Con đường này hiếm khi có người đi qua, lại còn ở gần tiệm net, bởi vậy nên có rất nhiều lưu manh tụ tập.
Tuy rằng đám lưu manh này không phải cứ thấy ai thì sẽ chỉnh người đó, nhưng bình thường Thu Diệc Diệu đều sẽ tránh những nơi mà bọn chúng tụ tập, miễn là không vướng phải gây gỗ vô cớ. Tuy nhiên hôm nay Thu Diệc Diệu vội tìm người nên không lo nhiều được như vậy, nghĩ chắc hẳn là sẽ không xúi quẩy như thế đâu.
Cho nên khi cậu trông thấy đám người đang ngồi rải rác ở trước cửa tiệm tạp hoá ngậm điếu thuốc, cậu chỉ kéo ống tay áo của Khương Nặc, mắt nhìn thẳng, âm thầm bước chân đi nhanh hơn.
“Đứng lại.” Lúc đi ngang qua đám người, trong đó có một kẻ đột nhiên cất giọng nói biếng nhác lên.
Thông qua giọng điệu của người kia thì có thể biết được, đây không phải là loại tốt đẹp gì.
Thu Diệc Diệu và Khương Nặc ngừng lại.
“Là nó sao?” Người nọ lại hỏi.
“Đúng ạ.” Trong bóng tối có một kẻ khác cung kính đáp, giọng nói nghe có chút quen thuộc, dầu mỡ lại vừa ghê tởm. Nhưng mà trong lúc nhất thời Thu Diệc Diệu không nhớ ra được là đã nghe qua ở nơi nào.
“Vậy thì được.”
Một tiếng ma sát giữa chân ghế và xi măng, tất cả đám người đó đều đứng lên.
Lúc này ở phía sau bọn họ, chính là con đường cả hai vừa mới đi lại đây cũng có vài người đang chậm rãi đến gần.
Thu Diệc Diệu vô thức chắn trước Khương Nặc, để cho hắn đứng ở phía sau của mình.
“Bọn mày tìm ai?” Thu Diệc Diệu nói, thanh âm không lớn nhưng lại rất có khí phách, không hề giả vờ một chút nào.
Người kia cười lạnh một tiếng, “Mày quản ông đây tìm ai à? Tìm mày đấy, cướp gái của anh em tao, thằng đê tiện, anh em đâu, lên cho tao!”
Những bóng đen nghìn nghịt phóng tới.
Cái quái gì vậy? Nhận nhầm người à?!
Thu Diệc Diệu thầm mắng một tiếng.
Tình hình bây giờ rất xấu.
Người ở bên kia tới quá nhiều, hơn nữa không biết là bọn chúng có mang theo vũ khí hay không, bởi có vũ khí và không có vũ khí là hai cách đánh hoàn toàn khác nhau.
Thu Diệc Diệu mạnh mẽ đẩy Khương Nặc một cái, hạ thấp giọng, “Cậu ra ngoài gọi cảnh sát đi!”
Lời còn chưa nói xong thì đã có một người vung nắm đấm lao đến trước mặt Thu Diệc Diệu, cậu phản ứng nhanh nên nghiêng người né tránh, nhân tiện dùng sức đạp một cước vào bụng của tên bên trái làm người đó đau đớn kêu lên.
“Đi mau đi!” Thu Diệc Diệu thấy Khương Nặc vẫn chưa đi nên gào lên thêm một tiếng, mặc kệ là đám lưu manh kia có nghe được hay không.
Nhưng Khương Nặc vẫn không đi, ngược lại còn giúp Thu Diệc Diệu ngăn cản một tên muốn đánh lén ở phía sau.
Không thể đi được.
Con đường nhỏ này còn một đoạn rất dài mới có thể tới được quãng đường đông đúc.
Báo cảnh sát? Chờ cảnh sát đến thì người cũng đã lạnh toát rồi.
Khương Nặc đá mạnh vào đầu gối của tên định đánh lén, bẻ ngược đôi tay của đối phương rồi ép người đó quỳ thẳng xuống.
“À, muốn chạy hả? Anh em, đập phế chân của bọn nó cho tao, để xem bọn nó còn chạy như thế nào!” Tên cầm đầu hét lên một tiếng.
Thu Diệc Diệu thầm nghĩ trong lòng rằng không ổn rồi, chẳng biết đám người này thù oán gì với cậu mà lại phải tàn nhẫn như thế, còn làm liên luỵ đến Khương Nặc vô tội.
Nói cái gì mà cướp gái của anh em tên đó chứ?
Bịa đặt hả?
Thu Diệc Diệu cậu thậm chí còn chẳng đến gần các cô gái!
Thu Diệc Diệu nhanh chóng nhớ lại xem gần đây có phải đã gây nên tội với người nào rồi không, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy dạo này cậu chẳng làm cái gì cả, vẫn luôn yên ổn học tập kia mà?
Không lẽ cô gái của người kia tên là học tập hả?
Còn chưa có nghĩ thông suốt thì trước mặt bỗng có một tên to con nhào tới, hình thể khác biệt với nhau quá lớn, tên này khó đánh vì thế nên cậu bắt đầu trốn đi.
Lúc này ở bên cạnh lại lao ra thêm một người.
Trong bóng đêm, thế nhưng cậu vẫn thấy được rõ ràng người đang tới là ai——
Lưu Dũng.
Thoáng chốc Thu Diệc Diệu đã có thể hiểu rõ được cặn kẽ.
Cậu nghe nói Lưu Dũng ở ngoài xã hội đi theo một đại ca, mỗi ngày làm đàn em của đại ca, ở trước mặt đại ca thì cúi đầu khom lưng như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, ở trong trường học thì lại làm kẻ không ra gì mà đắc chí, ngang ngược gây chuyện khắp nơi.
Hoá ra chuyện của Đan Giai Vũ còn chưa xong, cái loại này vẫn giữ trong lòng việc báo thù rửa hận.
Cậu nhớ tới lần đi chơi thu trước đó, khi cậu cùng với Đan Giai Vũ đứng dậy ở bên hồ thì thấy Lưu Dũng trong bóng tối.
Thì ra là vào lúc đó đã sớm tính toán âm mưu.
Thu Diệc Diệu cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn Lưu Dũng xông về phía cậu, nháy mắt cậu đã nghiêng người đưa tay bắt lấy vạt áo của cậu ta ném về phía của tên to con.
“Rầm” một tiếng trầm đục, tên to con tránh không kịp nên va vào Lưu Dũng một cách mạnh bạo.
Hai người này đâm vào nhau đến nỗi mắt đầy sao, Lưu Dũng giống như là bị chấn động não, cũng chưa có tung chiêu gì đã đứng không vững, “huệ” một tiếng nôn ra.
Thu Diệc Diệu biết sức lực của Lưu Dũng, nhưng không ngờ Lưu Dũng lại kém tới như vậy.
Cậu cực kỳ ghét bỏ tránh đi chỗ nôn của cậu ta, không quan tâm tới nữa.
Khương Nặc ở bên kia còn đang xử lý hai tên, Thu Diệc Diệu muốn qua hỗ trợ thì đột nhiên mắt cá chân bị vướng làm cậu ngã xuống đất, nhưng rất nhanh đã bò dậy cùng cái tên kia lao vào đánh nhau, đồng thời cũng bớt chút thời gian chú ý tình huống bên Khương Nặc.
Không thể làm học sinh giỏi của chúng ta bị thương được.
Ở bên phía của Khương Nặc khá khó giải quyết, hắn đang đối phó với một tên vạm vỡ.
Khương Nặc ở phía sau siết chặt cổ tay của người nọ, nhưng tên đó cũng không phải là dạng ăn chay, vừa xoay người đã ném mạnh Khương Nặc vào tường. Không ngờ đây lại là động tác hợp với ý đồ của hắn, bởi vì như vậy có thể bảo vệ được sau lưng an toàn. Hai tay của Khương Nặc di chuyển lên trên, hung ác vặn cổ của đối phương, dùng sức rất lớn làm cho người kia cũng không kêu r3n được thành tiếng, mất không bao lâu đã hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Thu Diệc Diệu kinh ngạc mà cảm thán “** má” một câu, không ngờ Khuơng Nặc ngày thường mang dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn, lúc đánh nhau lại tàn nhẫn như thế, xuống tay không giữ lại một chút tình người, có khi quá mức thì người kia thậm chí có thể hít thở không thông vô cùng nguy hiểm.
Biết Khương Nặc đánh nhau mạnh như vậy cậu cũng an tâm rồi, đang định chuyên tâm giải quyết tên đại ca có cánh tay xăm trổ trước mặt thì thấy trong bóng đêm có ánh sáng của kim loại loé qua.
Lòng của Thu Diệc Diệu ngay lập tức lạnh đi.
Là dao.
Đám người này còn mang theo dao!
Cố tình không phải là gậy, cũng không phải côn mà là dao có mức nguy hiểm cao nhất.
Đoán chừng là vì nhìn thấy người anh em của mình bất tỉnh nhân sự nên mới muốn giết người tới đỏ cả mắt, cầm theo dao rống giận lao tới muốn giết Khương Nặc.
Thu Diệc Diệu bỗng dưng dùng sức ném văng tên xăm trổ kia rồi cũng chạy về hướng của Khương Nặc. Chẳng qua mục tiêu của cậu là theo sát cái tên cầm dao kia.
“Có dao kìa!” Thu Diệc Diệu gào to.
Khương Nặc cũng lập tức xoay đầu nhìn tên đang xông tới, hắn cũng thấy được con dao kia, loé lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Rất nguy hiểm, là mạng người đấy!
Khương Nặc muốn né tránh, nhưng tên đầu đinh ở bên cạnh như bất chấp hết tất cả ôm chặt lấy hắn, căn bản là không thể thoát ra khỏi được.
Người mang theo dao là cái tên lông vàng, một đầu vàng kém chất lượng nổi bật cực kỳ trong bóng tối.
Khương Nặc nhíu mày.
Hiển nhiên là tên đang giữ lấy hắn cũng biết đồng đội đã tới chi viện nên càng dốc hết toàn lực để ngăn hắn lại, không cho hắn trốn thoát.
Ánh sáng lạnh lẽo kia càng lúc càng đến gần, Khương Nặc biết hôm nay không trốn tránh được kiếp nạn này rồi.
Tên lông vàng đến gần.
Giơ dao lên.
Đâm xuống.
Nhưng khi chỉ còn cách Khương Nặc không quá 10cm thì dao đã dừng lại.
Là Thu Diệc Diệu!
Cậu từ phía sau mạnh mẽ bắt được cổ tay của tên lông vàng, đồng thời dùng một tay khác để khống chế cơ thể của tên đó.
Hai người bọn họ tranh đấu, rống giận, từng người từng người đều dùng hết sức của bản thân.
Mồ hôi ở trên trán của Thu Diệc Diệu trượt xuống.
Tên lông vàng cũng thở hổn hển.
Đột nhiên con dao trên tay của tên lông vàng chuyển hướng, xoay lưỡi dao vào trong.
Hướng này có thể sẽ làm cho cánh tay của lông vàng bị trầy xước nguy hiểm, nhưng cũng có thể dễ như trở bàn tay làm bị thương Thu Diệc Diệu.
Trong lúc hỗn loạn, con dao của lông vàng không hề có quy luật mà cứa vài đường lên cánh tay cũng như ngón tay của Thu Diệc Diệu, còn rất nhiều lần tới gần yết hầu của cậu – cũng chỉ cách vài cm.
Đám côn đồ ngoài xã hội này chơi dao cũng không quan tâm tới nặng nhẹ, bọn họ chỉ biết khi bản thân bị adrenaline khống chế là sẽ vô ý thức công kích, hoàn toàn bất chấp hậu quả.
Nhưng Thu Diệc Diệu không hề có một chút khiếp sợ nào, ánh mắt của cậu giống như một con mãnh thú, không cho phép bất kể là kẻ nào làm thương tổn tới bạn học của cậu, giữa hai hàng lông mày toát ra sự tàn bạo đủ để cho tim người khác đập nhanh.
Mà tên lông vàng cũng là loại càng cản càng hăng, mắt trông thấy anh em của mình bị đánh tới nỗi lăn ra thành đoàn mới tức giận đến mất kiểm soát, hôm nay một hai phải cùng bọn họ liều mạng mày chết tao sống.
Thu Diệc Diệu thấy đôi mắt Khương Nặc đang nhìn vào mình đột nhiên mở to, dự cảm không ổn, quả nhiên kéo theo sau đó là một trận lạnh lẽo.
Nhưng cậu không để ý nhiều đến vậy, nỗ lực túm lấy tay của lông vàng bẻ theo chiều kim đồng hồ, cổ tay của lông vàng vang lên tiếng “răng rắc”, có thể là trật khớp, ngón tay hắn yếu ớt buông ra, con dao thuận theo đó rơi xuống mặt đường.
Lông vàng nhanh chóng muốn nhặt lên, nhưng không đợi cho tên đó kịp bò đến, con dao đã bị Thu Diệc Diệu đá xuống mương nước ở bên cạnh.
Con dao nhỏ lập tức xoay tròn rồi rơi vào mương nước.
Lông vàng tự biết nếu không có dao thì căn bản đánh không lại Thu Diệc Diệu, vậy nên còn đang muốn nhào sang lấy dao ra khỏi mương nước.
Thu Diệc Diệu thừa dịp này mà giải cứu Khương Nặc đang đánh nhau với một người khác, sau đó lôi Khương Nặc chạy nhanh ra bên ngoài con hẻm nhỏ.
Khương Nặc cũng rất ăn ý, một chút cảm xúc hiếu chiến cũng không có, lập tức chạy theo Thu Diệc Diệu để thoát thân.
Đường cái rộng lớn sáng ngời.
Ngựa xe như nước, người đến người đi, đèn neon loé lên ánh sáng chói mắt.
So với con hẻm âm u ở phía sau quả thật là hai thế giới.
Hai người thở hổn hển dừng chân lại nghỉ ngơi, đánh xong một trận chênh lệch nhân số lại còn phải chạy một đoạn đường dài, thật sự đã tiêu hao quá nhiều thể lực.
Thu Diệc Diệu phát hiện người đi đường ở xung quanh đều nhao nhao dùng một kiểu ánh mắt hoảng sợ nhìn bọn họ, cậu vừa xoay đầu định hỏi Khương Nặc thì lại phát hiện sắc mặt của hắn cũng chẳng hề tốt.
Mà nơi đôi mắt của Khương Nặc đang nhìn chằm chằm, chính là cánh tay vừa rồi cậu đã dùng để đoạt dao với tên lông vàng.
Thu Diệc Diệu lúc này mới cúi đầu nhìn, phát hiện nửa cánh tay của bản thân đang thấm đẫm máu, bên ngoài đồng phục học sinh cũng bị nhuộm một màu đỏ tươi, đầu ngón tay mang theo những giọt máu chảy xuống, nhỏ trên mặt đất.
Bây giờ cậu mới cảm nhận được cái đau đớn từ cánh tay truyền đến.
Vết cắt của vết thương quá đau, miệng vết thương xé rách cũng rất đau.
Hoá ra cả người mình đổ mồ hôi không phải là vì nóng mà là vì đau.
Thu Diệc Diệu nhanh chóng giấu cánh tay ra phía sau mình, “Cậu đừng có nhìn mà.”
Bởi vì đau nên khi giọng nói cất lên có hơi run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh, trêu chọc bảo, “Nếu cậu choáng váng khi thấy máu vào lúc này thì tôi không lo cho cậu được đâu đấy, cậu cũng chỉ có thể ngất ra rồi nằm ở trên đường này thôi.”
Khương Nặc cau chặt mày, không nhìn cánh tay của cậu nữa mà dùng ngón tay xoa nhẹ ở trên cổ cậu. Vừa rồi nơi này cũng bị dao cắt qua một chút, cũng may là vết thương không sâu, chỉ hơi chảy ra một ít máu.
“Đây không phải là lúc nói đùa, chúng ta gọi taxi đến bệnh viện.”
Thu Diệc Diệu cúi đầu xem, trông thấy ngón tay của Khương Nặc cũng dính vết máu từ chỗ cổ vừa rồi.
Khương Nặc bắt một chiếc taxi bên đường.
Thu Diệc Diệu ngồi vào ghế sau, không để tài xế chú ý tới sự bất thường của cậu.
Khương Nặc cũng không ngồi ở ghế trước mà là theo Thu Diệc Diệu ngồi vào ghế sau.
“Khóc hay cười thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, một khi đã như vậy rồi còn không bằng cười nhiều lên, không lỗ chút nào cả.” Thu Diệc Diệu điều chỉnh lại không khí ở trên xe, cậu thấy cảm xúc của Khương Nặc nặng nề quá rồi, không đến nỗi nào mà, chỉ là bị thương một chút thôi.
Nhưng Khương Nặc vẫn im lặng không nói như cũ, chỉ nắm chặt tay của cậu.
Trước đây không phải là bọn họ chưa từng nắm tay, nhưng khi đó là ngoắc tay ở bên dưới đồng phục, ở nơi rừng núi không người dắt đối phương đi, chưa từng có lần nào nắm tay ở trước mắt bao người cả.
Thật giống như là những tình cảm bí ẩn không thể nhìn thấy được ánh sáng.
Khương Nặc cứ nắm chặt tay của Thu Diệc Diệu suốt đường đi không buông, ngay cả khi xuống xe hắn cũng không bỏ ra, thu hút những cái ghé mắt liên tục của người qua đường, hắn cũng mặc kệ.
Chỉ thấy một thiếu niên sắc mặt cứng đờ nắm tay một thiếu niên khác vội vã đi tới toà nhà lớn của bệnh viện.
Hai người một trước một sau bước đi, cánh tay của thiếu niên phía sau dính đầy máu mà lại còn cợt nhả trêu đùa thiếu niên phía trước, hệt như người bị thương nghiêm trọng không phải cậu mà là thiếu niên ở phía trước vậy.
Màn đêm dày đặc, dưới ánh đèn neon lấp lánh trong thành phố, không ai biết về lũ giòi bọ đang bò ở một góc tối âm u.
Hai thiếu niên đi về phía dòng chữ màu đỏ to lớn, “Cấp cứu”.