Hôm nay đã quá muộn rồi, Thu Diệc Diệu lo hai cái tên dở hơi Trần Gia Huy và Từ Thành lúc trèo tường về lại lật không được, vậy nên mới để cho hai người ở lại nhà của cậu một đêm.
“Có phiền lắm không?” Từ Thành nhìn Thu Diệc Diệu bị quấn băng gạc, vênh mặt hất cằm đứng ở một bên sai khiến, chỉ huy Khương Nặc trải ga giường nên mới do dự hỏi.
“Không phiền đâu.” Thu Diệc Diệu vung tay lên.
Từ Thành: “…” Ngài thì không phiền rồi, dù sao cũng không phải tự mình làm việc.
Thu Diệc Diệu lén kéo Trần Gia Huy sang một bên, “Vừa mới hẹn hò thì ngày hôm sau đã cùng nhau lên giường.
Thế nào? Anh em đã sắp xếp hết cho cậu rồi đấy, phòng cách âm cũng tốt, ga trải giường này thì cứ tuỳ ý đi, làm xong thì trong tủ quần áo vẫn còn có bộ mới, biết chưa?
Trần Gia Huy bị cậu nói cho mặt đỏ tai hồng, “Thu Thu, cậu đừng nói nữa mà…”
Thu Diệc Diệu nghiêm túc, “Anh đây đang lo liệu chuyện đại sự trong đời cho cậu đấy.”
Trần Gia Huy cố ý nói, “Phòng của Khương ca bị bọn tôi chiếm rồi, cậu ấy ngủ như thế nào đây?”
Thu Diệc Diệu không hề nghĩ ngợi, “Ngủ với tôi chứ sao?”
Trần Gia Huy: “Vậy hai người có hẹn hò hay không mà đã ngủ với nhau rồi…”
Thu Diệc Diệu: “Nói cái gì vậy hả, anh em ngủ cùng nhau và tình nhân ngủ cùng nhau thì có thể giống nhau được sao?”
Trần Gia Huy thở dài: “Chúng ta là anh em mà.”
Thu Diệc Diệu không thể hiểu được, dùng ánh mắt thiểu năng nhìn cậu, “Đúng rồi.”
Trần Gia Huy: “Vậy tại sao chúng ta lại không ngủ với nhau chứ?”
Thu Diệc Diệu: “Chẳng phải là không có cơ hội ư?”
Trần Gia Huy nhắc nhở cậu, “Có mà, trước đây lúc làm bài thi không được tớ đã bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, ngủ ở nhà của cậu, cậu cũng có cho tớ lên giường cùng với cậu đâu.”
Thu Diệc Diệu: “…” Suy nghĩ lại thì dường như đúng thật là đã có chuyện như vậy.
Cậu có thói quen sạch sẽ, không thích để cho người khác lên giường mình, hôm ấy chỉ ôm chăn gối trải xuống mặt đất để Trần Gia Huy ngủ.
Khương Nặc ở bên kia chuẩn bị giường đệm xong xuôi, Thu Diệc Diệu đẩy Trần Gia Huy và Từ Thành vào phòng rồi lôi Khương Nặc ra ngoài, dứt khoát lưu loát đóng cửa lại.
“Khoá chặt đi!” Thu Diệc Diệu vỗ tay.
“Làm gì thế?” Khương Nặc nhìn gương mặt hả hê đắc ý của Thu Diệc Diệu, cảm thấy người này thật sự quá đáng yêu nên đôi mắt hắn hơi cong.
“Cậu không biết đâu.” Thu Diệc Diệu lôi Khương Nặc đi nhanh hơn hai bước, vừa cách xa khỏi phòng một chút đã không chờ nổi, cậu lấy cái tin vừa được xác nhận kia tung ra hết không còn một mảnh, “Hai người bọn họ hẹn hò rồi!”
Người nào đó đã quên mất mình vừa thề như thế nào.
