33
Thu Diệc Diệu hết sức chuyên tâm nhìn chằm chằm vào ly rượu, không nghĩ lung tung thêm cái gì khác.
Ừm…! rượu trái cây này được làm rất là đẹp, nửa trên là một màu xanh nhạt còn nửa bên dưới lắng đọng lại thành một màu xanh đậm, giữa từng tầng màu sắc chuyển tiếp rất tự nhiên, tựa như là mặt cắt ngang của đại dương, trên đỉnh còn cắm một mảnh lá bạc hà, hệt như một chiếc thuyền nhẹ cưỡi gió vượt sóng.
“Khương thần tới rồi!” Có người nói rồi dẫn đầu vỗ tay.
“Khương ca, diễn xong rồi hả?”
“Ừ.”
Khương Nặc kéo chiếc ghế ở bên cạnh Thu Diệc Diệu ra, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thu Diệc Diệu để ý thấy khoảng cách giữa hai ghế của bọn họ đặc biệt gần nhau, so với khoảng cách ghế của những người khác thì gần hơn rất nhiều.
“Quá thần thánh, không ngờ vậy mà lại có thể gặp cậu ở nơi này.”
“Cậu là ca sĩ thường xuyên ở đây sao?”
“Xem như là vậy.” Khương Nặc cười, “Bình thường mỗi tối thứ bảy thì tôi sẽ đều tới đây.”
“Không nhìn ra đấy, không nghĩ Khương thần của chúng ta chẳng những học giỏi mà hát cũng rất hay nữa, tài năng toàn diện, như thế này thì những người bình thường như chúng tôi phải sống thế nào đây?”
“Không phải đâu, tôi tới nơi này chỉ đơn thuần là vì ông chủ quán bar rất chiếu cố tôi, cho tôi cơ hội làm việc.
Nếu không thì giọng hát như của tôi và thói quen thường xuyên cho người ta leo cây này sẽ chẳng có quán bar nào muốn nhận đâu.”
“Cậu khiêm tốn rồi Khương thần, vừa rồi khi chúng tôi nghe ai nấy cũng đều ngây người, cậu hát rất là dễ nghe, chẳng khác gì những ngôi sao kia cả.”
“Xác nhận là khiêm tốn thật, Khương Nặc là do chúng tôi chiêu mộ tới, cậu ấy đến nên quán của chúng tôi mới như là nhà tranh được phát sáng đấy.” Một giọng nam trầm hùng hậu vang lên, mọi người quay đầu lại thì thấy ông chủ của quán bar đi tới, cầm một ly rượu đặt xuống trước mặt Khương Nặc.
“Đây đều là bạn của cậu phải không? Bọn họ vừa đến thì anh đã phát hiện ra rồi, lúc cậu hát cứ luôn nhìn về hướng này thôi ha ha! Hôm nay chắc là không vội về nhà, ly rượu này cho cậu, uống cùng bạn bè đi nhé.”
“Cảm ơn anh Ngô.” Khương Nặc nhận rượu, gật đầu với anh.
Vừa rồi lúc hát quả thật là hắn có nhìn về hướng bên này, nhưng không phải là nhìn mọi người mà là nhìn người nào đó.
Hắn bất giác muốn đem những lời ca lưu luyến kiều diễm kia nhìn về phía đôi mắt của người nào đó để hát.
Tuổi của anh Ngô không lớn, vẻ ngoài chưa đến 30, vào đêm thu ý nồng đậm này còn mặc một chiếc áo vest không tay, lộ ra hai cánh tay đầy xăm trổ, bên trên vẽ đầy các loại rồng rắn lên mây gì đó, nhìn qua là dáng vẻ không hề dễ chọc vào, thế nhưng khi mở lời nói chuyện lại khiến cho người khác cảm thấy rất tốt, dễ thân thiết.
Mọi người lại nói về quán bar này, có những người cũng khá quen thuộc bảo rằng nó toàn dựa vào tình cảm của ông chủ chống đỡ, bởi vì mở trong con hẻm hẻo lánh mà lại còn không quảng cáo, thật sự không thể hấp dẫn được đám đông gì cả, chỉ có thể dựa vào việc truyền miệng nhau.
Nhưng thần kỳ nhất chính là quán bar này đã thật sự dựa vào việc truyền tai nhau mà duy trì được, tuy rằng không phải ngày nào cũng đông người, nhưng việc duy trì kinh doanh thì vẫn có khả năng.
Tuy nhiên đề tài về quán bar không kéo dài được bao lâu, dần dần chủ đề của mọi người đã từ quán bar biến thành một ít chuyện bát quái nào đó ở trong trường, lúc này, Thu Diệc Diệu vẫn luôn trầm mặc.
Người trên bàn vẫn còn đang hăng say nói chuyện, Khương Nặc nghiêng người lại, cầm ly rượu của mình nhẹ nhàng cạn lên ly rượu của cậu.
Hắn không hỏi “Làm sao vậy?” mà là giải thích thẳng lý do hắn đến quán bar hát với Thu Diệc Diệu.
Thanh âm trầm ấm dịu dàng, trong ánh đèn tối tăm tràn đầy mê hoặc.
“Điều kiện của gia đình tôi…!không tốt lắm, cần phải ra ngoài làm thêm để kiếm tiền vào mỗi cuối tuần.
Ngay từ đầu tôi cũng không hát ở tại quán bar này, khi đó trằn trọc đổi vài quán, nhưng thời gian làm cũng không dài, bởi vì tôi còn đang đi học.
Ngày làm việc thì lại không có thời gian để tới, cuối tuần nói không hay lắm thì ở trường có thêm thi cử vân vân, không thể hứa được thời gian hát cố định với bọn họ.
Sau này khi ở một quán bar, anh Ngô chờ đến lúc tôi diễn xong để tìm được tôi, nói rằng hy vọng tôi có thể đến quán bar của anh làm ca sĩ.”
“Tôi nói về tình huống của mình nhưng anh Ngô không ngại chút nào, kiên trì hy vọng tôi có thể tới quán bar của bọn họ, thời gian không chắc chắn cũng không sao, vậy nên tôi đã nhận lời.
Khi đó quán bar của anh Ngô cũng vừa khai trương, người đến thật sự rất ít, quán bar mở ở trong con hẻm sâu quanh co khúc khuỷu, vị trí quá kín.
Nhưng mà về sau tôi lại cảm thấy địa điểm này thật ra rất tuyệt vời, cái gọi là đại ẩn ẩn hậu thế*, bên ngoài con hẻm nhỏ này là trung tâm thành phố xe cộ tấp nập, vậy mà lại còn tồn tại một mảnh đất yên tĩnh.”
*Ẩn sĩ nhỏ trong hoang dã, ẩn sĩ lớn trong thành phố ám chỉ cuộc sống nhàn nhã và không bị gò bó, thành phố nhộn nhịp, một mình trong cõi tịnh độ của tâm hồn
“Anh Ngô là một người rất thú vị, bề ngoài trông như hung thần ác sát nhưng thật ra tấm lòng lại rất thiện lương.
Mỗi ngày anh ấy đều để một chậu thức ăn cho mèo ở ngoài cửa quán bar để những con mèo hoang đi ngang qua được ăn no.
Nhà anh ấy có tiền, tuy nhiên anh ấy từ chối kế thừa gia nghiệp bởi vì muốn hoàn thành giấc mơ của mình.
Giấc mơ của anh ấy là mở một cái quán bar âm nhạc ở một nơi yên tĩnh thế này, ban ngày nhân lúc không có khách thì cùng chơi nhạc với band, buổi tối pha rượu, sân khấu giao cho ca sĩ, hoặc nếu như tâm tình tốt thì sẽ tự mình ra trận, hát cho khách nghe…”
Thu Diệc Diệu yên lặng nghe hắn nói, không lên tiếng thêm gì, thỉnh thoảng cầm ly rượu lên để nhấp một ngụm.
Thật ra thì khi Khương Nặc bắt đầu nói là trong lòng của cậu đã tha thứ cho hắn rồi.
Trước đó cậu không vui là vì cảm thấy mình và Khương Nặc tuy chỉ mới bắt đầu quen thuộc từ học kỳ này, nhưng quan hệ giữa hai người đã xem như là bạn bè rất tốt.
Vậy mà Khương Nặc lại chưa từng nhắc tới chuyện cuối tuần đi làm thêm với cậu, bất kể là đi dạy thêm hay là đi hát, đều chẳng nói.
Thế nên cũng không biết mối quan hệ của hai người phải gọi là gì.
Nhưng khi Khương Nặc cất lời, cẩn thận nói rõ ngọn ngành chuyện này với cậu, nỗi giận của cậu đã ngay lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
Trong tiếng nói ồn ào của các bạn học xung quanh, hắn chỉ nói chuyện này một cách hoàn chỉnh cho một người nghe.
Thu Diệc Diệu cầm lấy ly rượu uống cạn số rượu màu xanh lam đậm còn lại.
Tuy rằng nồng độ cồn không cao, thế nhưng mạnh mẽ uống một hơi như thế thì tửu lượng không tốt như cậu cảm thấy có hơi choáng váng.
“Tại sao cậu không nói với tôi rằng tài chính của cậu khó khăn?” Thu Diệc Diệu cất tiếng hỏi, giọng có chút khàn.
“Thế nào, cảm thấy áy náy à?” Để giảm bớt bầu không khí nặng nề nên Khương Nặc cố ý cười nói.
Ám chỉ chuyện lúc trước Thu Diệc Diệu quẹt tưng bừng thẻ cơm của hắn.
Thu Diệc Diệu không nói gì.
“Không phải là không nói cho cậu nhưng cảm giác hình như là không có cơ hội gì để nói.” Khương Nặc lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhìn những gợn nước trôi nổi, “Tôi cũng không thể chẳng có chuyện gì mà lại đi nói với cậu là tôi rất nghèo được, như vậy thì không phải trông tôi cứ như một người có bệnh hay sao?”
Không khí đến lúc này cuối cùng cũng tan mây để nhìn thấy ánh mặt trời, Thu Diệc Diệu tới tận bây giờ mới nở một nụ cười trong ngày hôm nay, “Cậu còn chưa đủ bệnh hay sao?”
“Không có nhé!” Khương Nặc đập ly rượu xuống bàn, muốn giả vờ hung dữ nhưng một chút cũng chẳng có.
Thu Diệc Diệu nhìn ly rượu của hắn mà không biết tên gọi là gì, màu tím nhạt ấy đẹp vô cùng, có thể là từ những quả nho các loại.
Châm chước dùng từ trong chốc lát, Thu Diệc Diệu mở lời hỏi, “Chúng ta là bạn phải không?”
“Tất nhiên rồi.” Khương Nặc nhìn cậu, ánh mắt chắc chắn.
Thu Diệc Diệu cũng dời ánh mắt lên gương mặt của hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, cực kỳ nghiêm túc, “Giữa bạn bè hẳn là phải chia sẻ niềm vui, chia sẻ lo lắng với nhau.”
Khương Nặc vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Thu Diệc Diệu rất lớn, lông mi lại vừa dài vừa cong, nếu đổi đi cái vẻ ương ngạnh của cậu sau đó dùng AI để thêm tóc dài vào, nhất định sẽ là một nữ sinh xinh đẹp
Mà khi cậu nói những lời này, sự ngang ngược ương ngạnh đã biến mất đi, đôi mắt dường như biết nói, dùng hết sự chân thành trong lòng phơi bày ra khiến cho người ta không còn cách nào để cự tuyệt.
Tuy rằng hắn vốn dĩ cũng không muốn từ chối.
“Được, tôi biết rồi.” Khương Nặc nghiêm túc gật đầu.
Thu Diệc Diệu giống như là thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế, thuận tay theo thói quen cầm ly rượu lên muốn uống nhưng lại đột nhiên phát hiện ly rượu trống rỗng, cậu ngại ngùng vuốt vuốt mũi.
“Tôi pha cho cậu một ly, đi theo tôi.” Khương Nặc đứng dậy đi về phía quầy bar.
Thu Diệc Diệu cũng đứng lên theo.
Lúc bọn họ đứng lên thì những người ngồi cùng bàn vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ, không ai để ý đến bọn họ, chỉ có Trần Gia Huy như có như không nở một nụ cười.
Động tác pha rượu của Khương Nặc vô cùng đẹp đẽ, Thu Diệc Diệu tựa vào quầy bar để ngắm nhìn hắn.
Hắn không nhanh không chậm xắn tay áo sơ mi lên, rửa sạch tay, thái nhỏ mấy miếng dưa chuột rồi cho vào bình dùng cây nghiền khuấy nát vài lần, sau đó lại lấy mấy chai rượu ở dưới đế của quầy bar lên, mỗi chai cân đo một ít mới đổ vào bình lắc.
Tiếp theo hắn rửa sạch một quả chanh, cắt một nửa, vắt nước vào bên trong.
Ngón tay của Khương Nặc thon dài đẹp đẽ, nhẹ nhàng bóp chặt trông lưu loát gọn gàng, nhưng ở trong mắt của Thu Diệc Diệu thì có thật nhiều, gợi cảm.
Hầu kết của cậu lăn một chút, khàn giọng bảo, “Tôi muốn nồng độ thấp.”
“Tôi biết.” Khương Nặc cười, bỏ thêm vài viên đá vào bình lắc, sau đó đậy nắp bình lại lắc lên xuống vài lần để các thứ bên trong được trộn lẫn vào nhau.
Khương Nặc lấy một chiếc ly chân cao khá đẹp để rót rượu ở trong bình vào.
Trước đó Thu Diệc Diệu vẫn chưa được thấy Khương Nặc pha rượu trông ra sao, chờ hắn đổ rượu ra thì phát hiện có một màu vàng xanh nhẹ nhàng, nhìn qua thơm ngon ngọt miệng.
Cuối cùng Khương Nặc cắt hai lát chanh rất mỏng, dùng tăm tre nhỏ để cuốn chúng lại với nhau rồi nhẹ nhàng đặt ở trên ly, đẩy rượu đến trước mặt của Thu Diệc Diệu.
“Tên của nó là gì vậy?” Thu Diệc Diệu nhận lấy.
“Thu Lương” Trời thu mát mẻ.
Thu Lương, như là lấy họ của Thu Diệc Diệu để đặt tên, lại như để phù hợp với mùa này.
Thu Diệc Diệu nhấp một ngụm, chua chua ngòn ngọt lành lạnh, vị rất uyển chuyển nhẹ nhàng, mùi rượu quả thật không nặng, như là vị của thức uống trái cây.
“Uống ngon lắm, không tệ chút nào.” Thu Diệc Diệu bật ngón cái về phía hắn.
Khương Nặc mỉm cười, vừa rửa dụng cụ pha chế vừa nói, “Tôi cảm thấy loại rượu này giống như cậu.”
“Giống như tôi?”
“Ừ, cậu giống thức uống lạnh mùa thu, uống xong thì khiến cho bụng của người ta lạnh đến nỗi run rẩy.” Khương Nặc trêu cậu.
“?” Thu Diệc Diệu hơi híp mắt lại.
“Nhưng mà…” Khương Nặc nói tiếp, “Qua đi cảm giác lạnh là có thể cảm nhận được vị của quả, làm người ta đột nhiên phát hiện, à, hoá ra bên dưới cái lạnh là hương vị chua ngọt đáng yêu.
Khiến người ta uống một ngụm thì lại muốn uống thêm một ngụm nữa, muốn ngừng cũng không được.”
“Lại còn muốn ngừng mà không được, cậu đang mèo khen mèo dài đuôi phải không? Tôi không chua, không ngọt, không đáng yêu, cậu khen tôi thì phải khen ngợi về mặt mát mẻ chứ.”
“Uống ngon không?” Khương Nặc không nghe theo Thu Diệc Diệu nói, mà là hỏi.
“Uống ngon lắm, không phải vừa rồi tôi đã khen rồi sao? Tôi tài hèn học ít, nếu cậu muốn tôi dùng những câu cú dài và duyên dáng để khen thì sẽ khó xử cho tôi lắm.”
“Ừ, loại rượu này bình thường thích hợp cho con gái uống.”
“Khụ khụ.” Thu Diệc Diệu sặc một ngụm.
“Bởi vì nó chua chua ngọt ngọt giống như là nước trái cây, cũng không có nồng độ cồn nên các cô gái đều rất thích.”
“Cậu phiền thật đó, tửu lượng của tôi không tốt không được sao?” Thu Diệc Diệu trừng mắt nhìn hắn.
“Được, được chứ, có thể mà.” Khương Nặc lười nhác đáp lại, “Ai có thể ngờ đại ca vang danh khắp thiên hạ vậy mà lại không uống được rượu đâu?”
“Khương Nặc.” Thu Diệc Diệu dùng tay chỉ hắn, “Hôm nay không đánh một trận thì không xong được đâu!”
“Tôi chờ, khi nào cậu quang minh chính đại đánh nhau một trận mà không dùng răng cắn.”
“…”
“Đó là do tôi không cẩn thận cắn phải!”
Thu Diệc Diệu nhớ đến trận đánh lúc đó của hai người, cảm thấy răng của mình sắp bị hắn làm cho nát rồi, mấy ngày sau đó cũng không dám ăn cứng, thật sự đã phải húp cháo mấy ngày vì sợ rằng tuổi còn trẻ đã phải đi trồng răng giả.
Mà trận đánh đó qua đi, không ngờ quan hệ của hai người vậy mà lại như những băng tuyết, dần dần tan ra..