Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy - Chương 48: 48: Nhân Dịp Mà Diễn Trò
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy


Chương 48: 48: Nhân Dịp Mà Diễn Trò


Hai ngày chơi thu hệt như một giấc mơ, rất nhanh đã thoáng qua đi, sau khi trở lại trường các bạn học vẫn còn đắm chìm trong niềm vui khi đi chơi thu ấy.

Cho đến lúc thầy Lý tới lớp nói về thành tích thi giữa kỳ, những hơi thở xao động kia mới được xem là an tĩnh lại.
Thầy Lý ở trên bục giảng đọc thành tích, Khương Nặc thì không còn nghi ngờ gì nữa, không chỉ là hạng 1 của cả lớp mà còn là hạng 1 toàn khối.

Cậu ấy hờ hững đi lên nhận bài thi trong sự ngưỡng mộ của mọi người.
Thu Diệc Diệu chưa từng khẩn trương như thế khi nghe công bố thành tích, cậu thoáng cảm thấy lòng bàn tay của mình đều đã đổ mồ hôi.

Cậu là người từng đi thẳng ra sân bóng rổ chơi lúc thầy Lý công bố thành tích kia mà.
“Thu Diệc Diệu.” Thầy Lý đọc đến tên của cậu, cậu thấp thỏm đứng lên đi về hướng của bục giảng.
Không ngờ thầy Lý chẳng sốt ruột đưa ngay bài thi cho cậu mà để cậu đứng trên bục giảng tạm một lát.
“Trước tiên thì em cứ đứng ở đây đã, thầy có lời muốn nói với các bạn.”
“Hiện tại trong lớp chúng ta, tiến bộ nhiều nhất là bạn học Thu Diệc Diệu, em ấy đã tăng lên hơn 300 hạng trong bảng xếp hạng toàn khối.” Lời thầy Lý vừa mới nói ra, cả lớp vang lên một tiếng “Quao” mang theo bao nhiêu là hâm mộ và tán thưởng.
Thu Diệc Diệu cũng rất kinh ngạc với chính mình, không ngờ cậu chỉ tuỳ tiện học thôi lại có thể tiến bộ kinh người như vậy.

Cậu nhận lấy phiếu điểm từ thầy Lý, thành tích lúc này của cậu đang xếp ở vị trí khoảng 600 trên bảng xếp hạng khối, so với vị trí trước đây là khoảng 900, quả thật đẹp hơn rất nhiều.

Nhưng mà khoảng cách để thi đậu vào một trường đại học tốt hơn thì vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
Sau khi nhận được bài thi, Khương Nặc giúp cậu phân tích những câu sai, thật ra có rất nhiều câu vốn dĩ là Thu Diệc Diệu biết làm nhưng bởi vì sơ ý nên mới sai.

Nhìn kỹ như thế này thì hoá ra thành tích của cậu còn có thể tiến lên thêm một chút.
“Đừng nghĩ rằng sơ ý thì không phải là vấn đề.” Khương Nặc nghiêm túc bảo, “Có người bởi vì sơ ý mà mãi mãi không thi được điểm cao.”
Thu Diệc Diệu cảm thấy dáng vẻ ông cụ non này của Khuơng Nặc chẳng khác gì thầy Lý, nhưng cũng chỉ dám mắng thầm trong lòng còn bên ngoài thì rất thành khẩn gật đầu tỏ vẻ lần sau mình sẽ chú ý.
Kỳ thi luôn có những người vui cũng có nhiều người buồn, các bạn học thi không tốt sắc mặt không đẹp được như vậy, có cả nữ sinh ở trong tiết tự học buổi tối lén lau nước mắt.
Khi Thu Diệc Diệu nghe thấy tiếng khịt mũi, nhìn thoáng qua khắp nơi thì phát hiện là hoa khôi Thư Tĩnh của lớp họ đang khóc.
Thành tích của Thư Tĩnh lần này rơi xuống hơn hai trăm người, quả thật là thi không được tốt nên bị thầy Lý phê bình ở trước lớp, cảm xúc sau đó vẫn luôn không ổn, cuối cùng thì ở tiết tự học buổi tối bật khóc ra.
Khương Nặc thấy Thu Diệc Diệu đang nhìn xung quanh nên giữ lấy đầu của cậu xoay trở về, “Đừng để người khác ảnh hưởng.”

Thu Diệc Diệu nhớ tới lời mà Khương Nặc đã nói dưới bầu trời sao, cậu ấy muốn cùng cậu thi đại học, cậu ấy bảo không muốn thi đại học xong thì sẽ ai đi đường nấy.
Thu Diệc Diệu định thần lại nhìn bài tập ở trước mặt, ngoan ngoãn nghiêm túc làm bài.
Bởi vì cậu cũng muốn như vậy.
Sau khi có kết quả, các bạn học thi không tốt biết xấu hổ mà dũng cảm tiến tới, hăng hái học tập hơn cả bình tường, còn những học sinh làm bài tốt hơn mọi lần thì dễ đắc ý và nghênh ngang.
Các nam sinh có vị thứ tăng lên lén lút ra ngoài chơi bóng còn nữ sinh thì lấy tiểu thuyết ra đọc.

Nhưng ông Lý lại phát hiện mấy hôm nay Thu Diệc Diệu đều ngoan ngoãn ngồi ở chỗ, ông đẩy đẩy mắt kính, phát hiện cậu vậy mà lại đang thật sự học tập.
“Tốt lắm, tốt lắm.” Thầy Lý Đầu Nhi liên tục nói, lại ở trong lớp khen ngợi Thu Diệc Diệu làm cho cậu rất ngượng.

Cảm giác nếu còn khen nữa thì ai không biết sẽ nghĩ cậu đã biến thành chó săn của ông ấy mất, địa vị trùm trường của cậu sẽ bị người khác nghi ngờ.
“Đừng thất thần.” Khương Nặc lấy bút gõ gõ lên đầu của Thu Diệc Diệu.
“A? À…” Thu Diệc Diệu tiếp tục ngoan ngoãn thu tâm tư về, nhưng không được bao lâu cậu cảm giác được bên trong túi quần rung lên một chút.
Nhân lúc giáo viên gác lớp tự học buổi tối đang ngủ gật mới lén lấy điện thoại nhìn qua, khi thấy người gửi tin thì lại ngây ngẩn.
Người gửi là Thu La Phàm.
Cậu mở tin nhắn lên, thấy Thu La Phàm nói muốn sau khi tan trường vào thứ sáu cùng nhau ăn một bữa cơm.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, giống như phong cách thường ngày của Thu La Phàm.

Có một loại cảm giác là đang xử lý công việc, việc nào ra việc nấy và không đan xen một chút tình cảm cá nhân nào.
Thu Diệc Diệu đáp một chữ “Được” rồi cất điện thoại vào túi.
Đợi một lúc lâu nhưng điện thoại trong túi cũng không có rung lên nữa.
Thật ra cậu đã sớm biết chắc chắn là Thu La Phàm sẽ không đáp lại.
Từ lần trước bắt gặp Thu La Phàm và Đinh Lan xếp hành lý để chuyển đi thì sau đó cả hai cũng không chủ động liên hệ với cậu nữa.

Dường như là sống ở nhà mới rất tốt nên đã quên hết mọi thứ về cậu ở bên này, hoặc là sợ cậu ăn vạ, sẽ đến dựa dẫm vào nhà mới của bọn họ.
Mặc kệ là loại tâm lý nào thì thật ra Thu Diệc Diệu cũng đều có thể hiểu được.
Chuyện cũ không vui thì không cần nhớ đến, theo một ý nghĩa nào đó cũng xem như là cách để bảo vệ chính mình.
Mà không mong muốn Thu Diệc Diệu đi quấy rầy gia đình mới của bọn họ cũng là một chuyện thường tình.

Dù sao thì nếu tới nhà mới, sự tồn tại của Thu Diệc Diệu sẽ là một cái nhắc nhở cho người phụ nữ của Thu La Phàm về đoạn tình ông ấy đã trải qua, sẽ khiến cho người ta không vui.
Thứ sáu rất nhanh đã đến, buổi chiều lúc ở lớp học Thu Diệc Diệu có hơi thất thần, cậu không biết một lát nữa gặp mặt thì Thu La Phàm sẽ nói với cậu những gì.
Khi tan học, Khương Nặc gọi cậu lại, “Ngày mai theo tôi đến nhà học sinh phụ đạo chứ?”
“Ừ.” Thu Diệc Diệu gật đầu.
“Vậy buổi sáng 8 giờ ở đầu phố mới gặp nhau.”
“Được.”
Thu Diệc Diệu đi theo dòng người đến trước cổng trường, phát hiện tài xế Từ của Thu La Phàm đã đứng đợi ở bên ngoài.
Chú Từ mở cửa sổ xe xuống gọi cậu, “Bé Diệu.”
Chú Từ vẫn giống như trước đây, mỉm cười với cậu mang đến cho người ta một cảm giác yên tâm.

Nhưng thật ra từ khi Thu La Phàm không còn ở nhà cũ nữa thì chú Từ cũng đã không còn nói chuyện với Thu Diệc Diệu.
Thật ra cậu đều biết bất kể là tài xế hay bảo mẫu trong nhà thì ai cũng sẽ tốt, đều muốn dựa vào Thu La Phàm và Đinh Lan.

Trước đây bọn họ khách khí với cậu, đối xử tốt với cậu đều là xuất phát từ công việc, chỉ cần Thu La Phàm và Đinh Lan rời đi thì họ cũng sẽ không liên lạc với Thu Diệc Diệu nữa.
Thu Diệc Diệu gật đầu nhẹ nhàng, ngồi lên xe.
Chú Từ vẫn chu đáo như từ trước đến nay, nhiệt tình hỏi cậu có muốn uống nước không, góc độ ghế như vậy thì tựa lưng có thoải mái không, nhưng nửa câu cũng không hỏi về cuộc sống của cậu.
Cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đường phố phồn hoa trước mắt hiện qua từng bức từng bức như cảnh phim, không chút cảm tình nào mà nở một nụ cười.
Thu La Phàm sắp xếp bữa tối ở một địa điểm cao cấp cũ, chú Từ đưa cậu đi vào toà nhà thương mại nổi danh trong CBD* của thành phố, tầng trên cùng có một nhà hàng Michelin Quảng Đông rất nổi tiếng, là khẩu vị yêu thích của Thu La Phàm.
*CBD viết tắt từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.

Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố.

Ví dụ như ở nước mình thì chúng ta có Quận 1 của TP HCM và Quận Hoàn Kiếm của thủ đô Hà Nội.
Thu Diệc Diệu đi cùng với chú Từ vào thang máy lên tầng cao nhất, chú Từ sau khi đưa cậu đến thì tự giác lui đi.
Nhà hàng xa hoa không nhiều người lắm, trong phòng riêng to rộng, Thu La Phàm đưa lưng về phía cậu, đứng ở trước cửa sổ sát đất thật lớn để ngắm nhìn khung cảnh thành phố.

Ngoài cửa sổ buông ánh đèn đường, cảnh đêm phồn hoa, Thu La Phàm một thân âu phục sang quý, phẳng phiu nổi bật, cùng với nơi ngắm cảnh này lại như được phụ trợ thêm cho nhau.
“Ba.” Thu Diệc Diệu gọi một tiếng.
Thu La Phàm xoay người, thấy là cậu tới thì gật đầu bảo cậu lại đây ngồi.
“Bé Diệu, cảm giác như con cao hơn thì phải?”.

truyện kiếm hiệp hay
“Có thể vậy.” Thu Diệc Diệu đáp.
Thu La Phàm gật đầu, gọi người phục vụ tới bắt đầu chọn món ăn.
“Muốn dùng cái gì không? Sủi cảo tôm? Là món đặc trưng ở đây đấy.” Thu La Phàm lật thực đơn, giọng điệu giống như là đang thương lượng công việc với khách hàng, cực kỳ nghiệp vụ.
Thu Diệc Diệu thật ra không thích ăn món Quảng Đông, nhưng trước đây mỗi lần cùng Thu La Phàm ra ngoài ăn cơm thì đa phần đều đi ăn món Quảng Đông, bởi vì Thu La Phàm thích.
“Tôi thế nào cũng được, ông chọn đi.” Thu Diệc Diệu nói.
“Vậy được.” Thu La Phàm vừa nhìn vừa gọi món, rất nhanh cũng đã chọn xong.
Khi phục vụ đi rồi hai người lại ngồi ở đó, Thu Diệc Diệu cũng không biết phải nói chuyện gì.
“Ta gọi món bồ câu non mà con thích nhất.” Thu La Phàm nở một nụ cười mang chút áy náy, dường như ông ấy cũng biết việc bỏ mặc con trai của mình đi lập gia đình mới lần nữa là không đúng.
“Vâng, cảm ơn.” Thật ra bồ câu non đối với cậu cũng bình thường.
Sau khi Thu Diệc Diệu đáp xong thì chẳng còn gì để nói.
Thu La Phàm một lần nữa lại phá vỡ yên lặng, “Dạo gần đây ở trường thế nào?”
“Khá tốt.” Thu Diệc Diệu lời ít mà ý nhiều.
Cậu rất muốn bảo là đợt thi giữa kỳ lần này cậu tiến bộ hơn ba trăm bậc, là người tiến bộ nhất trong khối còn được chủ nhiệm khen rất nhiều.

Nhưng Thu Diệc Diệu cảm thấy Thu La Phàm hẳn là cũng chẳng quan tâm cái này, hơn nữa mới chỉ xếp ở hạng 600, nói ra thì Thu La Phàm cũng sẽ không hài lòng.
“Được, tốt là được rồi…” Thu La Phàm cũng không nặn ra được đề tài nào khác nữa, vì thế không tiếp tục nói đông nói tây, bắt đầu đi thẳng vào chủ đề, “Thật ra thì, hôm nay ta tìm con là muốn nói cho con về chuyện ly hôn của ta với mẹ.”
“Ừ, nói đi.” Thu Diệc Diệu vẫn như cũ chẳng có cảm xúc gì.
Thu La Phàm biết việc này ông và Đinh Lan làm không đúng, giờ phút này đây cũng hiếm thấy ông không nổi giận, “Ta và mẹ của con đã làm thủ tục ly hôn.”
Thu Diệc Diệu “ừ” một tiếng tỏ vẻ cậu đã biết, lần trước khi về nhà trông thấy bọn họ thu dọn hành lý, cậu còn có thể không biết được sao?
Thu La Phàm nhìn con trai của mình, ánh mắt hơi chớp, trong lòng hổ thẹn nhưng không mặc kệ, tiếp tục bảo thêm, “Ta và mẹ con đều đã có gia đình mới, mẹ con bên kia ở cùng với một người chú, sinh ra một đứa con gái đã ba tuổi.

Ta ở bên này, cùng với dì Bùi của con nhận giấy chứng nhận kết hôn, con có một đứa em trai tên là Thu Ai, năm nay năm tuổi.”
Vẻ mặt của Thu Diệc Diệu lạnh đi.
Dì Bùi này Thu Diệc Diệu có ấn tượng, là thư ký của Thu La Phàm, một người phụ nữ rất trẻ dường như còn chưa tới 30 tuổi, ở mức mà Thu Diệc Diệu có thể gọi là chị.

Không ngờ đã sinh con trai cho Thu La Phàm rồi, còn là 5 tuổi.

Tính toán một chút, hẳn là từ khi Thu Diệc Diệu còn đang học tiểu học họ đã ở bên nhau.
Mấy năm đó, mối quan hệ của Thu La Phàm và Đinh Lan trông vẫn còn rất tốt, các loại báo chí đưa tin tổng giám đốc tập đoàn Thu Gia cùng với vợ hiền ra vào ở các bữa tiệc thương mại.
Hoá ra đều nhân dịp mà diễn trò.
“Căn nhà con đang ở bây giờ ta đã chuyển sang tên của con, về sau sẽ hoàn toàn thuộc về con xem như là bồi thường.

Tiền sinh hoạt thì con cũng không cần lo lắng, mỗi tháng ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản thẻ, tuyệt đối sẽ không vì có gia đình mới mà bỏ mặc con.”
“Hầy…!tình huống là như thế, bé Diệu, con cũng đã trưởng thành rồi hẳn là có thể hiểu được tình cảnh của chúng ta chứ, nhà mới kia…”
Thu Diệc Diệu biết ông muốn nói gì nên ngắt lời, “Tôi biết, tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống mới của ông.”
Điều này mới là mục đích thật sự mà Thu La Phàm đưa cậu ra ngoài ăn cơm, Thu Diệc Diệu hiểu rõ.
Thu La Phàm tự nhiên sẽ có những băn khoăn của ông ấy, ông ấy làm như vậy về tình về lý đều không có cái uy tín danh dự của một tổng giám đốc.

Ông ta sợ nếu như Thu Diệc Diệu đi ra ngoài nói với truyền thông cái gì đó, hoặc là tìm luật sư tố cáo ông không làm tròn hết nghĩa vụ nuôi dưỡng, nó sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn đối với sự nghiệp của ông.
Nghe Thu Diệc Diệu nhận lời xong, hiển nhiên sắc mặt của Thu La Phàm thả lỏng hơn rất nhiều, chẳng qua là có chút xấu hổ nên cười khan hai tiếng, xem như cam chịu lời Thu Diệc Diệu nói.

Còn muốn bảo thêm gì đó thì lại thấy Thu Diệc Diệu đứng dậy, vác balo lên vai, “Ba, tối nay tôi còn chút việc nên không ăn cùng ông được, đi trước.”
Thu Diệc Diệu đi rất kiên quyết, lời nói được giữ lại của Thu La Phàm còn chưa kịp thốt ra thì cậu đã biến mất ở sau cánh cửa phòng ăn.
Cho dù trước đó trong lòng của Thu Diệc Diệu cũng đã sớm dự đoán được chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng của Thu La Phàm nói ra thì lại có một tư vị khác.
Hôm nay là một ngày mưa, mưa đã đổ từ ban sáng đến tận tối mịt mà vẫn không có ý định dừng lại.
Thu Diệc Diệu cầm ô đứng ở trong mưa, cảm thấy bụng của mình kêu lên một tiếng.
Cậu đưa tay xem đồng hồ thì đã 7 giờ tối, vừa nãy cậu không có ăn cơm mà đã đi rồi, cảm thấy việc mặt đối mặt dùng bữa đối với hai người mà nói là một loại tra tấn, còn không bằng nhanh chóng rời khỏi.
Thu Diệc Diệu nghĩ rồi gọi cho Khương Nặc.
Khương Nặc rất nhanh đã nhận điện thoại, tiếng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến, “Alo?”
Không biết tại sao khi nghe được tiếng của Khương Nặc, trong lòng của Thu Diệc Diệu cảm thấy kiên định, cảm xúc không vui vẻ cũng chẳng thoải mái vừa rồi thoáng chốc đã tiêu tan đi thật nhiều.
Thu Diệc Diệu thở ra một hơi.
“Cậu đang ở đâu vậy?” Thu Diệc Diệu hỏi.
“Ở nhà.” Khương Nặc trả lời.
“Còn nhớ trước đây cậu đã nói, nếu như tôi đạt được huy chương môn 5000m ở đại hội thể thao thì cậu sẽ thưởng cho tôi không?”
“Ừ, nhớ chứ.”
“Bây giờ tôi muốn.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN