Này, Nam Chính Tránh Xa Tôi Ra
Chương 11: Ngoại truyện : Dark
Ta vốn dĩ cũng sẽ như những đứa trẻ khác, được thương yêu, được nuông chiều, có bố mẹ nhưng tất cả những điều ấy chỉ là có lẽ mà thôi vì năm 12 tuổi, bi kịch của đời ta đã xảy ra.
Vào đêm sinh nhật 12 tuổi đó ta vui vẻ tạm biệt ba mẹ đi làm và nói với họ rằng sinh nhật ta nhớ mua quà về cho ta. Hôm đó ta vui lắm, cả ngày hôm đó ta cười suốt không thôi.
7 giờ tối ba mẹ vẫn chưa về ta bắt đầu hơi lo lắng nhưng nghĩ họ chắc đi mua quà nên cũng không lo nữa. Rồi cứ thế
5 phút…
10 phút….
15 phút….
20 phút….
25 phút….
30 phút….
Cứ thế thời gian trôi qua, ta thấy lòng thấp thỏm không yên. Ta đi lấy bánh kẹp cùng bánh gato ra để sẵn đợi bố mẹ về.
Nhưng 11 giờ đêm, hai người họ vẫn chưa về. Ta rất muốn khóc nhưng không được, sinh nhật không được vì như thế là điềm xấu.
Ta tự thắp nến lên, hát mừng sinh nhật một mình rồi ta òa khóc. Sao bố mẹ vẫn chưa về, hôm nay là sinh nhật ta mà. Ta sợ ở một mình lắm.
Ta khóc nức nở đột nhiên cánh cửa bị đạp mạnh. Ta nhìn ra là cô chú ta. Sao cô chú lại ở đây??? Ta nhớ cô chú với bố mẹ ta không ưa nhau lắm. Chẳng ai thèm nhìn mặt ai cơ mà.
Bỗng cô ta lại gần rồi xô toàn bộ bánh kem cùng kẹo xuống nền đất rồi điên cuồng cười
” Hahahaha ~ Cháu trai yêu quý của ta. Bây giờ còn ở đây tổ chức sinh nhật sao. Ba mẹ mày ở trong nhà xác rồi kìa “
” Cô nói thế là sao!?”
” Hahahaha ~ Mày còn không biết ư? Bố mẹ mày vì đi mua qùa cho mày mà bị tai nạn giao thông cấp cứu không kịp nên chết rồi đó “
Đoàng! Cả người ta chấn động khi nghe lời nói của cô ta. Không thể nào, không thể nào… Sao lại thế cơ chứ. Ba mẹ ta chết rồi sao??? Chết vì mua quà cho ta sao…
Ta quỳ bụp xuống sàn nhà, nước mắt ta cứ chảy mãi… Không thể nào. Ba mẹ ta…
” Bây giờ tài sản của ba mẹ mày là của tụi tao. Bây giờ mày tốt nhất là cút đi ” Cô chú ta lôi ta ra khỏi nhà.
Từ hôm đó ta từ một đứa trẻ có tất cả trở thành một đứa trẻ không có gì… Thậm trí một chỗ ở cũng không có. Ta nay ngủ ở nơi này, mai ngủ ở nơi kia. Ăn bữa đói, bữa no.
Có những lúc ta phải dành đồ ăn với cả mấy con chó, dành đến mức bị thương khắp người, còn có cả những khi ta phải lục thùng rắc tìm đồ ăn mà người ta đã bỏ chỉ vì để no bụng.
Những đêm mưa ta chỉ biết thu mình vào một góc. Ta khóc ta khóc rất nhiều. Những khi thấy một đứa trẻ đi cùng bố mẹ ta rất ghen tỵ. Ta rất tủi thân, tại sao ông trời lại bất công như thế chứ??
Nhiều đêm ta không nhịn được đói rét ta bắt đầu ăn trộm quần áo rồi đồ ăn. Ta còn nhớ có một lần ta trộm một cái bánh mỳ của tiệm bánh mỳ bị người ta bắt được, ta bị bọn họ đánh nhưng ta vẫn khăng khăng giữ lấy cái bánh mỳ. Mọi người xung quanh chế nhạo ta, chửi bới ta
” Nhìn kìa, nhìn kìa. Mới từng đó tuổi đã ăn trộm. Không biết lớn lên thì như thế nào!?”
” Hứ. Đúng là cái loại không có cha mẹ giáo dục “
” Đánh đi. Đánh đi “
” Đánh chết cái loại dã xúc đó đi “
Ta như chết lặng. Cuộc đời này ai cũng quay lưng với ta
Khi bọn người đó đi, ta vẫn nằm ở đó không hề nhúc nhích.
Tích tách……
Mưa…
Mưa đang rơi… Mưa rơi thật nhiều và nặng hạt. Mưa như đang khóc cho lòng ta vậy.
” Ba… Mẹ… Con nhớ hai người ” Ta thều thào, ta khóc, nước mắt ta hòa quyện với nước mưa.
Ta từ từ đứng dậy bước đi về phía trước trên con đường vô danh.
Cuộc đời này ai hiểu cho ta? Ai thương ta? Ai?
Ta cứ bước đi mãi đến lúc kiệt sức ngã xuống đất. Mệt mỏi nhắm mắt lại…. Ta rất mệt mỏi vì cuộc sống này. Ba mẹ! Con muốn gặp hai người. Con nhớ hai người lắm!!!
———— kết thúc ngoại truyện ———
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!