Này, Người Đàn Ông Của Em! - Chương 15: Bàn chuyện hôn nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Này, Người Đàn Ông Của Em!


Chương 15: Bàn chuyện hôn nhân


Trữ Mặc tỉnh giấc, thấy đau đầu khủng khiếp. Tập quán ở nhà cứ mùng một Tết phải lên núi quét dọn mộ, cô không thể ngủ nướng được. Bà Trần tuy thương con nhưng vẫn phải gọi cô dậy.

Trữ Mặc ủ rũ, còn đang say rượu, cúi đầu đi theo mọi người, đột nhiên có người đưa cho quả quýt: “Ăn chút đi, ngửi mùi quýt có lẽ sẽ khỏe hơn.”

Trữ Mặc ngước lên, thì ra là Tô Chính. Cô cám ơn rồi cầm lấy, quýt vừa lạnh vừa chua, khiến cô nổi cả da gà. Cô nhíu mày: “Chua quá?”

Tô Chính cười, Trữ Mặc cầm quýt ném vào người cậu, cả hai vừa đi vừa cười đùa.

Ông Tô và ông bà Trần ở phía sau, nhìn thấy lắc đầu: “Lớn hết rồi, còn y như lúc nhỏ.”

Ông Trần nói đùa: “Hai đứa nhỏ này, bao nhiêu năm rồi mà tình cảm vẫn tốt.

Đáng tiếc thật! Nếu tụi nó bằng tuổi nhau, tôi sẽ để Tiểu Chính làm con rể!”

Ông Tô cười vang: “Nếu anh đồng ý cho Mặc Mặc làm con dâu tôi, đúng là thằng nhóc Tiểu Chính nhà tôi may mắn.”

Bà Trần không lên tiếng, lại nhớ đến chuyện tối qua. Tình cảm hai đứa rất tốt, chắc là do bà suy nghĩ nhiều quá. Dù sao thì cũng phải thúc đẩy chuyện hôn nhân của Mặc Mặc.

Xa khỏi tầm nhìn của những người đi sau, Tô Chính dừng chân. Trữ Mặc cố sức để đuổi theo cậu, phẩy tay: “Hết sức rồi, hết sức rồi, chị phải nghỉ chút đây.” Nói xong, cô tìm một tảng đá to ngồi xuống.

Tô Chính đi đến bên cạnh cô: “Mặc Mặc.” Cậu muốn hỏi cô chuyện tối qua. Cả đêm cậu không ngủ được vì những lời cô đã nói. Cô nghĩ như vậy sao? Vì thế nên cô chọn cách chia tay? Trông chờ xen lẫn bất an, cậu muốn hỏi nhưng không biết hỏi từ đâu.

“Sao vậy?” Trữ Mặc nhìn cậu khó hiểu.

“Chị…”

Trần Huy nhà thím ba đi đến, ngắt lời Tô Chính.

“Mợ bảo em nói chị đi chậm thôi, kẻo lạc.” Trần Huy lau mồ hôi trán. Bà Trần bảo cậu đuổi theo Trữ Mặc, cậu chạy một mạch lên núi.

Trần Huy nhìn thấy bên đường có bán pháo, lại bắt đầu bồn chồn: “Anh, tụi mình mua pháo chơi đi.”

Tô Chính không thích cảm giác này, không thích người khác nhắc đến khác biệt về tuổi tác giữa cậu và cô, dường như cô đã trưởng thành, còn cậu vẫn là đứa trẻ.

“Đừng chơi ở gần đây, chị em sợ đấy.”

Trần Huy liếc qua Trữ Mặc.

Trữ Mặc khoát tay: “Cứ chơi đi.”

Trần Huy vỗ tay hoan hô và cả ba cùng chơi, sau đó mấy đứa nhỏ họ hàng cũng chơi theo.

Xuống núi về nhà vẫn chưa đến 10 giờ, Trữ Mặc buồn ngủ định về ngủ thêm nhưng vừa đi đến cổng nhà đã thấy có hai cô gái đứng ở đó, là Hứa Vi Vi và Doãn Miêu. Mọi người vui vẻ chào hỏi nhau.

Tô Chính mở lời: “Sao hai người lại đến đây?”

“Đến tìm cậu đấy!” Doãn Miêu nhanh nhảu, “Gọi điện thoại cho cậu mãi mà không được, thôi thì đến luôn.”

“Tối qua dùng điện thoại nhiều quá, hết pin rồi.”

Tô Chính đáp gọn lỏn, “Tìm mình có việc gì không?”

“Tô Chính, sao lại nói vậy, không có việc thì không thể tìm cậu sao?” Doãn Miêu nhìn Tô Chính, rồi lại cười “Tôi đã nói gì nào, sớm muộn gì hai cậu cũng ở bên nhau. Có nên mời người làm chứng này bữa cơm không?”

Trữ Mặc định cùng ba mẹ đi vòng qua để về nhà, nhưng Hứa Vi Vi gọi giật lại: “Chị Trữ Mặc, chị đi chung đi.”

Trữ Mặc ngần ngại: “Chị không đi đâu.”

“Đừng mà, chị Trữ Mặc, chị đi chung đi.” Doãn Miêu nói như quen biết đã lâu, “Chỉ có mình em làm đá tảng thì khó chịu lắm?” Nói xong cô nhìn hai người kia cười, khiến Hứa Vi Vi đỏ mặt.

“Đi đi.” Bà Trần đẩy Trữ Mặc, “Đám thanh niên phải đi nhiều mới tốt. Hơn nữa, bạn gái Tiểu Chính mời con ăn cơm, sao từ chối được chứ?”

Trữ Mặc không từ chối được, đành phải đi theo họ. Doãn Miêu khoác tay Hứa Vi Vi đi phía trước, Tô Chính và Trữ Mặc lững thững theo sau.

“Quán này nhé?” tuy Doãn Miêu hỏi, nhưng giọng điệu dứt khoát. Không ai có ý nào khác, bốn người cùng vào. Hứa Vi Vi theo thói quen ngồi cạnh Doãn Miêu, Doãn Miêu nhanh chân bước qua chỗ đối diện với Hứa Vi Vi, sau đó gọi Trữ Mặc: “Chị Trữ Mặc, ngồi với em.”

Trữ Mặc cười, đến ngồi cạnh Doãn Miêu. Hứa Vi Vi nhìn Tô Chính đang ngồi cạnh mình, mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Trên đường đi, Tô Chính im lặng không nói, cho đến khi phục vụ đến mời gọi món, cậu mới mở miệng: “Mọi người gọi đi.”

“Tô Chính, sao ủ rũ vậy?” Doãn Miêu không khách sáo đón lấy thực đơn, vừa gọi món vừa hỏi, “Không vui vì tôi làm kỳ đà cản mũi, hay không vui vì tụi tôi đến đây tìm cậu vậy?”

Tô Chính không thể không trả lời: “Làm gì có nhiều cái không vui đến thế!”

“Vậy thì vui lên chứ, nếu không tôi nghĩ cậu không muốn mời tôi đi ăn nữa!”

Hứa Vi Vi thấy Tô Chính không tỏ thái độ gì, có phần lo lắng. Tô Chính ngoái đầu nhìn Hứa Vi Vi đang ngồi bên cạnh: “Đừng nghe Doãn Miêu nói nhảm.”

Hứa Vi Vi cười.

Phục vụ đem rượu lên trước, Doãn Miêu rót đầy ly cho mọi người: “Nào, ly thứ nhất chúc tình cảm hai người có kết quả tốt đẹp.”

Trữ Mặc uống ly rượu, chỉ cảm thấy vị đắng, bất cẩn bị sặc.

Tô Chính vội đứng dậy đến bên cạnh vỗ vỗ lưng cô: “Không sao chứ?”

Trữ Mặc vừa sặc vừa lắc đầu, Doãn Miêu và Hứa Vi Vi thì vội lấy khăn giấy đưa cho cô.

Trữ Mặc cắn môi, khó khăn lắm mới nói được: “Uống vội quá mà!”

“Phục vụ.” Tô Chính ngước lên, “Cho một bình trà”, nói rồi cầm lấy ly rượu trước mặt Trữ Mặc, “Chị uống trà đi.”

Hứa Vi Vi nhìn hai người: “Chị Trữ Mặc và Tô Chính quen nhau lâu rồi sao?”

“Ừ.” Trữ Mặc mỉm cười, “Cậu ấy vừa sinh ra là tụi chị đã quen biết nhau.

Lúc nhỏ, cậu ấy cứ thích đi theo sau chị.”

“Thì ra hai người quen biết nhau lâu vậy.” Doãn Miêu nhanh nhảu nói, “Chị Trữ Mặc, em phải xin lỗi chị.” Doãn Miêu ấp úng, “Lần đầu nhìn thấy chị, em đã cố tình đụng xe đạp vào chị.”

Trữ Mặc rất ngạc nhiên, bỗng hiểu ra thái độ lạnh nhạt của Tô Chính lúc đó.

“Em và Vi Vi là bạn thân. Ba đứa,” Doãn Miêu chỉ mình, Hứa Vi Vi và Tô Chính, “là bạn học cấp 2, cấp 3 rồi tới đại học. Nhưng hai bạn ấy học chung lớp, em học lớp khác.”

Doãn Miêu nhìn Hứa Vi Vi cười: “Vi Vi yêu thầm Tô Chính nhiều năm rồi.

