Này, Người Đàn Ông Của Em! - Chương 2: Chào đón tân sinh viên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Này, Người Đàn Ông Của Em!


Chương 2: Chào đón tân sinh viên


Tiếng chó sủa ngoài sân khiến Trữ Mặc tỉnh giấc. Tối qua, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tuy đang mùa hè nhưng cũng đã cuối tháng Tám, sương sớm làm cô cảm thấy lạnh. Cô làm vài động tác thể dục rồi đứng dậy.

Ông bà Trần và Tô Chính đang ăn sáng, không phát hiện ở cô có gì bất thường. Thấy cô đi xuống, bà Trần hỏi: “Sao dậy sớm vậy con? Không ngủ thêm chút nữa đi? Lâu lâu mới có được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi.”

“Con ngủ đủ rồi. Vả lại ngoài sân ồn ào thế, cũng chẳng thể ngủ tiếp được nữa.” Trữ Mặc ngồi xuống, rót một ly sữa đậu nành, “Hôm nay con còn đưa Tô Chính vào trường để làm thủ tục đăng ký nhập học, đi sớm chút, đi muộn sẽ đông lắm.”

Bà Trần chăm chú nhìn con gái: “Mặc Mặc, con không khỏe à?”

“Con không sao đâu mẹ. Có lẽ do tuần trước trực đêm nhiều quá nên tinh thần sa sút thôi.”

“Con nên bàn lại với y tá trưởng, đừng trực đêm nhiều quá.” Ông Trần để tờ báo xuống bàn, nhìn Trữ Mặc, “Chỗ con đông y tá, không lý nào con trực đêm nhiều như thế mãi.”

Trữ Mặc dạ một tiếng rồi nhìn Tô Chính. Túi xách và balô của cậu đã sẵn sàng ở góc nhà: “Ăn xong rồi chứ? Xong rồi thì đi.” Tô Chính gật đầu, chào ông bà Trần. Trữ Mặc lái xe ra. Họ đến trường vẫn chưa đến tám giờ mà đã khá đông.

Nói là dẫn Tô Chính đi chứ thật ra cô chẳng giúp được gì. Tô Chính tự đi nộp học phí, nhận chìa khóa phòng, rồi đến phòng y tế của trường kiểm tra sức khỏe, như vậy xem như đã đăng ký xong.

Trường xếp lịch dày đặc, buổi sáng cho tân sinh viên làm thủ tục, trưa tổ chức buổi họp mặt ở hội trường lớn, thông báo một số quy định về việc nhập học. Mới buổi sáng mà Tô Chính đã làm quen được không ít bạn.

Trữ Mặc vẫn ngồi trong xe. Trên đường đến trường, cô đã thấy trong người khó chịu, nhưng không để ý, nghĩ rằng do tối qua ngủ không đủ giấc. Nghe Tô Chính gọi, cô mới mở cửa sổ xe: “Xong cả rồi à?”

Sáng nay lúc ngủ dậy, sắc mặt Trữ Mặc đã không tốt, bây giờ lại đỏ lên một cách bất thường.

Tô Chính nhíu mày, đưa tay sờ trán Trữ Mặc thấy rất nóng.

Tô Chính cảm thấy lo lắng. Chưa đến chín giờ mà mặt trời đã lên cao, cái nắng gay gắt khiến không khí nóng hừng hực, lại thêm hơi nóng dưới mặt đường bốc lên.

“Mặc Mặc, sốt rồi này.” Tô Chính mở cửa xe, kéo Trữ Mặc xuống: “Mình đến bệnh viện đi.”

Trữ Mặc: “Cậu cứ lo cho xong việc, để chị lái xe.”

“Sốt thế này mà còn muốn lái xe à?” Tô Chính kéo Trữ Mặc ra khỏi xe rồi dìu cô vào ghế sau “Ngoan ngoãn ngồi yên đấy đi.”

Trữ Mặc mệt lả, đầu choáng váng, không còn sức tranh cãi, mặc cho Tô Chính đưa cô vào bệnh viện.

Tô Chính dìu cô vào đăng ký lấy số, lấy máu xét nghiệm rồi lấy thuốc, cuối cùng đưa cô vào phòng truyền dịch mới tạm ổn.

Trữ Mặc vừa nằm xuống đã ngủ mê man.

Thế này thì Tô Chính không thể bỏ đi dược, cậu liếc nhìn đồng hồ, e là không kịp đến tham dự buổi chào đón tân sinh viên ở trường. Nghĩ đến đống đồ đạc còn để lung tung trong phòng ký túc xá, cậu định nhân lúc Trữ Mặc ngủ say sẽ đến đó dọn dẹp rồi quay lại, nghĩ rồi lại thôi, không yên tâm để cô nằm một mình ở bệnh viện trong tình trạng này.

Trong phòng lúc này có hai người bệnh khác, phòng nằm khuất trong góc khá yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy tiếng cô thở đều đều.

Tô Chính nhìn gương mặt nhợt nhạt của Trữ Mặc, thấy rõ mấy nếp nhăn trên mặt, tóc bù rối, thân hình nhỏ bé lọt thỏm trong tấm chăn dày, thật yếu đuối và đáng thương. Cậu nhớ lại hôm qua lúc đỡ cô, người cô nhẹ bỗng như chẳng có trọng lượng.

Tô Chính định vuốt tóc Trữ Mặc thì chuông điện thoại của cô bỗng reo lên. Tô Chính giật mình rút tay lại.

Trữ Mặc cố gắng mở mắt, quay qua nhìn cậu hỏi: “Ai gọi vậy?”

Tô Chính lấy điện thoại của Trữ Mặc ra khỏi túi, thoáng thấy màn hình hiển thị người gọi đến là Lý Diệp bèn đưa điện thoại cho Trữ Mặc.

“Diệp Diệp?… Tớ bị sốt, giờ đang ở bệnh viện… Không sao đâu… Cậu không cần đến đâu, Diệp… Diệp?”

Trữ Mặc bực mình nhìn điện thoại, Lý Diệp chẳng chờ cô nói hết câu đã vội cúp máy.

Trữ Mặc nghĩ, có Diệp Diệp đến cũng hay: “Tô Chính, đợi Diệp Diệp đến, cậu về trường đi. Chiều nay còn phải dự buổi chào đón sinh viên, đúng không?”

“Em báo không đến rồi.” Tô Chính ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có em ở đây, lẽ nào phải phiền đến người khác.” Cậu hỏi tiếp: “Có cần gọi điện báo cho chú và dì biết không?”

“Thôi, đừng nói cho ba mẹ biết chị bị bệnh, để mọi người khỏi lo lắng. Cậu cứ nói… nói hôm nay chị không về nhà, mấy ngày nữa được nghỉ chị sẽ về.”

Tô Chính nghe lời gọi điện thoại cho ông bà Trần.

Vừa gác máy thì thấy một cô gái đang đứng trước cửa phòng bệnh. Thấy Trữ Mặc, cô liền bước đến: “Hôm qua vẫn khỏe mà hôm nay làm sao thế này? Chắc là do cái tên họ Điền kia rồi, …”

Trữ Mặc vội ngồi dậy cắt ngang lời Lý Diệp: “Diệp Diệp, đây là Tô Chính, em tớ. Tô Chính, đây là Lý Diệp, bạn của chị, em gọi chị Diệp là được.”

Lúc này, Lý Diệp mới để ý đến sự có mặt của Tô Chính. Cô im lặng, vẫn còn tức giận chuyện Điền Tuấn. Cô đưa tay sờ trán Trữ Mặc: “Vẫn sốt sao?”

Thân nhiệt của Lý Diệp thấp nên tay chân lúc nào cũng lạnh, cô vừa chạm vào người Trữ Mặc, theo phản ứng tự nhiên, Trữ Mặc liền co người lại.

Tô Chính không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng, thấy cô co người lại, cậu đưa tay đặt lên vai cô: “Lạnh à? Em tìm y tá lấy tấm chăn về đắp nhé?” Nói xong, cậu chào Lý Diệp rồi ra ngoài.

Khi Tô Chính đi khuất, Lý Diệp nói với Trữ Mặc: “Ở đâu ra một cậu em lớn thế, sao trước giờ không nghe cậu nhắc đến?”

“Trước đây hai nhà ở cạnh nhau, tớ và cậu ấy lớn lên cùng nhau. Tình cảm giữa ba tớ và ba cậu ấy rất tốt. Cậu ấy đến đây học đại học, cũng mấy năm rồi không gặp, vừa gặp lại hôm qua thôi.”

Lý Diệp chăm chú nhìn Trữ Mặc: “Mặc Mặc, không nên cố chịu đựng, giữ mãi trong lòng không tốt đâu, cậu muốn khóc cứ khóc đi.”

Trữ Mặc dụi dụi mắt: “Có gì đáng khóc đâu chứ!”

“Điền Tuấn không đến tìm cậu sao?”

“Có. Tối qua có đến nhà ba mẹ tớ.”

“Vậy thế nào rồi?”

“Tớ không có tâm trạng nói chuyện với anh ta.”

“Cậu vẫn quyết chia tay?”

Trữ Mặc ngước nhìn Lý Diệp: “Nếu Khương Túc làm vậy thì cậu sẽ xử lý thế nào?”

Khương Túc là chồng của Lý Diệp, hai người đã cưới nhau được bốn năm, có một con trai hai tuổi.

“Không phải tớ nói giúp cho Điền Tuấn. Cậu cũng không còn trẻ nữa, xem ra điều kiện của Điền Tuấn cũng rất tốt. Mấy năm nay, anh ấy đối với cậu cũng rất tốt, những gì chúng ta chứng kiến cũng có thể là do một phút nông nổi thôi.”

Đang nói thì Tô Chính về đến, Lý Diệp liền im lặng. Thấy Tô Chính có ý muốn ở lại, Lý Diệp cũng yên tâm, ngồi một chút rồi về đón con trai.

Truyền dịch xong, Tô Chính đưa Trữ Mặc về nhà.

Cô thuê một căn nhà hai phòng, ở tầng thứ bảy. Cô sống một mình nên phòng hướng bắc bỏ không, dùng để chứa mấy thứ linh tinh. Tô Chính đến bên cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, hơi ngạc nhiên: “Đó có phải là trường của em không?”

Trữ Mặc ngước nhìn: “Ừ.”

“Lái xe đến đây thấy xa vậy mà không ngờ ở ngay cạnh.”

Trữ Mặc đáp: “Nếu không đi đường lớn mà đi hẻm nhỏ, từ đây đến trường khoảng hơn một cây số thôi.”

Trữ Mặc mệt mỏi ngồi xuống sofa, ôm gối dựa.

Tô Chính đến bên cạnh, đưa tay sờ rán cô, có vẻ đã hạ sốt. “Muốn ăn gì?”

Trữ Mặc nhìn đồng hồ, thế mà cũng hết cả nửa ngày. Cô cảm thấy rất áy náy, hôm nay đúng ra là dẫn Tô Chính đi đăng ký vậy mà lại để cậu chạy ngược chạy xuôi, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.

Trữ Mặc bỏ gối dựa sang một bên: “Đi thôi, chị mời em ăn cơm.”

Tô Chính không cho cô đứng dậy, “Không cần khách sáo như vậy, ở nhà có gì nấu ăn được không?”

Trữ Mặc tự chỉ vào mình với vẻ mặt nghi vấn.

Tô Chính lắc đầu, chỉ vào mình.

Trữ Mặc ngạc nhiên: “Em biết nấu cơm sao?”

Tô Chính nhẹ nhàng nói: “Ở nhà chỉ có em với ba em, không biết nấu cũng phải nấu.”

