Nếu Có Kiếp Sau... Em Xin Được Bên Anh - Chương 14: Nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Nếu Có Kiếp Sau... Em Xin Được Bên Anh


Chương 14: Nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì!


Nhìn từ xa, cái dáng người cao ráo sáng sủa ấy. Cái con người mà nó nhớ nhung ấy!

Đích thực là anh rồi! Nó cười dịu!

Chậm chạp bước từng bước đến, tuy là rất vui nhưng nó không muốn biểu lộ ra ngoài!

Cậu nghe thấy tiếng bước chân, ngảnh mặt lại!
.
.
.
Không gian im lặng, ngượng ngùng!
.
.
.
Màn đêm tĩnh lặng lạ thường, kèm theo tiếng gió réo dắt của những cơn gió cuối thu!

Ánh mắt của anh, nụ cười của anh, tính cách của anh, dáng người của anh, từng câu nói quan tâm của anh! Sao mà cảm giác thân thuộc lạ thường!

Đó là cái thứ tình cảm mà nó không thể định nghĩa được!

Không giống tình yêu của các đôi nam nữ, không giống sự hờ hững của những người không quen!

Nó có 1 cái gì đó vô cùng thân thuộc! Vô cùng gần gũi mà đến cả bản thân nó cũng không thể hóa giải!

Không đúng, trái tim nó mách bảo, cậu không phải là phần kí ức quan trọng của nó! Cậu đối với nó thế nào và nó cần đối với cậu thế nào là 2 truyện hoàn toàn khác nhau!

Cậu không phải là người con trai ấy, người con trai mờ mờ ảo ảo, nửa thực nửa mơ mà nó cần nhớ lại, người con trai ấy vô cùng quan trọng đối với nó! Cậu là cậu, còn anh ấy là anh ấy!

Anh ấy là ai? Là ai mà sao mỗi khi cố nhớ lại là trái tim nó lại đau nhói!

Hai người đều quan trọng với nó… nhưng… 2 người không giống nhau! Có cái gì đó mơ hồ!

Nó giật mình nhận ra! Nó đối với cậu, có 1 thứ tình cảm gì đó thân thuộc như kiểu anh em vậy! Giờ nó mới xác nhận được tình cảm của mình dành cho cậu!

Nó… Không thật lòng thích cậu!

– Làm gì mà đúng đực ra vậy? – cậu chống cằm nói

Nó lúng túng, xua tay, lắc đầu và nói: K… không có gì… đâu! Anh… có chuyện gì không?
Cậu nghi hoặc nhìn nó!

Nó quay phắt mặt ra dằng sau, che đi sự lúng túng của mình!
– Không có gì hả? Sao phải đỏ mặt thế!

Hở! Nó đỏ mặt thật sao!
– À! Cái này là do… à… trời khá lạnh nên!

Cậu đứng phắt dậy, đi về chỗ nó!
.
1 bước!

2 bước!

3 bước!

Cậu vẫn không dùng lại! Tiếp tục đến gần nó không chút do dự!
.
.
” Cái gì vậy, gần quá! “
.
.
Lúng túng!
.
.
Cậu đến sát gần nó, khoảng cách chỉ chừng vài cen-ti-mét!
” Anh ta… muốn gì đây! “

Cậu cúi người xuống! Chiều cao chênh lệch quá nhiều!
” Muốn gì đây! “
.
.
Lúng Túng!
.
.
Khoảng cách giờ đây vô cùng mong manh! Mặt cậu quá sát mặt nó! Đến nỗi, nó có thể cảm nhận được từng hơi thở ấp áp của cậu phả vào mặt mình!
” Chẳng lẽ anh ta muốn… “

Nó lặng người

Hơi thở gấp gáp của cậu, hơi thở ngại ngùng của nó, như hòa vào một! Không gian xung quanh tưởng chừng như dừng lại tại thời điểm này!

Mặt nó đỏ ửng như trái cà chua. Tim bỗng dưng đập loạn xạ, hơi thở bắt đầu gấp gáp!

Cậu vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tiến gần nó hơn!

– Này, anh muốn làm gì vậy!
Nó dùng sức đẩy cậu ra, nhưng với sức nó thì làm sao mà thắng nổi cậu chứ!

Ối, chạm mũi rồi! Tiếp theo sẽ là gì, cậu định… h… hô… n nó sao!
– Này! – ngẩng mặt lên nói

Gục!
Cậu ngã vô người nó, sức nặng của cậu khiến nó không thể chống đỡ nổi! Nó ngã khuỵch xuống đất!
– Này! Anh sao vậy?
Nó lắc lắc người cậu!
” Sao anh ta nóng quá vậy! Người mềm nhũn ra cả rồi! “

Nó đặt ta lên trán cậu!
” Á, nóng quá! Anh ta sốt rồi… Phù… vậy mà, từ vừa nãy mình cứ nghĩ lung tung! “
Nó thở phào nhẹ nhõm!

– Thấy anh ốm em vui lắm hả? – cậu hồn hển nói

Nó giật phặt mình, cậu vẫn còn tỉnh hả?
– Hóa ra từ vừa nãy là anh chêu tôi phải không?
Nó đứng phắt dậy!

Cậu dùng sức với lên!
– Sao em nhẫn tâm quá vậy! Thấy chết mà không cứu sao!

Thật là, sao cậu lại nói thế chứ, nó có tội gì đâu!
– Số nhà XX, phố XX, chìa khóa đây! Chỉ cần đưa anh về nhà thôi, đừng đến bệnh viện!
Cậu nói xong rồi ngất lịm đi!

– Ế! – nó chạy đến – Này! Anh không sao chứ! Này! Này!

Lần này là ngất thật, làm thế nào bây giờ! Cứu hay không cứu!
.
.
.
.
.
Nó vội vàng dìu cậu ra ngoài đường… bắt taxi đi đến nhà cậu!
.
.
.
.
Cậu nóng quá, phải làm sao giờ! Lại còn không chịu đến bệnh viện nữa chứ! Trẻ con quá!
Mồ hôi cậu vã ra như tắm! Hồn hển từng hơi thở khó chịu!
Nó chỉ biết cầm tay cậu và lo lắng!
.
.
.
.
.
Đến rồi, nó trả tiền taxi rồi dìu cậu vào!
Trước mắt nó, 1 khu trung cư cao cấp! Vô cùng tuyệt mĩ!
” Thật sự là nhà anh ta ở đây sao! “

Nó mở cửa, dìu cậu vào nhà!

Nó lên tiếng gọi bố mẹ cậu!
– Không có ai đâu! Anh ở 1 mình! – Cậu hồn hển nói
Hóa ra là chưa ngất hẳn! Lại bị lừa lần nữa!

Nó khổ sở dìu cậu vào giường, vứt cái rầm cậu xuống!
Mệt mỏi thở dốc!

Bây giờ, nó có 2 sự lựa chọn
1: Ở lại chăm sóc cậu!
2: Bỏ mặc cậu và quay về kí túc xá!

Liệu nó sẽ chọn cách nào!
Đón đọc chương sau để giải mã nhé!
Chúc cả nhà đọc chuyện vui vẻ!

– HẾT CHƯƠNG 14 –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN