Ngày mai là thi giữa kỳ, kỳ thi giữa kỳ càng đến gần thì Thu Diệc Diệu lại càng thêm bất an lo âu.
“Sao cái gì tôi cũng không biết hết vậy?” Thu Diệc Diệu lật sách giáo khoa, càng lật càng hoảng hốt.
“Đúng rồi, tôi cũng không biết gì cả, còn không bằng anh em chúng ta vào trận tiếp theo đi.” La Thiên Địch cầm một bộ cờ bay trông thiểu năng vô cùng đặt ở trên bàn của Thu Diệc Diệu.
“Cút, nội trong ba giây biến khỏi đây.” Thu Diệc Diệu cầm bộ cờ bay ném vào người của La Thiên Địch.
La Thiên Địch còn muốn xúi giục thêm lần nữa nhưng Khương Nặc lại cầm một chồng sách bài tập đứng ở bên cạnh, gương mặt không cảm xúc nhìn vào cậu ta ba giây.
….
Nhất thời La Thiên Địch cảm thấy da đầu tê dại, sau cổ cũng cứng đờ, ôm lấy cờ bay của mình, “Cút mà, cút ngay bây giờ đây.”
Trước đây Thu Diệc Diệu hiểu rõ là bản thân mình cái gì cũng không biết, lúc thi đều lấy cục tẩy ra làm xúc xắc để ném chơi.
Nhưng bây giờ cậu cái biết cái không, ví dụ kiến thức nào đó dường như đã nghe Khương Nặc nói rồi, nhưng cụ thể là như thế nào thì lại không nhớ.
Vậy nên cậu sắp trọc tóc rồi, mỗi ngày vừa cắn bút vừa nhìn đề thi.
“Làm sao bây giờ đây Huy con, có thể tôi sẽ trọc đầu khi mà tuổi vẫn còn trẻ mất.” Thu Diệc Diệu ủ rũ, cả người ghé vào bàn, đưa tay vỗ hai cái lên Trần Gia Huy ở hàng ghế phía trước.
Trần Gia Huy cũng là gương mặt với đôi mắt thâm quầng, xoay người lại cẩn thận đánh giá mái tóc trên đầu của Thu Diệc Diệu, vì thế nên chỉ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ không có tóc của cậu, “Không sao đâu, mặt đẹp trai đấy, nếu mà hói thì sẽ thành anh đầu trọc đẹp trai.”
Khương Nặc: “Đừng lo, trong khoảng thời gian này cậu nỗ lực như thế, thành tích sẽ cho cậu một đáp án thôi.”
Thu Diệc Diệu vừa định bảo “Nếu như tôi thi không tốt thì phải làm sao bây giờ?”, Khương Nặc lại nói tiếp, “Nếu như cậu không thi tốt thì có thể nói là trời sinh ngu ngốc rồi.”
Thu Diệc Diệu: “?”
Khương Nặc: “?”
Thu Diệc Diệu: “?”
Thu Diệc Diệu: “Ngứa da có phải không?”
Khương Nặc: “Chắc chắn là cậu có thể thi tốt, đối với học sinh mình dạy tôi rất có niềm tin.”
Thu Diệc Diệu cắn chặt hàm răng, “Cũng không biết là cậu đang khích lệ tôi hay đang khen bản thân mình nữa.”
Khương Nặc: “Nào, để tôi đánh ra cho cậu mấy bài thơ cổ, cậu học thuộc một chút cho tôi.”
Thu Diệc Diệu: “?! Cậu là ma quỷ hả?”
Khương Nặc: “Không, tôi là thầy của cậu.”
Thu Diệc Diệu: “Thầy Khương à, em xin thôi học, cáo từ.”
Khương Nặc: “Đây là đề cương của tôi.”
Ánh mắt của Thu Diệc Diệu sáng lên, lập tức ôm lấy đùi của Khương Nặc, “Thầy còn biết đoán đề nữa ạ?! Mau lên, đánh em, đánh em đi, hung hăng đánh giúp em đi thầy ơi!”
Nghe thấy cái này, tên Trần Gia Huy có ADN phủ đầy thuốc nhuộm màu vàng khẽ giật giật, “Thu Thu…!không ngờ nha…!cậu lại có máu M…”
Ngô Mộng Tuyết: “Cái gì? Cái gì? Hình như tôi đã nghe thấy cái gì? Bọn họ chơi lớn như vậy sao?”
Một bạn học: “Tôi đã nói là bọn họ làm rồi mà!”
Một bạn học khác: “Còn chơi trói tay trói chân nữa cơ!”
Đám đồng chí thấy gió chính là mưa bắt đầu triển khai ra tầng tầng lớp lớp các liên tưởng, lời đồn đã hình thành lên bằng cách nào? Đây chính là cách mà nó được tạo nên.
Nhưng hai nhân vật chính ở trung tâm cơn lốc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn còn đang tiếp tục màn lôi kéo vừa rồi.
Khương Nặc lạnh lùng đẩy con gấu koala ở trên đùi mình ra, “Cậu đã xin thôi học ở chỗ tôi rồi.”
Thu Diệc Diệu lại một lần nữa ôm chân hắn, “Không có, không có mà, thầy Khương ơi, một ngày là thầy, cả đời là thầy, thầy mãi mãi là thầy của em!”
Con người khi trước mặt là lợi ích thì có thể sẽ chẳng còn biết xấu hổ, đặc biệt là sau khi Thu Diệc Diệu nếm được chỗ tốt nên lại càng thêm không biết xấu hổ về hành vi của mình.
Học thuộc xong, tuy rằng vẫn còn vài bài thơ Thu Diệc Diệu không học tới, nhưng đa số đều đã học, hơn nữa cậu còn hiểu những thứ văn chương sứt sẹo mà mình mang theo có ý nghĩa gì.
Nếu là trước đây thì chuyện này chẳng có khả năng, quay đầu nhìn lại như thế mới cảm thấy mình cũng rất giỏi.
Cứ như vậy, trong sự mong chờ và bất an, kỳ thi giữa kỳ cũng đã đến.
Buổi sáng hôm nay chỗ ngồi của Khương Nặc có rất nhiều khách ghé thăm, như là cửa đình cửa chợ, không ngừng có người đến tìm hắn để mượn bút, mượn cục tẩy, sách vở các loại – không phải thiếu thật mà là vì mê tín dị đoan.
Giống như ở dưới tượng điêu khắc hình của Khổng Tử và Hoa La Canh mấy ngày hôm nay cũng bày đầy cống phẩm.
Học sinh trong thời đại mới, chủ yếu là phải thành tâm.
Thu Diệc Diệu nhìn La Thiên Địch moi móc bàn học của Khương Nặc gần năm phút, thật sự nhịn không được nữa nên mới đóng hộc bàn của hắn lại.
“Làm gì vậy?” La Thiên Địch trừng mắt nhìn Thu Diệc Diệu, vẻ mặt giống như là Thu Diệc Diệu đang ngăn cản cậu ta thi cử.
“Bàn học của Khương Nặc là nơi có thể cho cậu móc ra vàng hay sao? Không thấy là bàn học của người ta sắp bị dọn sạch luôn rồi à?” Thu Diệc Diệu lấy tay chặn bàn học của Khương Nặc lại, cũng đánh cho cái tay đang rục rịch của La Thiên Địch rụt về.
La Thiên Địch: “Không có Khương thần bảo hộ, tôi thi không tốt thì trách cậu nhé!”
Thu Diệc Diệu: “Khương thần bảo hộ thì cậu có thể thi được vào top 3 à? Mẹ nó đừng có làm phiền học sinh giỏi của chúng ta nữa!”
Thu Diệc Diệu thật sự không thể lý giải nổi mạch não của những người này, bản thân mình bình thường không học tập, đến lúc thi lại đi bái thần thì có ích lợi gì? Chân đức Phật là để ôm như vậy sao?
Trước đây cậu cũng không học, nhưng ít ra sẽ không vì việc mình thi không tốt mà đổ lỗi cho những thứ mê tín dị đoan.
La Thiên Địch không phục, còn muốn tiến tới cướp đồ của Khương Nặc nhưng Thu Diệc Diệu đột nhiên đập bàn một cái, chiếc bàn phát ra một tiếng vang nặng nề, khí thế hừng hực làm La Thiên Địch hoảng sợ, “Mẹ nó, cậu làm cái gì vậy?”
“Ai còn dám tiến đến gần nơi này nửa bước, một giây tôi sẽ làm cho người đó đến bệnh viện viết tên, kỳ thi giữa kỳ cũng không cần phải thi nữa.” Cậu giống như là đang nói chuyện với La Thiên Địch nhưng thật ra âm lượng đủ để cho cả lớp đều nghe thấy.
Cậu đang giết gà doạ khỉ.
Nói xong, những bạn học vốn dĩ đang rục rịch đều lui hết trở về.
La Thiên Địch cũng lùi về sau hai bước, rất biết cách xem xét thời thế mà chuồn đi.
“Cậu huỷ hoại tình bạn vừa thành lập với La Thiên Địch rồi.” Khương Nặc chậm rãi buông sách trong tay xuống.
“Ai muốn tình bạn với cậu ta chứ, huỷ thì huỷ.” Thu Diệc Diệu cảm thấy không quan trọng.
“Cậu có muốn không?”
“Ơ? Tôi nói rồi, huỷ thì huỷ.”
Chỉ thấy Khương Nặc chậm rãi lấy từ trong túi ra một cây bút đen, lặp lại lần nữa, “Cậu có muốn hay không?”
Thu Diệc Diệu cười lạnh một chút, “Phì, cái loại mê tín thời phong kiến này.”
Khương Nặc lấy bút về, “Được rồi, vốn dĩ tôi còn dành riêng ra cho cậu một cây bút, không cần thì thôi vậy.”
Tuy rằng Thu Diệc Diệu không tin những thứ này, nhưng Khương Nặc lại để riêng cho cậu một cây bút từ trước, điều này làm cho cậu rất cảm động.
Cây bút này không phải là vật xin vía thần mà là tấm lòng của Khương Nặc nghĩ về cậu.
Thu Diệc Diệu vội vàng đoạt lấy bút từ Khương Nặc, “Tôi muốn chứ!”
Khương Nặc cố ý giữ lại bút, huống hồ còn có thêm buff* của học sinh giỏi, sao lại không cần được?
*Một thuật ngữ trong game, là từ để mô tả sự gia tăng sức mạnh của một vị tướng, vật phẩm, phụ kiện trong trò chơi theo hai công dụng chính.
“Vừa rồi không phải là cậu theo thuyết vô thần hay sao?” Khương Nặc cười nói.
“Không phải mà.” Thu Diệc Diệu nôn nóng hơn.
Khương Nặc nhìn dáng vẻ đáng yêu của nam sinh trước mặt, cười bảo, “Vậy tôi không còn bút rồi, cậu cho tôi mượn một cây đi.”
Thu Diệc Diệu nhìn hắn rồi lại nhìn cây bút ở trên tay mình, lấy ra một cây bút tốt nhất trong hộp đưa sang cho hắn, “Nè, cho đấy.”
Khương Nặc: “Cậu mới gọi tên của tôi sao?”
Thu Diệc Diệu một lúc sau mới phản ứng được cái chữ “Nè” này, “Cút đi, xem cậu tự luyến kìa.”
Khương Nặc dường như rất tiếc nên “à” một tiếng.
“Cậu không sợ dùng bút của tôi thì sẽ lây phải vía đen đủi của học sinh dở sao?”
Khương Nặc cười nhìn cậu, một lúc lâu mới bảo, “Sao cậu lại đen đủi được?”
Thu Diệc Diệu đối với hắn mà nói là món quà quý giá từ trên trời đột nhiên rơi xuống, hắn che chở thật tốt còn không kịp, sao lại xem là đen đủi? Cậu nghiêng ngả lao vào cuộc sống của hắn, sau đó tất cả mọi thứ đều thay đổi, lạnh lẽo xung quanh biến thành náo nhiệt, thế giới vốn dĩ không thú vị trở nên tràn ngập chờ mong.
Thu Diệc Diệu run run cơ thể, giả vờ khom lưng nhặt gì đó trên mặt đất, “Cậu xem là cái gì này? Là da gà của tôi nổi lên rồi rớt xuống đó.”
Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu tự hỏi tự trả lời chọc cho cười, cứ như thế cười với sách thật lâu.
Hai ngày thi giữa kỳ qua đi, kết thúc trong ánh nắng mùa thu rực rỡ.
Đây là lần đầu tiên đi thi mà Thu Diệc Diệu không ngủ, cũng lấp đầy cả bài thi, mặc cho có biết làm hay không cũng sẽ nghiêm túc nhìn đề bài, dùng sự hiểu biết của mình để viết đáp án.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi học cấp ba đến nay cậu thấp thỏm với thành tích của mình – bởi vì có kỳ vọng, cậu mong rằng nỗ lực của bản thân sẽ có kết quả.
Có khi làm như thế sẽ đem được tình thân thiếu thốn của cậu quay trở về? Nhìn thấy ở cổng trường có những bậc phụ huynh đưa thức ăn được giữ ấm cho con mình, Thu Diệc Diệu bỗng dưng lại nghĩ như vậy.
Từ lúc cậu biết nhớ thì đã luôn thiếu thốn tình thương, với cậu mà nói điều nho nhỏ ấy là thứ mà từ đáy lòng Thu Diệc Diệu luôn khao khát.
Khi còn bé cậu thường xuyên trốn ở góc phòng, xem mọi người đi qua đi lại trên đường phố, nhìn người mẹ nắm tay một bé gái buộc tóc sừng dê đi qua đường, nhìn một người ba bế con trai của mình qua đầu để xem màn trình diễn nào đó giữa đám đông.
Cho dù cậu có thể mua rất nhiều thứ đồ xa xỉ hay là phiên bản giới hạn thì cũng không thể bù đắp được cái khuyết điểm kia.
Tuy rằng Thu Diệc Diệu sau khi lớn lên cũng không giống như khi còn bé dùng ánh mắt trông mong để hâm mộ gia đình của người khác, nhưng phần tình cảm bị thiếu thốn này đã khoét thành một lỗ trống trong lòng cậu.
Dựa vào tình cảnh hiện tại, khoảng trống này đã trở nên khó lấp đầy hơn khi ba mẹ của cậu đã tìm được một gia đình mới.
Thật ra không phải là cậu yêu cầu cái gì, cậu chỉ mong khi đứng trên thế giới này sẽ có người vô điều kiện, không vì lý do gì mà mãi mãi ủng hộ cậu, ở bên cạnh cậu tới tận sau này.
Cậu hy vọng khi mà mình thất vọng nhất sẽ có người nói rằng, “Không sao cả, đã đủ tốt rồi.” Cậu cũng hy vọng vào những khi mà bản thân hoang mang nhất sẽ có người đưa ra ý kiến cho cậu tham khảo.
Cậu mong rằng khi cậu đạt được thành tựu nào đó sẽ có người cùng chia sẻ niềm vui.
Mong muốn có thể không còn lẻ loi đơn độc chống đỡ thế giới rộng lớn và phức tạp nữa.
Thi xong lại còn là chiều thứ sáu nên tất cả mọi người đều nghỉ giải lao, không khí trong lớp vô cùng thư thái.
Ông Lý Đầu Nhi tức giận đứng ở trên bục giảng hết vỗ tay rồi lại gõ bàn, nói rất nhiều lời hay nhưng chẳng ai nghe.
Ông Lý mang ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn sang lớp trưởng hiểu chuyện nhất, Khương Nặc đứng lên, đi tới bảng đen dùng nét phấn đẹp đẽ viết hai chữ, toàn bộ lớp 3 bỗng nhiên yên lặng.
“Cái gì?! Chơi thu?!”
“Ông Lý Đầu Nhi tại sao lại không nói sớm!” Có bạn học kích động, ngơ ngác gọi ra cả xưng hô ngầm giữa bọn họ.
Ánh mắt của Lý Đầu Nhi nhìn sang bên kia, bạn học ấy nhất thời ý thức được mình đã nói sai nên tự vả vào miệng rồi đổi lại xưng hô, vội vàng xác nhận, “Thầy Lý, vừa rồi thầy nói là đi chơi thu ạ?”
Ông Lý Đầu Nhi lúc này mới hắng giọng giống như là đã nắm được huyết mạch của lớp 3, không nhanh không chậm phun ra một chữ, “Phải.”
“Woa!!” Trong lớp ngay lập tức phát ra một trận hoan hô.
“Khi nào thì đi ạ?” Lại có thêm một bạn học vội vàng hỏi.
“Nhà trường quyết định thời gian đi chơi mùa thu là vào chủ nhật tuần này và thứ hai tuần sau, địa điểm tại khu cắm trại Trường Nhạc.
Lần này đi chơi thu vừa trước lúc có kết quả thi giữa kỳ, để cho mọi người có thể thật sự thả lỏng đôi chút, không có áp lực từ bài thi để chơi vui vẻ nhất.
Lãnh đạo nhà trường cũng hao tổn tâm sức rất nhiều, hy vọng sau khi mọi người đi chơi về có thể chuyên tâm đầu tư vào học tập, đối với kết quả của kỳ thi thì tổng kết lại một chút…”
Ông Lý Đầu Nhi còn nói thêm gì đó lúc sau nhưng đã không còn nghe thấy được nữa.
Trong phòng học lại bị những tiếng hoan hô cao vút bao phủ, mọi người có như thế nào cũng không dám nghĩ tới đi chơi thu năm nay vậy mà lại đến hai ngày, còn có thể qua đêm! Ông Lý từ bỏ, bất đắc dĩ nhìn sang lớp trưởng một cái, Khương Nặc cũng buông tay, tỏ vẻ lúc này đây hắn cũng không còn biện pháp nào.
Khương Nặc còn chưa đối thoại không tiếng động với ông Lý xong thì đã bị Thu Diệc Diệu ôm lấy cổ.
“Thật tốt quá, tốt quá đi! Là cắm trại đó!” Thu Diệc Diệu ôm Khương Nặc lắc lư, “Sao cậu không hưng phấn một chút nào hết vậy?”
Khương Nặc là lớp trưởng, đối với loại hoạt động chơi thu này phải lên kế hoạch, phải tổ chức, phải phục vụ, công việc rất nhiều.
Ở trong mắt người khác là một dịp có thể đơn thuần thoải mái tận hưởng, nhưng đối với Khương Nặc thì không phải như vậy, thế nên việc chờ mong đi chơi thu cũng không quá nhiều.
Truyện Dị Giới
Nhưng hắn nhìn đến ánh mắt sáng ngời như nai con của Thu Diệc Diệu, dần dần cũng nở ra một nụ cười.
“Vui chứ.”.