Ngôi nhà nhỏ xập xệ hiện ra trước mắt hắn, Tạ Tĩnh Khang hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Cốc! Cốc!
” Nhà không có ai đâu, ba con ngủ rồi”
Ở phía bên trong vọng ra tiếng của Mầm Cây, Tạ Tĩnh Khang có chút bất lực thở dài nghĩ đến câu nói của Mầm Cây.
Nhà không có ai mà lại có người trả lời sao ? Bé con này ngốc cũng có kém gì ba nó đâu.
Hắn hắng giọng một cái, sau đó trả lời Mầm Cây.
” Cây nhỏ, mở cửa cho chú đi con. Chú là Khang Khang đây”
” A! Là chú người xấu Khang Khang”
Mầm Cây trông có vẻ rất quý Tạ Tĩnh Khang, vừa nghe thấy tiếng hắn bé con đã vội chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa bật mở, nhóc liền lao đến ôm chân hắn. Còn cười khúc khích hỏi.
” Chú người xấu ơi, chú người xấu nhớ con hả ? Tại sao mới đi đã đến rồi”
Tạ Tĩnh Khang gãi mũi, trong lòng thầm trả lời.
” Chú có việc nên mới đến đây”
Nhưng mà hắn không thể nói những lời vô tâm như thế với một đứa trẻ được, thế là Tạ Tĩnh Khang cười cười với bé đáp.
” Ừm! Chú đến đây để tạo bất ngờ cho hai người. Ba con đâu rồi?”
” Ở trong nhà ạ, đang tô màu tranh vẽ cho con”
Mầm Cây chỉ vào nhà, Tạ Tĩnh Khang vừa nghiêng đầu đã thấy Tiểu Bao Bao đang hì hục tô tô cái gì đấy. Mà cái cậu đang tô rõ ràng là tập tô màu sáng nay hắn vừa mua cho Mầm Cây.
Không biết là…mua đồ chơi cho Mầm Cây hay ba nó nữa ?
Tạ Tĩnh Khang bế Mầm Cây lên tay, sau đó đi vào bên trong nhà tiến đến gần Tiểu Bao Bao hỏi.
” Đang làm gì đấy?”
Tiểu Bao Bao vừa nghe tiếng hắn liền ngẩng đầu lên, khóe mắt cong lại thành hình bán nguyệt đáp.
” Mầm Cây cho Bao Bao tô màu, Khang Khang có muốn tô không ?”
” Không ! Cậu thích thì cứ tô đi”
” À!”
Tiểu Bao Bao gật gù ừ ừ vài tiếng, Tạ Tĩnh Khang nhìn con người ngây thơ trước mặt có chút chột dạ. Dẫu sao mang hai cha con ngốc này ra làm bia đỡ đạn cũng có chút không đành lòng, nhưng mà…mẹ hắn còn hung dữ hơn nữa. Cho nên là trong lòng Tạ Tĩnh Khang thầm xin lỗi Bao Bao hàng vạn lần, sau đó hỏi thăm.
” Tối nay hai cha con các cậu ăn gì ?”
Tiểu Bao Bao nghĩ nghĩ rồi đáp.
” Hôm nay mới lãnh lương, Bao Bao muốn dẫn Mầm Cây đi ăn cháo xương. Lâu rồi chưa cho Mầm Cây ăn”
Mầm Cây vuốt má của Tạ Tĩnh Khang hỏi .
” Chú ơi chú à ! Chú đi ăn chung không ?”
Tạ Tĩnh Khang nhanh chóng nắm bắt thời cơ nói.
” Không cần, tối nay tôi rãnh. Hai cha con các người muốn đi ăn ngon không ? À ừ…có tôm hùm này, còn có xương bò nữa”
” Thật sao ?”
Hai cha con đồng thanh hỏi, Tạ Tĩnh Khang liền gật gật mấy cái. Thế là hai cha con ôm nhau hò hét sung sướng.
Bao Bao tiết kiệm được khoản tiền, Mầm Cây được ăn ngon. Thế là hai cha con ngốc gật đầu, bị dụ dỗ thành công.
Tạ Tĩnh Khang thở phào nhẹ nhõm nghĩ.
” Cũng may là dễ dụ, nếu không thì hắn cũng không biết làm sao rồi”
Đoạn hắn nói với hai cha con.
” Mau thay đồ đi tôi dẫn hai người đi mua chút đồ. Không thể đi ăn mà mặc đồ xấu xí được. Có hiểu không ?”
” Dạ….”
Hai cha con một lớn một nhỏ đồng thanh hô dạ một tiếng, vì miếng ăn mà không biết sắp ra mắt nhà người ta luôn rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN