Này, Người Đàn Ông Của Em!
Chương 19: Thực hiện lời hứa
“Trữ Mặc! Rốt cuộc cậu có đi không?” Lý Diệp chống nạnh, nhíu mày hỏi Trữ Mặc.
Tiểu Khương 6 tuổi bên cạnh vừa vỗ tay vừa học theo giọng điệu của mẹ: “Trữ Mặc? Rốt cuộc cậu có đi không?”
Trữ Mặc nhấc Tiểu Khương lên, bẹo má nó. Tiểu Khương tròn xoe mắt nhìn Trữ Mặc.
Lý Diệp bế lấy Tiểu Khương từ tay Trữ Mặc: “Đi chơi đi? Đừng đi xa đấy!”, rồi quay lại hỏi Trữ Mặc, “Rốt cuộc cậu có đi không?”
“Không.” Trữ Mặc đẩy ra xa tấm hình của Lý Diệp đưa, “Cậu sắp giống mẹ mình rồi đó”.
“Trữ Mặc, năm nay cậu 31 tuổi rồi, còn muốn kéo dài tới chừng nào?”
Trữ Mặc cất những tấm danh thiếp đã xếp gọn vào hộc tủ, quay ra nhìn Lý Diệp: “Diệp Diệp, mấy năm trước một hôm mình ngồi ở nhà xem tivi. Mình xem một bộ phim tình cảm, vai nam nữ chính đều độc thân, gần 30 tuổi, gặp nhau khi đi xem mắt. Vai nam hỏi vai nữ, điều kiện cô tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được người yêu? Vai nữ nói, tôi lo làm việc, nên bỏ lỡ mọi cơ hội. Thật ra cô gái từng có một tình yêu sâu đậm, nhưng vì nhiều lý do nên họ không thể ở bên nhau. Cô gái yêu anh ta ba năm, đợi anh ta ba năm, sau đó bất đắc dĩ bàn chuyện hôn nhân với một người đàn ông không quen biết, bình thản chôn giấu quá khứ.” Trữ Mặc cười: “Lúc đó mình nghĩ, có khi nào mình cũng như vây, lớn tuổi vẫn độc thân, cố gắng bàn chuyện hôn nhân với một người đàn ông xa lạ, bình thản chôn giấu quá khứ của mình. Cậu có biết không, mình không muốn như vậy. Mình thấy nếu như vậy thì sẽ rất tệ.”
Lý Diệp ngẩn người, thở dài, nắm tay Trữ Mặc: “Cậu có phải vẫn nhớ đến cậu ta?”
Trữ Mặc cúi đầu: “Mình đâu có suy nghĩ nhiều như thế. Lãng mạn tiêu tan rồi.”
Lý Diệp cẩn thận quan sát thái độ của Trữ Mặc: “Sau đó, cậu ta có tin tức gì không?”
“Có. Mỗi năm đều nhờ ba cậu ấy tặng quà cho nhà mình.” Trữ Mặc quay sang tiếp tục làm việc, “Nghe nói bên đó làm việc tốt lắm.”
“Hai người cách nhau nửa vòng trái đất, lại xa nhau bấy nhiêu năm, có chuyện gì thì cũng đã là quá khứ rồi. Nếu cậu ta không nhớ đến cậu, cậu cũng nên suy nghĩ cho mình, cho dù không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ đến chú và dì. Đặc biệt là dì, dì lo lắng rất nhiều vì chuyện của cậu. Cậu không biết dì nói gì với mình trong điện thoại đâu, nếu không phải vậy thì mình lật đật chạy đến bệnh viện tìm cậu làm gì?”
Động tác của Trữ Mặc dừng lại. Lát sau, cô thở dài đưa tay ra, thái độ cam chịu: “Đưa đây.”
Lý Diệp chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Hình, số điện thoại, hoặc cái gì khác? Tóm lại, cứ đưa đây.”
Lý Diệp cuối cùng đã hiểu ý cô là đồng ý, vui mừng lấy tấm hình trong túi xách đưa cho Trữ Mặc: “Đây là anh ta, Phan Đinh, điều kiện rất tốt. 7 giờ tối chủ nhật trước cửa rạp Hải Tân. Cậu nhớ đến đúng giờ, đừng trễ đấy.”
Trữ Mặc xem hình, chắc sợ cô quên nên Lý Diệp còn viết tên, số điện thoại và thời gian hẹn sau lưng tấm hình.
Tô Chính đi nước ngoài đã bốn năm. Những dằn vặt lúc ấy dần dần đọng lại thành thứ kỷ niệm, chìm sâu ở góc nào đó trong trái tim, thỉnh thoảng vẫn khiến cô đau khổ.
Mấy năm nay cô vẫn độc thân bởi tâm lí sợ hãi tình yêu, chỉ muốn trốn tránh tất cả. Cho dù gia đình hối thúc, cô cũng im lặng.
Lý Diệp nói đúng, lòng người là thứ khó tin nhất trên đời. Cho dù có yêu thương sâu đậm đến mấy, tình cảm cũng dần nhạt nhòa theo thời gian. Tất cả chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi.
Trữ Mặc quan sát những cuộc hôn nhân xung quanh, càng lúc càng nhiều người ở bên nhau không phải vì tình yêu. Kết hôn trở thành một việc không thể không làm, vì lí do này hay lí do khác chỉ để tìm một người cùng chung sống. Khi chọn lựa một người chỉ để cùng chung sống, kết hôn không còn dựa trên tình yêu nữa. Bản thân cô rồi cũng phải đi bước này, tìm một người sống cùng cho qua chuyện hôn nhân.
Trữ Mặc dọn dẹp văn phòng, kiểm tra máy tính.
Khoa Mắt vừa lắp mấy bộ máy mới. Công việc hàng ngày của Trữ Mặc là kiểm tra hoạt động của những bộ máy đó.
Trữ Mặc phát hiện máy tính hiển thị bị khóa từ xa. Trữ Mặc ngạc nhiên: “Sao lại thế?”
Tiểu Ngụy thấy Trữ Mặc kiểm tra máy tính, “Chị Trữ Mặc, quên nói với chị, bác sỹ Đường bảo em báo với chị, bệnh viện đã mua một hệ thống mới, hôm nay cài đặt, nên sáng nay tất cả máy tính đều không dùng được. Hệ thống đó hình như mua từ nước ngoài về, còn có nhân viên ở bên đó đến cài đặt cho chúng ta. Cụ thể thì em không hiểu lắm.”
“Em biết chuyện này.” Người trực ban cuối cùng là Tiểu Triệu vừa vào văn phòng, “Nghe chị họ em nói người đó rất trẻ, nhưng đã làm việc ở công ty đa quốc gia”.
Tiểu Lý nói đùa: “Chị họ cậu không nghĩ sẽ giới thiệu cho cậu sao?”
Tiểu Triệu lườm Tiểu Lý. Họ là những thiếu nữ ở độ tuổi hai mươi, ríu rít như chim sẻ vậy.
Trữ Mặc không nhịn được cười: “Được rồi, về chỗ của mình đi, lát nữa bệnh nhân đến, tưởng khoa Mắt không có ai trực!” Trữ Mặc nhìn tấm hình trong tay, tiện tay vứt vào hộc tủ.
Buổi trưa, ăn xong, Trữ Mặc cũng như mọi ngày, tìm một chỗ gần cửa sổ. Ánh sáng chiếu qua cửa kính khiến người cô ấm áp, thoải mái.
Một đám người từ lầu hai đi xuống khiến Trữ Mặc chú ý. Đi đầu là phó viện trưởng, một chàng trai cùng đi với ông. Hai người không biết đang nói gì, cậu ta mỉm cười ngước lên, ánh mắt chạm phải Trữ Mặc.
Thời gian dường như ngừng lại, Trữ Mặc sững sờ.
Thời gian 4 năm như nước chảy qua cầu, không để lại dấu vết.
Đó là Tô Chính.
Tô Chính quay sang nói vài câu với phó viện trưởng, sau đó cậu sải bước đến chỗ cô.
Trữ Mặc đặt những thứ trong tay xuống, ngước lên nhìn cậu. Cô không biết bây giờ mình có tâm trạng gì, chỉ ngẩn người nhìn cậu bước từng bước đến gần cô hơn, rồi ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười: “Mặc Mặc.”
Cuối cùng, cô cũng tìm lại được giọng của mình: “Về lúc nào vậy?”
“Sáng hôm nay.” Cậu có vẻ mệt mỏi, “Ngồi máy bay cả đêm”. Cậu nhìn ly trà sữa bên cạnh tay cô, cầm lên lắc lắc, “Không ngại chứ? Em khát nước quá.”
“Chị vẫn chưa uống.” Cô kìm nén nỗi kinh ngạc ban đầu, điềm đạm hơn, “Ở nhà biết cậu về không? Cậu đã gọi điện thoại cho chú chưa?”
“Gọi rồi. Vé hôm nay hết rồi, em đã mua vé sáng mai.” Cậu uống sạch ly trà sữa, “Mặc Mặc, đưa chìa khóa cho em, em đến nhà chị ngủ một chút. Tối qua không ngủ được, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc.”
“Ừ”. Cô không chút nghi ngờ, đưa chìa khóa cho cậu, “Em ăn cơm chưa?”
“Lúc nãy ăn trên lầu rồi.” Cậu nói rồi đứng dậy, “Em đến chỗ chị ngủ đây.
Tối nay có hẹn, chị nhớ đi làm về thì gọi em dậy, em sợ ngủ quá giờ hẹn.” Cậu vẫy tay chào rồi quay đi.
Tô Chính đi rồi, cả buổi mà Trữ Mặc vẫn chưa hoàn hồn. Cậu đột ngột trở về, hình như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại ở bên cạnh cô, rất tự nhiên.
Cả buổi chiều, Trữ Mặc không thể chú tâm, không biết đến giờ tan ca khi nào. Cô ngước lên nhìn trời. Bốn năm trước cậu đi vào mùa đông, bây giờ cậu quay về lại vào mùa đông.
Trữ Mặc về nhà, lấy chìa khóa dự phòng cất trên đèn trần trước nhà mở cửa vào, Tô Chính không thay quần áo, ngủ say trên giường, trông rất mệt mỏi.
Cô dựa vào cửa, không bật đèn, nhìn cậu rất lâu, đến nỗi mắt hơi mỏi. Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Tô Chính…” Cô bước đến lay nhẹ cậu, “Thức dậy đi, sắp 6 giờ rồi.”
Cậu mở mắt nhìn cô, ánh mắt bình thản khiến cô hơi hồi hộp. Cô ý thức được vội lùi lại phía sau một bước, “Cậu có hẹn mà, không dậy thì trễ mất.”
Hình như lúc này cậu mới tỉnh giấc, vươn vai ngồi dậy: “Sao giống như em vừa mới nằm xuống thôi vậy. Mệt quá, cả người nhức mỏi.”
Cô quay người kéo rèm cửa ra: “Lần này về định ở lại bao lâu?”
“Đón năm mới rồi mới đi. Em xin nghỉ phép dài hạn, thêm kỳ Giáng sinh, có thể tới mấy tháng.”
Trữ Mặc cúi xuống nhìn đồng hồ, cô không muốn một mình ở cạnh cậu: “Trễ rồi, ra ngoài ăn gì đi.”
Tô Chính đứng dậy đi rửa mặt: “Tối nay em hẹn với bọn Tề Khoan ăn cơm, chị đi chung đi.” Tô Chính bước ra, “Phải rồi, đúng lúc cuối tuần, chị có muốn về quê với em không? Nghe ba em nói chú và dì cũng về thăm bà.”
Trữ Mặc cúi đầu: “Không, cuối tuần này chị có việc.”
Cậu nói đùa: “Việc gì vậy? Xem mắt à?”
Trữ Mặc gật đầu, thành thật trả lời: “Ừ.”
Cậu cười rồi đưa tay vuốt tóc Trữ Mặc: “Chà, vậy phải làm sao đây? Mặc Mặc nhà chúng ta vẫn chưa lấy chồng. Em muốn chị về nhà với em, nhưng như vậy thì lỡ chuyện đại sự của chị mất?”
Cô gạt tay cậu: “Đừng đùa nữa, mau đi đi.”
Mấy năm không gặp, tất cả đều thay đổi. Lưu Tiên còm nhom giờ đã mập lên, Tả Tư chững chạc hơn nhiều. Thay đổi lớn nhất là Tề Khoan, cô gái đi bên cạnh cậu lại là Doãn Miêu.
“Tôi phục cậu đấy.” Việc đầu tiên Tô Chính làm khi gặp Tề Khoan là giơ ngón cái lên khen ngợi.
Doãn Miêu liếc mắt: “Tô Chính, cậu làm vậy là có ý gì, muốn nói tôi là cọp cái phải không?”
Mọi người cười vang, Lưu Tiên kéo ghế cho Trữ Mặc và Tô Chính: “Chị Trữ Mặc, đã lâu không gặp chị.”
Trữ Mặc cười gật đầu.
Tô Chính đón lấy túi xách và áo khoác của Trữ Mặc để xuống, rót ly trà nóng đưa đến trước mặt cô: “Đi ngoài đường lạnh rồi, uống đi cho ấm.”
“Có ai lái xe không?” Lưu Tiên hỏi mọi người, ai có mặt cũng lắc đầu. Lưu Tiên vỗ bàn, “Được đó? Hôm nay nói trước, anh em chúng ta đã lâu không gặp, không say không về. Chị dâu à, hôm nay đừng quản lí Tề Khoan nữa.”
Doãn Miêu trừng mắt nhìn Lưu Tiên, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mọi người hàn huyên về cuộc sống hiện tại. Văn phòng họ cùng nhau mở vẫn hoạt động, Tô Chính tuy ra nước ngoài nhưng vẫn không rút cổ phần. Sau khi tốt nghiệp, ba người kia vào công ty game khai thác trò chơi của họ lúc trước.
Tề Khoan cười nhìn Tô Chính: “Con gái Mỹ đẹp lắm mà, cậu không tìm một cô đi?”
Tô Chính cầm ly rượu ấn vào miệng Tề Khoan.
“Hứa Vi Vi cũng có bạn trai rồi.” Lưu Tiên bên cạnh mở lời, họ cũng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, “Đừng nhung nhớ cô ấy nữa.”
Tô Chính thờ ơ: “Ai nhớ chứ?”
Trữ Mặc mỉm cười, cúi đầu, ngón tay vuốt miệng ly trà. Đây là lần đầu tiên cô nghe nhắc đến chuyện cậu và Hứa Vi Vi ngày xưa.
“Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung, không tốt cho Vi Vi.” Doãn Miêu ngăn họ nói nhảm.
Tề Khoan rót thêm rượu cho mọi người: “Nào nào, không nói nữa, uống rượu, uống rượu!”
Bữa ăn bắt đầu từ 7 giờ đến 11 giờ khuya mới tan, kéo dài cả bốn tiếng đồng hồ. Khi bước ra cửa thì ai cũng say.
Doãn Miêu đỡ Tề Khoan, gọi điện thoại cho người nhà của Lưu Tiên và Tả Tư đến đón họ, sau đó nhìn Trữ Mặc đang đỡ Tô Chính: “Chị Trữ Mặc. Có cần em giúp không?”
“Em thì sao? Có cần giúp không?”
“Em không sao. Ông tướng nhà em một tuần say hết bảy lần, em quen rồi.
Vậy em đi nhé, mọi người cẩn thận.” Nói rồi Doãn Miêu đẩy Tề Khoan vào taxi, xem ra có vẻ rất thành thục, vẫy tay chào tạm biệt Trữ Mặc.
Trữ Mặc cũng đỡ Tô Chính lên taxi ra về.
Đỡ cậu lên giường, cô quay người nhúng khăn nóng lau mặt cho cậu. Khi cô quay lại, cậu đã gác tay lên trán che mắt ngủ.
Trữ Mặc đắp chăn cho cậu rồi quay người đi ra.
Trữ Mặc đến bệnh viện ở một đêm. Sáng hôm sau, khi cô đem đồ ăn sáng về thì Tô Chính vẫn chưa dậy, ngủ không biết trời đất gì, cả nhà nồng nặc mùi rượu.
Cô nhẹ nhàng đặt đồ ăn xuống, không dám mở cửa phòng ngủ sợ cậu bị lạnh, đành mở cửa sổ toilet, cố gắng xua đi mùi rượu trong nhà.
Có lẽ do tiếng mở cửa sổ của cô đánh thức cậu, khi cô vào lại phòng ngủ thì cậu đã ngồi dậy.
“Em dậy rồi à?”
Cậu nhìn xung quanh: “Tối qua chị ngủ đâu?”
“Chị đến bệnh viện ngủ.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tối qua uống nhiều quá.” Cậu đứng dậy, mở cửa sổ phòng ngủ cho thoáng, “Còn bắt chị phải ra ngoài ngủ.”
“Ăn cháo đi. Uống nhiều quá, dạ dầy sẽ khó chịu.”
Cậu nghe lời ăn cháo, khi cô dọn đồ thì cậu quay vào toilet tắm rửa.
“Khi nào chị đi gặp người ta?” Cậu tắm xongbước ra, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, vừa lau tóc vừa hỏi.
Trữ Mặc thấy kỳ lạ: “Cái gì mà gặp người ta?”
Cậu lấy khăn tắm xuống nhìn cô: “Xem mắt đó. Không phải chị nói phải đi xem mắt sao?”
Thì ra cậu nói chuyện này. “Bảy giờ tối Chủ nhật.”
Cậu gật đầu không hỏi gì nữa, ngồi bên cạnh giường lôi vali ra sắp xếp hành lí.
“Cậu nói mua vé hôm nay mà, mấy giờ đi?”
Tô Chính nhìn đồng hồ: “Lát nữa đi.”
“Vậy để chị đưa cậu ra bến xe.”
“Ừ.” Cậu xách vali, “Cầm giúp em cái túi nhỏ đó.”
Trữ Mặc định đưa cậu đến chỗ kiểm tra vé rồi đi, ai ngờ cậu nắm chặt lấy tay cô, cầm hai tấm vé xe, vừa đẩy vừa ôm cô kéo lên xe, ấn xuống ghế.
“Em điên à! Chị đã bảo cuối tuần chị có việc mà.”
“Chỉ là xem mắt thôi mà. Bất quá trưa mai em lái xe đưa chị về, bảo đảm không làm lỡ việc của chị.” Tô Chính ngồi ghế ngoài, chặn cô lại bên trong, “Cũng mấy năm rồi chị không về, không muốn về thăm nhà sao?”
Trữ Mặc nhìn cậu: “Em đã mua sẵn hai vé rồi, đúng không?”
Cậu cười nhìn cô: “Em chỉ muốn chị cùng về thôi.”
Cô không buồn đôi co với cậu nữa, cũng không trả lời, nhìn ra ngoài cửa kính.
Xe đã chạy. Bây giờ có xuống xe cũng không kịp, cô yên lặng ngồi xuống.
Từ lúc chia xa Tô Chính, cô chưa lần nào về lại quê, cứ thấy như không cách nào đối diện với những người ở đó. Còn nhà ba mẹ, cô cũng không về mỗi tuần như trước, thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, nói vài câu rồi thôi.
Trữ Mặc nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài.
Mấy năm nay cô như một con bọ cánh cứng, ẩn mình sau lớp vỏ, không muốn ai đến gần.
Tô Chính ngồi bên cạnh đưa điện thoại ra cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, “Đây là hình em chụp. Đây là mẹ em, còn đây là bạn trai của mẹ, Jonny. Đó là trường học của em, xem ký túc xá của em này…” Cậu vui vẻ đưa cho cô xem, chia sẻ cuộc sống sau khi rời xa cô.
Tấm cuối cùng là ảnh chụp chung của cậu và một cô gái người nước ngoài: “Đây là bạn gái em, Monica.”
Tuy đã có chuẩn bị tâm lí, nghe cậu giới thiệu như vậy, tim cô đau nhói, nhưng giọng nói vẫn rất cứng rắn: “Đẹp thật.”
Cậu cười, cất điện thoại: “Người Brazil, rất thích Trung Quốc.”
“Đã quen cuộc sống bên đó chưa?”
“Mới đến thì không quen, thời gian lâu rồi thì cũng quen. Đã lâu không gặp ba em, không biết hiện giờ ông thế nào rồi.”
Trữ Mặc và Tô Chính cùng về nhà khiến mọi người ở nhà vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Người vui là ông Tô, còn người kinh ngạc là ông bà Trần. Tô Chính đường hoàng đến chào hỏi ông bà Trần. Thấy thái độ cậu đối với Trữ Mặc vẫn như trước, ông bà Trần nghĩ họ xa cách đã lâu rồi nên cũng yên tâm.
Cho dù thế nào, con gái về nhà, ông bà Trần đều rất vui. Bà Trần đột nhiên nhắc chuyện cuối tuần này cô phải đi xem mắt Phan Đinh, sao lúc này lại về nhà, muốn hỏi cho rõ, nhưng nghĩ lại chuyện cũ, bà lại không hỏi nữa. Cô về là tốt rồi, có chuyện gì để sau hãy nói.
Tối đó bày tiệc trong vườn, cả nhà lại ngồi cùng nhau. Mọi người không ngừng hỏi cậu về cuộc sống bên đó mấy năm nay, Tô Chính nhẫn nại trả lời từng câu.
Buổi tối sau khi đi nghỉ, bà Trần không ngủ được, cứ nhìn lên trần nhà thở dài.
Ông Trần hỏi: “Sao vậy?”
“Bây giờ tôi có chút hối hận rồi.” Bà Trần thở một hơi thật dài, “Tiểu Chính thật ra cũng rất tốt. Biết thế lúc đó đừng chia cắt chúng nó khiến Trữ Mặc cứ ở vậy đến bây giờ, chi bằng cứ cho chúng đến với nhau.”
“Trên đời làm gì có thuốc hối hận chứ? Hơn nữa, nếu lúc đó cho chúng ở bên nhau, ai biết bây giờ sẽ như thế nào. Nếu lúc đó Mặc Mặc ở bên cạnh nó, rồi lại chia xa, không phải con bé sẽ hận Tô Chính lắm sao? Chuyện đã qua rồi đừng nhớ lại nữa, tự làm khổ mình.”
“Tôi muốn tốt cho con gái, quản lí chặt chẽ, rốt cuộc là đúng hay sai đây?”
Ông Trần an ủi: “Con cái là món nợ của cha mẹ. Là chúng ta thiếu nợ nó.
Đừng nghĩ nữa!”
Chủ nhật, Tô Chính mượn bạn một chiếc xe lái vào trong sân. Thấy Trữ Mặc bước ra, cậu lắc lắc chìa khóa: “Đi thôi.”
“Đi đâu chứ?”
“Đưa chị về thành phố xem mắt.” Tô Chính cười, “Chuyện em đã hứa với chị, chắc chắn sẽ làm được. Không làm lỡ chuyện hơn nhân đại sự của chị đâu.”
Trữ Mặc giận dỗi: “Tô Chính, em hơi quá đáng rồi đấy! Nói về quê là về, nói đi thành phố là đi, em có hỏi chị câu nào không vậy?” Giọng Trữ Mặc khá lớn, khiến ba mẹ trong nhà và ông Tô phải nhìn ra ngoài.
Tô Chính mềm mỏng: “Đừng giận, đừng giận. Cứ lôi chị về đây là lỗi của em. Không phải em sợ làm chị lỡ việc tối nay sao? Hơn nữa, ngày mai chị phải đi làm, dù sao cũng phải về, vậy còn giận em làm gì?”
Bà Trần đẩy cửa bước ra: “Sao vậy?”
“Con đưa Mặc Mặc về thành phố.” Tô Chính chỉ vào chiếc xe sau lưng, thản nhiên, “Tối nay chị ấy đi xem mắt. Chị ấy còn giận con chuyện đưa chị ấy về đây bằng được.”
“Đi về đi. Hẹn với người ta rồi, không đi không được.” Bà Trần không ngờ Tô Chính biết rõ chuyện này như vậy, hơn nữa có vẻ không bận tâm lắm. Bà Trần thuận tay đẩy Trữ Mặc, “Đừng giận dỗi trẻ con thế chứ.”
Trữ Mặc cắn môi, tạm biệt ba mẹ rồi lên xe.
Trữ Mặc không thèm để ý tới Tô Chính. Trên đường về, cậu có nói chuyện cô cũng mặc kệ, chỉ nhìn ngoài cửa kính. Thấy cô im lặng, cậu cũng im lặng theo. Có lẽ do phong cảnh bên ngoài ảm đạm hay máy sưởi trong xe ấm quá nên chốc lát Trữ Mặc đã ngủ.
Không biết cô ngủ bao lâu, khi thức dậy thì xe đã dừng, Tô Chính đứng hút thuốc bên ngoài. Trữ Mặc nhìn qua cửa kính, thấy đã về tới thành phố, ngay dưới nhà cô, nhìn đồng hồ cũng sắp 7 giờ. Trữ Mặc xuống xe, lấy chìa khóa nhà đưa cho Tô Chính: “Nếu em không có chỗ thì lên trên nhà nghỉ. Chị đi đây.”
Cậu không cầm, dập điếu thuốc: “Chị lên mở cửa cho em đi, lên rồi xuống không mất bao nhiêu thời gian. Em lên đó một chút, lát nữa cũng đi tìm mấy người bạn, tối nay không ở đây, mất công chị về không vào nhà được.”
Cô suy nghĩ, chìa khóa dự phòng cũng để trong nhà, nếu vậy quả thật tối nay cô sẽ không vào nhà được, nên cũng không phản đối.
Trữ Mặc lên lầu mở cửa cho cậu rồi quay đi: “Em vào đi, chị đi đây.”
Đột nhiên cậu dang tay ôm cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Trữ Mặc không kịp phản ứng, lập tức vùng vẫy: “Tô Chính!”
Cậu vòng hai tay cô ra sau lưng, đẩy cô vào nhà, thuận tay đóng cửa lại. Nụ hôn của cậu cuồng nhiệt, dữ dội, không cho cô kịp trở tay, khiến cô choáng ngợp.
Cô bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn, nhưng rồi cũng bị khuất phục bởi sự cuồng nhiệt của cậu và nỗi khao khát của bản thân cô.
Thời gian bốn năm dường như thay đổi rất nhiều, mà cũng như chẳng thay đổi gì cả.
Bàn tay cậu lướt trên làn da cô, môi cậu hôn lên khóe mắt cô, những nỗi niềm sâu khuất trong lòng, những gì tưởng như đã niêm phong từ lâu giờ lại dâng lên dào dạt.
“Mặc Mặc…” cậu nắm chặt lấy tay cô, “Em đã nói, nếu em nắm chặt tay chị, em sẽ không buông ra nữa.”
Sâu thẳm trong tâm hồn cô dường như có gì đó bùng nổ mãnh liệt, cô chỉ có thể để mặc cậu dẫn dắt cảm xúc của mình. Bóng tối lại trùm phủ… Trữ Mặc thở nhè nhẹ, Tô Chính hôn vào đôi mắt ướt đẫm của cô. Cậu ôm chặt cô vào lòng.
Đã 10 giờ tối, điện thoại của Trữ Mặc đột nhiên reo vang, Tô Chính ngồi dậy nhìn qua rồi đưa điện thoại cho cô: “Lý Diệp.”
Trữ Mặc nghĩ chắc sắp bị cằn nhằn. Cô không đến chỗ hẹn bắt người ta chờ, không biết Lý Diệp sẽ nói thế nào. Cô cuống cuồng nghe điện thoại: “A lô?”
“Trữ Mặc!”, điện thoại vang lên từng tiếng, “Cậu hứa với mình thế nào? Cậu quên rồi phải không? Mình đã dặn cậu rất kỹ rồi, cậu cũng không đi? Cậu có biết người ta chờ cậu trong trời lạnh thế này bao lâu không? Hai giờ đồng hồ? Người giới thiệu gọi điện đến chửi mình không kịp vuốt mặt! Không muốn đi thì cậu cứ nói với mình, hứa rồi lại bỏ, vậy là có ý gì?”
“Thật tình là do có chuyện đột xuất…” Trữ Mặc bịt tai đứng dậy, mặt mày đau khổ không biết giải thích thế nào, “Mình không quên…”
“Không quên mà lại không đi? Cái con nhỏ chết tiệt này…”
Bên kia đột nhiên im lặng. Điện thoại của Trữ Mặc bị Tô Chính giành lấy: “Alô?”
Lý Diệp vẫn còn đang giận dữ, cằn nhằn: “Ai đó?”
“Tô Chính.” Tô Chính bình tĩnh trả lời, “Là tôi không để Trữ Mặc đi.”
Bên kia điện thoại bỗng dưng im bặt, lát sau mới có giọng nói ấp úng: “Thật ngại quá, làm phiền rồi. Tôi không cố ý, hai người tiếp tục đi.” Nói xong tắt điện thoại rất dứt khoát.
Tô Chính cười rồi vất điện thoại qua một bên.
Trữ Mặc nghi ngờ nhìn cậu: “Có phải cậu đã có âm mưu rồi không?”
“Chị hỏi chuyện gì? Không cho chị đi xem mắt?”
Tô Chính áp sát nhìn cô: “Trữ Mặc, chị tưởng em sẽ để cho chị đi xem mắt người đàn ông khác thật sao?”
“Chị…”
Cô định nói gì đó nhưng đã bị cậu bịt miệng lại rồi lôi vào một cơn giông bão khác. Bên tai cô, Tô Chính thì thầm: “Lúc trước, khi em đi nước ngoài, thật ra chỉ muốn nói một lời hẹn với chị, lại bị câu nói “Chúng ta chia tay đi” chặn lại.” Tô Chính hôn lên trán Trữ Mặc, “Em xin ba em cho chúng ta ở bên nhau. Ba em nói, nếu em thật lòng yêu chị, thì hãy chứng minh cho tất cả mọi người thấy.”
Cậu lại hôn lên trán cô: “Ông bảo em đến chỗ mẹ, lập chút thành tích, chỉ cần thể hiện có đủ tư cách để yêu chị, ông sẽ không phản đối chuyện của chúng ta nữa, không những vậy, còn cố gắng giúp em.” Tô Chính nhìn lên trần nhà, “Lúc đó ba em còn nói, nếu em hối hận, không thật lòng yêu chị, thì đừng về nữa. Sau này ông sẽ nuôi dưỡng bà, bù đắp món nợ ân tình của nhà họ Trần.”
Trữ Mặc nắm lấy tay Tô Chính.
Cậu vuốt nhẹ lưng cô: “Mấy năm nay, em thấy em có lỗi nhất là với ba. Lúc đó, quả thật chỉ nghĩ tới chị, không nghĩ đến những người khác. Em dẫn chị về để cho ba em thấy, em đã trở lại. Hơn nữa…” cậu nhìn vào mắt cô, “tình cảm em dành cho chị không hề thay đổi.”
Cô nhẹ nhàng hôn cậu.
“Nên ba em sẽ chính thức bàn chuyện của chúng ta với ba mẹ chị. Em không biết mẹ chị sẽ phản ứng như thế nào.” Tô Chính bỗng trầm lại, cậu còn nhớ lúc đó, bà Trần giận đến nỗi phát bệnh ngã xuống đất còn hét lên câu “Cậu cút đi cho tôi.” Lúc đó, đó lẽ bà hận cậu thấu xương.
“Cho dù thế nào thì em cũng sẽ cố gắng giành lấy người mà em yêu.” Cậu nắm chặt tay cô “Em sẽ không buông tay chị, vĩnh viễn không.”
Trong căn nhà cũ của ông Trần, ông Trần, bà Trần và ông Tô, ba người ngồi đối diện nhau, bầu không khí có vẻ ngượng ngập.
Ông bà Trần nhìn những thứ ông Tô đem sang đặt trên bàn, không rõ ý của ông: “Anh Tô, vậy là sao?”
Ông Tô đẩy những thứ trên bàn về phía họ: “Hôm nay tôi đến vì chuyện của con.”
Ông bà Trần nhìn nhau thắc mắc: “Vì con?”
Ông Tô cười khắc khổ: “Ừ, vì chuyện của Tiểu Chính và Mặc Mặc.”
Bà Trần ngồi thẳng lên: “Vì Tiểu Chính và Mặc Mặc? Bọn chúng có chuyện gì? Không phải đã 3, 4 năm rồi không gặp, còn chuyện gì nữa?”
Ông Trần tỏ vẻ bảo bà đừng lo lắng quá: “Anh Tô, anh cứ nói đi.”
“Tiểu Chính đến chỗ mẹ nó là do tôi khuyên. Khi ấy chuyện của hai đứa quá căng thẳng, tôi cũng sợ Tiểu Chính manh động nhất thời, sau này sẽ có lỗi với Trữ Mặc, nên tôi muốn cách xa chúng ra, biết đâu mọi chuyện dần dần sẽ nhạt đi.”
Ông Trần gật đầu.
“Nhưng tôi không ngờ, thằng bé lại chung tình với Mặc Mặc như vậy”. Ông Tô thở dài, “Tôi đã hứa với nó, nếu nó thể hiện mình có đủ tư cách yêu Mặc Mặc, tôi sẽ giúp nó. Bây giờ nó đã quay về, vẫn thật lòng yêu Mặc Mặc, tôi đành phải vác cái mặt già này qua xin anh chị đồng ý cho chuyện của chúng.”
Ông bà Trần không nói gì.
“Suy nghĩ của hai người, tôi hiểu.” Ông Tô tiếp tục, “Lúc đó anh chị phản đối là vì sợ Tiểu Chính không có năng lực làm chủ gia đình, và còn lo Tiểu Chính còn quá trẻ, không chung thủy với Mặc Mặc. Thật ra thì lý do sau khiến hai anh chị suy nghĩ nhiều hơn, đúng không? Bây giờ Tiểu Chính trưởng thành rồi, đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, cũng có khả năng chăm sóc bản thân và Mặc Mặc. Còn về chuyện không chung thủy, từ nhỏ anh chị đã nhìn thấy nó khôn lớn, tính cách nó thế nào chắc anh chị cũng hiểu. Bấy nhiêu năm, nó đối với Mặc Mặc thế nào, anh chị còn không yên tâm sao?”
Ông bà Trần vẫn im lặng. Không biết mất bao lâu, bà Trần mới khe khẽ thở dài: “Thôi vậy. Chuyện của chúng, tôi không phản đối nữa. Có phản đối cũng không có kết quả mà còn làm bọn trẻ oán hận tôi.”
“Không đâu.” Ông Trần an ủi bà, quay qua nhìn ông Tô, nở nụ cười, “Thật không ngờ chỉ một câu nói đùa ngày xưa, bây giờ chúng ta lại trở thành thông gia thật rồi.”
Ông Tô nghe vậy biết ông bà Trần đã đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, cười thoải mái: “Vẫn là câu nói đó, Mặc Mặc làm con dâu tôi cũng được, không cũng được, tôi vẫn thương nó như con gái ruột!”
Trữ Mặc không nuốt nổi miếng cơm cứ ngồi thẫn thờ. Từ lúc Tô Chính cho cô biết, ông Tô tìm ba mẹ mình bàn chuyện, cô đã nghĩ ra bao nhiêu khả năng, thậm chí còn sợ mẹ có thể lại tái phát bệnh tim. Cô cứ thấp thỏm lo lắng không yên, nhưng trong lòng lại chứa chan hy vọng. Quay sang nhìn Tô Chính đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ, quả thật cô cũng không muốn mất cậu lần nữa.
Tuy cậu tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra cũng rất hồi hộp. Trữ Mặc nhìn gạt tàn đầy thuốc, bước qua cầm điếu thuốc trên tay cậu: “Bắt đầu học hút thuốc từ khi nào vậy?”
“Lúc đó bị ép rời xa chị, buồn quá nên…” Cậu thuận tay ôm cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Vị đắng chát của thuốc lá tản ra khắp lưỡi cô, lan vào trái tim cô, đem đến một cảm giác khó tả. Hơi thở của cậu dồn dập, dường như chỉ cần chạm vào cô, lý trí của cậu sẽ sụp đổ.
Cậu cắn môi dưới của cô, khiến cô kêu lên và né tránh, rồi oằn người khiến ngọn lửa ham muốn trong lòng cậu lại bùng cháy.
“Không nhắc chuyện này chị cũng quên mất, buổi trưa hôm đó thế nào?
Hả?”
“Buổi trưa nào?” Cậu nhìn cô ngạc nhiên, đột nhiên nhớ đến chuyện Tề Khoan nhắc, “Trời đất chứng giám, lần đầu tiên của em là với chị. Em không hề đụng đến Hứa Vi Vi.”
“Vậy buổi trưa hôm đó có chuyện gì?”
“Chúng nó đùa giỡn, nói vậy mà chị cũng tin sao?”
“Vậy còn Monica, cô gái Brazil?”
Tô Chính dịu dàng hôn cô: “Đó chỉ là bạn học của em. Lúc đó em định thăm dò chị nên nói vậy…”
Trữ Mặc nheo nheo mắt, “Thú vị lắm hả?”
“Mặc Mặc, em sai rồi.” Cậu chân thành xin lỗi, muốn chuyển sự chú ý của cô sang chuyện khác. Ánh mắt cô dần dần mơ màng, điện thoại bỗng nhiên reo vang.
Tô Chính đã định mặc kệ, nhưng tiếng chuông đó cậu cài đặt cho ba mình.
Cậu chợt hiểu, vậy là chuyện ở quê đã có kết quả, vội vàng nghe: “A lô?”
Ông Tô cười lớn trong điện thoại, “Hai ngày nữa dẫn Mặc Mặc về ăn cơm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!