Này, Người Đàn Ông Của Em!
Chương 4: Đôi ngã chia ly
Có một việc mà Trữ Mặc không ngờ, đó là Điền Tuấn đang ở nhà cha mẹ cô.
Lúc Trữ Mặc về nhà, cô thấy Điền Tuấn đang ngồi dưới giàn nho đánh cờ cùng ông Trần. Bà Trần thấy Trữ Mặc và Tô Chính về thì có vẻ ngạc nhiên: “Sao Điền Tuấn nói là con bận việc nên không về được?”
Trữ Mặc nhìn Điền Tuấn, lúng túng không biết làm sao với tình cảnh oái ăm này: “Con xong việc rồi nên lái xe về trả cho ba.”
Bà Trần nhìn thấy Tô Chính cùng về với Trữ Mặc thì rất vui, đon đả chào đón: “Tiểu Chính cũng về rồi?”
“Hôm nay Tiểu Chính được nghỉ học, ngày mai bắt đầu học quân sự. Con rủ cậu ấy về chơi.”
Điền Tuần ngước nhìn Trữ Mặc, dịu dàng nói: “Mặc Mặc, em về rồi đấy à?” Trữ Mặc rất khó chịu nhưng vẫn tỏ ra bình thường, “ừ”, một tiếng.
Ánh mắt Điền Tuấn quét qua người Tô Chính, rồi lại tập trung vào ván cờ.
Ông Trần đang chăm chú đánh cờ nên chỉ gật đầu chào Tô Chính, kêu cậu ngồi chơi rồi lại tập trung suy nghĩ nước cờ tiếp theo.
“Biết có Tiểu Chính đến chơi thì mẹ đã làm thêm mấy món nữa.” Bà Trần trách Trữ Mặc, “Còn con nữa, về mà cũng không báo trước một tiếng.”
“Dì à, con ăn cơm nhà là thấy ngon nhất rồi. Mấy hôm nay con ngán cơm ở ký túc xá lắm.”
Bà Trần chỉ cười mà không nói gì, vào nhà lấy giỏ: Để dì đi mua thêm vài món nữa.”
Trữ Mặc ngăn mẹ lại, giằng lấy cái giỏ trên tay: “Để con đi mua cho mẹ.”
Mùa hè nóng bức, cô mặc áo ngắn tay để lộ vết bầm, bà Trần nhìn thấy, lo lắng hỏi: “Sao thế này, con?”
“Không sao đâu mẹ, con không cẩn thận dụng vào cạnh ghế thôi.” Trữ Mặc rút tay lại “Xe đạp để ở đâu rồi mẹ?”
“Em đi với.” Tô Chính vừa nói vừa đi theo Trữ Mặc. Không ngờ Điền Tuấn nhanh hơn cậu một bước, đã đến bên cạnh Trữ Mặc từ lúc nào: “Anh chở em đi.”
Cô ngước nhìn nói, “Ừ”, rồi đưa giỏ cho anh.
Ông Trần không mảy may nhận ra giữa Điền Tuấn và con gái có điều gì bất thường, vui vẻ gọi Tô Chính: “Con qua đây đánh cờ với chú, để chị với anh rể con đi mua đồ ăn.” Tô Chính bất đắc dĩ phải ngồi chơi cờ cùng ông Trần, nhìn theo bóng của Điền Tuấn và Trữ Mặc khuất dần.
Ông Trần đã bày xong ván mới. Tô Chính vui vẻ ngồi xuống cùng chơi. Cậu không thể tập trung vì trong đầu cứ quẩn quanh nhiều chuyện.
Ông Trần tưởng cậu chưa biết đánh cờ, chỉ cậu đi từng nước. Thấy ông Trần chỉ dẫn tận tình, Tô Chính đành gác lại mọi chuyện, chăm chú nghe, tập trung vào ván cờ.
Trữ Mặc cùng Điền Tuấn theo con đường đá trước nhà chầm chậm đi về phía chợ.
Không khí thật nặng nề, cả hai không ai chủ động mở miệng. Lúc sang đường, Điền Tuấn kéo Trữ Mặc lại: “Xe kìa, em cẩn thận chứ.” Cô không muốn anh chạm vào người nên vùng ra nhưng anh chẳng những không buông mà còn giữ cô lại chặt hơn: “Mặc Mặc, hôm qua anh uống nhiều quá. Thực ra cho đến bây giờ anh vẫn thấy rất bực bội. Em nói dối anh, không đến chúc mừng anh mà đi ăn với người khác.” Điền Tuấn thở dài, “Nhưng anh không có tư cách để tỏ ra khó chịu, anh làm em tổn thương trước. Anh biết tuy là em chịu trở lại với anh nhưng vẫn chưa thực sự tha thứ cho anh. Em hãy gỡ bỏ cái nút thắt trong lòng mình đi…”
“Điền Tuấn…” Trữ Mặc ngắt lời nhìn thẳng vào mắt anh, nói “Chúng ta chia tay đi.”
Điền Tuấn im bặt, không thốt được nên lời. Ánh mắt cô thăm thẳm như mặt hồ trong vắt phẳng lặng nhưng không thể nhìn thấy đáy, như chính con người cô, bề ngoài bình thản nhưng bên trong luôn có những đợt sóng ngầm, anh không tài nào hiểu được, đó cũng chính là điểm cuốn hút anh nhất.
“Tôi đã thử.” Cô nhìn xa xăm… “Tôi cũng muốn tha thứ cho anh nhưng không sao làm được.”
Điền Tuấn buông Trữ Mặc ra: “Anh không muốn chia tay.”
Trữ Mặc nhìn xuống, im lặng, thái độ đó cho anh biết là cô đã quyết tâm: “Chia tay đi. Tôi không muốn dối mình dối người, càng không thể miễn cưỡng kết hôn với anh.”
Anh đứng lặng nhìn cô, sự việc đã đến nước này chắc chẳng thể cứu vãn được nữa. Anh vô cùng đau khổ, chẳng lẽ cuộc đời anh từ nay không còn nghe được thấy tiếng cô nói, giọng cô cười. Anh định nói với cô vài lời nhưng lại thôi, biết nói gì để cô thay đổi quyết định?
“Mặc Mặc, em đang giận anh…” Ánh mắt Trữ Mặc khiến anh bỏ dở câu nói.
“Chia tay đi, như tôi đã nói, dễ hợp thì dễ tan.” Trữ Mặc giật cái giỏ từ tay Điền Tuấn, “Tôi nghĩ anh không cần quay lại nhà tôi nữa, tự tôi sẽ nói mọi chuyện với ba mẹ.”
Trữ Mặc mua thức ăn về đến nhà thì thấy Tô Chính đang giúp bà Trần giặt chiếu tre. Cậu thấy Trữ Mặc quay về một mình thì thở phào nhẹ nhõm, vội chạy đến xách giỏ thức ăn vào nhà: “Về rồi? Có gì ngon không?”
“Chẳng phải vừa nãy em nói ăn cơm nhà là được rồi, giờ lại đòi ăn ngon là sao?” Trữ Mặc nói xong quay sang nhìn bà Trần nhíu mày: “Mẹ, con đã nói chờ con về giặt chiếu rồi mà? Cái chiếu này nặng hơn l0kg, khiêng tới khiêng lui trật xương sống thì biết làm thế nào.”
“Tiểu Chính khiêng đấy chứ. Mẹ thấy hôm nay trời nắng đẹp quá, vừa nói một câu là Tiểu Chính khiêng chiếu xuống liền.” Bà Trần nói xong lau tay vào tạp dề rồi đứng dậy, hỏi “Điền Tuấn đâu? Sao có một mình con về vậy?”
“Cơ quan anh ấy có việc đột xuất, nghe điện thoại xong là đi luôn. Mẹ cũng biết công việc của anh ấy rồi, không có mấy thời gian tự do.”
“Đàn ông xem trọng sự nghiệp là phải đấy.” Bà Trần nói tiếp, “Cơm thì lúc nào ăn chẳng được.”
Trữ Mặc cúi đầu đi thẳng vào bếp.
Tô Chính vào theo: “Để em giúp, Mặc Mặc.”
Trữ Mặc đeo tạp dề vào bắt đầu làm thức ăn. Cô vốn không có tài nấu nướng, cũng không thích việc vào bếp nhưng mỗi lần về nhà đều chủ động giúp bà Trần đỡ vất vả.
Hai người vừa vào bếp là thấy bà Trần bước vào, bà tìm cách bảo Tô Chính ra ngoài. Ông Trần đang ngồi hút thuốc ngoài hành lang, trong nhà chỉ còn có hai mẹ con, bà đóng cửa bếp lại hỏi: “Con với Điền Tuấn xảy ra chuyện gì à?”
Trữ Mặc đang nhặt rau, nghe mẹ hỏi thế thì giật mình, nhíu mày, rồi quyết định nói thật với mẹ: “Tụi con chia tay rồi.”
“Cái con này!” Bà Trần vỗ mạnh vào cánh tay cô, “Sao lại chia tay? Hai người yêu nhau sao tránh khỏi có lúc cãi nhau, cãi xong thì thôi? Sao chia tay, nói rõ mẹ nghe nào?”
“Mẹ à”, Trữ Mặc bỏ rau xuống ngước nhìn bà Trần.
“Anh ta có cô gái khác rồi.”
Mặt bà Trần trắng bệch: “Con tận mắt chứng kiến?”
“Dạ.” Trữ Mặc cúi đầu, không muốn nhắc lại chuyện đã qua nhưng cũng không thể không nói rõ cho mẹ biết: “Hôm ấy con đi dạo với Diệp Diệp, tận mắt nhìn thấy. Cô ấy là nhân viên mới của anh ta.”
Bà Trần lặng thinh. Thấy mẹ cứ đứng yên, cô lo lắng: “Mẹ…”
“Đã như thế thì cứ chia tay.” Bà Trần cố gắng nén cơn giận, “Đó là chưa cưới nhau đã như thế, đến lúc cưới rồi thì còn như thế nào nữa! Hôm nay nó đến chơi, mẹ cũng thấy có gì đó không bình thường, thì ra vậy?”
Mỗi khi bà Trần tức giận đều nói lớn tiếng khiến ông Trần ở bên ngoài cũng nghe thấy. Ông đẩy cửa bước vào: “Chuyện gì thế?”
Trữ Mặc buộc phải một lần nữa kể lại chuyện của Điền Tuấn. Ông Trần nghe xong trầm ngâm hồi lâu, nhìn Trữ Mặc, lắc đầu đi ra ngoài.
Tô Chính thấy không khí trong nhà ngột ngạt, ai nấy đều trầm tư, cậu cũng đoán được phần nào, lặng lẽ ăn cơm xong rồi dọn dẹp.
Ông bà Trần giữ họ ở lại nhà một đêm. Trữ Mặc biết ba mẹ muốn nói chuyện với mình nên ngủ lại nhà.
Tô Chính hiểu chuyện, nói là muốn lên mạng nên về phòng từ rất sớm.
“Trữ Mặc,” bà Trần gọi Trữ Mặc vào phòng, hỏi “Vậy bây giờ con định thế nào?”
Trữ Mặc tỏ vẻ mệt mỏi, khẽ nhíu mày: “Cũng không có gì, mẹ à?”
“Lòng người rất khó đoán. Trước đây con cũng đã biết tính nó rồi mà, có phải đến hôm nay mới biết đâu?”
Nghe bà Trần nói, Trữ Mặc lặng im. Ông Trần đẩy cửa bước vào, cả nhà cùng ngồi lại nói chuyện. Bà Trần rất đau lòng, không ngờ con gái yêu lại gặp phải chuyện này, bà vỗ về Trữ Mặc: “Con xem này, sắc mặt tệ quá! Mấy ngày nay buồn lắm phải không?”
“Dạ không, chỉ vì con trực ca đêm thôi.”
“Con cứ như vậy không được đâu. Xin nghỉ đi.”
Ông Trần nói. “Nghỉ hết phép để dành năm nay đi.”
“Ba?” Trữ Mặc ngước nhìn ông, “Con khó khăn lắm mới để dành được chừng ấy ngày phép, nếu bây giờ nghỉ, đến Tết lại phải đi làm!”
“Con xem lại mình đi. Con làm ở Phòng bệnh nặng. Làm ở đó không thể lơ là, tinh thần không ổn định sao mà làm? Ba mẹ có thể hiểu được tâm trạng con. Bảo con xin nghỉ phép thì cứ xin đi, là vì con mà cũng là vì bệnh nhân của con nữa.”
“Nghe lời ba đi con.” Bà Trần khuyên, “Ba con nói rất đúng. Chuyện này đối với con là một cú sốc lớn, con không nói, ba mẹ cũng có thể nhận ra. Xin nghỉ dài ngày đi, cuối năm không còn phép cũng không sao, năm nay nhà mình đón Tết ở đây. Bất quá ba mẹ không về quê, ở lại đây cùng con.”
Trữ Mặc không muốn ba mẹ buồn, “Dạ” một tiếng.
Ông Trần đưa mắt nhìn bà Trần. Bà Trần đứng dậy: “Con đi ngủ sớm đi.
Trực đêm mệt rồi, hôm nay cố gắng ngủ thật ngon.”
Trữ Mặc tiễn ba mẹ về phòng ngủ. Cô nằm dài trên giường, cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút.
Chuyện cô và Điền Tuấn khó nhất là không biết nói sao với ba mẹ. Cuối năm định sẽ cưới nên đã thông báo hết cho bà con họ hàng và bạn bè để mọi người sắp xếp thời gian dến dự đám cưới. Trữ Mặc cảm thấy chua xót, cô để dành ngày phép cũng là vì đám cưới cuối năm, bây giờ không cưới nữa, nhân cơ hội này nghỉ ngơi cũng tốt.
Cô đang nằm miên man suy nghĩ thì nghe có tiếng động ngoài cửa sổ, mở ra thì thấy một cái rổ tre được thả bằng dây thừng từ lầu trên xuống đang đong đưa, trong rổ còn có một tờ giấy và một cây viết.
Trữ Mặc nắm lấy rổ tre, nhìn lên trên. Tô Chính ở lầu trên nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ, tay nắm lấy sợi dây thừng, nhìn cô cười.
Trữ Mặc cũng bật cười, lấy tờ giấy ra xem. Đây là trò mà lúc nhỏ hai người vẫn thường chơi. Lúc đó, nhà họ Trần và nhà họ Tô sống cùng một ngôi nhà, phòng của Tô Chính ở ngay trên phòng của Trữ Mặc, cậu thường buộc dây thòng rổ tre xuống, bên trong rổ là những món ăn ngon.
Lúc nãy bị tờ giấy che khuất, bây giờ Trữ Mặc mới thấy hai viên kẹo trong rổ. Trong giấy viết: Ăn kẹo ngọt, tâm trạng sẽ khá hơn.
“Đợi đã, đừng đóng cửa.” Tô Chính khẽ nói. Cậu kéo rổ lên, lát sau lại thòng xuống. Lần này trong rổ là một búp bê được kết bằng nhiều viên kẹo. Lúc Tô Chính còn nhỏ, Trữ Mặc đã dỗ cậu bằng trò này. Trữ Mặc ngắm nhìn búp bê kẹo, nhớ khi xưa cô lừa Tô Chính là búp bê kẹo lúc mọi người ngủ say sẽ nhảy múa, khiến cậu vì muốn xem mà mấy đêm không ngủ, bị mẹ la rầy.
Trữ Mặc cầm búp bê kẹo, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô đứng dậy đi lên lầu. Đến trước cửa phòng cậu, cô còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở, cậu cười: “Đến rồi!”
“Chị không lên, chắc em làm vỡ cửa kính.” Trữ Mặc đẩy cậu ra, bước vào phòng. Trên bàn cậu bày đầy kẹo đã bóc giấy gói. Trữ Mặc nhíu mày: “Lãng phí quá!”