Còn Tô Chính cứ bình chân như vại. Cậu ấy cố tình ra vẻ không hiểu. Nên hôm đó, em nhìn thấy cậu ấy đi cùng một cô gái trong sân trường, không biết chị là chị cậu ấy, nên cố tình đâm xe vào chị.”

Trữ Mặc không biết phải nói gì.

“Nhưng may mà Tô Chính kéo chị qua một bên. Em mời chị một ly chuộc tội.” Doãn Miêu nói xong rót đầy ly mình, ngửa đầu uống cạn ly, “Chị Trữ Mặc, tha lỗi cho em nhé?”

Trữ Mặc cười: “Em cũng chỉ muốn tốt cho Vi Vi thôi mà.”

“Cậu ăn nhiều vào, nói ít lại đi.” Tô Chính đưa đĩa đồ nướng phục vụ vừa mang lên đến trước mặt Doãn Miêu.

Trữ Mặc ăn rất ít, cũng không nói gì, may mà có Doãn Miêu nên bàn ăn mới không im ắng. Cô kể những chuyện thú vị của họ ngày xưa, Tô Chính cũng im lặng. Hứa Vi Vi thỉnh thoảng lại đỏ mặt nói vài câu với Doãn Miêu, nhưng không có vẻ gì là giận dỗi.

Ăn xong, Doãn Miêu còn muốn kéo Tô Chính và Trữ Mặc đi chơi. Trữ Mặc viện cớ năm mới ở nhà có việc, Tô Chính cũng nói theo Trữ Mặc để từ chối, Doãn Miêu đành phải tạm biệt họ.

Tô Chính đưa hai người lên taxi, quay người đi về hướng Trữ Mặc. Cô né ánh mắt của cậu, nhìn sang hướng khác. Tô Chính mở lời: “Chúng ta về chưa?”

“Ừ.”

Cả hai không ai đón xe, cứ thế đi bộ về.

“Bạn gái em rất tốt.” Trữ Mặc phá vỡ sự yên lặng, “Vừa đẹp lại vừa điềm đạm. Chắc là có nhiều người theo đuổi cô ấy, vậy mà bao nhiêu năm nay vẫn thích em, em phải trân trọng tình cảm ấy.”

Không biết cô có tâm trạng thế nào mà lại nói những lời này với cậu. Cậu dừng chân nhìn cô: “Mặc Mặc, đây là những lời thật lòng của chị sao?”

Trữ Mặc cố trở nên cứng rắn: “Ừ, là lời thật lòng của chị.” Cô quay lại nhìn cậu: “Như vậy không phải tốt hơn sao? Bây giờ em đã có bạn gái, còn chị cũng có người của mình. Chúng ta ai đi đường nấy, chắc cũng sắp vào quỹ đạo, vậy là tốt.”

“Chị thấy hiện giờ chúng ta đang vào quỹ đạo sao?”

Trữ Mặc hỏi ngược lại: “Em không nghĩ vậy à?”

“Chị nghĩ là tốt thì tốt vậy.” Cậu bước đi, “Về thôi.”

Trữ Mặc định ở lại nhà vài ngày, bất ngờ bệnh viện gọi điện đến bảo cô phải trở về sớm, cô đành phải mua vé sáng mùng ba trở lại bệnh viện. Chưa ra khỏi bến xe đã nhận được điện thoại của Lâm Nghiêm, anh đang chờ cô ở cổng.

Trữ Mặc thấy anh thì ngạc nhiên: “Sao anh biết hôm nay em về?”

Lâm Nghiêm đón hành lí từ tay cô: “Dì gọi điện nói cho mẹ anh biết. Bảo em đi làm sớm, phòng trọ đã trả, còn nhà ở xa quá. Bây giờ đang năm mới nên mọi người không yên tâm, bảo em mấy hôm nay cứ ở nhà anh.”

“Mẹ em thật là…” Trữ Mặc không biết phải nói gì nữa.

“Dì lo cho em thôi mà. Hơn nữa, hiện giờ nhà em đang ở ngoại thành, ít người qua lại, em ở đó quả thật không an toàn. Nhà anh ở gần bệnh viện, đi bộ một chốc là tới, em có thể tiết kiệm thời gian mà cũng tiện tập thể dục.”

Trữ Mặc chần chừ: “Đầu năm mới lại đến nhà anh ở, bất tiện lắm.”

“Nhiệm vụ của anh là đến đón em. Đến nhà thì anh xong việc, những chuyện khác em nói với mọi người.”

Lâm Nghiêm đưa Trữ Mặc về nhà, ông bà Lâm đang chờ, phòng khách cũng đã chuẩn bị sẵn.

Bà Lâm cười vui vẻ nhìn Trữ Mặc: “Mấy hôm nay con cứ yên tâm ở đây, đợi hết Tết, ba mẹ con về rồi tính.”

Trữ Mặc đành cám ơn ông bà Lâm. Bà Trần gọi điện thoại cho con gái, mới đầu còn nói mùng bảy sẽ về, sau đó lại bảo ông của Trữ Mặc bảo họ đến ngày 15 hãy về, đón tết Nguyên tiêu ở quê đã.

Trữ Mặc nghĩ hình như mẹ cố tình sắp xếp như thế, nhưng bây giờ cô muốn đi cũng không được, đành miễn cưỡng ở lại nhà họ Lâm. Ngày 15, Trữ Mặc nghỉ phép một ngày, ba mẹ cô cũng không về, cô đành phải ở nhà họ Lâm qua Tết.

Hôm đó, nhà họ Lâm có một buổi tiệc, Trữ Mặc đi theo. Trước khi đi, Trữ Mặc không hề biết đó là buổi họp mặt gia đình, chỉ nghĩ là đi ăn cơm bình thường, đến nơi mới phát hiện ở đó toàn là họ hàng nhà họ Lâm. Ông bà nội ngoại, chú, cậu của Lâm Nghiêm, tất cả đều có mặt, họ hàng trong thành phố ai đến được đều đến. Trữ Mặc không khỏi hoa mắt, níu lấy tay áo Lâm Nghiêm: “Sao anh không cho em biết trước?”

Lâm Nghiêm nói nhỏ: “Chỉ là bữa cơm bình thường. Người ít hay nhiều cũng thế thôi mà!”

“Sao lại cũng thế được?” Trữ Mặc hơi lo lắng, “Em đi với anh thì người nhà anh nghĩ sao chứ? Họ còn hiểu lầm em là bạn gái anh thì sao?”

“Cái này là do em nói đấy nhé.”

Trữ Mặc đang định trả lời thì bà Lâm gọi cô lại, cô đành vừa cười vừa bước đến chỗ bà Lâm.

“Đây là ông bà nội của Lâm Nghiêm, còn đây là ông bà ngoại.”

Trữ Mặc ngoan ngoãn chào hỏi.

Bà nội vừa nói vừa rút một bao lì xì giúi vào tay cô, “Đây là chút lòng của ông bà nội.” Bà ngoại cũng đưa cho cô một bao lì xì. Trữ Mặc cám ơn rồi bước đến bàn, ngồi xuống cạnh ba mẹ Lâm Nghiêm.

“Thế nào, không oan uổng chứ?” Lâm Nghiêm nói nhỏ.

“Thật ngại quá!” Trữ Mặc băn khoăn.

“Ngại gì chứ?” Lâm Nghiêm ngồi sát vào cô, “Nếu em thấy ngại, thì cứ tự xem như bạn gái anh là được chứ gì? Vậy thì danh chính ngôn thuận, không phải ngại nữa.”

Trữ Mặc ngước nhìn lên nhìn Lâm Nghiêm.

Thật ra anh là một đối tượng rất phù hợp để kết hôn. Tuổi họ tương đương nhau, mọi điều kiện đều không tệ. Hơn nữa trong khoảng thời gian quen biết nhau, ấn tượng anh dành cho cô cũng rất tốt.

Thấy cô im lặng, Lâm Nghiêm hỏi: “Nghĩ gì vậy, sao không nói?”

Trữ Mặc nói nhỏ: “Hay chúng ta thử làm quen nhau?”

Lâm Nghiêm ngạc nhiên, nở nụ cười rạng rỡ: “Em nói đấy nhé, đừng nuốt lời đó.”

“Khoan, em nuốt lời rồi.”

“Muộn rồi.” Lâm Nghiêm nói nhỏ cạnh tai cô, “Từ bây giờ, em là bạn gái của anh đấy.”

Bà Lâm không biết Lâm Nghiêm đang nói gì với Trữ Mặc, nhưng nhìn thấy cậu nói nhỏ bên tai cô, cô không những không né tránh, còn đỏ mặt thúc anh một cái, bà kéo tay chồng, hai người cùng cười.

Qua ngày 15 mà ông bà Trần cũng chưa về, vẫn muốn ở quê thêm một thời gian nữa. Nhưng Trữ Mặc không muốn tiếp tục ở nhà họ Lâm. Tuy ông bà Lâm đều rất nhiệt tình, nhưng cô vẫn thấy bất tiện, huống chi bây giờ đã làm việc lại bình thường. Tuy không phải trực đêm, nhưng Trữ Mặc vẫn muốn thuê một căn hộ nhỏ gần bệnh viện. Mỗi ngày mất 1/6 thời gian trên xe buýt quá vất vả, mấy hôm nay cô đọc báo tìm thông tin cho thuê phòng.

Lâm Nghiêm biết suy nghĩ của cô: “Sao lại muốn dọn ra ngoài? Ở nhà có mẹ anh giúp đỡ. Em dọn ra thì ai chăm sóc cho em?”

“Em biết dì rất tốt với em, nhưng như vậy bất tiện lắm.”

“Không tiện hay là ngại?” Lâm Nghiêm ngồi xuống bên cạnh Trữ Mặc, liếc vào bếp, ba mẹ anh đều đang bận nên không chú ý, “Em sợ ở đây anh có ý đồ không hay với em, hay là sợ chuyện gì?”

Trữ Mặc lấy tờ báo đắp lên mặt Lâm Nghiêm.

Lâm Nghiêm kéo tờ báo ra: “Thật ra không có gì bất tiện cả, em cứ xem như làm quen trước với ba mẹ chồng đi. Mẹ anh thích em lắm mà.”

Trữ Mặc giật lấy tờ báo từ tay anh, tiếp tục tìm thông tin cho thuê phòng.

Lâm Nghiêm cũng cùng cô xem thông tin, đột nhiên anh đề nghị: “Em thuê nhà, chi bằng mua luôn một căn.”

Trữ Mặc nghe cũng hơi xuôi lòng, không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà, nhưng không quyết định được: “Mua nhà tốn rất nhiều tiền.”

“Mua một căn hộ chung cư nhỏ đã trang trí nội thất.” Lâm Nghiêm phân tích, “Em xem đi, tuy chúng ta đang ở thành phố loại 3, nhưng mấy năm nay nơi này phát triển cũng rất tốt. Với xu thế hiện nay, giá nhà còn tăng nữa, không chờ được đâu. Hơn nữa, em thuê một căn hộ nhỏ, mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền, vậy sao không tìm căn nhà của mình chứ? Em có thể vay, tiền lãi vay mỗi tháng cũng bấy nhiêu đó, nhà lại là của mình. Sau này kết hôn thì đổi một căn nhà to hơn, căn nhà này vẫn cho thuê được, cũng là một nguồn thu nhập.”

Trữ Mặc tính nhẩm, thấy Lâm Nghiêm nói có lý.

Lâm Nghiêm lật trang báo rao bán nhà: “Em xem này, gần bệnh viện có vài căn cũng rất khá. Loại nhà này nhiều lắm, em rảnh thì mình đi xem thử.”

“Đang nói gì vậy?” Bà Lâm bưng thức ăn ra.

Trữ Mặc đứng dậy đỡ một tay: “Tụi con đang nói chuyện mua nhà.”

“Ồ”. Bà Lâm khựng lại, nhìn con trai, “Đã tìm được chưa?”

“Đang tìm trên báo, khi nào rảnh, tụi con đi xem thử.”

“Mua nhà vất vả lắm, vừa mất sức vừa mất thời gian. Bây giờ đang được nghỉ phép, Lâm Nghiêm không cần phải đi làm, tụi con tranh thủ lúc nào đi xem đi.”

“Chiều nay đi vậy.” Lâm Nghiêm dứt khoát, “Gần đây có mấy căn, chúng ta đi xem thử.”

Trữ Mặc không phản đối. Hiện cô đang có 300 ngàn, thêm một ít tiền tiết kiệm, gom hết lại mua một căn nhà nhỏ thì không có vấn đề gì. Nhưng Trữ Mặc không định dùng hết số tiền đó mua nhà, cô định để lại một ít, đề phòng có chuyện gì gấp.

Hai người chọn xem hai căn ở gần nhà Lâm Nghiêm. Vừa đến nhà đầu tiên, cô gái bán nhà đang nhiệt tình đưa họ vào, lại đụng mặt Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi. Hai bên không ngờ gặp nhau trong tình huống này nên hơi khựng lại.

Điền Tuấn nhìn Trữ Mặc, lại nhìn Lâm Nghiêm đang đứng cạnh cô và cô gái bán nhà phía sau: “Trùng hợp thế!”

Ánh mắt của Tưởng Phi Phi đã khác rất nhiều.

Lúc trước, cô ta nhìn ai cũng đầy căm hận và phẫn nộ, bây giờ chỉ còn lại sự lạnh nhạt, dường như không gì có thể khiến cô ta chú ý.

Trữ Mặc thấy cay cay nơi sống mũi, Lâm Nghiêm quàng tay qua vai cô: “Mặc Mặc, đây là?”Anh đã gặp Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi trong tình huống không vui vẻ, nhưng vẫn chưa được chính thức giới thiệu.

Trữ Mặc nói: “Đây là Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi.” Cô ấp úng, “Bạn trai tôi, Lâm Nghiêm.”

“Bạn trai?” Điền Tuấn nhấn mạnh mấy chữ đó, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, “Cô cũng nhanh thật đấy.” Trữ Mặc im lặng, Điền Tuấn tự biên tự diễn: “Đến xem nhà à? Sắp kết hôn sao?”

“Cô ta mua nhà kết hôn thì liên quan gì đến anh?”

Tưởng Phi Phi nãy giờ im lặng cũng lên tiếng. Điền Tuấn chỉ liếc mắt nhìn cô ta.

Trữ Mặc chú ý đến quyển sổ khám bệnh trong tay Tưởng Phi Phi, bệnh viện phụ sản ở ngay gần đây.

“Đi thôi.” Lâm Nghiêm không muốn Trữ Mặc nói chuyện với cặp vợ chồng bất bình thường này, vỗ vai Trữ Mặc rồi đẩy cô đi, “Chúng tôi đi trước đây.”

“Đừng để những người không liên quan phá hỏng tâm trạng mình”, anh an ủi cô khi đã đi xa.

“Sao tâm trạng em lại không tốt chứ? Em đã từ bỏ lâu rồi.” Trữ Mặc cười.

Lâm Nghiêm nhìn cô: “Trữ Mặc, em từng yêu ai chưa?” Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Tô Chính.

“Ai?”

Trữ Mặc nổi giận: “Hỏi chi tiết để làm gì, hỏi chuyện lúc trước có gì vui chứ?”

“Được, thôi không hỏi nữa. Cho dù em từng yêu ai, sau này yêu anh là được rồi.”

Trữ Mặc nhắm mắt lại.

Bà Lâm hiểu lầm chuyện Trữ Mặc mua nhà, vừa mừng vừa lo.

Bà vui vì chuyện của con trai rốt cuộc đã thành hiện thực, lo là do ý định ban đầu của bà là ở cùng con trai và con dâu, nhưng hiện giờ hai đứa rõ ràng là không muốn ở cùng với họ, mua thêm một căn nhà là thêm một khoản lớn phải chi.

Bà Lâm ngồi trong phòng khách vừa nhặt đậu vừa nghĩ ngợi, bất giác thở dài.

Ông Lâm thấy lạ, hỏi: “Sao tự nhiên lại thở dài?”

Bà Lâm để đậu trên tay xuống: “Vốn dĩ tôi định sau khi Lâm Nghiêm kết hôn thì sẽ ở cùng với chúng ta. Bây giờ nó không nói gì, cũng không bàn bạc với chúng ta tiếng nào, chuyện mua nhà như thế mà nói mua là mua.”

“Sao nói mua là mua được? Còn phải xem nữa mà?” Ông Lâm hỏi, “Có phải bà nghĩ nhiều quá rồi không? Hơn nữa chuyện chúng kết hôn xong muốn ở riêng có gì không đúng? Có hai người già này, sao chúng tự nhiên được?”

Bà Lâm không vui: “Có gì không tự nhiên? Con dâu về nhà ở chung với ba mẹ chồng không phải sao?”

“Được rồi, được rồi. Còn chưa xem tuổi mà, nghĩ nhiều làm gì?”

“Xem tuổi gì chứ? Nếu không phải chúng định kết hôn thì mua nhà làm gì?”

Ông Lâm suy nghĩ thấy cũng đúng. Hai đứa vừa quen nhau, sao lại tính đến chuyện kết hôn nhanh vậy?

Ông Lâm nghĩ một lúc: “Nếu như vậy, chúng ta có nên bàn bạc với hai ông bà Trần không?”

Bà Lâm khó hiểu: “Bàn bạc cái gì?”

“Chuyện kết hôn ấy. Chuyện của chúng tuy là do chúng quyết định, nhưng làm cha mẹ thì không thể bỏ mặc được. Hơn nữa, họ cho con gái ở nhà mình, vừa hết mùa xuân là chúng định kết hôn, mà nhà trai không nói gì thì không hợp lý, phải không?”

“Cũng phải.” Tâm trạng bà Lâm hơi phức tạp, vừa mừng vừa lo, “Vậy làm sao nói với họ?”

“Để tôi gọi điện thoại.” Ông Lâm vừa nói vừa cầm điện thoại, “Họ cũng sắp về rồi, hay chúng ta bảo làm bữa cơm đón họ về, sau đó nói chuyện này.”

Ba mẹ Trữ Mặc về cùng với Tô Chính. Vì sắp đến ngày khai giảng nên Tô Chính cũng về trường, đúng lúc ông Trần tự lái xe đi, nên đưa Tô Chính theo, để cậu về thành phố sớm vài ngày.

Ông bà Lâm đã gọi điện thoại trước cho ba mẹ Trữ Mặc, mời họ tối nay ra nhà hàng, ông Trần sẽ lái xe đến thẳng nhà hàng. Nhà họ Lâm đã đặt phòng. Trời lạnh, Lâm Nghiêm để ba mẹ ngồi ở trên lầu, còn mình cùng Trữ Mặc đứng chờ dưới cổng.

Ước chừng khoảng sáu giờ tối thì đến nơi, nhưng kẹt xe ở đường cao tốc, nên họ đến muộn hơn một giờ, trời đã tối.

Xe chưa đến cổng, Tô Chính đã nhìn thấy Lâm Nghiêm và Trữ Mặc ở trước cửa nhà hàng.

Lúc trước, khi họ đứng cạnh nhau, luôn có một khoảng cách an toàn. Tô Chính nhớ đã đọc thấy điều này ở đâu đó, gọi là khoảng cách riêng tư tối thiểu.

Nhưng bây giờ họ đã khác. Có lẽ do trời lạnh, Lâm Nghiêm nắm lấy tay cô sưởi ấm. Hai người đứng dưới ánh đèn sáng của nhà hàng, không biết Lâm Nghiêm nói gì với cô, Trữ Mặc nở nụ cười. Cô lại nói gì đó, Lâm Nghiêm nắm lấy bàn tay cô nhét vào túi áo khoác của mình, sau đó giơ tay áp lấy tai cô, cúi đầu hỏi nhỏ cô. Sự thân thiết của họ như nhát dao cứa vào tim Tô Chính.

Trữ Mặc nhìn thấy ba mẹ, vội vàng rút tay ra khỏi túi áo khoác của Lâm Nghiêm.

Trữ Mặc mắc cỡ, Lâm Nghiêm lại muốn đường hoàng tự nhiên: “Chào chú, chào cô.”

Ông bà Trần rõ ràng nhìn thấy anh và Trữ Mặc rất thân thiết, gật đầu chào lại.

Trữ Mặc nhìn thấy Tô Chính xuống xe, nụ cười chợt sững lại, vội nói lấp đi: “Cậu cũng cùng đến à?”

Tô Chính đáp khẽ: “Ừ.”

Lâm Nghiêm dẫn mọi người lên lầu, ông bà Lâm đã gọi món. Mọi người ngồi xuống nhắc chuyện đón Tết, không khí trở nên náo nhiệt. Thức ăn đã dọn, rượu cũng đầy ly. Bà Trần cầm ly rượu: “Tôi mời chị một ly, cám ơn chị đã chăm sóc Mặc Mặc nhà chúng tôi.”

Bà Lâm vội cầm ly rượu: “Nói gì vậy, tôi nguyện mà? Tôi còn mong sau này được chăm sóc nó nữa.” Cả bốn người lớn vui vẻ cười vang.

Ông Lâm nhân cơ hội này, nói: “Anh Trần, hai đứa trẻ này được ở bên nhau, tôi vui lắm. Hôm nay ngày tốt, chúng ta gặp mặt nhau đông đủ, tôi cũng muốn bàn chuyện của chúng với anh chị.”

Ông Trần rót rượu cho ông Lâm: “Anh cứ nói đi.”

“Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa. Lúc chúng ta ở tuổi chúng, con cái đã chạy khắp nhà rồi? Bây giờ thanh niên chỉ biết lo sự nghiệp, nhưng tôi thấy, chuyện lập gia đình phải đặt lên hàng đầu.”

Ông Trần gật đầu: “Tôi cũng thấy thế.”

“Nên tôi nghĩ, nếu hai đứa đã bàn chuyện mua nhà, hay là chúng ta bàn luôn về việc của chúng, được không?”

“Mua nhà?” Bà Trần nhìn con gái. Bà mong Trữ Mặc có nơi có chốn, cũng hài lòng về Lâm Nghiêm, nhưng hình như hai đứa mới chỉ ở bên nhau ít ngày, sao đã bàn chuyện mua nhà? Có nhanh quá không?”

Tô Chính hiểu họ đang nói gì, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt. Cậu nhìn Trữ Mặc.

“Ba mẹ, mọi người hiểu lầm rồi.” Lâm Nghiêm vội nói. “Là cô ấy mua nhà, không phải cả hai chúng con mua.”

Đến lượt bà Trần ngạc nhiên: “Con mua nhà?”

Trữ Mặc vội giải thích: “Con thấy nhà xa quá, mỗi ngày mất bốn giờ ngồi xe buýt đi làm rất bất tiện, định thuê một căn nhà ở trong thành phố, nhưng Lâm Nghiêm khuyên con mua một căn hộ nhỏ, vừa để ở, cũng có thể đầu tư. Con nghĩ anh ấy nói cũng có lý, nên định tìm mua một căn nhà chung cư.”

“Mua nhà là chuyện nhỏ sao, cũng không chịu nói ở nhà một tiếng?” Bà Trần biết họ không phải định kết hôn, quay lại trách Trữ Mặc, “Hai đứa cũng không chịu nói rõ, để mọi người mừng hụt.”

“Sao lại mừng hụt? Tôi thấy nhân cơ hội bàn luôn chuyện này cũng tốt. Hai đứa cũng lớn rồi, nếu thấy thích hợp thì không nên lãng phí thời gian nữa. Tôi nói phải không?” Ông Trần quay qua hỏi ông Lâm, ông Lâm vội gật đầu.

“Ba mẹ vội gả con đi vậy sao?” Trữ Mặc không muốn tiếp tục chuyện này trước mặt Tô Chính, cô hoàn toàn không ngờ cậu cùng về với ba mẹ mình, cũng không muốn cậu phải nghe chuyện này: “Ở đây nóng quá, con ra ngoài một chút.” Nói xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.

“Để con ra xem sao.” Tô Chính và Lâm Nghiêm cùng lên tiếng, rồi đứng lên.

Hai người nhìn nhau, Lâm Nghiêm vỗ vai Tô Chính: “Không sao, để anh ra.”

Tô Chính im lặng ngồi xuống. Lâm Nghiêm chạy ra ngoài. Trữ Mặc chỉ đứng ở ban công cuối hành lang.

“Sao vậy?” Lâm Nghiêm bước tới, “Sao em lại bỏ ra đây đứng? Cũng không chịu cầm áo khoác.” Nói rồi anh khoác áo của mình lên người Trữ Mặc, “Ngoài này lạnh lắm.”

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì chứ. Tự dưng nghe nói chuyện kết hôn, đến anh cũng giật mình.”

Lâm Nghiêm ôm cả Trữ Mặc lẫn áo khoác, “Ba mẹ anh có hơi vội, em đừng để ý.”

Mặt Trữ Mặc hơi nóng lên, “Lúc nãy em bỏ ra ngoài, chú và cô trách em mới đúng.”

“Trữ Mặc, lúc nãy em phản ứng như vậy, có phải không muốn kết hôn với anh không?”

“Em chỉ thấy hai chúng ta mới quen nhau không bao lâu, bàn chuyện hôn nhân sớm như vậy, em chưa thể tiếp nhận được.”

Lâm Nghiêm đẩy Trữ Mặc về phòng, “Nào, vào trong đi, nếu em không vào thì ba mẹ em sẽ lo thật đấy. Chuyện hôm nay xem như chưa nghe thấy.”

Tối hôm đó, bà Lâm cứ nghĩ chuyện kết hôn của con trai mình và Trữ Mặc có gì bất ổn, có thể là do họ hiểu lầm chuyện chúng định mua nhà. Nhưng phản ứng của Trữ Mặc quả thật kì lạ, bà nghĩ sao cũng không thấy thoải mái. Bà lay ông Lâm đang ngủ bên cạnh: “Này, ông.”

Ông Lâm mở mắt: “Sao vậy?”

“Trữ Mặc có phải không muốn kết hôn với Lâm Nghiêm nhà chúng ta không, bởi phản ứng của con bé lúc đó rất lạ? Bình thường con bé rất khéo, sao tự dưng lúc đó lại bỏ ra ngoài chứ.”

Ông Lâm thở dài, “Bà đừng nghĩ chuyện này nữa được không? Vẫn chưa đến lúc, đừng vội, đến lúc rồi hãy tính.”

“Tôi thấy thái độ Trữ Mặc hơi lạ. Con bé ngại ngùng là bình thường, nhưng lúc đó nó có vẻ phản kháng. Vậy có nghĩa là gì?”

“Bà nói sao cũng được.” Ông Lâm quay người qua, “Đúng là phụ nữ phức tạp, một chút chuyện mà nghĩ nhiều quá.” Nói rồi lại ngủ tiếp, ông chỉ nghĩ bà Lâm quan trọng hóa vấn đề.

Trữ Mặc về nhà cũng không ngủ được. Cô nằm trên giường nhìn lên trần tối đen, không ngừng suy nghĩ. Khi nghe ba mẹ bàn chuyện kết hôn với Lâm Nghiêm, cô muốn phản đối.

Quả thật Lâm Nghiêm cũng không tệ, ấn tượng của cô về anh cũng rất tốt, nhưng cô lại không yêu anh. Nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, từ đó về sau cùng nhau chung sống, cô còn thấy hoảng sợ.

Trữ Mặc với tay lấy mền quấn quanh người, cô không thể đối diện với viễn cảnh ấy, chỉ cố dỗ giấc ngủ: Từ từ rồi sẽ ổn, từ từ rồi sẽ ổn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN