Này, Lông Mày Xoắn
Chương 4
Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
Thật là, mình quá kích động, khiến người phục vụ đều đi hết.
Không có người phục vụ, Chiyo càng thêm bận rộn.
Vốn muốn báo ơn cứu mạng, nhưng lại gây thêm nhiều phiền phức cho ông…
“Oành” một tiếng, trần nhà bị thủng khiến khách hàng đang dùng cơm bắt đầu ầm ĩ.
“Sao vậy?”
“Có chuyện gì thế?”
“Im lặng.” Chiyo rút dao ngắn cắm vào bàn. So với ôn nhu khuyên bảo, bạo lực càng có tác dụng trấn áp khách hàng đang nhao nhao ồn ào này nháy mắt an tĩnh. [Nên nói là Chiyo không thể ôn nhu khuyên bảo, chỉ biết dùng bạo lực trấn áp thì mới đúng.]
Mặc dù đôi lúc có vài người nhìn không vừa mắt đến nhà hàng, nhưng ít khi động tĩnh lớn như vậy.
“Tôi đi xem có chuyện gì.” Chiyo giao khay cho Sanji. “Bàn số 2.”
“Ai làm vậy?”
Chỗ mấy ông lão kia chắc chắn có người chiếu cố, cho nên Chiyo không lên lầu, ngược lại chạy ra ngoài.
Chỉ có hai chiếc thuyền, một cái là hải quân, còn một cái, là hải tặc.
“A, xin lỗi, xin lỗi.”
Nhìn thấy nhân viên nhà hàng, nghĩ đến mình vừa gây họa, thiếu niên áo đỏ đội mũ rơm trên thuyền hải tặc nói xin lỗi.
“Hải tặc?” Chiyo híp mắt. Trên thuyền tổng cộng sáu người, trừ tên mũ rơm, còn có một thiếu nữ, một mũi dài, tóc xanh, kính râm và phong y nam.
“Nói.” Tốc độ Chiyo rất nhanh, đợi đến khi người trên thuyền hải tặc phản ứng được, Chiyo đã đứng bên cạnh mũ rơm, dùng dao ngắn đè trên cổ hắn.
“Các người có ý đồ gì?”
Này này, cô không phải nhân viên nhà hàng sao? Rõ ràng trông vô hại, tốc độ lại nhanh như thế là thế nào?! Còn có dao của cô là từ đâu vậy, là vật bên người ai cũng có thể mang theo sao?!
Bởi khuôn mặt Chiyo vô hại khiến các người buông lỏng cảnh giác không có quyền châm chọc.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, đó là ngoài ý muốn.”
Mũ rơm hoàn toàn không có cảm giác bị uy hiếp, trả lời.
“Tin cậu một lần.” Nhìn hắn không giống nhưng đang nói dối, Chiyo thu lại chủy thủ.
“Đi theo tôi.” Chiyo kéo cổ áo hắn vào nhà hàng.
Chiyo kéo mũ rơm vào phòng Jeff. “Ông lão, mũ rơm giao cho ông.”
“Thật sự vô cùng xin lỗi.”
Mũ rơm thấy Jeff bị thương, cúi sấp trên đất xin lỗi. Ngẩng đầu nhìn chân của ông liền hoảng sợ. “Chân của ông…”
“Ngu ngốc!”
Jeff đá hắn một cái.
“Đây không phải mới có, nhưng toàn thân tôi đều bị thương. Phí chữa bệnh và phí sửa chữa không thể miễn.”
“Tôi không có ý định trốn nợ.”
Chiyo chau mày, mũ rơm định chịu trách nhiệm.
“Nhưng, tôi không có tiền!”
A, thật đúng là câu trả lời rõ ràng rành mạch ~~
Cái gì!!!
Thật sự là tiểu tử khiến người ta khó đoán mà.
Chiyo từ trên cầu thang đi xuống. Đây là tình huống gì?
Người trong phòng ăn đều nhìn về một chỗ, Chiyo theo đó nhìn qua.
“Cô thật xinh đẹp.” Sanji ở bên cạnh một cái bàn ăn đang nói chuyện với một cô gái tóc vàng váy đỏ. “Tiểu thư, cô có muốn sang kia thử một ly rượu với tôi không.”
Sanji vươn tay, định chạm vào tay cô gái kia.
Tên háo sắc lông mày xoắn!!
Trong nháy mắt, Chiyo xuất hiện bên người Sanji, lấy dao găm đâm mạnh vào bàn tay Sanji.
“Oành”
không trúng, dao găm đâm vào bàn.
Tay Sanji cứng đơ.
Nguy hiểm thật…
“Tên lông mày xoắn anh…!” Chiyo dùng lực lớn rút dao găm. “Không làm việc chăm chỉ mà ở đây tán gái, anh muốn chết hả?!”
Nhiều ngày ở chung như vậy, Chiyo đại khái cũng đã hiểu biết tính cách Sanji.
[……]
Lông mày xoắn không có cô liền lập tức làm càn.
Người đàn ông ngồi chung với thiếu nữ táo bạo vỗ bàn. “Này, phục vụ dã man, mắt gấu mèo và canh có sâu là phong cách nhà hàng này sao?”
“Ồ? Anh có ý kiến gì sao, nam nhân tóc hồng?” Chiyo liếc người đàn ông kia một cái.
Tôi đang nói chuyện với lông mày xoắn anh xen vào làm gì. Lông mày xoắn mắt gấu mèo có liên quan đến anh sao?
Dưới ánh mắt của Chiyo, cả người nam nhân tóc hồng chợt thấy lạnh lẽo, chỉ chỉ canh có sâu.
“Con sâu này là thế nào?”
“Sâu?” Sanji bị Chiyo đánh một quyền thành mắt gấu mèo tối hôm qua nhìn thoáng qua bát canh trên bàn.
“Ngại quá, tôi không biết.”
Sanji nở nụ cười. “Tôi không biết nhiều về côn trùng.”
“A” Chiyo và Sanji phối hợp ăn ý nở nụ cười châm chọc.
“Thật sự xin lỗi phấn quý khách. Đây là nhà hàng, không phải bảo tàng côn trùng.”
Không thể nghi ngờ đây là xát muối vào vết thương trong lòng người nam nhân. Hai người kẻ người xướng kẻ họa châm chọc nam nhân tóc hồng thật sự rất buồn cười, khách hàng khác đều cố gắng nhịn cười.
Người nam nhân tóc hồng chỉ có thể dùng từ dã man để hình dung chính mình hiện tại.
“Đùa gì vậy!” nam nhân tóc hồng thẹn quá hóa giận, một quyền đánh cái bàn thành hai nửa, đồ ăn đều rơi xuống.
Sanji ngồi xổm tiếc nuối nhìn canh rơi trên đất.
“Không phải bỏ sâu ra thì có thể uống rồi sao, đây là canh phải qua ba ngày ba đêm cẩn thận chế biến mới nấu được.”
Người nam nhân tự cao nói: “Thế thì sao! Tôi là khách hàng, người trả tiền đấy.”
“A.”
Nam nhân tóc hồng lui về vài bước, che vết thương chảy máu trên mặt.
“Nghe rõ đây tên kia” Chiyo cầm dao găm cảnh cáo.
“Lông mày xoắn đáng ghét này là chó của tôi, tuy rất đáng đánh đòn, nhưng chỉ có tôi mới có thể bắt nạt hắn.”
Chiyo ghét bỏ vẩy vẩy lưỡi dao dính máu, cầm góc váy thiếu nữ táo bạo lau dao. “Thật là, tởm muốn chết, làm bẩn dao của tôi rồi.”
“Anh cho rằng, tiền có thể đầy bụng sao?”
“Cái gì?”
“Tôi đang hỏi anh, tiền có thể đầy bụng sao?!” Dường như Sanji rất tức giận, chấp nhất với vấn đề này.
“Lông mày xoắn?” Chiyo nhíu mày.
“Oành”
“Đánh nhau à?” Nghe thấy tiếng cửa mở, Chiyo nhìn lại, là thiếu nữ áo đỏ tóc vàng, mũi dài và tóc lục.
“Full…Fullbody..” Thiếu nữ táo bạo kinh ngạc che miệng, khách hàng khác cũng kinh ngạc nhìn bên này.
“Fullbody?” Tên này có chút quen tai.
“Sanji, Chiyo-san.” Động tĩnh rất lớn, cho nên nhóm đầu bếp thích xen vào chuyện người khác nhanh chóng chạy xuống.
Sanji dùng tay nắm cằm của nam nhân tóc hồng Fullbody, đè hắn dưới đất.
“Đừng lãng phí đồ ăn. Làm thế trên biển với đầu bếp, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Tốt nhất anh nên nhớ kĩ chuyện này.
“Fullbody?” Nhìn người cũng có chút quen mắt.
“Sanji, sao cậu có thể đối xử với khách hàng như thế.” Paddy vừa đi ra từ nơi gọi là wc xa xa tiến đến.
“Lại dám làm khách hàng bị thương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!”
“Hửm? Là Paddy ẻo là à, rốt cuộc cũng ra khỏi toilet rồi sao?” Chiyo tận lực đả kích.
Làm chủ nhân, tôi còn chưa từng to tiếng với lông mày xoắn như vậy, sao đến lượt ông.
“Chi, Chiyo-san… Tôi, tôi…” Paddy có cảm tình với Chiyo biết Chiyo không thích Sanji nên tự nguyện xin đến làm phục vụ nhà ăn giúp Chiyo. Nhưng chưa kịp thể hiện trước mặt Chiyo thì đã phải ngồi trong toilet ngốc nãy giờ, cảm thấy thật ảo não.
Sanji bỏ tay ra, nam nhân tóc hồng liền ngồi dưới đất.
“Đây rốt cuộc là nhà hàng kiểu gì, đối xử với khách hàng như vậy, tôi phải phá nó, tôi phải liên lạc với chính phủ thế giới…”
“Đành phải giải quyết anh cho xong rồi.” Sanji nhìn Fullbody.
“Không cần như vậy, Sanji!” Một đầu bếp xem náo nhiệt giữ tay Sanji.
“Đừng ngăn tôi, nhìn cái loại người tự cho là đúng này khiến tôi tức giận, anh cho là anh giỏi bao nhiêu!!”
“Dừng tay đi, Sanji.” Nhóm đầu bếp ra sức kéo Sanji.
“Chiyo-san, mau tới nói vài câu đi.”
“Hừ, dòng dài muốn chết.” Chiyo đứng một bên tuy thái độ cực kỳ khó chịu nhưng vẫn mở miệng.
“Tôi nhớ ra rồi, anh chính là cái người tự xưng “Thượng tá hải quân” đó, anh chắc chắn là “Thượng tá hải quân” à? Thật sự là yếu đến mức đáng thương. Giải quyết anh, cũng không ủy khuất dao của tôi.”
Chiyo-san, cô nhầm rồi, ý chúng tôi không phải thế, ý của chúng tôi là mau tới khuyên nhủ Sanji cơ mà…
“A, giống như con kiến như thế mà vẫn còn sống đến bây giờ, thật sự là khâm phục ý chí của anh.”
Chiyo không nhận ánh mắt của nhóm đầu bếp, nói tiếp. “Này, lông mày xoắn, loại người con kiến như hắn không đáng để anh cố gắng như thế.”
“A a, phải để công chúa nói, đúng là tôi thất trách.”
“Này, tóc hồng…” Chiyo còn muốn nói thêm, nhưng…
“Phách”
ngẩng đầu lên nhìn, trên lầu nhảy xuống hai người.
“Ông, ông chủ, sao lại thế này?” Người nhảy xuống là Jeff và mũ rơm.
“Thật to gan, dám làm hỏng nhà ăn! Đều là do cậu, xú tiểu tử!!”
“Là tự ông phá mà, ông già!!”
Này, rốt cuộc là tác động lớn thế nào mới có thể đánh xuyên qua trần nhà.
“Sanji, cậu làm loạn ở nhà hàng của tôi, tên xú tiểu tử muốn phá nhà hàng nữa!” Jeff cho Sanji một cước.
Fullbody ở một bên vui sướng khi người gặp họa. Đã nói tôi là người trả tiền tôn quý…
“Cậu cũng cút ra ngoài cho tôi!” Jeff một cước đá bay Fullbody.
Fullbody quỳ rạp trên đất run rẩy khóe miệng. Nhà hàng này đang làm gì vậy, ngay cả ông chủ cũng là ác quỷ, quả thực không khác gì hải tặc.
“Nghe đây, khách hàng là thần.”
“Chỉ giới hạn trong người nguyện ý ăn đồ ăn dở cậu làm thôi.”
“Sanji, Paddy, muốn đánh thì xuống phòng bếp đánh.”
Này này này, các ngươi là học lại cơ à…
Ba tên này, “Ngu ngốc!”
Chiyo chịu không nổi ba tên ngốc như đang diễn hài kịch, cốc vào đầu mỗi người một cái.
“Cậu nghĩ rằng có rất nhiều tiền là thần hả, Paddy ngu ngốc ẻo lả!”
“Anh, tuy Paddy ẻo lả, nhưng cậu ta cũng là đầu bếp nhà hàng chúng ta, nói đồ ăn cậu ấy nấu dở, anh muốn bôi nhọ danh dự nhà hàng chúng ta à, lông mày xoắn ngu ngốc!”
“Còn ông nữa, phòng bếp là nơi có thể đánh nhau chắc, ông già ngu ngốc!”
Thật là tức chết rồi. Chiyo nhìn khách hàng xung quanh trợn mắt há mồm.
“Nhìn cái gì, không mau ăn cơm đi, muốn chết à?!”
Vùi đầu ăn cơm!!
“A a, hải sản mặt thật không tệ.”
“Ừ ừ, cơm chiên trứng này đúng là ngon.”
“Ơ, dao của tôi không sắc, cái gì, là thìa.”
Tôi nói, các người đang làm cho có lệ với tôi à?!
Chiyo không nói gì nhìn khách hàng nhìn qua ra sức ăn nhưng đều ngầm nhìn cô.
Thật là, tưởng tôi không biết chắc? Cái gì hải sản mặt, rõ ràng là cơm hải sản. Cái gì cơm chiên trứng, anh cầm nĩa lên ăn thịt đi rồi nói! Còn có, vị khách này, có thể không cần cầm thìa đập không!!
“Aha [ha], cô thật thú vị.” Mũ rơm cười đến bên cạnh Chiyo vỗ lưng cô.
“Tôi tên Luffy, là người muốn trở thành vua hải tặc, cô muốn gia nhập nhóm hải tặc của tôi không.”
“Tôi từ chối!” Chiyo lập tức từ chối.
“Gia nhập đi.” Luffy bán manh. ╭(╯ε╰)╮
“Không! Thứ nhất, có thể “ngoài ý muốn” làm thủng trần nhà hàng chúng tôi, chắc chắn cậu không phải thuyền trưởng đáng tin cậy. Thứ hai, cậu không có tiền, đi theo cậu chắc chắn không có “tiền đồ”. Thứ ba, cậu là kẻ ngốc. Đi theo kẻ ngốc lâu dần cũng sẽ biến thành ngu ngốc! Thứ tư, tôi phải làm công trong đây một tháng, bây giờ mới chỉ có hai tuần ba ngày.”
“Cái gì, chỉ còn ba ngày nữa thôi mà.”
“Cậu ngốc à? Mười ba ngày. Còn có, đừng cố ý xem nhẹ những câu đằng trước!!”
“Cũng chỉ có ba ngày!”
“Là mười ba ngày!”
“Không, chỉ có ba ngày.”
Cô phát hiện mũ rơm rất cố chấp, không nói lại cậu ta. Rõ ràng là mười ba ngày.
“Hi hi” Nhìn khuôn mặt bánh bao tức giận của Chiyo, Sanji sờ sờ đầu cô. “Là mười ba ngày, đừng tức giận.”
“Hừ.” Chiyo tránh tay Sanji.
“Ai, ai cần anh an ủi, lông mày xoắn ngu ngốc!”
“Ừ ừ.”
Luffy nhìn không rời mắt khỏi Chiyo. “Này này, cô gia nhập với chúng tôi đi!” (*^﹏^*)
“Không!” ╯△╰
“Cô gia nhập đi ~” ~^O^~
“Không!” ( ̄- ̄)
“Được rồi được rồi, là mười ba ngày, gia nhập đi ~”
“Cậu dỗ trẻ con à?! Không ~” (╯︿╰)~
Nhà hàng này thật thú vị.
“Mực này không tệ, nếm thử đi.”
“Ba à, đó là nấm hương. Còn có, ba có thể không cần nhét thìa vào mũi con không.”
“……”
“!!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Chiyo bao che khuyết điểm cũng rất manh manh nha ~~
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Bạn nhỏ Chiyo, đây là cao thủ ngoại hiệu kỹ xảo cỡ nào ~~
A: Đây là vấn đề sao?! Thế nào, có ý kiến với cao thủ ngoại hiệu của tôi hả, tên chân to!!
Hôm nay xin dừng tại đây, tác giả đã bỏ mình…
Cuối cùng, mãnh liệt yêu cầu, để nó lộ mặt nói vài câu.
Chiếc bàn bi kịch: Vì sao, bị thương luôn là tôi… huhu~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!