Lúc Tô Chính học đến cấp hai thì mẹ cậu đi Mỹ làm việc, một năm sau đó thì ly dị với ba Tô Chính. Ông Tô ở vậy đến bây giờ. Đây là nỗi lòng riêng của Tô Chính. Trữ Mặc không muốn cậu buồn, nói chệch đi: “Trong tủ có đấy.”

Tô Chính vào bếp, mấy phút sau, vừa cầm mấy gói mì ra vừa nói: “Ngoài cái này ra, còn có gì khác cho người ăn không?”

Trữ Mặc nhìn cậu, lắc đầu.

Tô Chính quăng mấy gói mì lên bàn bếp: “Thôi được rồi, Mặc Mặc chờ xem em làm thế nào.”

Tô Chính nấu bữa trưa rất đơn giản. Cháo trắng, trứng bắc thảo, dưa leo trộn và salad khoai tây nghiền.

Trời nóng, nhìn thấy cháo trắng và các món ăn thanh đạm, Trữ Mặc cũng thèm ăn.

Nhà nhỏ, thường ngày Trữ Mặc vẫn ăn cơm trong bệnh viện, hiếm khi tự nấu ăn. Trong nhà không có bàn ăn, hai người ngồi trên thềm ngăn nhà bếp với phòng khách.

Tô Chính đưa chén cháo cho Trữ Mặc: “Thử xem.”

Trữ Mặc cúi đầu húp cháo. Vẫn không ngẩng đầu lên, cô giơ ngón tay cái ra dấu khen ngon. Tô Chính không ăn cơm mà với tay lấy một lon bia, uống một hơi.

Trữ Mặc gõ gõ vào chén của Tô Chính: “Bụng rỗng mà uống dễ say lắm đó.”

“Nóng mà.” Nói xong cậu lại uống tiếp một hơi nữa.

Trữ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ lúc ở bệnh viện về Tô Chính bảo là cho không khí lưu thông nên mở cửa sổ. Trữ Mặc nói: “Đóng cửa sổ lại rồi mở máy lạnh đi.”

“Đang sốt thì để không khí lưu thông một chút, lúc nãy ở bệnh viện không phải Mặc Mặc bị lạnh sao?”

Trữ Mặc dừng lại quay sang nhìn Tô Chính, cậu ta trưởng thành hơn hẳn, chu đáo đến không ngờ.

“Chị không sao…”

Tô Chính không để Trữ Mặc nói hết câu, kéo cô ngồi xuống, bưng chén cháo lên: “Mặc Mặc ăn đi đã.”

Trữ Mặc ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cháo, Tô Chính ngồi chống cằm nhìn cô ăn.

Trữ Mặc thấy không được tự nhiên: “Nhìn gì vậy?”

Tô Chính cười, bất giác nhớ lại những kỉ niệm lúc cả hai còn nhỏ.

Một giọng nói vang lên làm gián đoạn câu chuyện: “Hai người đang làm gì thế?”

Cả hai cùng quay đầu lại nhìn. Không biết Điền Tuấn vào nhà từ lúc nào.

Những kỷ niệm tươi đẹp vừa ùa về bỗng biến đâu mất. Trữ Mặc đưa chén cháo cho Tô Chính: “Chị không ăn nữa.”

Tô Chính nhìn Trữ Mặc rồi lại nhìn Điền Tuấn, chầm chậm đặt chén cháo xuống thềm.

Điền Tuấn liếc nhìn Tô Chính, hỏi Trữ Mặc: “Sao cậu ấy lại ở đây?”

Trữ Mặc không đáp, cô đến trước mặt anh, chìa tay ra: “Chìa khóa của em đâu.”

“Mặc Mặc…”

“Chìa khóa?” Trữ Mặc lặp lại. Thấy anh không phản ứng gì, cô bèn đến chỗ sofa, gỡ chìa khóa nhà Điền Tuấn ra khỏi chùm chìa khóa của cô, rồi đến đưa cho anh, nói, “Chìa khóa của anh đây.”

Điền Tuấn không cầm, nhìn Tô Chính hỏi: “Tôi và Mặc Mặc có một số chuyện riêng cần nói, cậu lánh đi chỗ khác được không?”

“Không cần đâu.” Trữ Mặc thay Tô Chính trả lời, “Em chẳng có gì nói với anh hết. Trả chìa khóa của em đây rồi lấy chìa khóa của anh đi đi.”

“Em đừng như vậy nữa mà.” Điền Tuấn nắm chặt tay Trữ Mặc, ấn chìa khóa của anh vào tay cô. “Còn giận anh sao?”

Trữ Mặc trừng mắt nhìn, Điền Tuấn buộc phải buông cô ra, đến chỗ sofa lấy chùm chìa khóa của Trữ Mặc, móc chìa khóa nhà của anh vào đó: “Em trả anh chìa khóa này cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Chúng ta còn có chung rất nhiều thứ với nhau. Chìa khóa này thì có ý nghĩa gì chứ?”

Anh đến bên cạnh Trữ Mặc, nhìn kỹ mặt cô: “Em không khỏe sao?” Anh nắm lấy cổ tay cô: “Em sốt à?”

Bao nhiêu tức giận biến đâu mất hết, anh lộ rõ vẻ lo lắng và ân cần hỏi han. Trữ Mặc thấy để Tô Chính chứng kiến cảnh này cũng khó xử cho cậu.

Trữ Mặc rút tay lại, quay sang nói với Tô Chính: “Tô Chính, cậu về trường đi. Hôm nay cảm ơn cậu, mấy ngày nữa chị sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

Tô Chính từ từ đứng dậy, gật đầu nói: “Được.” Cậu chẳng có lý do gì mà không rời đi nên miễn cưỡng trở về trường.

Tô Chính ra khỏi cửa. Cậu đi theo con hẻm nhỏ, tìm đường đến trường.

Cậu vừa ra khỏi hẻm thì một đám nhóc chạy ngang qua. Bé trai chỉ mặc mỗi chiếc quần ngắn, thân trên phơi nắng đen nhẻm, bé gái mặc áo bơi, đeo phao ngang eo, tóc tai ướt nhèm, chắc vừa ở hồ bơi về.

Tô Chính dừng lại, quay đầu nhìn về hướng nhà Trữ Mặc.

Nhìn từ xa, cửa sổ nhà nào cũng giống hệt nhau, kính cửa phản chiếu ánh mặt trời khiến cậu chói mắt.

Cậu đút hai tay vào túi quần, chầm chậm bước đi.

Trữ Mặc đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn dòng xe cộ ngược xuôi dưới đường.

Điền Tuấn đến bên cạnh, ôm chặt lấy cô: “Mặc Mặc.”

Trữ Mặc không trả lời.

Điền Tuấn xoay người cô lại đối diện với anh: “Mặc Mặc, anh biết có nói gì thì em cũng không tha thứ cho anh. Anh xin lỗi đã làm em tổn thương, mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều. Anh sợ sẽ mất em. Đến lúc đó anh mới hiểu anh sợ mất em đến thế nào. Anh không biết mình đã nói những lời ngu ngốc gì nữa.”

Điền Tuấn im lặng một lát rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay chẳng có ngày nào anh ngủ yên, em như biến mất hẳn khỏi cuộc sống của anh.”

Trữ Mặc không muốn nghe, quay người định bỏ đi thì bị anh ngăn lại: “Mặc Mặc, anh muốn cưới em, anh muốn có con với em. Anh chỉ có những ước muốn này với em thôi. Mặc Mặc, hãy cho anh một cơ hội, đừng bỏ anh.”

Trữ Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ có ngàn mũi kim đâm vào tim cô.

“Anh hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Phi Phi.” Điền Tuấn dịu dàng ôm Trữ Mặc, thở dài “Mặc Mặc, anh không thể để mất em được. Nếu như trong lòng em vẫn còn khúc mắc, chúng ta sẽ lập một bản cam kết, rồi đem công chứng.”

Trữ Mặc không hiểu ý của Điền Tuấn, quay lại nhìn anh.

“Nếu sau này ly hôn do lỗi từ phía anh, anh đồng ý từ bỏ tất cả tài sản, toàn bộ thuộc về em hết.” Điền Tuấn siết chặt Trữ Mặc “Mặc Mặc, anh xin lỗi. Đừng đối xử với anh như thế nữa, anh rất yêu em.”

Trữ Mặc nhìn xuống đất.

Điền Tuấn lấy điện thoại của anh ra đặt vào tay cô: “Sau này em cứ quản lý tất cả các cuộc gọi, tin nhắn của anh, cho anh một cơ hội đi, Mặc Mặc.”

***

Trữ Mặc và Điền Tuấn cùng nhau mua một căn nhà hơn 100m2, sửa sang cũng được hơn một nửa, bây giờ căn nhà mới cũng đã ra hình ra dáng. Công việc của cả hai đều rất bận rộn, họ thuê một người bạn làm ở công ty trang trí nội thất đến lo liệu tất cả, hai người chỉ thỉnh thoảng mới ghé xem tiến độ.

Trữ Mặc bước qua đống vật liệu vào phòng ngủ. Lý Diệp từ phòng đọc sách bước ra, gật gù tỏ vẻ hài lòng: “Phòng ốc cũng khá đấy! Hướng nhà tốt, không gian cũng rất tốt, tớ thích nhất là công viên phía trước, lúc rảnh rỗi có thể ra đó tản bộ ngắm cảnh.”

Lý Diệp nói rồi leo lên sân thượng.

Trữ Mặc nghĩ sau này sẽ phủ một lớp gỗ chống mục lên nền sân thượng, biến nơi đây thành chỗ nghỉ ngơi.

Trữ Mặc theo Lý Diệp leo lên sân thượng, giậm giậm chỗ mình đứng: “Sau này, tớ sẽ đặt hai cái ghế mây ở đây buổi tối ngồi hóng gió, uống trà ngắm cảnh.”

Lý Diệp đưa tay giữ cho tóc không bị gió thổi tung, quay người hỏi: “Cậu tha thứ cho Điền Tuấn rồi sao?”

Trữ Mặc đến bên cạnh Lý Diệp, chống tay lên thành lan can, phóng tầm mắt ra xa về phía công viên: “Không tha thứ. Tớ chẳng thể nào xem như không có chuyện gì xảy ra được.”

Lý Diệp vỗ vai Trữ Mặc an ủi: “Nhóc à, cậu trưởng thành rồi đấy.” Lý Diệp lấy chai nước suối ra uống một ngụm: “Trên đời này có chuyện gì là hoàn hảo đâu. Cuộc sống vốn là như thế. Nếu té ngã chúng ta lại đứng lên, phủi bụi, xoa vết thương rồi hướng thẳng về phía trước mà tiếp tục đi.”

Lý Diệp chăm chú nhìn Trữ Mặc: “Quay lại với nhau không phải đơn giản thế chứ?”

“Ừ. Tớ ký bản thỏa thuận với anh ấy, nếu sau này anh ấy phạm lỗi khiến chúng tớ phải ly hôn thì anh ấy đồng ý buông bỏ tất cả tài sản.”

Lý Diệp gật đầu: “Nắm chắc kinh tế trong tay là đúng, xem như một cách phòng ngừa hiệu quả.”

Trữ Mặc mỉm cười, gật đầu: “Không như thế thì biết làm thế nào nữa bây giờ? Xảy ra chuyện như vậy, tớ rất muốn chia tay, thậm chí không muốn nhìn thấy anh ấy nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năm nay tớ cũng đã 26 tuổi rồi, bây giờ tìm một người khác rồi bắt đầu lại từ đầu mất mấy năm mới hiểu rõ nhau được. Mà sao dám chắc là sẽ tìm được người một lòng một dạ với mình? Điền Tuấn với tớ cũng có thể nói là khá hiểu nhau, trước khi cưới lại xảy ra chuyện thế này.”

“Cậu đừng cảm thấy uất ức.” Lý Diệp ngửa đầu uống một ngụm nước, “Tớ cho cậu biết, trước khi kết hôn, ai cũng cho rằng tình yêu là quan trọng nhất. Lúc đó cứ nghĩ nếu không còn tình yêu thì hai người chẳng thể nào tiếp tục sống với nhau được nữa. Kết hôn mấy năm sau thì mới phát hiện, tình yêu đã bị những thứ vụn vặt trong cuộc sống, cơm áo gạo tiền, con cái, làm cho biến mất từ lúc nào không biết. Đến lúc đó thì chẳng còn tình yêu thời con gái, không còn nữa đâu.”

Trữ Mặc nhìn Lý Diệp: “Kết hôn rồi thì sẽ không còn tình yêu sao?”

Lý Diệp ngưng một lát rồi nói tiếp: “Cũng không phải là không còn. Chỉ là đối với tớ, nó đã không còn quan trọng như trước.”

Trữ Mặc và Lý Diệp xem xét xung quanh một lát rồi xuống lầu. Trữ Mặc đề nghị đi mua sắm.

Lý Diệp nhìn cô nói: “Mặc Mặc, cậu bệnh còn chưa khỏi hẳn, về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Tớ không muốn về nhà”, Trữ Mặc lấy khăn giấy ra lau mồ hôi, “Tớ hạ sốt rồi, bây giờ còn ho chút thôi, uống thêm mấy cữ thuốc nữa là khỏi hẳn.”

“Cậu học Y, chuyện ấy tự cậu biết, tớ chẳng nên nói nhiều.” Lý Diệp thấy xe buýt gần đến bèn nói với Trữ Mặc, “Cậu vẫn còn bệnh, tớ không mời cậu đến nhà tớ chơi, kẻo cậu lây bệnh sang cho Tiểu Khương nhà tớ. Cậu nghe lời tớ, về nghỉ ngơi đi.”

Trữ Mặc nhận ra Lý Diệp là vì lo lắng cho cô nên mới tranh thủ thời gian đến thăm, nhưng Lý Diệp còn con trai mới hai tuổi, cô cũng không thể miễn cưỡng lôi kéo Lý Diệp đi cùng cô: “Được rồi, cậu về trông Tiểu Khương đi. Tớ khỏi bệnh sẽ đến thăm nó.”

Xe buýt vào trạm, Lý Diệp đi hai bước còn quay lại nhắc Trữ Mặc: “Cậu về ngay đi đấy.”

“Biết rồi.” Trữ Mặc vẫy tay chào Lý Diệp, trông theo xe buýt đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Trữ Mặc đứng yên tại chỗ hồi lâu vẫn không biết nên đi đâu. Chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là Tô Chính.

Trữ Mặc thấy Tô Chính gọi đến thì rất vui: “Sao rồi, Tiểu Tô?”

Tô Chính yên lặng một chút rồi nói: “Không có ở nhà à?”

Trữ Mặc hoài nghi hỏi: “Cậu đến nhà chị à?”

“Ừ, em đến rồi.” Giọng nói của Tô Chính không giống mọi ngày, có chút không vui. “Bệnh mà còn đi lung tung?”

Trữ Mặc không biết vì sao mình lại phải giải thích với cậu ta: “Chị ra ngoài với Diệp Diệp, đang chuẩn bị về đây.”

“Vậy em chờ.” Nói xong cậu tắt máy, không đợi Trữ Mặc nói thêm gì nữa.

Trữ Mặc nhìn điện thoại nghĩ, cũng tốt, hôm nay xem xem cậu ta còn muốn mua thứ gì thì dẫn đi mua, rồi mời cậu ta ăn cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN