59
Điện thoại của Khương Nặc rung lên, lôi kéo tâm tư của hai người trở về.
Thu Diệc Diệu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của Khương Nặc, người gọi đến là Khương Phong Hoa, vẻ mặt của Khương Nặc lập tức trầm xuống.
Thu Diệc Diệu cũng đoán được đại khái lý do Khương Phong Hoa gọi tới là để làm gì.
Thời điểm này cuối cùng cũng đến rồi.
“Khương ca.” Thu Diệc Diệu đặt tay mình lên cánh tay của đối phương, đầu ngón tay hơi dùng sức, “Nghe máy đi.”
Cậu lặng lẽ bày tỏ với đối phương rằng, “Tớ ở đây rồi.”
Khương Nặc nhìn cậu không hề chớp mắt rồi nhận điện thoại.
Giọng nói ở đầu bên kia cứ như là cát thô, là chất giọng đặc trưng của Khương Phong Hoa.
Không biết đã uống qua bao nhiêu rượu, hút qua bao nhiêu điếu thuốc đến nỗi thiêu cháy cả giọng, ông ta nhào vào hỏi ngay, “Con trai, con dọn hết hành lý đi rồi sao? Con đang ở đâu vậy?”
Có chút ồn ào, Khương Nặc chau mày hơi để xa ra khỏi tai.
Bình thường lúc không có việc gì thì cho dù một tháng không gặp Khương Phong Hoa cũng sẽ chẳng hỏi một câu.
Vậy mà bây giờ vừa mới dọn ra khỏi nhà chưa được bao lâu ông ta đã phát hiện hắn không còn ở đấy nữa rồi.
Không có gì mà lại gọi điện thì chỉ có thể là có việc cần nhờ, lúc đó ông ấy mới nhớ tới đứa con trai này.
Mà vào giờ phút này đây, Khuơng Nặc hiểu rất rõ Khương Phong Hoa tìm hắn cụ thể là vì điều gì – vẫn sẽ giống như những lần trước thôi.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Khương Nặc lạnh nhạt, cũng không trả lời câu hỏi của ông.
Khương Phong Hoa cười gượng hai tiếng, “Con trai à, có lẽ là con cũng thấy rồi, trên cửa nhà của chúng ta…!bị dán giấy thế chấp…”
Khương Nặc “ừ” một tiếng vô cùng có lệ.
Khương Phong Hoa xấu hổ dừng lại hai giây rồi kiên trì tiếp tục nói, “Là như thế này, gần đây ba thiếu người ta một chút tiền, những người đó nói…! nói nếu mà còn không trả thì sẽ đem nhà của chúng ta đi thế chấp.
Ba biết con cũng có ít tiền, chúng ta thương lượng một chút, có được không…!giúp ba trả 50 triệu trước, còn lại thì sau này tính tiếp.
Ít nhất thì việc thế chấp nhà sẽ được trì hoãn lại một thời gian.”
Khương Nặc không nói chuyện.
Khương Phong Hoa đành phải nói thêm, “Ba bảo đảm, số tiền còn lại ba sẽ tự nghĩ cách, ba chỉ muốn giữ lại căn nhà trước thôi…!Gia đình của chúng ta cũng chẳng thể không có chỗ ở được, con nói có đúng không?”
Khương Nặc hít sâu một hơi, sau đó thở dài, “Ba, nhà có còn hay không tôi đã chẳng để ý nữa.”
Thu Diệc Diệu nắm lấy tay của Khương Nặc, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Khương Nặc cảm giác được lòng bàn tay mềm mại, nhiệt độ truyền đến từ một thiếu niên.
Hắn vẫn rũ mắt, không có thêm động tác nào khác.
Thu Diệc Diệu biết khi nói ra những lời này hắn cũng phải cần dũng khí để phá thuyền.
Một người khi chủ động cắt đứt mối quan hệ với gia đình, cho dù tất cả những gì gia đình đem lại đều là ảnh hưởng xấu thì cũng cần có một quyết tâm rất lớn.
Thế nên Thu Diệc Diệu tiếp tục nắm lấy tay hắn, an ủi hắn, cho hắn thêm sức mạnh.
“Con…!con có ý gì vậy?” Khương Phong Hoa dường như cũng đã cảm giác được với ý định của Khương Nặc, giọng nói lạnh đi.
“Ý trên mặt chữ.” Khương Nặc chậm rãi tiếp lời, “Tôi không cần ông nuôi dưỡng —— mà ông vốn dĩ chưa từng nuôi nấng tôi.
Tôi cũng không muốn quan tâm đến chuyện của ông nữa, ông đi đánh cược hay là kiếm tiền cùng tôi để bồi thường thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Về phần căn nhà kia, tôi vì mẹ mà cảm thấy tiếc nuối bởi dẫu sao đó cũng là nơi mà bà từng sống.
Nhưng ông phải phá hỏng nơi đó cho bằng được thì đành thôi.”
Một từ “thôi” nhẹ nhàng truyền qua, mang theo tất cả những tình thương Khương Nặc đã từng có được tại nơi ấy.
Nếu thật sự không thể giữ nữa thì xem như bỏ đi thôi.
Thu Diệc Diệu nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Khương Nặc, cậu biết trong lòng của hắn không hề dễ chịu.
Bây giờ điều mà cậu có thể làm chỉ là nói với Khương Nặc rằng cậu đang ở đây.
Đầu dây bên kia yên lặng thật lâu, sau đó Khương Phong Hoa đột nhiên nổi điên lên giống như là muốn dời non lấp bể, bộc phát ra liên tiếp những từ ngữ khó nghe đến cực điểm, ngay cả Thu Diệc Diệu cách điện thoại xa như thế cũng có thể nghe được rõ ràng.
“Mẹ nó lương tâm của mày bị chó ăn rồi à? Cái thứ vong ân phụ nghĩa! Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Tao thấy mẹ mày bị người khác đánh chết nên mày lớn lên cũng mặc kệ người khác sống chết thế nào rồi…”
Thu Diệc Diệu nghe không nổi nữa, cậu nhanh chóng đoạt điện thoại trong tay của Khương Nặc về rồi ngắt máy.
Không khí xung quanh đều đã trở nên an tĩnh, an tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở cũng chẳng thể nghe được.
Thu Diệc Diệu cảm thấy như mới trải qua một phen đuối nước.
Vừa rồi là áp lực làm cho người ta hít thở không thông, bây giờ thì rốt cuộc cũng đã chậm rãi bình ổn trở lại.
Cậu nhìn về phía Khương Nặc, sắc mặt hắn không tốt lắm, có hơi tái nhợt.
Cậu biết, cảm thụ của một người ngoài đứng xem như cậu đã là như thế rồi, Khương Nặc lại còn là người trong cuộc, chắc chắn sẽ càng khó chịu hơn.
Nhưng mặc kệ có như thế nào thì việc này cũng đáng để chúc mừng, Thu Diệc Diệu tỏ vẻ thoải mái vỗ vỗ vai của Khương Nặc, “Chúc mừng cậu, Khương Nặc, cậu được giải thoát rồi! Sau này cậu đã có thể rời xa được cái người ba cặn bã kia!”
Cậu cười ha ha hai tiếng, như là đang tìm kiếm nơi để dựa dẫm trong lời nói, rằng có vẻ chuyện này không quan trọng đến mức như thế đâu, “Sau này nhờ cậy vào tớ đi, để tớ che chở cho cậu.”
Mười giây sau Khương Nặc mới nâng mắt của mình lên để nhìn cậu, lúc này đáy mắt của hắn đã không còn tỏa ra được cảm xúc gì khác nữa.
“Được.” Khương Nặc nhẹ nhàng đáp một lời, giọng điệu trầm thấp nhưng lại có vẻ hơi bất lực, trong lời nói thật sự mang một loại ý tứ tìm kiếm chỗ để dựa dẫm.
Tay trái của Thu Diệc Diệu vòng ra sau lưng của Khương Nặc, ôm lấy hắn, Khương Nặc cũng thuận theo đó đặt cằm lên vai cậu.
Hai thanh niên cao xấp xỉ nhau, cứ như vậy yên lặng dựa vào nhau, đỡ đần đối phương.
“Ông ấy không biết tớ học lớp mấy, thậm chí còn không biết tớ đang học ở đâu, càng không biết tớ học ở lớp nào.” Khương Nặc dừng lại một chút, “Ngày mai cùng tớ đi mua một cái sim điện thoại mới nhé.”
Thu Diệc Diệu sửng sốt hai giây rồi hiểu ý, vui sướng sờ sờ đầu của hắn, “Ừ!”
Hôm sau, bởi vì ban ngày phải dựa vào thời khoá biểu mà Khương Nặc đề ra nhằm theo sát tiến độ trên trường, vì thế dự định đi mua sim điện thoại mới rơi vào buổi tối.
Lúc này, để ngăn cho Khương Phong Hoa lại gọi tới làm nhiễu loạn tâm tình, Khương Nặc tháo hẳn sim điện thoại ra ném vào thùng rác, một chút lưu luyến cũng không có.
Cứ như vậy, Khương Phong Hoa sẽ hoàn toàn không tìm được hắn.
Trong lòng của Khương Nặc cũng chẳng có nhiều thứ không thể vứt bỏ, ngược lại thì cảm thấy dường như đã thành quen.
Về việc biến mất của ba trong cuộc sống của mình, giống như không phải bắt đầu vào giờ phút này mà đã bắt đầu từ thật lâu trước đây.
Buổi tối phải ra ngoài nên Thu Diệc Diệu đứng ở trước tủ quần áo lật tung hết lên.
Tuy rằng trước kia cậu vẫn luôn rất chú ý tới việc giữ hình tượng của mình, nhưng sau khi phát hiện tâm ý của bản thân, mong muốn làm cho mình đẹp hơn trong mắt người khác càng thêm rõ ràng.
Vì vậy cậu chọn lựa trong ngăn tủ hơn mười phút mới tìm được một bộ hài lòng.
Một bộ vintage rider với màu trắng đen là chủ đạo, một chiếc quần ống thẳng có chín phần là màu nâu, một đôi giày Cecil màu đen, hoàn mỹ!
Nhưng mà khi cậu đi tới cửa thì lại phát hiện Khương Nặc mặc một chiếc áo khoác màu đen, trông rất trưởng thành và lạnh lùng, vậy nên khi so với cậu thì cậu giống như là một đứa nhóc vậy.
Tóm lại, hai người trông chẳng ăn khớp gì với nhau cả.
Nam sinh khó nén được sự thất vọng trong đáy mắt rồi lại nghe thấy Khương Nặc nói câu “Chờ tớ một chút”, sau đó hắn quay trở lại vào phòng.
Đến khi hắn trở ra thì cũng đã thay sang loại quần áo mang phong cách giống với trang phục của Thu Diệc Diệu, một chiếc áo bóng chày chần bông.
Khoé môi của Thu Diệc Diệu khẽ cong lên.
Cậu rất ít khi thấy Khương Nặc mặc quần áo của bản thân.
Bình thường ở trường học mọi người đều mặc đồng phục học sinh, cũng chỉ có người như Thu Diệc Diệu khá chú ý tới vẻ ngoài, lại còn là học sinh hư, thi thoảng sẽ cãi lại quy tắc để tự mặc quần áo của mình.
Nhưng học sinh giỏi như Khương Nặc thì sẽ không trái lại với những kỷ luật.
Ở cửa có bày một cái gương, hai người đứng trước nó quả thật như là trời đất tạo thành một đôi, nhìn như thế nào cũng rất phong cách, nhìn như thế nào cũng rất đẹp.
Cảm giác như hôm nay đi ra ngoài có thể đại sát tứ phương, làm cho toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người của bọn họ.
“Trước tiên đừng đi vội, đừng đi.” Thu Diệc Diệu ngăn Khương Nặc đang chuẩn bị mở cửa lại, lấy điện thoại bật máy ảnh để chụp vài tấm hai người đứng trước gương.
Khương Nặc cũng rất phối hợp, khoanh tay đứng bên cạnh Thu Diệc Diệu, nhìn thiếu niên ở trong gương.
Thu Diệc Diệu cúi đầu xem album ảnh, cảm thấy rất là hài lòng, chân dài, giá trị nhan sắc quá cao, nhìn kiểu gì cũng rất chiến.
Tâm tình tốt rồi không chịu nhìn đường nên “bang” một tiếng, va vào khung cửa.
Nhưng lại không có cảm giác đau, trên trán là xúc cảm mềm mại, cậu vừa ngẩng đầu thì thấy tay của Khương Nặc lót ở giữa khung cửa và trán cậu.
Bọn họ đối diện nhau, Khương Nặc nhướng mày, chưa gì đã cười nhạo nhưng trong mắt lại có chút dịu dàng.
“Ha ha.” Thu Diệc Diệu xoa trán mình, cười ngây ngô hai tiếng.
Tuy nhiên vừa mới đi ra cửa của khu căn hộ, Thu Diệc Diệu đã bắt đầu hối hận vì bản thân mình muốn phong độ mà bất chấp cả nhiệt độ, đáng đời mà!
Tháng 12 tại thành phố phía Nam, nhiệt độ không khí giảm xuống rất sâu, hơn nữa bầu trời hôm nay còn đầy mây, tuy không mưa nhưng nhiệt độ cũng chẳng cao.
Trên đường đã có rất nhiều người mặc áo lông vũ, mà áo khoác của hai người bọn họ đều chỉ có một lớp bông mỏng.
Khương Nặc lạnh đến nỗi chóp mũi đỏ bừng, hai người rụt cổ kề sát với nhau, đứng ở ven đường bắt taxi.
Mãi cho đến khi lên xe rồi mới ấm áp hơn một chút.
Chiếc áo khoác ban đầu mà Khuơng Nặc mặc quả thật rất thích hợp với nhiệt độ hôm nay, nhưng lại phối hợp vì cậu, cái gì cũng không nói đã quay về đổi thành một chiếc áo khoác mỏng.
Người cậu thích, tại sao lại tốt đến vậy?
Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc đang ngồi ở bên cạnh mình.
Cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ lướt qua sườn mặt hắn, ánh sáng mờ nhạt âm thầm toả lên gương mặt, trông lại càng thêm anh khí đẹp mắt.
Khương Nặc dường như chú ý tới ánh mắt của Thu Diệc Diệu nên xoay đầu sang nhìn cậu.
“Sao thế?” Khương Nặc hỏi.
“Không sao cả, cậu đẹp quá.” Thu Diệc Diệu nói thẳng không hề e dè.
Khương Nặc cười, đáp, “Cậu cũng đẹp.”
Tài xế lái xe ở phía trước có vẻ như cảm thấy có chỗ nào không đúng, lấy tư duy của một người đàn ông ngay thẳng để suy nghĩ cả nửa ngày.
Đây là lời nói giữa những người anh em với nhau sao?
Vậy tại sao anh em của ông lại chưa từng nói với ông những lời tương tự?
Là bởi vì ông như thế này vẫn chưa đủ đẹp hay sao? Ông nhìn vào kính chiếu hậu, ngắm bản thân mình.
Mỗi người đều có một loại ảo giác đó là cho rằng giá trị nhan sắc của mình thuộc tầm trung.
Vị tài xế này cũng như vậy, tuy rằng người đến tuổi trung niên thì sẽ từ từ mập ra, nhưng ông ấy nghĩ mình vẫn đang nằm trong mức độ trung bình, không có chuyện không đủ đẹp trai.
Sau khi nghĩ nửa ngày, cuối cùng rút ra một kết luận: Thời thế thay đổi rồi.
Trong cửa hàng, Khương Nặc mua một cái sim mới rồi nhét nó vào điện thoại.
Đổi số mới quả thật có rất nhiều chuyện phiền phức, nhiều ứng dụng cần phải thay số điện thoại xác nhận.
Bọn họ cũng không vội trở về nên ngồi ở băng ghế dài bên cạnh trung tâm thương mại, hai người cùng nhau nghiên cứu cách thay đổi.
Khương Nặc lưu số của Thu Diệc Diệu vào điện thoại trước.
Đây là số đầu tiên trong danh bạ của Khương Nặc và cũng là số duy nhất
Nhìn Khương Nặc lưu loát đánh ra chuỗi số dài kia, Thu Diệc Diệu kinh ngạc bảo, “Cậu nhớ số điện thoại của tớ hả?”
Khương Nặc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Nhìn nhiều nên nhớ.”
Nói ra rất thản nhiên nhưng mang đến lòng của Thu Diệc Diệu một chút vui mừng lặng lẽ.
Cậu ấy nhớ số điện thoại của cậu!
“Cậu có nhớ số của tớ không?” Khương Nặc đột nhiên quay sang hỏi.
Thu Diệc Diệu bị hắn hỏi làm cho nghẹn lời, “Không, không nhớ…”
Thấy vẻ mặt của Khương Nặc mang ý “Tớ còn nhớ rõ số của cậu, tại sao cậu lại không nhớ được số của tớ?”, vậy nên cậu mới bảo thêm, “Số của Trần Gia Huy tớ cũng không nhớ được mà…”
Khương Nặc vẫn không bị lý do của Thu Diệc Diệu thuyết phục, giọng điệu như phát ra mệnh lệnh, “Học thuộc đi.”
“Ò…”
Sau khi hai người thân thiết với nhau thì cậu phát hiện ra Khuơng Nặc là một cái tên trẻ con.
Bản thân nhớ số của người ta nhưng mà khi người ta không nhớ số của hắn thì lại cảm thấy không công bằng, không vui.
Bọn họ ngồi ở trên băng ghế dài nghịch điện thoại thật lâu, hai người ngồi rất gần, vì để nhìn rõ màn hình nên dường như đầu phải kề sát, tay cũng vì di chuyển trên màn hình nên chạm vào nhau.
Trung tâm thương mại nhiều kẻ đến người đi, rất nhiều người khi đi ngang qua bọn họ đều sẽ nhìn thêm vài lần.
Thu Diệc Diệu rất hưởng thụ cái cảm giác này, trong lòng đắc ý cười thầm.
Mấy người nhìn hai bọn tôi đẹp trai đi, mấy người nhìn hai bọn tôi xứng đôi đi.
Cuối cùng có những cô gái không kìm nén được xúc động, chạy tới chỗ của hai người cất lời, “Hai anh đẹp trai ơi.”
Khương Nặc và Thu Diệc Diệu đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía của cô gái.
Người lên tiếng là một cô gái có mái tóc ngắn, thoạt nhìn là tính cách hướng ngoại thoải mái.
Như đã thân thiết, cô gái hỏi, “Hai anh đẹp trai ơi, bọn em vừa mới cá cược với nhau.” Cô ấy chỉ về phía của các cô gái đằng sau, “Bọn em đang đoán xem hai anh là bạn hay là người yêu đấy, không biết hai anh có tiện nói không?”
Một mặt, Thu Diệc Diệu vui vẻ vì tâm tư nhỏ bé của mình bị người khác phát hiện, một mặt lại bị sự thẳng thắn của cô làm cho kinh ngạc, bây giờ các cô gái đều trực tiếp như vậy sao?
Vốn dĩ cậu cho rằng hôm nay hai người ăn mặc rất giống tình nhân, những người qua đường chỉ nhìn một chút rồi đi, không nghĩ tới lại có người sẽ tiến đến đây để hỏi.
“Bạn——”
Thu Diệc Diệu vừa muốn nói là bạn bè thì lại nghe thấy Khương Nặc giành trước một bước.
“Người yêu.”
“Oa!!” Ánh mắt của cô gái dâng lên niềm vui, “Em đoán đúng rồi! Cảm ơn anh đẹp trai, cảm ơn hai anh! Chúc hai anh 99*! 69!”
*Lâu dài vĩnh cửu, một tình yêu lâu bền.
Thu Diệc Diệu: “…”
99 thì không nói đến, 69 là cái quỷ gì!?
Bây giờ các cô gái đều cởi mở như thế hả?
Các nữ sinh hi hi ha ha rời đi, Thu Diệc Diệu bất đắc dĩ bảo, “Ở trước những người xa lạ mà cậu cũng muốn giả vờ làm người yêu sao…”
Chuyên nghiệp thật đấy.
Nhưng nếu không giả vờ thì tốt hơn.
Khương Nặc nhướng mày, không nói gì.
Chẳng biết tại sao gương mặt của Thu Diệc Diệu có hơi đỏ, vội vàng giành lấy điện thoại trong tay của hắn, “Cái này để tớ, đổi acc trong trò chơi là nghề của tớ rồi.”
Có thể là do đi dạo ở trung tâm thương mại, có thể là được rất nhiều cô gái khen đẹp trai, có thể là từ giờ về sau Khương Nặc sẽ luôn ở bên cạnh mình, cũng có thể là do hôm nay mặc quần áo rất hợp với Khương Nặc nên tâm trạng của Thu Diệc Diệu rất tốt.
Lúc cùng Khương Nặc đánh răng ở phòng vệ sinh vẫn còn nhẹ nhàng ngâm nga một bài.
“Tớ xong rồi, đi ngủ trước nhé.” Khương Nặc treo khăn lên giá.
“Ừ.” Thu Diệc Diệu đáp, lúc Khương Nặc đi ngang qua còn tiện tay vỗ mông hắn một cái.
Một tiếng vang nhỏ.
Khương Nặc dừng lại.
Thu Diệc Diệu cũng dừng lại.
Trước đây cậu hiếm khi tiếp xúc với Khương Nặc bằng cái loại tiếp túc thân thể thế này.
Tuy rằng giữa nam sinh với nhau thì vỗ mông gì đó đều rất bình thường, cậu cũng thường xuyên có hành động như thế với những bạn khác, nhưng vì đối tượng lần này lại rơi vào Khương Nặc, Thu Diệu Diệc cảm thấy dường như có hơi không thích hợp rồi.
Huống hồ, đây là khi mà cậu còn đang phát hiện mình thích Khương Nặc.
Từ trước tới nay Thu Diệc Diệu chưa từng nghĩ về nó xem là như thế nào, chỉ dựa vào trực giác mách bảo rằng không nên đi làm cái chuyện này thôi.
Nhưng hôm nay tuỳ tiện vung tay một cái, động tác vẫn giống như thế nhưng mà lại cảm giác là có một ý tứ chẳng hề giống nhau.
Thu Diệc Diệu chột dạ nên lời nói cũng nhiều hơn.
Vì để đánh đòn phủ đầu, Thu Diệc Diệu vội vàng lên tiếng trước khi Khương Nặc nói chuyện, vừa ăn cắp vừa la làng, “Làm sao? Tớ đã nói là muốn chơi xấu rồi mà, cậu chơi không nổi hả?”
Đúng không, đúng không? Là trùm trường thì phải nói như vậy chứ, chẳng có gì là không đúng cả!
Thu Diệc Diệu bày ra một vẻ mặt ngạo nghễ.
Khương Nặc nghe xong, không đáp, chỉ là ánh mắt dừng lại ở trên mặt của Thu Diệc Diệu thật lâu, lâu đến mức làm cho người ta phải hoài nghi cái thời gian tĩnh lặng này, sau đó nhẹ nhàng cười, “Đợi cậu trên giường.”
Nói xong thì đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Thu Diệc Diệu: “…”
Dư âm của tiếng cười khẽ kia cứ mãi lượn lờ.
Cậu nhìn vành tai của mình ở trong gương gần như đã nổi lên một màu đỏ, cuối cùng thiêu đốt đến nỗi toàn bộ gương mặt đều nóng bừng, lại vội hất nước lên mặt vài lần mới thoáng bình tĩnh lại được.
Gần đây rửa mặt thật sự có hơi thường xuyên.
Cậu nhìn chiếc cốc Khương Nặc vừa dùng để đánh răng đang đặt ở bệ rửa tay, phía bên trên có một ít bọt nước, toàn bộ không khí trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi thơm ngát từ kem đánh răng của hắn.
Vốn dĩ đã định đi ra khỏi phòng vệ sinh rồi nhưng lại dừng bước.
Tim đập có hơi nhanh, phải bình tĩnh lại.
Cuối cùng, lúc cậu tắt đèn phòng vệ sinh để đi ra, cho can đảm hơn còn lẩm bẩm, “Ai sợ ai chứ!”
Editor: Tui đã edit xong hết thậm chí là cả ngoại truyện từ lâu rồi cơ, nhưng các vị và quý bạn có biết không, khâu lâu nhất trong quá trình là beta chứ không phải edit đâu.
Chương trước không phải là thuộc loại dài nhưng nó lại có cảm giác lâu ơi là lâu, còn chương hôm nay nó sắp bằng hai chương gộp lại rồi, là dài real á.
Beta đến nỗi sắp tẩu hỏa, sắp hắc hóa, nhưng kiểu gì cũng sót cho xem, hiu..
Điên nữ gục ngã..