Nếu Đời Anh Vắng Em - Chương 21: Chúng ta đã yêu nhau xiết bao
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Nếu Đời Anh Vắng Em


Chương 21: Chúng ta đã yêu nhau xiết bao


Yêu một người là đánh cắp tâm hồn người ấy, để cho người ấy biết rằng – trong sự đánh cắp ấy, tâm hồn người ấy bao la, trong sáng và tràn đầy sinh lực biết nhường nào. Tất cả chúng ta đều đau khổ vì một điều: không được đánh cắp nhiều như mong muốn. Chúng ta đau khổ vì sức lực tràn trề trong mình mà chẳng ai biết khai thác lấy, để chúng ta có được cơ hội khám phá chính mình.

Christian BORIN

Thân bụng tròn với hai ống phao lớn, trông chiếc thủy phi cơ giống như một con bồ nông.

Archibald đeo một đôi kính mỏng và ngồi vào sau tay lái chiếc Cessna trong khi Gabrielle lặng lẽ tiến hành những bước kiểm tra cuối cùng. Hắn mở động cơ rồi cho máy nổ khẽ để làm quen với máy bay đồng thời để bảo vệ cánh quạt khỏi những đợt gió nổi lên thất thường làm mặt nước dồn lên từng đợt sóng.

Bầu trời đêm trong veo, nhưng gió rít và những đợt sóng khiến cho việc lái máy bay trở nên vô cùng khó khăn, vì gió khiến máy bay quay như chong chóng nhằm cuốn theo hướng gió. Archibald thận trọng rời xa cầu tàu cho tới khi tìm được chỗ mặt nước êm ả hơn để có thể cất cánh. Hắn nheo mắt, chăm chú nhìn những mẩu gỗ cùng những vật thể trôi giạt khác đang nổi trên mặt nước và lúc nào cũng có thể làm hỏng những ống phao.

Trong lúc chiếc thủy phi cơ tăng dần tốc lực, Archibald khép cửa kính và thu bánh lái lại, ghếch dần thân ống phao lên đương đầu với những triền sóng.

Khi hắn nhấn ga, chiếc máy bay đột nhiên biến thành một xe trượtnước, lướt trên mặt đại dương rồi nhẹ nhàng rời mặt nước vút bay lên không trung.

Rồi hắn nâng dần độ cao, bay qua trung tâm thành phố và lớp lớp những tòa chọc trời, Vịnh Cầu và Đảo Thiên Thần rồi tiến về phía Nam.

° ° °

Chân đi đất, mặc quần xà lỏn, Martin bừng bừng lửa giận. Tầng hầm không hề có cửa sổ và lối ra duy nhất chính là cánh cửa thép mà Gabrielle vừa khóa lại trước mặt anh. Đã ba lần anh thử dùng vai đẩy ra, nhưng kết quả chỉ tự làm mình bị đau.

Lại một lần nữa Gabrielle hạ nhục anh. Cô đã tước hết vũ khí, lột trần anh, khiến anh mất hết cảnh giác để dễ dàng phản bội anh, chỉ vài phút sau khi cùng anh ân ái.

Anh không hiểu, có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được.

Ngoài sự đau đớn và sợ hãi, giờ anh có thêm nỗi căm phẫn.

Giận dữ điên cuồng, anh cầm chai rượu bordeaux lên và thẳng tay ném nó vào cánh cửa thép.

° ° °

Chiếc Cessna đã đạt tới tốc độ tối đa. Nó đã bay qua thành phố nhỏ Carmel và giờ đang tiến về phía Nam vịnh Monteray, lượn phía trên con đường rộng thênh thang nằm giữa khu rừng Los Patres và những vách đá Big Sur, mọc thẳng lên từ đáy đại dương.

Trong suốt chặng bay, Gabrielle không hề hé môi nói một lời nào với bố, chỉ thầm lặng trợ lái cho Archibald. Tên trộm đã rất thân thuộc với con đường này, cách bên dưới chỉ vài chục mét, uốn lượn với những ngã rẽ quanh co bám theo bờ đá ven biển, hoang dã và gập thềnh. Thỉnh thoảng, ánh mắt của hắn dường như mất hút phía chân trời, cho dù không nhìn thấy, hắn vẫn hình dung ra đàn cá voi xám đang lặng lẽ di cư từ biển Alaska tới vùng biển Mexico, dời tới những vùng nước lặng hơn để chuẩn bị sinh nở. Còn Gabrielle, cô chỉ nghĩ tới Martin…

Gần đến Sam Simeon, Archibald giảm tốc độ máy bay và chuẩn bị hạ độ cao. Gabrielle biết việc này rất khó khăn vì gió đang chuyển hướng liên tục.

Archibald hơi nghếch mũi chiếc thủy phi cơ, định hạ cánh trên mặt biển ngay lối vào một vũng nhỏ. Bầu trời đầy sao và mặt trăng vàng ruộm bóng chiếc thủy phi cơ in trên mặt nước như soi gương, điều đó khiến việc ước lượng độ cao trở nên khó khăn hơn. Mặc dù vậy, hắn vẫn hạ cánh rất nhẹ nhàng.

Archibald là một tên trộm lừng danh, đồng thời cũng là một phi công tuyệt đỉnh…

° ° °

Khu vịnh nhỏ nằm trong một vùng nước thanh bình, lấp loáng vẻ thần tiên. Muốn ra bãi cát chỉ có một đường là đi qua biển, chính nhờ vậy mà nơi này vẫn còn giữ nguyên được vẻ hoang sơ.

– Mỏm đá này chính là một trong những nơi mẹ con yêu thích nhất, Archibald giải thích khi hai cha con cập bến.

Vừa tức giận song lại cũng tò mò, Gabrielle hỏi hắn:

– Thế còn mẹ? Bố quen mẹ như thế nào?

– Hồi đó bố là phi công và suốt một mùa hè bố đã làm việc cho mẹ, nói đúng hơn là cho tổ chức nhân đạo do mẹ con sáng lập nên: Những đôi cánh ước mơ. Chính ở đó bố đã gặp mẹ, trong một lần công tác tại châu Phi.

Một làn gió nhẹ làm gơn sóng trên mặt biển, hơi gió ấm mơn man mặt họ.

– Bố mẹ đã trúng cú sét ái tình à?

– Bố yêu mẹ ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn thừa nhận. Còn mẹ… phải mất năm năm sau.

– Năm năm!

– Trước bố, mẹ đã từng yêu một ca sĩ thành viên của một nhóm nhạc rock khá nổi tiếng: một gã khốn nạn, hắn đã làm mẹ con đau khổ hàng năm trời…

Trong vài giây, ánh mắt Archibald chợt tối sầm lại và ký ức hắn vụt quay trở về những năm 1970, với những tình tiết của một quá khứ vẫn còn chưa nguôi nhức nhối.

– Một gã đàn ông đã lấy đi rất nhiều mà chưa từng mang lại điều gì cho mẹ con, hắn nói tiếp, và nhất là…

– Nhất là sao? Gabrielle hỏi như ép hắn nói nốt câu.

– Hắn đã hai lần buộc mẹ con phải phá thai.

Khoảng lặng quay trở lại, còn nặng nề hơn cả lúc trước. Rồi chẳng ai bảo ai, cả hai người đều nhảy xuống lội nước để đi sang bãi cát bên kia.

Trong khi buộc chiếc thủy phi cơ để khỏi trôi mất, Gabrielle hỏi tiếp:

– Thế mẹ ở với gã ca sĩ đó lâu không?

– Sáu năm thì phải. Nói đúng hơn là tổng cộng sáu năm.

– Sáu năm!

Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của cô, hắn tiếp tục kể:

– Hắn càng làm cho mẹ con đau khổ thì mẹ lại càng yêu hắn say đắm. Cuộc đời thật kỳ cục, phải không? Đôi khi mọi chuyện giống như kiểu người ta cố tình tự hành xác để trừng phạt mình vì những lỗi lầm mà bản thân người ta cũng khó có thể định nghĩa rõ ràng.

Họ đi vài bước dọc theo bờ biển. Quang cảnh nơi đây đẹp đến sững sờ: bãi cát hoang sơ, khum khum hình trăng lưỡi liềm, được cả một dãy đá hoa cương che chắn gió.

– Thế còn bố, trong thời gian đó bố làm gì?

– Bố chờ đợi. Bố vừa chờ đợi mẹ vừa chịu đựng những lời cự tuyệt của mẹ con.

– Và bố vẫn luôn hy vọng ư?

– Lúc đầu thì đúng. Về sau,bố chẳng còn hy vọng nhiều nữa.

Cô thích cách trả lời chân tình của hắn.

– Vậy là bố đã đau khổ?

– Đúng vậy, hắn thúnhận. Thậm chí… còn hơn cả đau khổ: đó là một sự giằng xé, đau đớn tột cùng, một sự tra tấn.

– Nhưng làm sao bố có thể yêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên, một người phụ nữ mà bố chưa hề biết gì về họ?

– Bố biết… điều này rất khó hiểu, Archibald thú nhận. Bố có cảm giác như bố nhìn thấy được ở mẹ con những điều mà người khác không nhận thấy, những phẩm chất mà chính bản thân mẹ cũng không tự biết. Bố có cảm giác như mình đã biết được mẹ con sẽ trở thành một người đàn bà như thế nào.

– Bố, điều đó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và phim ảnh thôi…

– Đôi khi điều đó cũng tồn tại trong cuộc sống, hắn khẳng định.

– Vậy bố giải thích thế nào về việc phải mất năm năm mẹ mới nhận ra rằng bố mới chính là người đàn ông của đời mẹ?

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

– Bởi vì được yêu cũng là điều khiến cho người ta sợ. Bởi vì cuộc sống phức tạp và có quá nhiều lần, cuộc đời đùa giỡn bằng cách để những người tốt xuất hiện vào thời điểm không phù hợp.

– Thế còn bố, trước khi có mẹ, bố đã yêu ai chưa?

– Trước khi gặp mẹ con, bố đã kết hôn được vài năm với một nữ y tá làm việc cho Chữ Thập Đỏ.

– Rồi bố chia tay với bà ấy để đến với mẹ?

– Không, bố chia tay vì bố nghĩ đến mẹ quá nhiều, cho dù hồi đó mẹ chẳng hề để tâm đến bố. Bố chia tay vì sự phản bội luôn bắt đầu từ trong tư tưởng.

– Và cuối cùng, sau năm năm, mẹ đã đồng ý?

– Mẹ không nói vâng với bố, mẹ chỉ nói đơn giản rằng bố đã chữa lành vết thương cho mẹ.

– Bố đã chữa lành vết thương cho mẹ?

– Đúng vậy, và hãy tin bố, điều này đáng giá hơn mọi câu “em yêu anh” trên đời.

° ° °

Đến cuối bãi, hắn chỉ cho cô xem một thác nước đổ thẳng xuống mặt biển. Ven bờ cát là những rặng tùng, liễu, bạch đàn và cây thích trắng.

– Đằng kia, chính chỗ vũng nước đó là nơi bố mẹ đã hôn nhau và gần gũi lần đầu tiên. Chắc chắn đó cũng chính là nơi con được hoài thia.

– Được rồi, bố không cần kể chi tiết cho con nghe đâu!

Hắn rút một điếu xì gà từ trong túi ngực áo sơ mi ra.

– Hãy tận hưởng khung cảnh nơi đây vì con sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy một khung cảnh hoang sơ như thế này nữa: họ đang chuẩn bị làm một con đường dành cho người đi bộ để nối thẳng tới bãi đậu xe Tổ Đại Bàng.

– Thật đáng buồn, Gabrielle luyến tiếc.

– Đời là thế, hắn vừa nói vừa vuốt lớp lá ngoài mềm và trơn mượt của điếu xì gà Habano.

– Chẳng có gì trường tồn, ý bố là vậy đúng không?

– Phải, tất cả rồi sẽ lụi tàn, tất cả sẽ qua đi và tất cả sẽ tan vỡ. Chỉ có giây phút thực tại là quan trọng.

Archibald cắt đầu điếu xì gà rồi kéo mạnh. Gabrielle cãi lại:

– Không đúng, có những thứ sẽ trụ lại, có những thứ sẽ tồn tại dài lâu.

– Thí dụ thứ gì?

– Tình yêu chẳng hạn? cô nói liều.

– Tình yêu! Chẳng có gì mong manh và phù du hơn nó. Tình yêu giống như một ngọn lửa nhỏ dưới mưa: lúc nào con cũng phải che chắn, tiếp sức và chăm sóc nó, nếu không nó sẽ tắt…

– Có những tình yêu trường tồn.

– Không, thứ trường tồn chỉ là nỗi đau khổ do tình yêu để lại.

– Con không thích cách nói của bố.

– Nếu con sợ phải nghe một vài câu trả lời, tốt nhất con không nên đặt ra câu hỏi.

Gương mặt rắn đanh lại, Archibald quẹt một que diêm, rồi thêm một que nữa để đốt cháy toàn bộ đầu điếu Habano.

– Nhưng bố vẫn còn yêu mẹ!

– Đúng vậy, hắn thú nhận.

– Nếu vậy thì chừng nào mình vẫn còn nhớ tới một người đã từng yêu mình và vẫn còn thấy yêu người đó thì chừng đó tình yêu vẫn còn tồn tại.

– Đó là người ta nói như vậy nhưng bố không tin lắm.

Vẻ suy tư, Gabrielle thôi không tranh luận nữa. Cô chỉ nhìn đầu điếu xì gà của bố cô đang cháy đỏ trong bống đêm. Gió vẫn thổi ấm áp và tiếng sóng dồi trên mặt cát, rất đỗi êm dịu.

– Có thứ này bố muốn đưa cho con: một lá thư, hắn vừa nói vừa lục tìm trong cái túi da hắn vẫn đeo chéo trên người.

– Một lá thư?

– Phải, con biết đấy, cái thứ mà người ta vẫn viết cho nhau trước thời phát minh ra thư điện tử…

– Con biết thế nào gọi là thư! Chính con cũng đã từng nhận được, bố không biết à!

– Phải rồi, từ anh chàng Martin của con…

– Bố thôi đi, con xin bố!

– Tóm lại, lá thư này, bố muốn đưa con để con có được một chút gì lưu lại của thời đó, hắn vừa nói vừa đưa cho cô một phong bì màu xanh nhạt, đã bạc màu theo thời gian. Là mẹ con đã gửi cho bố vào thời gian đầu khi bố mẹ mới đến với nhau. Một cách để bố hiểu mẹ muốn có một đứacon với bố. Chưa bao giờ bố rời xa lá thư này và bố muốn con tự đọc nó một mình.

Gabrielle không còn nghe thấy gì nữa. Cô ngồi xuống cát và bắt đầu mở phong bì.

° ° °

Nằm dài trên bãi cát, chống hai khuỷu tay, Archibald quan sát đường chân trời.

Ngồi bên cạnh hắn, Gabrielle vừa đọc xong lá thư. Như trút được một gánh nặng, cô bật khóc. Cũng những giọt nước mắt giống như hôm qua. Những giọt nước mắt đầy hàm ân. Cô biết ơn vì cuối cùng cũng đã có được may mắn biết về cha mẹ mình và yêu thương họ.

Archibald chậm rãi rít vài hơi xì gà để tận hưởng mùi hương ngọt ngào còn đọng lại nơi đầu lưỡi. Lúc nào cũng sống với hiện tại… cố gắng kéo dài chút thời gian còn sót lại của hắn…

– Bố có một khối u ác ở tuyến tụy, Gabrielle ạ.

Đã phải nén giữ quá lâu, những lời nói này như tự động tuôn trào.

– Sao ạ?

Hắn âu yếm nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô.

– Bố bị ung thư giai đoạn cuối. Bố sắp chết.

Cô nhìn hắn sững sờ.

– Bố sắp chết?

– Chỉ vài tuần. Cùng lắm là ba tháng.

– Bố có chắc không? Bố đã kiểm tra kỹ chưa?

– Chắc chắn, chẳng còn cách nào nữa, con gái yêu.

Choáng váng, cô gục đầu vào hai bàn tay rồi hỏi bằng giọng lạc đi:

– Bố biết từ bao giờ?

Lúc này, những lời nói dường như lại tắc nghẹn trong cổ họng hắn:

– Biết chắc chắn ư? Cách đây hai ngày…

Cô lau nước mắt và thốt lên, giọng đầy giận dữ:

– Vậy thì… bố quay lại để làm gì? Con chỉ mới tìm lại được bố vài giờ đồng hồ và giờ con đã chuẩn bị phải chia tay với bố! Vì sao bố lại hành hạ con như vậy?

– Bởi vì bố muốn con biết bố chưa bao giờ bỏ rơi con. Trong suốt từng ấy năm, bố vẫn luôn hiện diện, trong bóng tối.

– Trong bóng tối nghĩa là thế nào?

Để giúp cô lấy lại bình tĩnh, hắn đặt tay lên cánh tay cô. Rồi hắn kể cho cô nghe, từ gần hai chục năm nay, hắn đã tìm cách nối lại quan hệ để kể cho cô nghe sự thật. Hắn kể cho cô nghe về nỗi hổ thẹn của hắn, về cảm giác tội lỗi và nỗi buồn vì sự bất lực của mình. Hắn còn kể cho cô nghe những màn kịch do hắn gnhĩ ra để có thể được ở gần cô vài phút, luôn luôn vô danh, vào tất cả những ngày 23 tháng Mười hai.

Bàng hoàng, Gabrielle như thấy lại những ký ức vẫn còn sống động trong tâm trí cô. Những cuộc gặp đã để lại ấn tượng trong cô mặc dù cô không thực sự ý thức được, và giờ đây chúng lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

Người bán hàng giao tại nhà đã để lại cho cô cả cái máy tính xách tay cấu hình cao đời mới nhất với một cái giá rẻ mạt, đúng vào tuần cái máy của cô bị hỏng.

Chính là bố!

Anh hề đường phố, rất triết lý, với những màn diễn khiến cô cảm động và say mê, tới mức cô có cảm giác dường như kịch bản đó dành cho chính mình.

Là bố…

Người thợ làm vườn tỉa những cây hoa hồng trong Japanese Tea Garden đã khiến cô bật cười như nắc nẻ, giống như ông ta đoán được cô đang buồn trong một ngày mà mọi chuyện đều không hề suôn sẻ.

Vẫn là bố…

Biết bao cuộc gặp gỡ mặt giáp mặt thoáng qua ấy khiến cô lúc này cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Giá như cô biết được sớm hơn…

Nhưng xen vào những nỗi tiếc nuối ấy còn là cảm giác giận dữ khi Archibald nhắc tới gã thám tử mà hắn đã thuê và theo dõi cô từ nhiều năm nay.

– Sao bố dám xâm phạm đời tư của con mà không cần con đồng ý? Cô hỏi, vô cùng tức giận.

– Bố chỉ muốn giúp đỡ con, Archibald chống chế.

– Giúp đỡ con?

– Con không hạnh phúc, Gabrielle.

– Bố biết gì chứ?

Hắn mở cái túi da đặt bên cạnh và lôi từ trong đó ra rất nhiều “vật chứng”: bản sao nhật ký của con gái, những bức ảnh chụp vào cuối những buổi tiệc tùng, không bao giờ với cùng một người đàn ông. Hắn đã điều tra vài người trong số đó: những gã đàn ông thuộc loại ăn tàn phá hại, chỉ biết đến mình, có khi còn hung hãn, hoặc độc ác, tới mức chính hắn có lần đã phải “giải quyết” một tên trong số đó.

– Vì sao con làm vậy, con yêu?

Cô ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt ngân ngấn nước. Cô lúng túng khi phải giải thích với bố một điều mà chính cô cũng không phân giải nổi.

– Thì bố biết đấy, chính là điều mà bố vừa nói với con lúc nãy: đôi khi con người ta cố tìm cách trừng phạt mình vì một điều gì đó mà bản thân họ cũng không hiểu rõ…

° ° °

Gabrielle chìm sâu trong im lặng, còn Archibald đắm trong chuỗi kỷ niệm.

Hắn nghĩ tới đêm mùa xuân đầu tiên hắn đã ở đây cùng Valentine, chỉ hai người trước cả thế giới, giữa những khóm hoa diên vỹ và hoa mỹ nhân.

Đã tới ngưỡng kết của cuộc đời, giờ hắn đã có thể khẳng định rằng đời hắn chưa từng biết tới điều gì mãnh liệt hơn sự hòa hợp hai người thành một. Cảmgiác rất hiếm hoi khi không còn cô độc nữa.

Hắn nhìn con gái và không hề vòng vo:

– Cái anh chàng Martin ấy, con có yêu thật lòng không?

Cô ngập ngừng không trả lời ngay, rồi đáp:

– Có, con yêu anh ấy từ lâu lắm rồi. Anh ấy hoàn toàn không giống những người khác.

– Còn cậu ta, có yêu con không?

– Con nghĩ là có, nhưng sau những gì bố vừa bắt anh ấy phải chịu, con nghĩ sẽ khó lòng cứu vãn…

– Bố có làm gì đâu, Archibald nói, hơi mỉm cười. Chính con mới là người nhốt cậu ta trần như nhộng trong hầm rượu! Phải, bố khẳng định với con rằng cậu ta sẽ không thích trò ấy và chắc chắn con sẽ phải khổ sở mới có thể chinh phục lại được cậu ta!

– Hình như bố vui lắm thì phải!

Hắn nhún vai và lại rít tiếp một hơi xì gà.

– Nếu cậu ta thực sự yêu con, cậu ta sẽ quay trở lại. Thậm chí, cậu ta sẽ còn cảm thấy hấp dẫn khi mọi chuyện không hề dễ dàng. Bố, với mẹ con, bố đã phải đấu tranh mất năm năm mới được mẹ con nói câu đồng ý!

– Nhưng anh ấy, đã mười ba năm nay anh ấy chờ đợi con…

– Chờ đợi, không phải đấu tranh! Archibald phân định.

Cô lắc đầu; hắn cố tìm hiểu:

– Sao con lại để cho cậu ta chờ lâu như vậy, nếu con yêu cậu ta?

Cô trả lời như một sự hiển nhiên:

– Bởi vì con sợ.

– Sợ gì?

– Sợ tất cả.

– Sợ tất cả?

– Sợ con không xứng đáng, sợ con không biết yêu, sợ một ngày nào đó con tỉnh giấc và thấy mình không còn yêu anh ấy nữa, sợ con sẽ không thể cho anh ấy những đứa con như anh ấy muốn…

Bất giác, Archibald nhíu mày. Những lời nói của con gái càng gợi nhớ tới Valentine. Những lời hắn không muốn nghe vì đối với hắn, chúng chẳng nghĩa lý gì.

– Thế bố thấy martin thế nào? Gabrielle rụt rè hỏi hắn.

– Nếu không kể chuyện cậu ta đã hai lần suýt nuốt chửng bố phải không?

– Phải, cô cười.

Archibald nhăn mặt:

– Bố cũng chẳng hiểu cậu ta có đủ tầm không.

– Đủ tầm làm gì ạ?

– Đủ tầm bảo vệ con.

– Nhưng con có phải đứa trẻ đâu! Gabrielle nổi cáu. Con chẳng cần tới một người đàn ông bảo vệ con.

– Toàn lời nhảm nhí! Một người phụ nữ luôn cần tới…

– Bố dừng ngay cái diễn văn cổ lỗ của bố đi! cô ngắt lời. Hơn nữa, Martin giỏi hơn bố tưởng nhiều.

– Con nói thế thôi! Cậu ta còn chẳng đủ sức bảo vệ con khỏi bố. Ngay cả con cũng có thể nhốt cậu ta trần như nhộng trong hầm rượu!

– Bố tưởng con tự hào về điều đó lắm sao?

Nhưng Archibald vẫn không thôi những lời trách cứ:

– Bố thấy cậu ta quá nhu nhược, quá nhạy cảm, quá ủy mị…

– Bố cũng thế, hồi còn trẻ bố cũng ủy mị, cô nhắc nhở.

– Đúng thế, chính tình cảm đã khiến bố đánh mất sự tỉnh táo, khiến khả năng đánh giá của bố trở nên thiếu sắc bén. Chính tình cảm đã làm bố không bảo vệ được mẹ con…

– Bố nói vậy nghĩa là sao?

– Lẽ ra bố không nên đưa mẹ tới cái bệnh viện đó, lẽ ra bố không nên bắn gã bác sĩ ấy, lẽ ra bố không nên tự phá hủy cuộc đời mình và cả cuộc đời con, lẽ ra bố không nên…

Giọng nói của hắn run lên rồi đột ngột vỡ òa nức nở.

Gió bỗng lạnh hơn, xào xạc giữa những rặng cây.

Vậy là lần đầu tiên sau ba mươi năm, người cha và con gái đã có thể ôm chặt lấy nhau trong vòng tay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN