Nếu Đời Anh Vắng Em - Chương 13: Một nửa còn thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Nếu Đời Anh Vắng Em


Chương 13: Một nửa còn thiếu


Ngày lại ngày

Những tình yêu đã chết

Vẫn còn muốn chết.

Serge GAINSBOURG

San Francisco

7 giờ sáng

Những tia sáng đầu tiên của một ngày. Miệng mặn chát. Đầu nặng trĩu, toàn thân bã ra, trái tim để tận phương Tây.

Gabrielle nhẹ nhàng đứng lên để khỏi đánh thức người đàn ông nằm bên cạnh cô: Mister Connard, cô đã quên khuấy mất tên anh ta và cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Mister Connard và cả chiếc xe 4×4 thân thiện với môi trường, công việc high-tech và căn hộ nhìn ra ờ biển của anh ta.

Cô nhặt nhạnh đồ đạc, nhanh chóng vào buồng tắm mặc quần áo: quần bò màu sáng, áo cổ lọ màu đen, áo khoác da, đôi bốt cao gót.

Đi ngang qua tủ lạnh nhà bếp, cô với lấy một chai nước khoáng nhỏ. Thèm một điếu thuốc, thèm cảm giác ngậm một viên thuốc an thần Lexomil dưới lưỡi để xóa tan cảm giác trống rỗng đang vò xé ruột gan cùng nỗi cô đơn đã ám ảnh cô từ thuở còn thơ.

Những tia nắng mặt trời ve vuốt ô cửa kính rộng trông ra bến tàu, Thái Bình Dương và hòn đảo Alcatraz. Theo ánh sáng dẫn đường, cô rời khỏi căn nhà và băng qua thảm cỏ trải dài. Gió nổi lên và truyền đi tiếng vi vu thần tiên.

Cô tiến ra bãi biển, cởi giày và đi vài bước dọc theo triền sóng. Cát rất ấm. Những hạt nhỏ xíu mơn man trên tóc cô. Nhìn từ xa, người ta có thể tưởng cô đang nhảy múa bên bờ biển và đang rất hạnh phúc.

Thế nhưng trái tim tan nát của cô chỉ còn là một hoang mạc băng giá.

Sáng nay là sinh nhật thứ ba mươi ba của cô và như mọi năm, vào ngày này, cô chỉ có một mình đối diện với bản thân.

Cô đơn quá.

Cô nhắm mắt lại, dang hai cánh tay ra và đưa khuôn mặt ra hứng lấy làn gió cùng hơi biển. Cô biết mình đang bệnh nặng hơn.

Sao em lại buông tay anh ra?

Cô thấy mình như bị hút xuống hố sâu trống rỗng và chập chờn như một ngọn lửa. Rồi cô cố gắng chống cự. Ngọn lửa ấy không được tắt. Cô khôngđược rơi xuống. Bởi vì nếu cô ngã sẽ chẳng có ai túm cô lại trước khi cô vỡ vụn.

° ° °

Anh

Paris

1 giờ sáng

Căn phòng khách sạn chìm trong bóng tối.

Nằm dài trên giường, hai tay bắt chéo, Martin mở to đôi mắt. Bên cạnh anh, Svetlana đã ngủ thiếp đi. Anh biết đêm nay mình sẽ không thể nhắm mắt: giấc ngủ chưa bao giờ là thế mạnh của anh. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống người cô và kéo chăn đắp lên đôi vai gầy guộc. Anh khoác áo vào, tắt đèn và rời khỏi phòng.

Trong thang máy, anh bỗng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, giống như một vực thẳm đột ngột hiện ra. Một cảm giác thiếu vắng mà anh không thể nào định nghĩa nổi. Một nỗi buồn vô hạn bắt đầu kết thành một khối trong bụng anh.

Anh băng qua sảnh, chào nhân viên tiếp tân rồi bước ra phố.

Trời vẫn đang mưa.

Anh nhảy lên xe, khởi động máy rồi phóng như bay trong đêm tối.

Trong đời cảnh sát của mình, anh đã nhiều lần đùa với lửa và đôi khi anh cũng bị bỏng. Đêm nay, anh vừa cảm thấy mình bất bại nhưng cũng lại vô cùng yếu đuối, bị giằng xé giữa những cảm xúc đối lập nhau, vừa muốn được an toàn trong một vòng tay ôm siết, vừa muốn mạo hiểm chơi trò cò quay Nga, giống như một nghệ sĩ thăng bằng đang đi trên một sợi dây bắc qua hai bờ núi đá.

Trong bụng anh, cái khối buồn càng lúc càng trở nên nặng nề. Anh có cảm tưởng như cơn giận dữ đang dần trào dâng trong anh.

Anh vẫn còn chưa nhận ra được đó chính là tình yêu.

° ° °

San Francisco

7 giờ 30 sáng

Tiếng chó sủa kéo phắt Gabrielle ra khỏi cơn mơ màng. Cô mở mắt ra và định thần lại. Trên bãi biển, một chú chó labrador có bộ lông màu sáng đang nhảy nhót quanh cô và dí cái chỏm mũi ướt vào chân cô mà đánh hơi. Cô vuốt ve nó và đùa cùng nó vài phút.

Rồi cô quay lại con đường cạnh bến tàu với những ngôi nhà xinh đẹp nằm nối tiếp nhau, tạo nên một đường viền bao lấy đại dương. Từ xa cô đã nhận ra chiếc xe của mình: chiếc mui trần hai chỗ Mustang đời 1968, màu đỏ son, vốn là của mẹ cô. Một chiếc xe hoàn toàn có hại cho môi trường, có từ thời trước khủng hoảng dầu lửa và khí hậu nóng lên. Một sự lệch lạc, có lẽ vậy, nhất là trong thời đại chính trị chuẩn mực này. Bất chấp điều đó, cô vẫn thấy nó có sức quyến rũ đặc biệt và luôn cảm thấy sung sướng khi ngồi sau tay lái.

Cô khởi động máy và phóng xe dọc theo Đại lộ Marina và đường Cao tốc Redwood rồi rẽ lên cầu Cổng Vàng.

Cô yêu cây cầu treo này và ngày nào cũng đi qua đây. Cô yêu màu đỏ cam của nó, hai trụ tháp cao sừng sững như đang chinh phục bầu trời, và giống như mọi người dân trong thành phố, cô tự hào về nó.

Tinh thần đã nhẹ nhõm hơn, cô nhét một cuộn băng cassette của Lou Reed vào máy và bật tiếng thật to bài Đi trên miền hoang dã.

Mái tóc tung bay trong gió, cô có cảm giác như đang bay trên biển, hướng tới trời cao và chạm vào ánh sáng. Lúc đó, đột nhiên nỗi đau lại dội về và cảm giác trống rỗng lại xoáy sâu vào lòng cô.

Thay vì giảm ga, cô tăng tốc.

Dù mình có bị bắn tung lên trời thì cũng chẳng có ai thương tiếc.

° ° °

Anh

Paris

1 giờ 30 sáng

Tai nghe iPod cắm vào tai, khuôn mặt bị gió cào xé, Martin phóng hết tốc lực trong màn nước mưa đang đổ xuống đường vành đai trơn nhẫy như sân băng. Cửa ô Vincennes, cửa ô Bagnolet, cửa ô Pantin.

Hàng trăm ngọn đèn trôi qua trước mắt anh, quay cuồng xung quanh anh khiến mắt anh nhòa đi. Trong tai nghe, Brel đang hát về một ngôi sao không thể nào với tới, về tình yêu điên cuồng của những cặp tình nhân già, về những cô gái điếm ở Amsterdam, ở Hambourg hay ở những nơi khác.

Anh tăng ga, lạng lách giữa những làn xe ô tô, đoán mò những vật cản nhiều hơn là nhìn thấy chúng. Người sôi sùng sục, đẫm làn mưa ấm, anh trôi đi trên đường như một người say.

Anh lại tiếp tục tăng ga, bất chấp nguy hiểm, thách thức số phận, như thể người lái xe không còn là anh, như thể anh đang yêu cầu một bàn tay vô hình nào đó hướng dẫn anh đi về phía một vật nào đó, một người nào đó…

° ° °

Họ

Hai chiếc xe cùng lao về phía nhau, vẫn bị ngăn cách bởi một đại dương.

Hai ngôi sao băng chuẩn bị va vào nhau.

Những cuộc tái ngộ đã bị trì hoãn quá lâu.

Những cuộc tái ngộ vô cùng nguy hiểm.

Bởi tình yêu và cái chết 1 chỉ có một ly sai biệt.

— —— —— —— ——-

1. Câu nguyên gốc là: Bởi tình yêu và cái chết chỉ khác nhau một chữ. Trong tiếng Pháp, hai từ l’amour (tình yêu) và la mort (cái chết) chỉ khác nhau một chữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN