Này Nhóc... Em Là Vợ Anh - Chương 23 - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Này Nhóc... Em Là Vợ Anh


Chương 23 - Chương 23



Nó nhanh chóng rời khỏi rồi chạy một mạch lên lớp, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt xinh đẹp của nó… Nó đau lắm… Nó hận lắm… Hận hắn đã lừa gạt tình cảm của nó, hận hai người họ… Ước gì ngày xưa nó đi đứng cẩn thận thì đã không va phải hắn… Nếu như khi va phải hắn mà nó không chửi mắng hắn thì hắn đã chẳng thèm để ý đến nó… Nếu như ngày ngày nó không bày trò chọc phá hắn thì hắn sẽ không bao giờ ghét nó để sinh tình cảm với nó. Và giá như ngày bé nó không thích hắn, lớn lên không nhận ra hắn thì mọi chuyện đâu thành ra như này…. Nhưng cũng chỉ là nếu mà thôi và nó cũng chẳng thể nào vượt thời gian quay về lúc nó chưa quen hắn,thôi thì cứ để mọi chuyện xảy ra bình thường và trả hắn về tự do. Vào lớp nó ngồi vào chỗ gục đầu xuống bàn để cho đôi vai nó run lên nhè nhẹ. Nhận thấy điểm khác lạ của nó thì nhỏ nhanh chóng quay sang hỏi :
_ ê !! Mày bị sao thế – nhỏ vỗ vai nghe nhỏ hỏi nó cũng từ từ ngẩng đầu lên rồi lắc đầu, nhưng nó lắc đầu cũng đâu phải là không sao vì nhỏ đã thấy hai mắt đỏ hoe của nó, vài giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi.
_ ơ… Mày làm sao thế ! Mày khóc à, ai bắt nạt mày tao sẽ không tha cho người đấy đâu – nhỏ nắm chặt tay.. Nghe được lời nói ấynó bất chợt ôm chầm lấy nhỏ rồi khóc, thấy nó khóc mà làm mấy đứa trong lớp nháo nhào, cô cũng chạy lên hỏi thăm nó :
_ ê cậu làm sao thế !! Tại sao lại khóc vậy
_ mình…mình…không… Sao.


_ không sao mà như vậy hả ??? Cậu nói đi mình sẽ sử đứa nào bắt nạt cậu.
Cô và nhỏ gặn hỏi mãi thì nó cũng chịu nói ra, nó kể lại tất cả những gì nó được biết và những gì nó đã nhìn thấy. Nghe xong mà nhỏ như một con hổ cái đạp cái bàn bên cạnh đổ rầm rồi chửi bới :
_ con mẹ nó !!! Khốn nạn à, được rồi mày chờ đấy đi tao sẽ cho chúng nó một chận, nhất là cái con hồ ly kia hừ…
_ thôi cậu bình tĩnh đi đã, à mà Bảo Như !!! Cậu bảo con đấy tên là gì cơ – mặt cô biến sắc.
_ Phan Ánh Nguyệt.
_ Mẹ kiếp, không ngờ bây giờ nó có thể làm ra như vậy… Được rồi Hồng Mai !! Cậu đi với tớ tính sổ với con dog đấy tiện thể tớ đòi lại món nợ từ nó luôn – cô đen mặt nói thì làm hai đứa bất ngờ, vì cô nói là đòi nợ từ ả là sao, chẳng nhẽ cô và ả tq có quen biết.
_ ủa, chẳng nhẽ cô ta và cậu có quen biết sao ??? – nó thôi khóc hỏi, nhắc lại càng làm cô thêm tức, miệng cô cong lên thành một đường cong hoàn mĩ, vẽ ra được nụ cười chứa sự khinh bỉ bên trong :
_ đâu những quen, còn là bạn thân nữa kìa – cô nhấn mạnh chữ bạn thân làm hai đứa bất ngờ, nói như vậy là cô quen ả sao, lại còn là bạn thân nữa chứ.. Nhưng nếu là bạn thân thì tại sao khi nhắc đến ả thì cô lại tức giận đến như vậy, khó hiểu nhìn cô bằng ánh mắt dò sét. Thấy hai đứa nhìn mình chằm chằm thì cô biết hai đứa đang nghĩ cái gì, nhìn chúng nó và lại nhếch môi cười noí :
_ trước đây thôi !!! Bây giờ thì hết rồi, mình sẽ nói cko hai cậu nghe nhưng trước hết phải đi cùng mình chào hỏi cô ta nữa chứ, bạn thân lâu ngày không gặp cũng phải hỏi thăm nữa chứ.
Cô đưnga dậy và đi ra cửa, nhỏ lôi nó theo sau nhưng nó đâu muốn đi vì nó sẽ phải đối diện với ả ta, phải nhìn thấy cái gương mặt đáng ghét của ả rồi nụ cười khinh bỉ từ người chiến thắng. Nó ghét, nó chán, nó hận không muốn nhìn thấy mặt ả và hắn lắm nhưng nhỏ đâu có chịu, cứ lôi nó đi cho bằng được thì thôi.Ba đứa dừng chân trước cửa lớp của Ánh Nguyệt làm bọn nam sinh cứ reo hò ầm ĩ lên, cô thì thò đầu vào trong lớp mà ngó nhưng mà nhìn mãi chẳng thấy gương mặt của ả đâu, chán nản cô quay người lại thì ánh mắt cô rơi ngay vào người con gái có gương mặt hàng tấn mĩ phẩm đang nghênh ngang đi lại, khóe môi cô khẽ cong lên rồi mở lời. :
_ ôi !!! Chào bạn thân yêu của tôi.
Ả nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay qua, bất ngờ… Lo sợ là cảm nghĩ của ả khi nhìn thấy cô nhưng ả vẫn cố gượng gạo ra cười :
_ yo… Ai đây ai đây, à là Ánh Tuyết hả, lâu ngày không gặp rồi nhỉ bạn tốt.
_ hahaha rất vui khi được gặp lại banb thân yêu lâu không gặp càng ngày mặt bạn càng dày ra đấy – cô khinh bỉ nói làm ả ta sôi máu, ngay lập tức vứt bỏ gương mặt thiên thần của mình mà thay vào đó là cái mặt của con cáo già thành tinh ( PhongVy kakaka ).
_ mẹ con c.h.ó này, mày nói mặt ai dày hả.
_ tao nói mày đó, càng ngày cái bản chất cáo già của mày lại lên level đấy, học hành tử tế không lo mà chỉ lo cướp bạn trai người khác.
_ mày…nói…cái gì hả, à Bảo Như hả, không làm được gì nên nhờ người khác trả thù hộ hay sao, mày thấy chưa ??? Lúc nãy mày đã thấy anh ấy hôn tao chứ, mày mãi mãi là người thua cuộc mà thôi – con ả khinh khỉnh nhìn nó.
* CHÁT * _ MÀY CÂM CHO TAO, TAO VÀ HẮN TA GIỜ CHẲNG LÀ CÁI Đ.É.O GÌ CẢ NÊN MÀY ĐỪNG CÓ NÓI NỮA – nó thẳng tay ném cho ả phát tát thì ả bật khóc rấm rức..
_ huhuhuu bạn tha cho mình đi, mình đâu có giành người yêu của bạn chứ..
_ ối ối, diễn viên chuyên nghiệp đang đóng phim kìa * bốp bốp * – cô vỗ tay cổ vũ.
Còn ả ta khi ăn cái tát của nó thì ả khóc như mọi người biết rồi đấy, tại vì đúng lúc ấy hắn đi qua mà. Khinh bỉ nhìn ả rồi kéo tay nó đi.
_ bỏ tôi ra, làm gì thế hả ??? Bỏ raaaaaaa
Nó ra sức vùng vậy nhưng đâu có tác dụng, hắn không nói gì mà cứ thế lôi nó đi mặc cho nó vùng vẫy đến mức nào đi nữa… Lôi nó xuống văn hòng của hắn rồi ném thẳng nó vào trong còn mình thì lại đi ra ngoài, trước khi di hắn vẫn không quên khóa cửa đâu nhá, khóa cẩn thận rồi đi lên lớp của ả xem ả còn bày trò gì nữa.
Trên lớp của ả Ánh Nguyệt.
Sau khi bị hắn lơ thì mặt ả bị quê một cục nhưng may sao bọn học sinh chẳng hiểu cái mô tê gì ngoài nhỏ và cô, hai đứa ôm bụng cười sặc sụa rồi nói :
_ há há há, diễn viên này bị lép vế rồi kìa – cô.
_ hì hì thì mọi hôm chuyên nghiệp quá nhưng giờ kịch bản được thay đổi rồi còn đâu – nhỏ bĩu môi.
_ mẹ kiếp hai con c.h.ó này chúng mày có tin là tao rạch nát cái mặt mày ra không.
_ tao thách mày đó, mày cho tao một thì nhất định tao sẽ trả lại mày gấp mười, món nợ ngày xưa tao vẫn chưa bỏ qua cho mày đâu, nhất định sẽ vào một ngày gần đây nhất, tao chán ngán cái mặt của mày rồi vì ngày xưa tốt với mày bao nhiêu mà mày trả lại tao nhữn gì, ngay cả cái tập đoàn nhà mày nếu không có tao giúp thì mày nghĩ nó còn được tồn tại đến bây giờ ư.. Vậy mà tao nhận lại cũng chỉ là cái thứ tình bạn giả dối của mày, rồi mày giám cho người hại tao, hahaha bạn tốt thật đấy – cô cười vang nhưng pha thêm chút chua sót vì một người bạn cô đã đặt chọn niềm tin vào, Ánh Nguyệt ngây thơ tốt bụng cũng chỉ là cái mác của ả ta, lợi dụng ra thế của cô để làm lợi cho công ty của mình, khi công ty đã phát triển mạnh mẽ lợi nhuận được thu vào không ít thì cũng là lúc ả quay sang cắn lại cô. Cáo già chính cống ( ả Ánh Nguyệt này gian xảo i như PhongVy kakaka ).
Ả nghe những lời nói từ cô thì không khỏi sợ hãi, lần này cô tìm gặp ả chắc chắn sẽ không tha cho. Tức giận nhìn cô định cho cô phát tát nhưng cô là ai chứ ?? Là com gái của trùm mafia thì đâu có ngu để người khác cho ăn tát chứ, cô nghiêng người tránh cái tát của ả ta rồi một tay túm lấy tay ả và vặn lại khiến ả ta đau đớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN