Này, Lông Mày Xoắn
Chương 6
Editor: Ngọc Nguyệt
Beta: Phong Linh
“Loảng xoảng”
Chiyo thu dọn mảnh thủy tinh.
Thật là, con gái thật phiền phức, ngay cả ly rượu cũng không cầm được, chỉ biết giả vờ yếu đuối.
Hừ, không ngờ lông mày xoắn lại thích kiểu như vậy, cả ngày gọi Nami-chan, Nami-chan, quất phát nữ kia có điểm nào tốt. Khuôn mặt không đẹp hơn mình, làn da không trắng hơn mình, dáng người không chuẩn hơn mình. Hơn nữa vừa nhìn qua là đã biết thuộc loại yếu đuối, vừa động đã chết.
Bạn nhỏ Chiyo, bạn chắc chắn không giận chó đánh mèo?
“Này này, sao vậy?” Người đàn ông ngồi chung theo tầm mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hoảng sợ.
“Lá cờ hình xương sọ, hai bên đồng hồ cát như đang uy hiếp kẻ địch, lá cờ kia, không sai, chính là bá chủ của biển Đông, thủ lĩnh Krieg!!”
“Cái gì.” Chiyo không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy người là rađa à? Rõ ràng bên ngoài kia là một màn sương mênh mông, trừ một cái bóng đen lớn thì không thể thấy cái gì.
“Hừ.” Đợi đến khi sương mù tan đi, con tàu xuất hiện. “Chỉ tốt mã dẻ cùi mà thôi.”
Loại tàu rách tung tóe này.
Cửa mở.
Gin, còn có thủ lĩnh Crick trong miệng những vị khách khác đứng ở cửa.
“Xin lỗi, có thể mang nước và đồ ăn lên cho tôi không? Tiền thì tôi có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Không biết đã bao lâu tôi không được ăn gì rồi, xin các người.”
“Hắn ta làm sao?”
“Không uy nghiêm, không quyết đoán, đây là thủ linh Krieg đó sao?!”
Krieg ngã xuống.
Gin ngẩng đầu cầu xin. “Cầu các người, cứu thuyền trưởng chúng tôi, ngài ấy sắp chết đói rồi! Mấy ngày nay vẫn chưa ăn gì, cứ thế sẽ chết mất!”
“Oa ha ha ha, thật sự là rất khéo, đây là thủ lĩnh Krieg đại danh đỉnh đỉnh.” Paddy xoa thắt lưng dương dương tự đắc.
“Lần này chúng tôi có mang tiền, chúng tôi là khách hàng!!”
“Ngươi mơ mộng hão huyền gì vậy, này, lập tức liên lạc hải quân, thừa dịp hắn yếu ớt áp giải hắn đi.”
“Đúng rồi, chờ hắn khỏe lại không biết sẽ làm gì!”
“Ai bảo bình thường hắn làm nhiều việc ác như vậy làm gì, chết đói cũng đáng!”
Thế gian này, lòng người ấm lạnh.
“Tôi sẽ không làm gì, ăn xong lập tức đi, cầu các người, cứu tôi!”
Krieg quỳ rạp trên đất, ăn nói khép nép, tay run run.
“Này, phục vụ thay thế bổ sung.” Chiyo đưa một chén nước cho Gin. “Lần này phải trả đủ tiền!”
“Tiểu thư Chiyo…”
“Tiểu thư Chiyo, không cần cho hắn nước, chờ hắn hồi phục, việc đầu tiên sẽ là tấn công con tàu này, không cần đồng tình hắn!”
“Hừ” Chiyo đưa cốc nước cho Gin. “Thế thì sao, khách hàng khát thì tôi mang nước, có vấn đề gì à?!”
“Cảm ơn!” Krieg một ngụm uống cạn.
“Này, đại tinh tinh, tôi không nấu cơm, nhưng uống nước cũng đủ no rồi!” Chiyo lại đưa cho hắn một chén nước.
“Này, tránh ra, Paddy.” Sanji từ trên cầu thang bước xuống, tay bưng tô cơm.
Paddy không kịp phòng bị, ngã xuống cầu thang.
“Sanji tiên sinh…”
“Cầm lấy, Gin, cho hắn ăn đi.”
“Cảm ơn.” Krieg ăn như hổ đói.
“Này, Sanji, không cần cho hắn ăn! Chẳng lẽ cậu không biết hắn là loại người gì sao? Đông hải bá vương, gian trá giảo hoạt, Krieg chính là kẻ như thế. Hắn âm hiểm giả dối, vì mục đích không từ thủ đoạn! Người đàn ông kia thật sự sẽ ăn xong rồi bỏ đi? Thấy chết không cứu loại trứng thối này mới là vì hòa bình thế giới!”
“Rống!”
Sanji bị đả đảo.
“Sanji!”
Từ một tiếng kêu sợ hãi, những vị khách khác nhanh chóng tông cửa xông ra.
“Này, đại tinh tinh ông làm gì vậy?!” Chiyo nắm tay.
“Không có gì, tôi chỉ muốn để ân nhân cứu mạng mình cảm nhận được thể lực khi đã khôi phục của tôi mà thôi.”
“Sao ngài lại làm thế, thủ lĩnh Krieg, ngài đã đồng ý với tôi sẽ không làm tổn hại nơi này mà! Huống hồ người kia là ân nhân cứu mạng của chúng ta…”
Gin bị đè lên mặt đất, bả vai bị bóp nát.
“Xin lỗi, tiểu thư Chiyo, ý tôi không phải vậy!”
“Được rồi.” Chiyo vỗ tay. “Này, đại tinh linh. Chỉ vì ông mà khách hàng chúng tôi đều chạy mất, nên trừng phạt ông thế nào đây.”
“Hử?”
“Tiểu thư Chiyo, để tôi giải quyết ông ta!” Paddy từ trong hôn mê tỉnh lại, lấy một khẩu pháo lớn dưới góc cầu thang, đặt lên vai, họng súng tối om nhắm đến Krieg. “Ăn no sao Krieg, ăn no xong muốn phá à?”
“Mật đường phi đạn!”
Nổ lớn một tiếng… Khói bụi khắp nơi…
“Đối xử với tôi như vậy, nhà hàng này thật sự quá kém.” Krieg nổ súng với nhóm đầu bếp.
Trên đất ngã một mảnh.
Krieg lộ ra trang bị bên trong áo choàng. “Cánh tay thép cứng rắn hơn bất cứ ai, thân thể siêu hợp kim cứng cáp hơn bất cú thứ gì, kim cương quyền có thể phá hủy tất cả, ai dám phản kháng tôi! Nhanh đi chuẩn bị 100 phần thức ăn!”
“Hừ, thế thì sao.”
Tốc độ này còn kém xa sư phụ.
“Cái gì?!!” Krieg ôm mặt đầy máu. “Khi nào thì?!”
“[Ha], hai chòm râu này thật hợp với ông, nhìn qua càng buồn cười.” Chiyo đứng yên cầm áo choàng của Krieg lau song đao của mình. “Chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ mà náo loạn ở đây, ông đang diễn xiếc khỉ sao?”
Hừ, lông mày xoắn là người đại tinh tinh ông động vào được à.
Sanji cử động, đứng dậy lên cầu thang.
“Này Sanji, cậu muốn đi đâu?!”
Sanji xoa vết máu khóe miệng. “Phòng bếp, phải chuẩn bị 100 phần cơm.”
“Hừ” Krieg vừa lòng cong khóe miệng. “Vậy thì tốt.”
“Không được đi!” Nhóm đầu bếp bị thương nhốn nháo. “Cậu là con rối của Krieg à? Chúng tôi tuyệt đối không để cậu vào phòng bếp! Tôi đã chịu đủ hành vi cố tình gây sự của ngươi!!!”
Sanji mở hai tay. “Động thủ đi! Muốn cản tôi thì động thủ đi! Tôi cũng biết mà, biết đối phương là đại phôi đản bất trị. Nhưng chuyện đó không liên quan đến tôi, hắn như thế nào, sau khi ăn xong thì thế nào, tôi không quan tâm. Tôi là đầu bếp, ngoài đầu bếp ra thì không còn gì, có người đói, tôi cho ăn, gần như chỉ thế thôi. Cái gọi là đầu bếp, như vậy không phải đã đủ sao?!”
Chiyo nhíu mày, lông mày xoắn ngu ngốc này!
“Hừ.”
Vũ khí trong tay nhóm đầu bếp biến mất!
“Tiểu thư Chiyo!”
“Đám đầu bếp ngu ngốc các cậu. Nghe rõ đây, lông mày xoắn là chó của tôi, trừ tôi ra không ai có thể điều khiển hành động của anh ta.” Chiyo đứng một bên, vừa buông tay, vũ khí mọi người đều rơi trên đất.
“Tránh ra, tiểu tử.” Jeff cầm một cái túi to đi xuống cầu thang, đặt trước mặt Krieg. “Ở đây có đủ 100 phần, nhanh giúp hắn chuyển lên thuyền.”
“Ông chủ Jeff!”
“Jeff, Jeff!”
“Vì sao, ông chủ Jeff, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
“Nếu tất cả thuyền viên đó đều hồi phục, nhà hàng này chắc chắn sẽ bị chiếm!!”
Nhóm đầu bếp không hiểu hành động của Jeff.
“Chuyện đó phải xem họ còn ý chí chiến đấu không” Jeff dừng bước. “Đúng không, kẻ thất bại đại hải trình.”
Trợn mắt há miệng.
“Krieg cũng thất bại…”
“Ngay cả Đông hải bá vương cũng… Cho dù có năm mươi chiếc thuyền cũng không thành công!!”
“Ông, ông chính là Jeff Chân Đỏ!” Kreg tỏ vẻ bình tĩnh. “Hóa ra ông còn sống. Vốn dĩ là thuyền trưởng, cuối cùng lại đến đây làm đầu bếp hải tặc vô dụng.”
“Còn sống thì sao, dù sao chuyện không liên quan đến ông. Ông cũng thấy đấy, thân phận hiện tại của tôi là đầu bếp.”
