Nếu có ngày mai liệu anh và em có thể là vợ chồng?
Chương 16
Hôn nhẹ lên trán Lam Diệp, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường đi vệ sinh cá nhân
Sau khi cuộc họp cổ đông kết thúc Nghiêm Hân được bầu lên chức tổng giám đốc. Ba cô vui vẻ vỗ vai con gái
– Làm tốt lắm con gái
– Dạ.
– Cùng đi ăn cơm nào, lâu rồi hai cha con chưa có dịp ngồi ăn cơm cùng nhau
Ông Ngô nhìn Nghiêm Hân
– Nay con có việc gặp anh Chính Hạo bàn vụ lô đồ mới của Nghiễm An với BerDon.
Nghiêm Hân nhìn đồng hồ
– Vậy con đi đi, nhớ mà ăn uống cẩn thận. Không thì mẹ con lại trách ba
Nghiêm Hân gật đầu cười, cô lấy túi xách và áo khoác rồi ra khỏi phòng họp
Nhìn ba mình quan tâm con gái cô rất yên lòng, nhưng ba của ai đó lại khiến cô nhói lòng.
Lam Diệp lờ mờ tỉnh dậy, cô lại một phen hú vía. Cô lại ngủ quên nữa rồi. Đề án chưa soạn xong nữa, 3 giờ chiều phải nộp cho phó viện trưởng cô đúng là thảm mà
Chạy ra khỏi phòng, đứng ngóng ngóng nhìn xem Minh Huy đâu rồi
Thì thấy ngay anh đang đứng dưới bếp cắm cúi làm món ăn
Sao người đàn ông này giỏi thế ta nhỉ
– Anh hại em rồi….
Lam Diệp ngồi lên bàn ăn, cúi đầu than thở
– Anh thấy em ngủ say nên không gọi
Đặt dĩa cơm chiên lên bàn cho Lam Diệp, anh cười cười
– Em chưa làm xong đề án mới của tháng này huhu chết em mất
Một Lam Diệp cao cao tại thượng, là một đại tỷ của khoa Gan – Tuỵ – Mật nhưng trước mặt Minh Huy là một đứa trẻ, dù là không có mối quan hệ nào được xác định tên ở đây, nhưng cả hai đã ngầm xác định được vị trí của người kia trong lòng mình
– Ăn xong rồi làm, mệt thì xin nghỉ đi. Ngước cổ anh xem hết bầm chưa
Ngoan ngoãn ngước cổ lên cho anh xem vết thương, Lam Diệp trề môi
Cổ của Lam Diệp bầm tím hết cả, có chỗ hằn lên cả vết máu nữa mới đáng sợ
Minh Huy đụng nhẹ vào, thì cô đã nhăn mặt
Anh xoa nhẹ đầu cô, ngồi xuống ghế gần đó
– Anh xem em này, giờ tàn đến chữ tàn còn đẹp hơn cả em
Lam Diệp thấy cổ, cằm của mình đầy vết thương khó chịu than vãn
– Đến bệnh viện anh viết đơn cho em nghỉ 3 ngày
Lam Diệp sáng mắt
– Anh xem, em quen biết trưởng khoa nên được ưu đãi tốt hơn người quá đúng không?
Lam Diệp luôn bỏ lớp vỏ bọc cứng rắn ra khỏi người lúc gặp Minh Huy
Anh lúc nào cũng xem cô là đứa con nít không bao giờ lớn
Còn cô thì cũng chẳng muốn lớn trước mặt anh..
– Ừ, em cái gì cũng tốt
Minh Huy véo má cô rồi cười
Sự hạnh phúc này anh mãi muốn kéo dài đến hết đời……
Lam Diệp cười híp cả mắt
Cô được nghỉ tận 3 ngày, 3 ngày này cô nên tận hưởng không khí của sự an nhàn mới được
– À mà anh định ở nhà em luôn đấy à?
Lam Diệp nhớ ra chuyện quan trọng. Cái tên nham hiểm này định cư trú ở đây luôn sao ?
Ai cho hắn ở miễn phí thế
– Nhà anh làm gì có để về ?
Nhìn Lam Diệp, anh nhớ rằng cô cũng biết hoàn cảnh gia đình anh như thế nào
Lam Diệp gật gật đầu, cũng đúng nhà Minh Huy là chiến trường của kẻ thứ ba mà
– Này, anh định ăn, ở ké nhà em đấy à?
Lam Diệp chóng nạnh mặt hất lên
– Từ đó giờ mà
Minh Huy thản nhiên, còn từ tốn ăn phần cơm của mình
Lam Diệp nghĩ lại, cũng đúng nhỉ. Từ lúc qua Mỹ đến giờ anh cũng có trở về nhà đâu. Ba anh toàn bay sang Mỹ thăm, mẹ anh thì lâu lâu lại gọi vài lần.
Lam Diệp gật gật đầu, cho là đúng thôi thì im lặng ăn phần cơm của mình
Minh Huy định nói với cô việc của Tiếu Liên không biết cô phản ứng thế nào. Thôi thì để dịp khác nói với cô vậy
Nghỉ tận ba ngày Lam Diệp thoải mái ăn rồi ngủ, rãnh thì call video với Nghiêm Hân tám chuyện vài đôi ba câu
Minh Huy thì phải vùi đầu vào công việc, từ khi trở thành trưởng khoa, dù không có nhiều ca mổ như các bác sĩ khác nhưng tất cả bệnh án anh phải xem qua, coi có sai sót gì không, đúng là phiền phức
Ninh Phương Nguyên gõ cửa rồi bước vào
– Trưởng khoa, anh xem bà cô Đàm Tiếu Liên vừa kí giấy từ bỏ quyền người thân kìa
Minh Huy đứng dậy, anh nhíu mày khó chịu chạy sang phòng bệnh của Đàm Tiếu Liên
Thì cả phòng đều là cảnh sát, đang chuẩn bị còng tay Tiếu Liên và dẫn đi
– Các anh biết đây là đâu không mà có thể tự tiễn dẫn người đi như thế ?
Phương Nguyên nói lớn, chỉ nằm viện 1 2 ngày mà đã xuất viện rồi, còn chưa hồi sức được
– Đây là giấy xuất viện của bệnh viện. Và đây hiện là kẻ bị truy nã, mong các anh hợp tác
Nói xong, cảnh sát kéo Tiếu Liên ra khỏi phòng
Trước khi đi cô quay đầu lại nhìn Minh Huy lần cuối, ánh mắt van xin điều gì đó
Minh Huy chỉ biết lẳng lặng nhìn, anh giờ đây rối như tơ vò
Ninh Phương Nguyên vỗ vai Minh Huy
– Đứa trẻ đó phải làm thế nào đây?
Đứa trẻ vừa được sinh ra đã trở thành trẻ mồ côi, sự thật tàn nhẫn…
Mẹ của cô nhóc mới 5 ngày tuổi đấy đã phải trở lại cảnh ngục tù….
Minh Huy bước qua khoa sơ sinh, ngắm nhìn đứa trẻ đang quơ tay quơ chân, ngước mắt lên nhìn xung quanh…..nhìn thấy cảnh tượng này dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải yếu lòng
Anh đưa tay vào lòng hấp, đứa trẻ đưa tay nắm chặt tay anh,… giờ đây hoàn cảnh này anh nên làm sao???
Nhận nuôi hay là đưa đứa trẻ vào viện trẻ mồ côi…
Lam Diệp đi trung tâm mua sắm cùng với Nghiêm Hân. Hai cô nàng vào quán nước cùng trò chuyện
– Nghe nói mày đã được thăng chức. Quà chúc mừng
Lam Diệp đưa túi xách cô vừa mua tặng cho Nghiêm Hân.
Hoàng Lâm nhiều chuyện với Minh Huy nhưng cô lại ở kế bên anh nên mọi chuyện đã vào tai cô
– Ai nói mày thế?
Nghiêm Hân bị bất ngờ trước món quà, từ lúc lên chức hình như rất ít người biết
– Ông Lâm ổng nói với Huy tao nghe
Lam Diệp vừa uống nước vừa trả lời Nghiêm Hân
Cô ngậm cả họng nước
Nghiêm Hân liếc cô nàng
– Lại là tên đó
– Mày đưa chìa khóa nhà tao cho Minh Huy đấy à?
Lam Diệp nhìn chằm chằm Nghiêm Hân
Thủ phạm trong mọi tội ác….
– Tao đấy. Thấy tao thương mày không?
Sau câu nói đấy, Nghiêm Hân đã nhận được ánh mắt sắc bén từ phía Lam Diệp
– Sao tao thấy cằm của mày vẫn còn vết đỏ đỏ thế ? Chưa hết à?
Lam Diệp sờ lên mặt, cô đã cố gắng mặc áo cổ cao để che đi khuyết điểm rồi còn bị nhìn thấy
– Ừ, cái người mặc áo đen đó bóp cằm tao rất mạnh, tao đang nghĩ hắn ta rất hận phụ nữ thì phải, ra tay không thương tiếc gì cả
Lam Diệp sờ vào cằm mình. Vẫn còn đau âm ỉ
– Người đó thế nào? Trong soái không?
Nghiêm Hân lại nổi máu mê cái đẹp của mình lên
Lam Diệp nhìn nhìn Nghiêm Hân, rồi đưa ống hút lên hút sột soạt xong rồi mới từ từ trả lời cô
– Cũng được
Cô nhớ rất rõ, gương mặt đó nhìn rất giống một người cô quen nhưng lại không nhớ rõ là của ai.
Tuy nhìn thấy dữ tợn nhưng có nét gì đó rất lạ nhưng cũng rất gần gũi
– Ước gì tao là người bị bắt
Nghiêm Hân chóng cằm mơ mộng
– Mày bị tím cả cổ, cằm như tao đi rồi có muốn bị bắt nữa không?
– Hờ. Ước gì được gặp trai đẹp
Hai người tán gẫu vài câu rồi cùng nhau đi về. Ngày mai Lam Diệp bắt đầu đi làm sau 3 ngày nghỉ phép
Vừa về đến nhà tay xách nách mang, Lam Diệp đã thấy Minh Huy ngồi chễm chệ trên sofa chẳng nói chẳng rằng mặt ủ rũ.
Đến khi cô vào nhà thì mới ngước lên nhìn.
Đây là cái cảm xúc lạ lùng nhất của anh.
Có lần cô hỏi về gia đình anh, và hình ảnh buồn ủ dột như thế này cũng xuất hiện
Tên ngông cuồng, bá đạo này có ngày biết buồn sao nhỉ?
– Sao thế? Ở bệnh viện có chuyện gì sao?
Bỏ túi đồ xuống đất, cô ngồi xuống sofa, thấy anh cúi đầu cô nhíu mày
– Sao thế?
Lại là sự im lặng, hình ảnh một vị bác sĩ tai to mặt lớn, la hét cấp cứu bệnh nhân trong bệnh viện giờ đây lại yếu mềm thế
– Lúc sáng Đàm Tiếu Liên đã bị cảnh sát đưa đi…
Nói đến đây Lam Diệp cũng đã hiểu
– Anh nói cái người anh cứu lúc về nước đấy à?
Gật gật
– Thì chị ta là người phạm tội thì phải xử theo luật thôi
– Ý anh không phải nói về chị ta. Mà nói về đứa trẻ của chị ta
Lam Diệp nhíu chặt mày lại
– A…đúng rồi nha..đứa trẻ trong bọc ối mà xíu nữa bị ảnh hưởng ma túy
– Ừ
Thì sao nhỉ? Cô thắc mắc vô cùng
– Lúc trước khi chị ta đi, đã kí giấy từ bỏ quyền người thân rồi. Đứa trẻ không người thân 3 ngày sao sẽ được đưa đến viện trẻ mồ côi
Ngước mắt lên nhìn cô
Thì ra đây là vấn đề mà anh muốn đề cập
– Để em bảo Ngân Lập bên khoa sơ sinh đợi đứa trẻ khỏe lại rồi hãy tính tiếp
Lam Diệp xoa đầu Minh Huy cười nhẹ nhàng, vì chuyện này mà anh trở nên trầm mạc sao?
Bỗng nhiên tên Giang Minh Huy gối đầu lên đùi cô….
– Sao vậy?
Lúc mới về thì để tóc undercut còn vuốt kéo giờ thì tóc anh úp mái xuống nhìn như thư sinh cô vuốt nhẹ mái tóc anh sang một bên. Ngứa tay dọc dọc cho rối rồi lại vuốt thẳng
– Muốn nhận nuôi đứa trẻ
Giọng anh thì thào…
– Ừ thì nuôi đi
Lam Diệp từ đầu nghe anh nói đã biết suy nghĩ của anh, nên cô thản nhiên
Khiến anh hoảng hốt
– Nuôi bằng cách nào? Anh đâu phải ba đầu bảy chân
Minh Huy nắm lấy tay cô chọt chọt từng ngón tay cô
Lam Diệp liếc anh
Cô đánh vào trán Minh Huy
– Thím Hạ nhà em bà ấy chỉ ở nhà một mình, nhờ thím ấy giúp anh đi
Mở mắt nhìn Lam Diệp, anh quên mất điều này nhỉ?
Ba mẹ của cô do có công việc riêng nên không thường xuyên ở nhà, nhờ thím ấy chăm sóc cũng được, cách hai ba ngày lại đến thăm
– Em nói anh mới nhớ
Lam Diệp lại liếc anh
Con người không biết suy nghĩ này, chỉ biết quyết định không đâu
– Nếu cứ thương người chúng ta có làm người giàu nhất thế giới cũng chẳng giúp được
Câu nói mang từ tính thoát ra từ miệng Lam Diệp
Vị trưởng khoa đáng kính kia chắc cũng hiểu ý cô
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!