Này ! Tiểu quỷ nhỏ ! Tớ thích cậu rồi đấy !
Chương 8
Hình ảnh chiếc ô tô mở đèn sáng chói đó lỡ đâm “kít” một tiếng,rồi cả cảnh tượng mà mẹ cô nằm trên vũng máu tươi đó,hơi thở nặng nề,gấp gáp giống như in sâu vào đầu óc cô rồi,không thể nào giải thoát được nữa…
Nước mắt cô khẽ lăn dài trên má … Cô khóc …
Tuyết Từ Liên buồn bã chạy thẳng vào trường,quên mất là Trịnh Sâm vẫn còn ở phía sau.
– Liên Liên ! Từ từ đã nào,chờ mình…
Trịnh Sâm vội vã chạy theo cô.
Hàn Đông Quân quay đầu lại,nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô,bỗng dưng trong lòng liền có một cảm giác lạ lẫm.Đôi môi vừa nãy còn nhếch lên cười giễu Tuyết Từ Liên bây giờ bỗng nhiên dập tắt xuống.Hắn trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu…
Có phải đây là…tình vừa chớm nở rồi không… ?
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Tuyết Từ Liên lặng lẽ ngồi gục xuống bàn mà khóc…
– Liên Liên !
Trịnh Sâm từ ngoài cửa lớp mà gọi vào.
Tuyết Từ Liên ngẩng đầu lên,đôi mắt đỏ hoe vì khóc,cảm thấy vô cùng tủi thân,cô độc mà nhào chạy ra nhào vào lòng Trịnh Sâm như một đứa con nhỏ đang nũng nịu mà khóc tiếp.
Trịnh Sâm khẽ vỗ vai an ủi :
– Ngừng khóc đi nào,chẳng lẽ cậu muốn dập tắt đi hình tượng một tiểu thư quý phái trước mắt mọi người đấy à ?
– Nhưng … nhưng…tớ…
– Không nhưng gì hết nghe chưa ! Nín đi cho tớ,không là tớ giận cậu đấy !
Nghe thế,Tuyết Từ Liên liền lau nước mắt,nhoẻn miệng cười tươi ngây ngô nhìn Trịnh Sâm,cầm lấy tay cô lắc lắc vài cái :
– Rồi,tớ không khóc nữa được chưa..Hay là… Hi Hi,cậu làm mẹ tớ nhé !
– Hả ? – Trịnh Sâm làm cái bộ mặt ngố ngố ra ,bất ngờ không kịp phản ứng trước câu nói kia làm Tuyết Từ Liên không nhịn được mà cười bò lăn.Trịnh Sâm ngay lập tức đặt “bụp” cặp sách xuống chỗ ngồi rồi cười trêu mà nói :
– Được lắm,thế mà cậu lại nói xấu tớ ! Cậu nói thế ý là chê tớ mặt lúc nào cũng như bà cô đúng không…
– Hi Hi !
Trịnh Sâm chạy rượt khắp lớp bắt Tuyết Từ Liên,để rồi cuối cùng cả hai mệt gần chết mà nàm toài ra bàn ngồi nghỉ…
– Tớ đi lấy nước chút ! – Tuyết Từ Liên bảo.
– Được rồi.
Tuyết Từ Liên nhanh nhẹn cầm lấy chai nước chạy đi. Trịnh Sâm nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn ấy chạy khuất dần đi ,mỉm cười ôn nhu một cái.Trong lớp còn ai mà hiểu rõ nhỏ ấy bằng cô nữa,sự vui vẻ,hòa đồng,tinh nghịch đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài của cậu ấy mà thôi,chứ thực sự lại cảm thấy vô cùng cô đơn,tủi thân và yếu đuối … Haiz,có lẽ cô cần quan tâm đến nhỏ đó nhiều hơn thôi.
Trịnh Sâm mải mê nhìn theo cô nhóc đó mà không để ý rằng,có một ai đó cũng đang âm thầm nhìn cô mà mỉm cười ôn nhu,dịu dàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!