“Hừ, so với nói bây giờ ông là đầu bếp, chẳng bằng nói bây giờ ông chỉ có thể làm một đầu bếp.” Giọng điệu thật trào phúng. “Jeff Chân đỏ, người sống sót duy nhất sau chuyện Đại hải trình mà tôi biết. Hắn là ông có mang theo nhật ký hàng hải ghi lại một năm kia, mau đưa nó cho tôi.”
“Ồ, hóa ra ông lão có đi qua Đại hải trình!” Luffy ngạc nhiên nói.
“Nhật ký hàng hải đúng là ở chỗ tôi, nhưng không thể giao cho ông. Nhật ký hàng hải là sự kiêu ngạo của tôi và đồng bạn, sao có thể dễ dàng giao cho ông.”
“Vậy tôi đành phải dùng thưởng, đúng là tôi thất bại khi chinh phục Đại hải trình, mặc kệ thế nào, tôi vẫn là thủ lĩnh Krieg mạnh nhất! Hơn nữa tôi vốn có đủ năng lực vượt qua đường hàng hải khó khăn kia, đủ bình lực, dã tâm cũng có, tiếc nuối duy nhất là không đủ tình báo. Chỉ cần có nhật ký hàng hải, sau đó tạo lại hạm đội hải tặc, cướp lấy đảo hải tặc, đứng trên đỉnh cao của thời đại hải tặc này!!”
“Hừ, dong dài muốn chết!” Chiyo xoay người lên lầu.
“Tiểu thư Chiyo, cô đi đâu?”
“Ngủ.” Chiyo ngáp một cái. “La lí đi sách tôi đều phải đi ngủ.”
“Chờ chút!”
“Hả?” Chiyo quay đầu.
“Tôi là người muốn trở thành vua hải tặc!” Luffy đứng trước mặt Krieg. “Chuyện này tôi không thể nhường.”
“Tiểu tử cậu nói gì, hình như tôi chưa nghe rõ.”
“Không cần cho rằng không nghe rõ, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
“Đây cũng không phải trò chơi.”
“Đương nhiên, Đại hải trình nhất định chỉ tôi mới có thể chinh phục!”
“Đừng đùa, tiểu tử, bởi vì thiếu tình báo nên binh lực năm ngàn hạm đội đều bị đánh tan trong 7 ngày! Cậu cho là cậu có bản sự gì qua được!”
“Tôi ghét nhất là loại người như ông, nhìn kỹ tôi làm thịt ông đây.”
“Có gan thì cứ làm.”
“Có đảm lược, tôi thanh toàn cho cậu đi Tây Thiên!” Họng súng trên vai Krieg nhắm ngay Luffy.
“Chiến đấu sao, Luffy, muốn tôi giúp không.
“Tôi không ép buộc cậu.”
“Hơ?” Chiyo ngẩng đầu nhìn, tóc lục và mũi dài đứng trên cầu thang.
“Zoro, Usopp, hai người cũng đến à. Không cần, một mình tôi là đủ.
“Vậy à, nếu cậu đã nói vậy, lúc cần tôi sẽ ra tay…”
“Ha ha ha” Krieg khinh miệt liếc hai người trên cầu thang. “Bọn họ cũng giống cậu phải không? Thật sự là tổ hợp đơn bạc!”
“Ông nói gì vậy, bên tôi có ba người! Đầu bếp tóc vàng bên này và phục vụ đứng trên cầu thang, còn một người hiện không ở hàng hải đều là đồng bọn của tôi!”
“Ồ, vậy à?” Chiyo đi qua người bọn họ, tiện tay trạc trạc Usopp phát run. “Cẩn thận ngã xuống đấy mũi dài.”
Usopp kinh ngạc nhìn Chiyo, mềm nhũn dựa vào lan can, lòng còn sợ hãi. “Cô làm gì vậy, suýt nữa tôi ngã rồi đấy nữ bạo lực!!”
“nữ bạo lực?”
“Sao, sao, nữ bạo lực cô!” Usopp tránh sau lưng Zoro.
Chiyo nhìn Usopp một lát, rủ mắt. ” Nhàm chán.” Cũng không quay đầu lại mà đi.
Trở về phòng, Chiyo nhìn ảnh chụp đầu giường, sau đó ghé lên giường, dúi đầu vào gối.
“Bạo lực… à…”
Tác giả có chuyện muốn nói: Bạn nhỏ Chiyo mê mang a… Ưu thương…
Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.
Q: Bạn nhỏ Chiyo, mọi người đều biết dáng người Nami là loại l-cup. Khụ khụ, xin hỏi số đo ba vòng của bạn là? [Sắc ~]
A: Đi, chết, đi!!
Q: A a, xin được hỏi bạn nhỏ Sanji đã tự mình thể nghiệm và quan sát. Bạn nhỏ Sanji, xin hỏi số đo ba vòng của bạn nhỏ Chiyo là?
A: Ừm. Một tay không đủ hai tay có thừa, ôm vào vừa vặn, là loại tôi thích.
Bạn, hiểu được sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!