Nè! Yêu...là gì? - Chương 4 : Kèo giữa người và ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Nè! Yêu...là gì?


Chương 4 : Kèo giữa người và ma


#Chương_Bốn!

“Thật là cảm động nha ~ Không ngờ đã lâu như vậy rồi còn có người nhớ tới tên mình”

Dương cười híp mắt, chống cằm ngắm nghía cô.

Hạ My cử động khó khăn, run rẩy siết lấy ga gường. Ánh mắt nhìn người trước mắt toát lên tia sợ hãi, tỏ ra ý phòng bị.

“Sao vậy? Sợ sao?”

Nhật Dương vươn tay chạm tới phía cô, ngón tay thon dài quệt nhẹ qua má cô một cái.

Mẹ nó!?! Có phải là tay người không?! Làm sao lại lạnh như băng vậy?!?

Cô khẽ rủa trong tâm một tiếng, thân thể không tự chủ lại khe khẽ run lên. Khoé môi lại mấp máy, từ từ mở miệng:

“Vừa nãy… Anh bảo là anh cứu tôi sao?”

“Thế ở đây còn ai khác ngoài anh sao? Anh không đủ đẹp trai để chơi chiêu “anh hùng cứu mỹ nhân” hả?”

Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen bồng bềnh, khóe môi khẽ cong lên. Đúng thật là cô không thể phủ nhận, anh ta cực kì có sức hút.

Cô cũng không có gì ngờ vực thêm cho lắm, mắt ngước lên sàn nhà, nước mắt khẽ chảy ra.

Nếu thật sự không có anh ta, bây giờ đáng ra cô sẽ thế nào?

Đang nằm trong phòng cấp cứu sáng đèn liên tục, hay đã cư nhiên chôn vùi trong lớp đất?

“Lẽ ra anh không nên cứu tôi…”

Cô biết rõ bản thân mình đã thốt ra một câu vô cùng ngu ngốc, nhưng sau cùng vẫn là bị cảm xúc lấn át, không thể làm chủ được.

Anh nghe vậy khẽ chau mày, ngả nhẹ lưng vào ghế.

“Tuổi trẻ bây giờ… Đứa nào cũng bị úng não hết như em sao?”

“Úng não? Anh vậy mà lại dám…!? “

“Vậy lúc đó không có anh tương cứu, em định sẽ làm gì? Tự bản thân cho rằng, được chết dưới tay người mình yêu cũng là hạnh phúc?”

Nhật Dương không hài lòng lập tức chặn họng cô. Ánh mắt sâu như biển hồ không giấu đi tia giận dữ.

Cô nhắm nghiền đôi mắt biếc, khẽ thở phào một hơi.

Anh ta nói đúng. Rốt cuộc khi rơi xuống, bản thân cô đã mong muốn điều gì?

Đợi Tuấn Anh nhảy xuống cứu cô lên, hay đợi cậu hối hận vì mất cô mà bật khóc?

Không có! Căn bản Tuấn Anh đối với cô, chưa bao giờ có được thứ xúc cảm giống như là tình yêu nồng nàn mãnh liệt ấy.

Hạ My ảo não, bày ra bộ dáng không muốn tiếp tục nhắc tới thứ việc rối ren kia.

Nhật Dương thân dịp cô trầm mặc, lập tức tiến sát tới bên giường, ghé sát lại tai cô:

“Có muốn làm một cuộc trao đổi không?”

“Trao đổi? Đổi cái gì?”

“Anh giúp em chiếm được cậu ta…Đổi lại, em phải giúp anh cảm nhận được cảm giác yêu đương một lần!”

_____________________________________________

Ta ta •~• tớ ko có thời gian để vt nhiều~ sorry các Baoboi ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN