Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!
Chương 28: Liệu anh có thể đến ôm em một cái
Cô giật mình gọi một tiếng: “Tiểu Vỹ.”
Nhưng người kia căn bản không nghe thấy, cũng không đáp lại, cứ như vậy chạy về phía trước. Chúc Văn cảm thấy tình hình không ổn, nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Lúc cả hai một trước một sau chạy đến gốc cây bàng ở sân trường thì chợt dừng lại.
Âu Dương Kiều Vỹ vỗ mạnh vào ngực mình liên tục nhiều cái, bả vai run rẩy không ngừng.
Chúc Văn đi tới gần, đưa tay chạm lên vai cậu, sau đó nhanh chóng rụt tay trở về. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu bao giờ.
Một Âu Dương Kiều Vỹ ở trong lớp có phần kiêu ngạo sẽ không bao giờ đứng giữa sân trường mà khóc như thế này.
Chúc Văn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết chắc có liên quan đến Vưu Kiện. Thậm chí còn có một phần của Từ Lương trong chuyện này.
“Tiểu Vỹ, cậu không sao chứ? Có gì hãy nói với tớ được không?”
Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu tiên cảm thấy đả kích như vậy. Lồng ngực vẫn đau lắm, cái đau đớn của việc bị người mình thích nghi ngờ thật kinh khủng.
Cậu không nghĩ Vưu Kiện sẽ nhìn cậu bằng loại ánh mắt không tin tưởng như thế. Ngoài miệng anh tuy bảo không có ý đó nhưng trong lòng hẳn là nghĩ theo chiều hướng kia.
Đúng rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc nào cũng là đứa trẻ ồn ào phiền phức không biết phải trái ở trước mặt anh. Cho nên anh dễ dàng nghĩ rằng cậu cũng là một người ích kỷ thích chơi xấu người khác như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi cũng không thể ngăn được nước mắt của bản thân cứ chảy xuống không ngừng.
Cậu cúi thấp đầu, mơ màng nhìn xuống những chiếc lá khô trên mặt đất, bất giác nói:
“Tiểu Văn, mình không chịu được nữa, không thể chịu được nữa, thật sự không xong rồi, không được rồi…”
Chúc Văn đứng bên cạnh nghe thế, viền mắt cũng ửng lên, muốn khóc theo người kia.
“Đừng khóc nữa, tớ sẽ khóc theo cậu đó, biết không hả? Cái gì không được, cái gì không xong? Cậu bình tĩnh lại rồi nói có được không?”
Âu Dương Kiều Vỹ quay mặt nhìn cô, theo từng tiếng nấc nói: “Không chịu được sự lạnh nhạt của người đó, tim mình hỏng mất rồi, đau lắm, chưa bao giờ đau như vậy, người đó không còn tin tưởng mình nữa, cũng chưa từng tin tưởng mình…Không thể nữa, thật sự mình không làm được rồi, không thể làm gì được…”
Thấy cậu vẫn khóc không ngừng, Chúc Văn càng thấm thía được tình yêu đầu đời tan vỡ là như thế nào.
Tình yêu đầu đời của một thiếu niên chưa từng trải qua một sự thất bại nào, lại càng thất bại hơn một trăm lần. Khóc không phải vì yếu lòng, khóc vì đây là nỗi đau đầu tiên của cậu, nỗi đau vượt qua tất cả những đau đớn da thịt khác.
Chúc Văn không ngại những bạn học xung quanh đang hiếu kỳ nhìn hai người bọn họ, bước tới ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ.
Cô vừa vỗ lưng cậu vừa trấn an: “Được rồi, nếu không thể thì cứ quên đi, không làm được không nên cố chấp, đằng nào cũng sẽ đau lòng thôi mà, đều biết trước cả rồi, bình tĩnh lại, hít sâu vào và quên đi…”
Âu Dương Kiều Vỹ không đáp lại, chỉ dựa vào người Chúc Văn, tìm lấy một điểm tựa vững vàng nhất lúc này.
Trong đám đông hiếu kỳ, có một người vẫn luôn đứng từ xa âm thầm quan sát.
Đây cũng là lần đầu tiên người nọ nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ khóc đến mức như vậy.
Nghe được những lời cậu nói ra, đâu đó trong trái tim luôn bay nhảy tìm đến mùi vị mới mẻ của anh bỗng nhói lên.
Nắm tay thoáng siết chặt lại, Vưu Kiện âm trầm nhìn Chúc Văn ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ. Rất lâu sau đó, anh nhắm mắt lại, dứt khoát quay lưng rời đi.
Đúng vậy, mọi thứ diễn ra thật hợp lý, chỉ cần đau một lần thôi, hiểu chứ?
…
Kỳ nghỉ lễ rốt cuộc cũng đến.
Như đã hẹn nhau vào tuần trước, cả lớp quyết định sẽ đi ăn một bữa thật no rồi sau đó đi hát.
Lớp trưởng lên mạng chủ động nhắn tin: “Nếu ai đi thì ghi số 1 giúp mình, để mình dễ tính số lượng nha.”
Có một nửa gõ số 1 gửi qua, một nửa thì bận không đi được, một vài người còn lại là chưa đưa ra ý kiến.
Trong đó có Âu Dương Kiều Vỹ với Chúc Văn.
Chúc Văn nhắn tin riêng tư với cậu.
[Chúc Văn: Tiểu Vỹ, cậu có đi với lớp không?]
Sau chuyện lần trước, tính đến nay cũng được một tuần rồi. Tâm trạng Âu Dương Kiều Vỹ phần nào đã ổn định, nhưng không thể hoàn toàn bình thường được.
Chỉ cần một giây phút nào đó cậu lơ đãng đều bất giác nhớ đến người đó, để rồi tim lại nhói lên, cảm giác bức bối đến khó chịu.
Suốt những ngày nghỉ lễ, cậu một mực nhốt mình ở trong phòng, đem tất cả các bài tập thầy cô giao làm hoàn thành không sót một bài. Nếu làm chưa đủ, cậu còn đi đến nhà sách, mua về thêm một số sách bài tập nâng cao, tự mình ngồi giải hết một đống đó.
Chúc Văn có lần đến nhà thăm cậu, nhìn thấy cậu miệt mài giải toán, giải hóa, giải lý mà hoảng hồn. Cô sợ cậu sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, vội vàng ngăn cản hành động đáng sợ kia.
Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ không có chút động tĩnh nào, chỉ khi đến Chúc Văn chán chường đứng dậy đi về thì cậu mới nói một câu tạm biệt.
Chúc Văn khi đó thật sự hết lời để nói với cậu.
Đến hôm nay, cô mới nhắn tin hỏi cậu về chuyện đi chơi cùng lớp.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn tin nhắn, tạm dừng bút, có hơi nghĩ ngợi.
Bài tập lại sắp được giải hết, cậu nghĩ mình nên lựa chọn một cách khác để làm cho đầu óc phải bận rộn.
Không được lơ đãng.
Không được thảnh thơi.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, gõ chữ trả lời tin nhắn.
[Vỹ Vỹ: Được. Khi nào?]
Chúc Văn thấy cậu này, mừng như nhặt được tiền triệu trên đường.
[Chúc Văn: Chiều mai đi ăn, sau đó đi hát đến tối luôn. Tớ qua nhà cậu rồi đi chung ha?]
[Vỹ Vỹ: Ok.]
Chúc Văn nhìn tin nhắn, thầm thở phào một tiếng.
Dù sao cũng chịu đi rồi, thật tốt quá!
…
Chiều hôm sau, trời quang mây tạnh.
Âu Dương Kiều Vỹ đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy Chúc Văn. Cả hai quyết định sẽ đi xe buýt đến chỗ hẹn của lớp.
Sau khi bỏ phiếu để tính số lượng thì chỉ còn một phần ba lớp đi mà thôi. Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ lại cảm thấy thích bầu không khí này, không quá đông đúc, không quá ồn ào, không quá ngột ngạt.
Ăn uống no nê xong xuôi, tất cả mọi người đều hẹn nhau tại một quán karaoke ở gần đó. Lần này đi cùng với lớp còn có cô giáo chủ nhiệm của bọn họ nữa.
Cô đi cùng với một số nữ sinh đến nơi trước. Chúc Văn với Âu Dương Kiều Vỹ cũng nhanh chóng theo sau.
Lúc đến nơi, Âu Dương Kiều Vỹ không ngừng nhìn lên bảng hiệu của quán karaoke. Bảng hiệu có gắn loại đèn led sáng rực, chớp nháy không ngừng.
Lại nhìn vào phía trong, quán này rất rộng, có đến mầy tầng lâu, cách bày trí cũng xa hoa giống như lâu đài vậy.
Lần đầu tiên đến những nơi thế này, Âu Dương Kiều Vỹ có hơi lạ lẫm.
Chúc Văn ở bên cạnh kéo tay cậu, ghé tai thì thầm: “Vào đây rồi cậu sẽ biết thiên đường là như thế nào. Có thể giải tỏa mọi nỗi niềm trong lòng đấy. Hiệu quả cực kỳ.”
Nghe lời dụ dỗ của Âu Dương Kiều Vỹ, cậu cũng tạm tin tưởng. Nhưng khi ngồi cùng với một tập thể ở trong quán karaoke thì cậu hoàn toàn không thể thích ứng được.
Mọi người đều thay nhau lên hát một bài, có vài người còn song ca, thậm chí là hợp ca. Âm thanh cứ văng vẳng vọng vào bên tai làm cho cậu nhíu mi.
Ồn ào quá đi mất…
Chủ yếu mọi người đều lựa chọn những bài nhạc sôi động nhộn nhịp, khuấy động cả không gian ở đây. Tiếc là nó không hợp với khẩu vị của Âu Dương Kiều Vỹ.
Gần một tiếng đồng hồ, cậu chỉ ngồi lặng lẽ quan sát từng người một, theo dõi bài hát mà họ lựa chọn, sau đó im lặng uống nước ngọt.
Khi uống đến lon thứ ba, Chúc Văn mới chạy lại gần, cố ý kéo tay cậu đứng dậy.
“Tiểu Vỹ, ra hát một bài cho cả lớp thưởng thức nào.”
Âu Dương Kiều Vỹ hơi ghì tay lại, kiên quyết từ chối: “Mình không biết hát.”
“Đừng có xạo. Tớ từng nghe cậu hát rồi, mẹ cậu cũng nói cậu từng học hát. Nào, quên lời tớ nói ban nãy rồi à? Giải tỏa đi.”
Mọi người trong lớp cũng bắt đầu tò mò về giọng hát của Âu Dương Kiều Vỹ. Một vài người có ý cổ vũ cậu bằng cách vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh.
Chúc Văn đối diện vẫn kiên nhẫn chờ đợi: “Đi mà, chỉ một bài thôi, cậu muốn bài nào liền hát bài đó.”
Sau khi bị nhiều lời nói cám dỗ, Âu Dương Kiều Vỹ cũng muốn thử một lần xem sao.
Liệu khi đứng trên kia hát một bài, mọi nỗi niềm sẽ được giải tỏa hay không?
Nếu được như vậy thì…tốt quá!
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi vẫn không giấu được vẻ buồn bã của mình, đứng dậy đi về phía màn hình lớn. Chúc Văn đưa cho cậu micro, cười một cái cổ vũ tinh thần.
Đón lấy micro trong tay, cậu thầm hít sâu một hơi.
Lúc nhạc dạo bắt đầu ngân lên thì cửa phòng cũng đột nhiên mở ra.
Đứng ở cửa là cô giáo chủ nhiệm của bọn họ. Theo sau cô là một số bạn học ở lớp bên cạnh lớp cậu. Ngoài ra còn có một người nữa, giống như vị khách đặc biệt, cũng giống như vị khách không mời.
Âu Dương Kiều Vỹ hơi nghiêng đầu nhìn qua, nương theo ánh sáng từ màn hình, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó.
Hơi thở trở nên ngưng đọng.
Trái tim cũng đập rất nhanh, nhanh đến đau nhức.
Cậu căng thẳng siết chặt micro trong tay, vừa muốn quay đầu đi chỗ khác thì người kia cũng đã nhìn thấy cậu.
Cô chủ nhiệm lúc này lên tiếng: “Khi nãy cô vô tình nhìn thấy mấy bạn bên lớp 10A4B cho nên mới bảo mọi người qua đây cùng chơi cho vui. À, còn có thầy Vưu nữa.”
Vưu Kiện liếc nhìn đám học trò đang nhốn nháo, cười cười nói: “Ài, không biết thầy có được chào đón không nhỉ?”
Nữ sinh bên dưới lập tức đồng thanh hô lên: “Có chứ, tất nhiên là có!!!”
Vưu Kiện đi cùng với học sinh bên 10A4B, bởi vì lớp trưởng lớp bọn họ thích thầm anh. Mà lớp trưởng lớp này cũng là cô nàng có biệt danh đóa hoa cao lãnh, Thôi Vũ Thần.
Chúc Văn ngồi ở ghế nhìn thấy Vưu Kiện, miệng liền mắng nhỏ: “Mẹ nó, người tính không bằng trời tính mà!”
Quay sang nhìn thấy Thôi Vũ Thần, đôi mắt lập tức xuất hiện ngôi sao lấp lánh, lại thầm nói, “Thôi được, trời tính rất khéo!”
Mọi người mới đến đều nhanh chóng yên vị chỗ ngồi. Vưu Kiện ngồi ở ngoài bìa, rất sát với phía sân khấu gần màn hình lớn.
Anh đương nhiên nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, có điều không quá để tâm đến cậu, vui vẻ cùng với cô giáo chủ nhiệm lớp kia nói chuyện với nhau.
Lúc này, mọi người mới sực nhớ đến tiết mục của Âu Dương Kiều Vỹ.
Một người hô lên: “Tiểu Vỹ, tiếp tục đi thôi!”
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Chúc Văn tựa người ra sau ghế, chắp hai bàn vào nhau, thầm hy vọng tên nhóc kia sẽ không có chuyện gì.
Nhạc dạo lần nữa cất lên, âm điệu nhẹ nhàng da diết.
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn căng thẳng mãi nhìn xuống đất, hồi sau mới chịu ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Bài hát này là do cậu chọn, chỉ vì muốn bộc bạch nỗi lòng của mình. Nhưng cậu không ngờ ngay lúc này còn có Vưu Kiện ngồi đó lắng nghe từng lời cậu sắp hát.
Âu Dương Kiều Vỹ đưa micro gần lại, bắt đầu cất tiếng hát.
“Một nhớ, hai nhớ, ba nhớ, nỗi nhớ anh. Em thực sự nhớ anh. Thực sự rất nhớ anh. Còn anh, vẫn nhớ em chứ? Lâu rồi không gặp, anh khỏe không? Muốn nói ra hết lời ấy biết bao. Nói rằng, em yêu anh…”
Ngón tay khẽ run lên theo từng câu hát.
Âu Dương Kiều Vỹ không dám nhìn qua phía anh, chỉ thầm mong bài hát kết thúc thật nhanh.
“Là vì em cứ mãi chật vật. Chật vật rồi lại để mất anh. Giá như bây giờ anh đến trước mặt em. Thì tốt biết mấy. Anh à, anh còn nhớ em chứ? Em thực sự nhớ anh. Liệu anh có thể đến ôm em một cái. Và nói, anh quay lại rồi này.”
Trong lúc hát, tâm trí của cậu bỗng trôi nổi rất nhiều hình ảnh của quá khứ. Quá khứ của những ngày tốt đẹp khi cậu còn như một con mèo xum xoe bên cạnh anh. Những ngày tháng ấy, thật sự ấm áp và hạnh phúc, dù rằng cậu chưa từng có được tình yêu của anh.
Giọng hát của cậu kì thật rất nhẹ nhàng, êm tai, rót vào lòng người một nỗi nhớ miên man.
Chúc Văn tập trung lắng nghe đến quên hết trời đất. Rất lâu sau, cô sụt sùi cái mũi, thầm mắng, thằng ngốc này, hết bài rồi hả?
Lại lén lút liếc nhìn Vưu Kiện ở đối diện, phát hiện anh cũng chăm chú nhìn cậu, trong lòng Chúc Văn bỗng vui vẻ.
Âu Dương Kiều Vỹ lặp lại điệp khúc, giọng hát càng ngày càng run rẩy. Ánh mắt không tự chủ vô thức nhìn qua phía anh.
Vưu Kiện cũng nhìn vào mắt cậu, dường như có thể nhìn thấy được màng nước mỏng tang sắp sửa rơi xuống bên khóe, không đành lòng lại quay đi.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau rất ngắn ngủi, giọng hát bỗng hóa thành tiếng nấc nghẹn.
“Cứ âm thầm nhung nhớ anh. Chỉ là…trong ký ức.”
Nhạc dạo dần nhỏ xuống rồi tắt hẳn.
Điểm số lúc này không quá quan trọng với cậu.
Khi hát xong, Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ rằng mình đã ngừng thở mất rồi. Lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh. Cậu đưa micro cho một người bạn khác rồi di chuyển xuống chỗ ngồi bên cạnh Chúc Văn.
Trong phòng không có quá nhiều ánh sáng. Lúc này cậu mới dám ngẩng đầu nhìn qua phía Vưu Kiện, nhận ra anh vẫn không quan tâm đến mình, đành lặng lẽ cúi thấp đầu.
Chúc Văn nhìn bộ dạng của cậu hiện tại, khẽ thở dài.
Xem ra đã hết thuốc chữa. Thật sự sâu đậm rồi.
“Khi nãy trong lúc cậu hát, thầy ấy vẫn nhìn cậu.”
Âu Dương Kiều Vỹ cố tình lơ đễnh không nghe thấy, hồi sau bỗng nói: “Chỉ là nhìn màn hình phía sau thôi.”
Chúc Văn nhướn mày, vỗ vào vai cậu một cái: “An ủi rất hay, cũng còn tỉnh táo lắm! Ừ, nhìn màn hình đấy, đừng nghĩ ngợi gì cả.”
“Thầy ấy liệu có hiểu những gì mình vừa hát không?”
Vừa mới khen tỉnh táo, bây giờ lại…
Chúc Văn không nhịn được thấp giọng đáp: “Ngoại trừ bị điếc hoặc bị thiểu năng mới không hiểu.”
Âu Dương Kiều Vỹ sau đó rất muốn cố chấp hỏi một câu rằng: Vậy liệu thầy ấy có thấu hiểu và mở lòng chấp nhận mình lần nữa hay không?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, nếu nói ra ngoài miệng chắc chắn bị Chúc Văn mắng cho một trận.
…
Buổi đi chơi cùng với lớp rốt cuộc cũng kết thúc.
Trước khi rời đi, Âu Dương Kiều Vỹ bước vào phòng vệ sinh rửa mặt một chút. Lúc đi ra thì phát hiện mọi người về gần hết rồi.
Chúc Văn đứng ở thang máy vẫy tay với cậu: “Lại đây nhanh lên.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chân chạy tới, vừa lúc cửa thang máy mở ra. Cùng lúc đó, từ phía sau đi tới hai người, là cô giáo chủ nhiệm và Vưu Kiện.
Chúc Văn nhìn thấy hai người họ, bèn kéo tay Âu Dương Kiều Vỹ đi vào thang máy nhanh một chút. Theo sau là những người khác.
Trong thang máy mọi người có hơi chen chúc nhau. Không hiểu vì sao chen chúc một hồi, Vưu Kiện lại đứng ngay bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ.
Khoảng cách cả hai rất sát nhau, chỉ cần cậu động một cái, bàn tay đã chạm vào bàn tay của anh.
Từ lầu ba xuống tầng trệt, thời gian chậm đến lạ thường.
Âu Dương Kiều Vỹ chỉ nhất mực nhìn xuống mũi giày của mình. Lúc thang máy dừng lại, cậu hay bị choáng, cả người hơi nghiêng một chút về phía bên trái.
Như cảm nhận được người bên cạnh tựa vào, Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn một cái, cánh tay cũng vững vàng mà đỡ cậu đứng dậy.
Thang máy dừng lại ở tầng trệt, mọi người lục tục đi ra ngoài.
Chúc Văn định bụng kéo Âu Dương Kiều Vỹ đi nhanh một chút, nhanh chóng rời khỏi hình dáng của Vưu Kiện càng sớm càng tốt.
Vậy mà kế hoạch lại thất bại.
Bởi vì sau đó Vưu Kiện ở phía sau chậm rãi đi tới, cất giọng gọi: “Kiều Vỹ.”
Đây là lần thứ hai anh gọi tên của cậu như vậy.
Bước chân thoáng chốc dừng lại.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt nghĩ ngợi, sau đó vẫn là không khống chế được trái tim mà quay đầu lại nhìn anh.
Trong lòng một lần nữa nhen nhóm tia hy vọng rất nhỏ, rất rất nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!