Khương Nặc mỉm cười nhìn cậu, “Tớ biết rồi.”
“Cậu biết hả?!” Thu Diệc Diệu bởi vì kinh ngạc nên không cẩn thận kêu hơi lớn tiếng, nhanh chóng che lại miệng mình.
“Vừa rồi tớ cũng có hỏi Từ Thành.” Khương Nặc bảo.
Thu Diệc Diệu ngay lập tức có hơi nhụt chí, khó chịu.
Ban nãy cậu còn nghĩ rằng chỉ có thông minh và nhân tài siêu trí tuệ như cậu mới có thể nhìn ra được manh mối giữa hai người kia.
Khương Nặc nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cậu nên mở to mắt nói dối, “Là do Từ Thành chủ động nói với tớ.”
“Tớ biết ngay mà!” Vì thế Thu Diệc Diệu lấy ngay lại được dáng vẻ tràn đầy đắc ý kia, ngân nga đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khương Nặc hầu hạ Thu Diệc Diệu rửa mặt xong mới tự mình tắm rửa một lát rồi lên giường, lúc này trời đã rất khuya.
Hắn ngựa quen đường cũ mò vào ổ chăn của Thu Diệc Diệu.
Người cuốn ở trong chăn buồn ngủ nên mông lung hừ một tiếng, đưa lưng về phía hắn, “Ai cho cậu lên giường của tớ?”
“Vậy tớ đi đâu?” Giọng nói trầm của Khương Nặc trong đêm tối rất có từ tính, tay hắn cẩn thận vòng qua cánh tay bị thương của cậu, giống như tối hôm qua mà ôm lấy cậu.
Giuờng đã lớn hơn, rõ ràng không cần chen chúc với nhau cũng có thể nằm được, nhưng Khuơng Nặc lại rất tự nhiên đặt cánh tay lên eo của Thu Diệc Diệu.
“Ưm…!cậu ra sô pha đi..
” Tuy Thu Diệc Diệu nói như vậy nhưng lại không đẩy cánh tay của Khương Nặc ra.
Chứng tỏ là cậu cũng không phản cảm.
Khương Nặc càng thêm yên tâm lớn mật mà tiếp tục ôm lấy cậu.
“Cậu cũng tàn nhẫn quá rồi, hầu hạ cậu rửa mặt và thay quần áo xong lại còn muốn đuổi tớ đi.”
“Vậy thì thưởng cho cậu ở đây ngủ một đêm…!tớ muốn ngủ rồi, đừng nói chuyện với tớ nữa.”
Hắn luôn cảm thấy tại sao khi nói những lời này giọng điệu của Thu Diệc Diệu lại có chút mềm mại? Trong không khí ngọt ngào có thể nghe ra được rằng đối phương thật sự rất thích ngủ chung với hắn.
“Được, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon…”
Khương Nặc lắng nghe hơi thở của người trong lồng ngực dần dần thả chậm thì biết cậu đã ngủ rồi.
Thu Diệc Diệu ngủ rất an tĩnh, điều duy nhất giúp có thể nhận biết được là cậu đã ngủ hay vẫn còn thức, đại khái là do tiết tấu của hô hấp.
Hắn dịch về phía Thu Diệc Diệu để tới gần với cậu hơn.
Hắn ngửi được trên cơ thể của thiếu niên mang mùi thơm nhàn nhạt, hệt như là vị của sữa bò.
Nhưng nhất định không thể nói cho cậu biết được, nếu mà cậu biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không vui, cảm thấy rằng bản thân mình chưa đủ ngầu.
Thu Diệc Diệu mãi mãi là anh trai siêu ngầu.
Khương Nặc nghĩ đến đây, mỉm cười.
Chỉ là không biết anh trai siêu ngầu này khi nào thì mới chịu rung động một chút, hắn đã tỏ bày rõ ràng đến vậy rồi mà.
Khương Nặc thật ra rất hâm mộ Từ Thành và Trần Gia Huy, tuy là tình yêu ngầm nhưng nói thế nào thì cũng được xem là đã tu thành chính quả.
Nếu nói tình yêu thời học sinh là cảnh xuân dưới bóng cây, bí ẩn nhưng mọi người đều biết thì khi đã thêm yếu tố đồng tính vào, nó sẽ trở thành côn trùng trong hốc cây, bò ra phơi nắng cũng phải chịu nguy hiểm rằng sẽ bị chim cắp lấy.
Gia đình của Thu Diệc Diệu nổi danh hiển hách, ba mẹ lại cường thế hơn những người bình thường.
Không biết nếu như tình yêu thầm kín say đắm của bọn họ phơi bày dưới ánh nắng thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà chính bản thân hắn, bỏ qua một thân nợ nần chồng chất cùng với việc bị người ta lấy đi hết những gì hắn có, hắn chẳng còn gì nữa, hắn không có được điều kiện ngang với Thu Diệc Diệu.
Tình yêu đồng tính ở thời này vẫn còn chưa được hầu hết mọi người chấp nhận, hắn có thể bảo vệ tốt cho người yêu của mình không?
Ban đêm yên tĩnh, thiếu niên giẫm lên ánh trăng, chân nhẹ nhàng xuống giường đi tới trước bàn học.
Ngày hôm sau Từ Thành và Trần Gia Huy dậy rất sớm để đi học, Thu Diệc Diệu mang một đầu tóc bù xù, lười nhác xỏ dép lê tiễn bọn họ ra đến tận cửa.
Vừa xoay đầu lại thì phát hiện Khương Nặc đang chiên trứng ở phòng bếp.
“Cậu không ngủ thêm một lát nữa sao?” Thu Diệc Diệu thò đầu vào.
“Phải dậy, tớ muốn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi như khi ở trên trường.” Khương Nặc lật mặt trứng.
“À.” Có lẽ là học sinh giỏi thật sự rất thích học tập, Thu Diệc Diệu dụi mắt, uể oải buồn ngủ, “Vậy tớ đi ngủ thêm một lát đây.”
“Cậu cũng không được ngủ.” Khương Nặc tuy dùng giọng điệu bình thản để nói những lời này, nhưng lại cảm giác như có một loại uy nghiêm vô hình ở bên trong.
“?”
“Hôm qua vì bị thương nên mới cho cậu nghỉ một ngày, hôm nay bắt đầu học lại.”
Thu Diệc Diệu:? Còn có việc này nữa hả, tại sao tui lại không biết?
Thu Giật Mình thăm dò về phía bờ vực của sự nguy hiểm, “Có thể thương lượng đường sống được không vậy?”
“Không.” Khương Nặc đáp vô cùng dứt khoát.
“A á ă à¥%……&” Thu Diệc Diệu dùng bốn loại thanh âm của từ “a” và vô vàn những loại biến âm khác để hợp thành một liên khúc kêu rên, gào thét ầm ĩ ở phòng khách.
Khương Nặc không để ý tới cậu, đem trứng vừa mới chiên xong vẫn còn nóng hổi sang, cộng thêm hai chén ngũ cốc, “Ăn đi này.”
Được rồi, ngay cả bữa sáng cũng lành mạnh như thế.
Trong lòng Thu Diệc Diệu bất mãn nhưng chỉ giận chứ không dám nói.
Cậu đã hứa là sẽ chăm chỉ học tập rồi, cậu muốn nói được thì sẽ làm được.
Thầy giáo Khương vô cùng nghiêm khắc, dựa vào thời gian học tập và nghỉ ngơi ở trường để lập ra thời khoá biểu cho bạn học Thu.
Đương nhiên, sẽ không quá giống như thời khoá biểu ở trường, trong một ngày, nửa thời gian là dạy cho Thu Diệc Diệu và một nửa thời gian là từng người tự học.
Lúc Khương Nặc lấy thời khoá biểu ra, Thu Diệc Diệu nhìn thấy chữ viết tay của hắn ở bên trên, thật sự không biết là tên này đã tính toán từ khi nào và thực hiện từ bao giờ, cậu cảm nhận được đây là một âm mưu rất thâm độc!
“Hôm qua lúc cậu ngủ đấy”, Khương Nặc giải thích rồi lấy sách ngữ văn ra.
Kỳ thật thì Khương Nặc giảng bài không tệ chút nào, thậm chí so với giáo viên ngữ văn còn sinh động hơn, với lại giọng nói của Khương Nặc cực kỳ dễ nghe, trầm thấp mang theo từ tính, còn có một chút dịu dàng.
Lúc tập trung giảng bài thì có một loại sức hút làm cho người ta cảm thấy rất ưu tú và rất ngầu, cả người của Khương Nặc đều toả sáng.
Chữ của Khương Nặc cũng rất đẹp, cứng cáp, mạnh mẽ và to lớn, chỉ viết qua loa thôi quả thật đã làm cho sách ngữ văn trở nên bồng bềnh, tựa như nhà tranh phát sáng.
Tuy điều kiện ở lớp học này rất tốt nhưng Thu Diệc Diệu vẫn cảm giác được có một loại áp lực không tên, không dám thả hồn đi mất một chút nào.
Bởi vì trực giác mách bảo nếu như cậu dám đem hồn đi vào cõi thần tiên thì Khương Nặc nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để dạy dỗ cậu.
Đại ca bất cần đời ngày xưa giờ đây đang nghe lời, nghiêm túc ghi chép ở dưới tay của thầy Khương, còn nói gì đến uy phong thưở đó nữa?
Cũng may là không có ai nhìn thấy.
Cho nên cứ như vậy đi.
Rì một tiếng, điện thoại của Thu Diệc Diệu vang lên.
Là một người bạn luật sư mà cậu đã liên hệ dạo gần đây.
Thu Diệc Diệu ra hiệu cho Khương Nặc dừng giảng bài một chút, nhấn mở tin nhắn.
[Việc cậu nhờ tôi hỏi giúp, tôi đã liên lạc với một người bạn là công an rồi.
Gần đây nhà nước đang thực hiện việc thanh lọc dẹp bỏ tệ nạn, Lưu Dũng xuất hiện lúc này xem như là một bước đột phá, công an có thể theo đường dây của Lưu Dũng để tóm trọn ổ của bọn họ.]
Thu Diệc Diệu cực kỳ hài lòng, ngón tay nhanh chóng đánh chữ.
[Vất vả rồi.]
Trong thời gian chờ Thu Diệc Diệu, Khương Nặc cầm ly nước ở bên cạnh uống một ngụm, giảng bài lâu nên khó tránh khỏi miệng lưỡi khô khốc.
Thu Diệc Diệu chú ý tới yết hầu của Khương Nặc nổi rõ bởi động tác di chuyển lên xuống khi nuốt, khoé miệng cũng giữ lại một chút vệt nước, trông gợi cảm cực kỳ mà người đó lại hoàn toàn không để ý.
Thấy Thu Diệc Diệu đã cất điện thoại rồi, hắn mới vẽ một vòng tròn xinh đẹp ở trong sách giáo khoa, tiếp tục giảng.
Vết nước kia cứ vậy mà như có như không, treo bên trên khoé miệng mang độ cong hoàn mỹ của Khương Nặc.
Thu Diệc Diệu dùng ngón trỏ và ngón giữa xoay bút, khó trách Khương Nặc hấp dẫn đến mức những cô gái ở trong trường suốt ngày đều kêu la muốn rụng trứng ngay tại chỗ.
Nếu như cậu là một cô gái, đoán chừng giờ này chắc cậu cũng sẽ rất muốn hôn lên vệt nước ở bên khoé miệng của hắn.
“Nghĩ cái gì vậy?” Khương Nặc cắt ngang thất thần của cậu.
Sai lầm, sai lầm rồi! Rõ ràng vừa mới cảnh báo trong lòng rằng không được ngơ ngẩn, ai ngờ vừa mới không bao lâu đã mất tập trung!
Muốn trách thì đi trách Khuơng Nặc tự dưng lại uống nước đấy!
Còn đẹp như vậy!
“Có tập trung nghe giảng không?”
“Đang nghe mà.” Thu Sợ Hãi trả lời.
“Vậy cậu nói đi, đoạn này biểu đạt cảm xúc gì của nhân vật chính?” Khương Nặc dùng bút vẽ một đoạn sóng lên sách giáo khoa.
“…..”
Cảm xúc của nhân vật chính là gì cậu không biết được, cậu chỉ biết vừa rồi mình đã nảy sinh ham muốn với thầy Khương đang giảng bài cho cậu.
Giọng điệu của Khương Nặc mang theo chút giận dữ, “Nói đến như vậy mà còn không chịu lắng nghe sao?”
Thu Diệc Diệu len lén nuốt nước bọt, chột dạ không thôi.
“Có nghe mà…”
Cậu đâu dám bảo là vừa rồi nhìn thấy hắn uống nước nên cậu mới thất thần đâu.
“Không có lần sau.”
Giọng điệu của Khương Nặc có một loại nghiêm túc không thể làm trái, chẳng trách tại sao học sinh cấp hai kia nói rằng hắn không có bạn, tuổi còn trẻ mà đã có dáng vẻ nghiêm khắc như vậy thì tìm được bạn thế nào chứ?
Thu Diệc Diệu yên lặng mắng thầm ở trong lòng.
“Lần sau mà còn mất tập trung nữa…” Ánh mắt của Khương Nặc trở nên nguy hiểm, Thu Diệc Diệu hơi mở lớn đôi con ngươi, trực giác nói với cậu là lời kế tiếp đây sẽ chẳng tốt đẹp gì cả——
“Mất tập trung một lần tớ hôn cậu một cái.”
…!
Ây, đây đâu phải là trường học, không có bạn học đang xem thì hà tất gì phải làm đến mức đó chứ!
Cậu hôn tớ, cậu cũng có được cái gì tốt đâu!
Mà cũng có ai phải chịu thiệt thòi đâu chứ?
Cậu cảm thấy nói như vậy thì tớ sẽ sợ cậu à?
Nực cười, trong từ điển của Thu thiếu gia không có chữ “thua”!
Đầu của Thu Diệc Diệu nóng lên, bỗng dưng lại muốn xem thử giới hạn của người này là ở nơi nào, tại sao lúc diễn kịch luôn có thể bình tĩnh đến vậy, mặt không đỏ, tim không đập?
“Cậu dám sao?”
Dưới tình huống không sử dụng ý trí, cậu nói xong thì đột nhiên kề sát vào, đối mặt với Khương Nặc ngay lập tức.
Gần đến mức chóp mũi đều đã chạm vào nhau.
Mang cảm giác hơi lạnh.
Đây là một khoảng cách làm cho người ta không hề thoải mái, quá mức xâm phạm vào lãnh địa của đối phương, mặc kệ là thân thuộc hay xa lạ đều sẽ làm cho người khác cảm thấy phản cảm.
Nhưng Thu Diệc Diệu cố ý muốn chọc hắn, dù sao cũng không đang ở trường học và đây cũng là lời mà Khương Nặc mới nói ra, nhân dịp thì cậu tiến tới thôi.
Ánh nhìn của Khương Nặc lại trở nên nguy hiểm, đôi mắt chỉ còn cách 5cm, khoảng cách tiêu cự đủ để nhìn nhau.
Đôi môi mỏng của hắn khẽ mở, chậm rãi phát ra vài lời, “Có cái gì mà không dám?”.