“Không lãng phí đâu, chút nữa là em ăn hết thôi mà.”
“Ăn nhiều thế không sợ bị bệnh tiểu đường sao?”
Trữ Mặc đẩy cậu sang một bên, lấy khăn giấy gói hết kẹo lại rồi đi xuống lầu, Tô Chính vội chạy theo.
Ông bà Trần đang xem tivi trong phòng, ánh sáng bên trong hắt qua khe cửa.
Hai người nhẹ nhàng xuống đến lầu một, Trữ Mặc cũng không bật đèn, men theo chút ánh sáng ấy vào bếp, lấy một lọ thủy tinh bỏ hết kẹo vào rồi đậy kín lại. Kẹo rơi vào lọ kêu leng keng.
Trữ Mặc vừa quay người lại thì chạm phải Tô Chính. Cô giúi lọ thủy tinh vào tay cậu, đẩy cậu ra rồi nói: “Mang về phòng từ từ mà ăn.”
Cậu cầm lấy lọ thủy tinh nhưng vẫn không nhúc nhích. Nhà bếp khá chật, cậu không tránh ra, cô cũng chẳng thể nào ra được.
“Mặc Mặc…”
Cậu thì thầm gọi, giọng run run. Không khí mùa hè oi bức, cậu lại đứng sát bên, ánh đèn vàng ngoài sân hắt vào bếp, không gian bỗng trở nên lãng mạn.
Cảm giác thân mật này khiến cô thực sự lo lắng.
“Sao không tránh ra?” Cô không muốn nhìn thẳng vào mắt cậu, đưa tay đẩy cậu ra nhưng lại bị cậu nắm chặt. Bất chợt bị nắm tay, cô giật thót người, tim đập loạn xạ, vội rụt tay lại nhưng cậu càng nắm chặt hơn: “Em có chuyện muốn nói.”
“Mai rồi nói. Chị buồn ngủ rồi, chị lên phòng ngủ đây.” Trữ Mặc chỉ muốn thoát khỏi tình huống hiện tại.
“Không.” Tô Chính chống tay lên tủ bếp cản đường, “Bây giờ không nói, em e là sau này không đủ dũng khí nói nữa.”
“Vậy thì đừng nói gì hết.”
“Mặc Mặc biết không?” Trữ Mặc không nghĩ trong tình huống này cậu lại bộc bạch tình cảm của mình.
Cậu dừng lại rồi hít thật sâu, nói: “Em thể hiện rõ ràng thế cơ mà?”
“Chị không hiểu cậu đang nói gì.”
“Mặc Mặc, em thích Mặc Mặc.” Tô Chính đặt lọ kẹo xuống bàn, ôm Trữ Mặc vào lòng.
Cô muốn đẩy cậu ra nhưng sức cô không nổi. Trong chỗ tranh sáng tranh tối, cậu lại càng ôm cô chặt hơn.
Tim cậu đập nhanh, hơi thở gấp gáp, cô cảm nhận được hơi thở cậu, đôi môi nóng bỏng của cậu chạm vào môi cô.
Sự va chạm đột ngột khiến Trữ Mặc như bị sét đánh, cả người cứng đờ.
Hơi thở gấp gáp nóng hổi của cậu sát bên tai cô.
Cậu xoay người cô lại, ép vào tủ bếp, vòng tay của cậu thật vững chắc rộng lớn, cả người cô bị cậu siết chặt làm cô không thở nổi, như thể chỉ cần cậu buông lỏng là cô sẽ tan biến trong không khí vậy.
Môi cậu vừa gấp gáp vừa dịu dàng cuồng nhiệt tìm môi cô. Hai bàn tay cậu nâng mặt cô lên, các ngón tay vuốt ve trên má khiến cô không còn đủ sức phản kháng.
“Em…”
Trữ Mặc lên tiếng khiến cậu có cơ hội đẩy lưỡi vào trong miệng cô.
Đầu óc Trữ Mặc trống rỗng. Lý trí và cảm xúc có khi nào đi đôi với nhau được không, cô cũng không biết, hiện tại cô chẳng nghĩ được gì khác, chìm đắm trong cảm xúc đang dâng tràn.
Cô và Điền Tuấn cũng đã hôn nhau nhiều lần nhưng chưa khi nào cô có cảm giác bị một người đàn ông khao khát chiếm hữu như cái hôn đêm nay. Nụ hôn cuồng nhiệt cùng với cảm xúc choáng ngợp đã không còn chỗ cho lý trí, cô biết rõ sau nụ hôn ấy cậu muốn gì.
Hơi thở gấp gáp của cô và cảm giác nhận được sự đồng điệu kích thích Tô Chính.
Hai bàn tay cậu thôi không vuốt ve gương mặt cô nữa, một tay đỡ lấy đầu cô, luồn vào tóc, một tay ôm eo kéo cô sát vào hơn.
Mùa hè nóng bức, vải áo cũng mỏng, sự tiếp xúc gần gũi khiến cả hai cảm nhận được từng đường nét cơ thể của nhau, cậu càng bị kích thích.
Cô vẫn cố phản kháng, hai tay chặn ngang ngực, đẩy cậu ra nhưng cũng vô ích. Cậu nhắm mắt cảm nhận từng cử động nhỏ nhất của cô.
Cuối cùng cậu cũng nới lỏng vòng tay, trán tựa vào trán cô, hôn môi cô lần nữa như luyến tiếc không muốn rời. Cậu cố gắng thở đều để nhịp ttrở lại bình thường, “Em thích Mặc Mặc.”
Cảm xúc tạm lắng xuống nhường chỗ cho lý trí quay về. Cô làm sao có thể nói mình không hề có chút rung động hay cảm xúc nào?
“Chị…” Trữ Mặc nói, giọng cô khàn đục. Cô nói tiếp, quả quyết: “Chị không thích cậu?” Cậu nghe vậy cố nhịn cười, ôm cô thật chặt rồi cười rung cả người.
Trữ Mặc bực mình, rõ ràng đã nói là cự tuyệt nhưng sao giọng điệu của cô cứ như trẻ con hờn dỗi.
“Chị…” Cô lại nói.
Cậu lấy tay che miệng cô lại, tiếp tục cười, hai vai rung rung: “Ừ, biết rồi, Mặc Mặc không thích.”
Trữ Mặc nhấn mạnh: “Chị nói nghiêm túc đó.”
“Thì em cũng nghiêm túc mà.” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng cậu thật ấm áp dịu dàng, “Không thích cũng không sao, em sẽ đợi để Mặc Mặc từ từ thích em. Bây giờ, một mình em thích là đủ rồi.”
Suốt đêm, Trữ Mặc không tài nào chợp mắt. Sáng sớm vừa tỉnh giấc, những gì tối qua chợt tái hiện một cách sống động trong đầu, môi cô vẫn còn cái cảm giác thật đặc biệt, làm sao để quên được đây.
Tô Chính nhìn thấy cô thì cười vui: “Chào buổi sáng.”
“Ừ”, Trữ Mặc trả lời. Ông bà Trần đã ra ngoài đi dạo từ sớm. Cũng may, cô cứ lo họ sẽ nhận ra sự bất thường giữa cô và Tô Chính.
Cậu thấy cô trang điểm, hỏi: “Ra ngoài à?”
“Ừ. Ba bảo chị xin nghỉ phép, chị đến bệnh viện đây.” Trữ Mặc khẽ nhíu mày, “Y tá trưởng chắc sẽ la chị một trận, nghỉ mà không thông báo trước, dạo này lại rất nhiều việc, không biết có tìm được người làm thay không.”
“Nói là nghỉ phép năm, giờ nghỉ thì Tết sẽ đi làm, thế nào cũng được chấp nhận mà, đừng lo quá.”
Xin nghỉ phép vào dịp Tết không dễ dàng gì, do cô định cuối năm cưới nên y tá trưởng mới tìm mọi cách giúp cô để dành ngày phép.
Tô Chính nhanh chóng thu xếp đồ đạc đi theo Trữ Mặc. Cô nhìn cậu ngạc nhiên: “Cậu về trường à?” Cậu cười: “Không vợi.”
Cả hai đi bộ một quãng đường khá xa mới đến trạm xe buýt. Ở ngoại ô thì cái gì cũng tốt, không khí trong lành, môi trường sống thoải mái, yên tĩnh, nhà cửa rộng rãi, chỉ có giao thông là không thuận tiện.
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu khắp khu phố, sương còn đọng lại trên nhành liễu hai bên đường, thỉnh thoảng rơi trên vai hai người. Cả đoạn đường không có ai ngoài Tô Chính và Trữ Mặc. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của họ vọng lại phía sau.
Cậu đi bên cạnh cô, thật gần, theo nhịp tay có đôi lúc tay họ khẽ chạm nhau, cậu liền nắm lấy tay cô.
Trữ Mặc giật tay ra như bị bỏng: “Cậu làm gì thế?”.
“Em không được nắm tay sao?”
“Không.”
“Vậy thôi.” Cậu đành làm theo.
Đi tiếp một đoạn nữa, cậu khoác tay lên vai cô.
Trữ Mặc hất tay cậu ra: “Gì nữa vậy?”
“Em cũng không được ôm à?”
Trữ Mặc thở hổn hển: “Không!”
“Vậy thôi.” Cậu ra vẻ thỏa hiệp nhưng bỗng cúi xuống bất ngờ hôn nhẹ lên môi cô rồi cười vui vẻ. Trữ Mặc giật nẩy mình như có luồng điện xẹt qua người.
Cuối cùng cũng đến trạm xe buýt, Tô Chính muốn thể hiện rõ ràng tình cảm của mình nên không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Nghỉ phép rồi làm gì?”
“Không làm gì hết.” Trữ Mặc vuốt tóc, “Về nhà ở, ăn cơm của ba mẹ.”
Nghe vậy, Tô Chính liếc Trữ Mặc vẻ chế giễu. Trữ Mặc liền nói thẳng: “Người chưa có thu nhập như em đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó.”
“Mặc Mặc.” Cậu cúi xuống. Cậu cao hơn cô nhiều nên mỗi lần đứng gần nhau, cậu luôn cúi thấp xuống, cậu biết cô không thích cứ phải ngước cổ lên: “Sau này để em nuôi Mặc Mặc nhé?”
Cô biết đó chỉ là những lời ngọt ngào nhưng nghe cũng không kém phần xúc động. Sống đến tuổi này, chưa có người nào nới với cô rằng “Anh nuôi em”, kể cả Điền Tuấn. Không thể để mọi việc tiếp diễn như thế mãi, cô nghiêm mặt: “Tô Chính…”
“Xe đến kìa.” Cậu cắt ngang lời, đẩy cô đến chỗ xe buýt “Đi, lên xe.”
Chuyến xe sớm chưa có khách, trên xe đều là ghế trống, cô cố ý chọn ghế đơn. Cậu thấy vậy mỉm cười, đến đứng sát bên cô.
Cô cảm thấy hối hận với lựa chọn này, cậu đứng gần cô quá, hơi thở cũng thật gần. Cô liền đứng lên, đến chỗ băng ghế đôi. Cậu cũng đến ngồi bên cạnh, dáng vóc to lớn của cậu như phủ lấy cả người cô.
Trữ Mặc sờ nhẹ lên môi mình, nghiêm mặt nói: “Tô Chính…”
Cậu không nói gì mà nhẹ nhàng hôn cô. Thấy cô muốn né, cậu giữ chặt lại.
Trữ Mặc cố đẩy ra, mặt đỏ bừng: “Cậu điên rồi à, người ta nhìn kìa!”
Tô Chính ung dung đáp: “Người nào đâu?”
Trữ Mặc đảo mắt nhìn quanh. Đúng thật, ngoài hai người họ cùng tài xế thì chẳng còn ai khác trên xe.
Cô định thần, không muốn cãi nhau với cậu: “Đừng có hễ một chút là lại hôn chị.”
Nụ cười trên mặt cậu vụt tắt, cậu buồn bã nói: “Em không được hôn Mặc Mặc à?”
“Không…” Cô cũng không hiểu sao mình lại ngập ngừng.
Cậu nhìn cô hồi lâu rồi quay sang hướng khác.
Từ lúc đó cho đến thành phố, Tô Chính không mở miệng nói một câu nào nữa.
Ngày càng nhiều người lên xe. Đến lúc họ muốn xuống thì trên xe đã đông đến mức không còn chỗ trống nào để chen chân nữa. Tô Chính dang tay che chắn cho Trữ Mặc cho đến lúc xuống xe, cô phải chen lấn mệt muốn ngất đi. Đây cũng chính là một trong những lý do mà cô muốn thuê nhà ở gần bệnh viện. Xe buýt buổi sáng quả là rất đáng sợ.
Y tá trưởng nghe Trữ Mặc nói muốn dùng hết ngày phép của năm cảm thấy có điều bất thường. Bà không la mắng mà dò đoán thái độ của Trữ Mặc nên đứng dậy đóng cửa phòng lại, ân cần hỏi: “Không phải cuối năm nay sẽ cưới à, sao giờ lại nghỉ phép?”
Cô cũng biết trước không thể không nói rõ lý do nên chẳng hề né tránh. Thiệp cưới đã gửi, sớm muộn gì cũng phải báo cho mọi người biết, nhân lúc này nghỉ phép để mọi chuyện tạm lắng xuống. Trữ Mặc cười gượng: “Dạ, xảy ra một vài chuyện, tụi con không… làm đám cưới nữa.”
Y tá trưởng sững sờ, im lặng một lát rồi nói: “Ừ, vậy cũng được, để cô sắp xếp nhân sự, con cứ nghỉ ngơi cho thoải mái.” Bà ngừng lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Không có chuyện gì mà không thể vượt qua.”
Nói xong, bà lại trầm ngâm hồi lâu: “Con đi bàn giao công việc đi, lần này con nghỉ hơn nửa tháng, có việc gì cần thiết dặn dò mấy đứa cẩn thận.”
Trữ Mặc thật không ngờ y tá trưởng hàng ngày nghiêm khắc khó gần mà bây giờ lại dễ chịu đến vậy.
Nghe cô muốn nghỉ phép, đồng nghiệp ngạc nhiên vô cùng, bàn tán xôn xao, tình huống này cô cũng đã sớm nghĩ đến. Mọi người đều tỏ vẻ an ủi. Trữ Mặc không chịu nổi những ánh mắt thương cảm đó, nói nhanh mọi việc rồi rời khỏi bệnh viện.
Bước ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên một bông hoa xuất hiện trước mặt, rồi từ trên cao một cây kem thòng xuống, cô ngước lên nhìn thì thấy Tô Chính: “Tặng này. Chúc mừng đã được nghỉ.”
Kem vừa lạnh vừa ngọt, thật thú vị. Cô vốn rất thích ăn đồ ngọt. Đến giờ cô mới có cảm giác mình đã thực sự được nghỉ, áp lực công việc dần đần giãn ra rồi tan biến, vô cùng nhẹ nhàng, cô hét lớn: “Haha, được nghỉ rồi!”
Tô Chính thấy vậy rất vui, vuốt tóc Trữ Mặc hỏi: “Bây giờ định đi đâu?”
“Chị muốn đi dạo phố.” Nói xong cô giúi cây kem vào tay Tô Chính, “Cầm giùm chị chút.” Cô lục túi xách tìm điện thoại, “Để chị gọi cho Diệp Diệp. Hôm nay phải mua sắm cho thật thỏa thích…”
Tô Chính nhìn cây kem, nhân lúc Trữ Mặc không chú ý, cậu cắn một miếng, đợi Trữ Mặc nói chuyện điện thoại xong, cậu đưa trả lại cây kem, nhìn cô cắn ngay chỗ mình vừa cắn, tỏ vẻ khoái chí.
Trữ Mặc ngước nhìn, vẻ nghi ngờ: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Tô Chính cười: “Đâu có gì.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!