Nếu Đời Anh Vắng Em
Chương 27: Ở nơi nào đó bên ngoài thế giới
Anh còn lại gì, từ tình yêu của em?
Chỉ còn tiếng nói bỗng không còn vang vọng
Chỉ còn ngón tay, chẳng bấu víu vào đâu
Chỉ còn làn da thương nhớ tay em
Và nỗi sợ, tình yêu em còn đó
Ngày mai đang dần tàn.
Charles AZNAVOUR
Bệnh viện Lenox
3h 58
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, nụ cười làm rạng rỡ khuôn mặt Claire Giuliani. Ca mổ đã diễn ra khá suôn sẻ. Cô đã mở hộp sọ để hút sạch các cục máu đông cho Martin.
Ca mổ can thiệp đã kết thúc. Cô nhìn màn hình theo dõi: các chỉ số đã trở lại ổn định và khá tốt. Chàng trai người Pháp có một cơ thể thật vững vàng!
Claire thấy hài lòng. Chiếc iPod của cô cắm vào loa đang phát một bài hát của Bob Marley.
° ° °
Khu vực xuất phát
3h 59
Bài hát No Woman No Cry của Bob Marley được phát to hết cỡ qua hệ thống loa của sân bay.
Martin lang thang cạnh ô kính rộng nhìn ra đường băng, hai bên là những cọc tiêu phát sáng. Khu vực đậu máy bay trải dài ngút tầm mắt, nơi đón chờ hàng chục chiếc máy bay giống hệt nhau: những máy bay đường dài bốn động cơ phản lực hai cầu, đang đều đặn trình diễn những vũ điệu nhịp nhàng được điều khiển từ tòa tháp khổng lồ có vách màu xanh phơn phớt.
Khao khát niềm vui sống và cảm giác tự tin vừa mới tìm lại được, Martin cho chạy lại trong tâm trí bộ phim về sáu tháng vừa qua của anh: kể từ cuộcchạm trán đầu tiên của anh với Archibald trên một cây cầu Paris cho tới cuộc nói chuyện kỳ lạ đêm nay trong quán bar bên ngoài thế giới. Suốt sáu tháng, anh đã sống mà không hề nhận ra có một sự lột xác mãnh liệt đã biến anh trở thành một người đàn ông. Cuộc trò chuyện vừa rồi đã giải phóng anh khỏi nỗi sợ hãi. Lúc này, anh cảm thấy mình như thăng hoa, bước vào một sứ mệnh mới. Trong dãy hành lang được dệt bằng những sợi ánh sáng, anh nắm chặt trong tay tấm thẻ do Archie để lại: chiếc chìa khóa thần sẽ đưa anh trở về với cuộc sống và tình yêu.
Trong hành lang dài ngập tràn ánh sáng này, anh muốn chạy thật nhanh và hét thật to lên sự khuây khỏa của mình.
Trong hành lang ngập tràn ánh sáng này, anh thấy mình được giải thoát.
° ° °
Khu vực xuất phát
4h 21
Nhà hàng trống trơn. Người ta đã tắt toàn bộ đèn trong đại sảnh. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ bệ tường khiến nơi này trông giống như một hộp đêm tĩnh lặng, vắng vẻ chẳng có ai đến nhảy.
Ngồi run lật bật trên ghế băng, những lọn tóc dính bết vào gương mặt phờ phạc, Lizzie đang ngủ một giấc ngủ đầy bất an. Martin lấy áo khoác của mình đắp cho cô bé rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Cô bé mới mười bốn tuổi còn anh đã gần ba mươi lăm.
Nó đáng tuổi con gái anh.
Mới chỉ biết nó được vài giờ, nhưng anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nó.
Anh châm một điếu thuốc và nhắm mắt lại lặng lẽ hút.
Thời thơ ấu…
Thời thơ ấu của chính anh…
Những kỷ niệm vụn vặt, không xấu, không đẹp. Âm thanh vọng về từ một nơi anh đã muốn cất vào miền xa thẳm, song tiếng vọng vẫn còn vang dội.
Vùng ngoại ô, Évry…
Bầu không khí đôi khi tù túng của một sân chơi.
Để tự làm hòa với chính mình, anh vẫn luôn đứng ra bảo vệ những đứa trẻ yếu hơn, và đôi lúc đương đầu với nguy cơ phải trả giá rất đắt: bị tẩy chay, trả thù, sự vô ơn của những kẻ đã từng được anh giúp.
Song anh làm những điều đó chẳng hề vì điều gì.
Kẻ mạnh hơn luôn cần bảo vệ kẻ yếu chứ không phải cố đàn áp hay phớt lờ họ: anh vẫn luôn mang trong người lý tưởng về tình bằng hữu.
Một lý tưởng đã luôn luôn dẫn đường và cho phép anh, ngay cả trong những thời điểm tăm tối nhất trong sự nghiệp, vẫn dám nhìn thẳng mình trong gương mà không cần chớp mắt.
° ° °
Khu vực xuất phát
4h 35
Archibald vội vã rảo bước. Mặt sàn trơn nhẵn và bóng như gương.
Hắn đã cuốc bộ nhiều cây số, nhưng đi đến đâu hắn cũng có cảm giác như sân bay đang kéo dài ra vô tận. Hắn đi qua một loạt những sảnh chờ tiếp nối nhau, lên hàng chục băng chuyền, đi qua một dãy cửa hàng mà vẫn chẳng khác gì: không thể nào thoát khỏi những bức tường kính khổng lồ, rộng mênh mông và trong suốt, tách biệt tòa nhà với bầu trời và mặt biển.
Cũng giống như ở Hồng Kông, sân bay này dường như nổi trên một hòn đảo nhân tạo. Tất cả mọi thứ cực kỳ sạch sẽ, hiện đại, mới coong, như một công trình xây dựng đang chờ ngày khai trương.
Archie nhìn đồng hồ trên màn hình rồi nắm chặt tấm thẻ lên máy bay. Hắn chỉ còn lại vài giờ đồng hồ trước khi khởi hành, song từ khi tỉnh dậy tại nơi này, ở bên ngoài thế giới, hắn đã có một lựa chọn rõ ràng. Có thể hắn đã quá ngây thơ, có lẽ hắn đã lầm đường, nhưng hắn sẽ phải thực hiện ý định của mình đến cùng. Bất cứ khi nào gặp một người “thường trực” tại sân bay – nhân viên an ninh, phục vụ bàn, người bán hàng, nhân viên vệ sinh – hắn đều dừng lại hỏi người đó cùng một câu hỏi. Lúc đầu, người ta chỉ nhìn hắn không nói gì, nhưng rồi bà bán hàng ở quầy báng Ladurée đã chỉ cho hắn một hướng đi. Và bà ta đã cho hắn một tia hy vọng.
Hắn biết mình đang đến gần thời khắc của sự thật, thời điểm hắn có thể chuộc lại mọi lỗi lầm đã phạm phải từ trước tới nay.
Suy cho cùng, giữa một mớ hỗn độn đầy đau khổ, đôi lúc cuộc sống vẫn dành cho hắn những đặc ân. Tại sao mỗi cái chết lại không giống nhau?
° ° °
Khu vực xuất phát
6h 06
Lizzie bị đánh thức bởi mùi cacao nóng.
Khi cô bé mở mắt ra, mặt trời đã bắt đầu lên trên đường băng.
Chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên lên bầu trời vẫn còn nhuốm màu hồng pha sắc tím.
Mặc dù đã thiếp đi cả đêm nhưng cô bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: áo quần nhàu nát, đầu tóc rối bù, những móng tay bị gặm sâu vào tận thịt.
Cô bé dụi mắt, phải mất một lúc mới mường tượng được mình đang ở đâu và kinh hoàng nhìn đồng hồ trên tường rồi lại nhìn màn hình kính trong veo đang hiện lên lịch trình khởi hành.
Cô bé lục tìm trong túi, rồi lôi ra tấm vé máy bay.
Điểm xuất phát…. …….Điểm đến…. …… …… …..
Ngày…. …… … Giờ…. ….. Số ghế…. ……
Khu vực xuất phát…. ………
Sống…. …… …….26/12/200…. …….07h05…. ……… 32F
– Giờ khởi hành đã được đẩy sớm lên, Martin giải thích, nhưng điểm đến cũng không giống lúc trước!
– Có nghĩa là em sẽ không chết? cô bé hỏi tràn trề hy vọng.
– Không, Lizzie, em sẽ không chết nữa.
Đôi môi run rẩy, cổ họng cô nghẹn lại:
– Nhưng làm thế nào…
– Là Archibald, Martin giải thích, người đàn ông ngồi cùng chúng ta đêm qua. Ông ta đã để lại vé của mình cho em.
– Sao ông ấy làm như vậy?
– Vì ông ấy đang ốm rất nặng và chẳng còn sống được bao lâu nữa.
– Em còn chưa kịp cảm ơn ông ấy!
– Anh đã làm điều đó thay em, anh trấn an.
Những giọt nước mắt trào lên trong đôi mắt cô bé.
– Thế còn anh?
– Em đừng lo cho anh, Martin trả lời và cố nặn ra một nụ cười. Có điều anh cần em giúp anh một việc.
– Giúp anh? Cô bé vừa hỏi vừa lấy tay áo chùi nước mắt.
– Có phải em đã bảo anh rằng em sống ở Pacific Heights không…
– Đúng vậy, cô nói, ngay phía sau công viên Lafayette.
– Vậy thì nếu đúng là chúng ta đang trong cơn hôn mê, chắc chắn em sẽ tỉnh dậy trong bệnh viện Lenox.
– Đó là nơi người ta đã đưa em tới hồi em bị thương ở cằm trong khi chơi bóng rổ!
Cô chỉ một vết sẹo mảnh chạy từ môi xuống.
– Úi chà! Martin kêu lên. Em có bị đau lắm không?
– Không, em cứng rắn lắm! cô nói với vẻ hãnh diện.
Anh nháy mắt với cô bé rồi giải thích điều anh đang muốn cô giúp:
– Khi nào em có thể nói chuyện được, em hãy đề nghị được gặp một người phụ nữ tên là Gabrielle.
– Cô ấy là bác sĩ à?
– Không, cô ấy là người phụ nữ… là người phụ nữ mà anh yêu.
Cô bé không nén nổi sự tò mò.
– Thế chị ấy có yêu anh không?
– Có, anh ngập ngừng. Thật ra thì khá phức tạp… Em hiểu điều đó mà, phải không?
– Vâng. Các câu chuyện tình bao giờ cũng phức tạp, ngay cả khi đã là người lớn cũng vậy, đúng không?
Anh gật đầu thừa nhận.
– Phải, bao giờ cũng như vậy. Trừ phi vào một ngày nào đó, khi gặp được đúng người và đúng lúc, dường như mọi thứ sẽ trở nên đơn giản và rõ ràng.
Cô bé gật đầu.
– Thế Gabrielle đã phải là đúng người chưa?
– Phải, Martin mỉm cười. Và cũng đúng lúc nữa.
– Thế em sẽ phải nói gì với chị ấy?
° ° °
Bệnh viện Lenox
6h 15
– Bác sĩ, chúng ta gặp vấn đề với bệnh nhân bí ẩn!
Elliott nhận kết quả chụp gan từ tay cô y tá.
Archibald bị xuất huyết gan.
Ông đeo kính vào: vết thương rất sâu, gây tràn rất nhiều dịch ở phía sau thùy não bên phải.
Sao lại như vậy được? Ông đã không hề ngờ tới điều này trong ca mổ đầu tiêncách đây vài tiếng.
Vậy là lại phải mổ gấp, cho dù mổ thêm lần nữa có thể khiến bệnh nhân mất mạng.
Khỉ thật.
° ° °
Khu vực xuất phát
6h 56
– Này Lizzie!
Trước cửa sổ 6, một hàng dài hành khách đang rút ngắn lại dần trong khi dòng người có cơ may được “trở về” dần dần lên máy bay.
Cô bé quay đầu lại, Martin đã đuổi kịp để nói với cô một điều cuối cùng:
– Em không được làm trò gì ngu ngốc nữa, OK?
Cô bé cúi gằm mặt xuống. Martin nói tiếp:
– Thuốc chuột, thuốc diệt cỏ, cắt cổ tay, các loại thuốc độc, em quên tất đi, nghe chưa?
– Vâng, cô bé nhoẻn miệng cười.
Nụ cười đầu tiên từ rất lâu rồi.
– Còn nữa, đừng bi quan: tình yêu là một điều thật tuyệt vời, nhưng trong cuộc sống không chỉ có mỗi điều đó.
– Thật sao? Cô bé hỏi nghiêm túc.
Không, đó là điều duy nhất có ý nghĩa. Chỉ có nó mới thực sự quan trọng… anh nghĩ. Nhưng anh muốn tỏ ra vững vàng:
– Gia đình, bạn bè, du lịch, sách truyện, âm nhạc, phim ảnh cũng không tệ, đúng không/
– Phải, cô bé miễn cưỡng thừa nhận.
Lúc này chỉ còn lại một mình cô bé chưa đi.
– Được rồi, chúc em lên đường may mắn! Martin vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai cô bé.
– Hẹn sớm gặp lại anh? Cô hỏi và chìa thẻ lên máy bay của mình cho người nữ tiếp viên.
Anh mỉm cười và đưa tay lên vẫy cô bé một lần cuối.
Sau đó cô bé biến mất.
° ° °
7h 06
Claire Giuliani nhoài người ra khỏi cửa sổ xe:
– Nhanh lên ông nội, tiến lên đi! cô hét lên với người tài xế ngồi trên chiếc xe to đùng đang lề mề lăn bánh trước xe cô.
Chiếc Coccinelle màu tím của cô đã kẹt cứng trong đám tắc đường.
– Thật không thể tiin được! Mới bảy giờ sáng, ngày Giáng sinh, thế mà đã tắc đường! cô nổi cáu.
Chưa kể tới việc trời mưa như trút nước mà chiếc xe cổ lỗ sĩ của cô lại không hề thích nước tẹo nào.
Bên trong xe dồn dập tiếng đàn ghita của nhóm Doors cùng tiếng rúsặc mùi men rượu song cũng tuyệt hay của Jim Morrison với L.A.Woman được phối lại. Đến giữa bài hát, một nhạc công đã nảy ra ý tưởng kỳ cục à xen vào một giai điệu của Mozart chơi bằng đàn dương cầm.
Claire dập tắt điếu thuốc lá và cau mày.
Ồ không, hóa ra không phải trong bài hát, mà chỉ là điện thoại của cô đang reo.
Bên kia đầu dây, cô y tá mà cô yêu quý nhất, người đã được cô dặn dò phải báo với cô về diễn biến tình trạng sức khỏe của hai bệnh nhân “của cô”.
Rõ ràng, tình trạng của Martin Beaumont ngày càng xấu đi ghê gớm. Kết quả chụp phim cho thấy một cục máu tụ chưa được xử lý ở tuyến tụy. Thật lạ. Theo phim chụp lúc đêm, cô nghĩ chúng cũng không nghiêm trọng đến như vậy…
Vậy là lại phải tiếp tục phẫu thuật cho anh ta, nhưng liệu cơ thể anh chàng này sẽ chống chọi được thêm bao lâu trong tình trạng như vậy?
° ° °
Bệnh viện Lenox
Phòng hồi sức
7h 11
Hồng cầu, bạch cầu, tiểu cầu, huyết tương…
Máu.
Máu bẩn và bị nhiễm độc của một bé gái mười bốn tuổi.
Từ nhiều giờ nay, huyết dịch màu đỏ được bơm bằng máy lọc để làm sạch mọi chất độc, sau đó máu sạch lại bơm trả vào trong tĩnh mạch của Lizzie.
Một phác đồ điều trị cấp tốc, trong một khoảng thời gian ngắn kỷ lục để làm công việc mà hai quả thận lẽ ra sẽ phải làm cật lực suốt hai tiếng.
Nằm dài, hai mắt nhắm nghiền, cô bé đã trải qua một ca rửa ruột. Người ta truyền cho cô bé than hoạt tính và vitamin K1 liều cao để làm sạch máu của cô bé vì các chất đông máu đã bị chặn đứng bởi chất độc từ thuốc diệt chuột.
Lúc này, trên màn hình theo dõi, các thông số đều đã ổn định.
Bây giờ, chẳng có gì ngăn cản Lizzie mở mắt trở lại.
Và cô bé đã làm như vậy.
° ° °
Bệnh viện Lenox
Phòng chờ cấp cứu
7h 32
Gabrielle nhét hai đồng xu vào máy bán cà phê.
Đã suốt 48 giờ qua cô không hề ngủ.
Tai ù đi, hai chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy, thậm chí cô không còn biết lúc này đang là ngày hay đêm, giữa trưa hay nửa đêm.
Cô đã nói chuyện với bác sĩ Elliott, người cô đã biết từ rất lâu, và với nữ bác sĩ giải phẫu đang chăm sóc cho Martin. Cả hai bác sĩ đều không cho cô chút hy vọng nào.
– Cô có phải là Gabrielle?
Đôi mắt mờ đi, cô quay đầu lại và thấy đối diện với mình là một người đàn ông trạc tuổi cô, quần áo cũng nhàu nát như cô, khuôn mặt cũng hốc hác và đôi mắt thâm quầng mệt mỏi, chỉ trừ một tia nhẹ nhõm đang sáng lên trong ánh mắt anh ta.
– Lizzie, con gái tôi, vừa tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê sau khi bị nhiễm độc, anh ta giải thích. Và điều đầu tiên nó nói, là yêu cầu được gặp cô.
– Xin lỗi, ông nói gì ạ?
– Nó bảo có lời muốn nhắn cho cô.
– Chắc phải có nhầm lẫn gì đó, tôi không biết Lizzie, cô rầu rĩ trả lời, vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau.
Anh ta cố nài kéo cô, gần như năn nỉ.
– Suốt ba năm qua, kể từ khi ly hôn với vợ, tôi nghĩ tôi đã không nhận ra con gái mình đã lớn. Dù sao, tôi chắc chắn rằng mình đã không dành đủ thời gian để nói chuyện, hoặc để lắng nghe nó. Tôi nghĩ giờ thì chúng tôi đã sẵn sàng, cả nó và tôi, để thử nói chuyện với nhau và tin cậy nhau hơn. Nó đã bắt tôi phải hứa sẽ cố gắng hết sức đưa cô tới gặp nó, vì vậy tôi đành mạn phép năn nỉ cô: hãy cho nó chỉ vài phút, tôi xin cô.
Gabrielle đã phải cố gắng một cách phi thường mới có thể hoát ra khỏi sự thờ ơ.
– Anh nói cô bé có tin nhắn cho tôi phải không?
– Đúng, tin nhắn của một người nào đó tên là Martin.
° ° °
Bệnh viện Lenox
Phòng mổ 1 và 2
7h 36
Elliott mở ổ bụng Archibald bằng một đường rạch lớn từ rốn kéo lên ngực.
Claire rạch một đường trên bụng Martin.
Hãy cho tôi xem trong bụng anh thực sự có gì nào, handsome.
Elliott dùng cả hai tay nén chặt lá gan, kiểm tra từng vết thương và cố gắng cầm máu.
Trong này chỗ nào cũng thấy máu tuôn như suối!
Bịt máu, cầm máu, hút máu: Claire dùng đủ mọi cách để giúp bệnh nhân ổn định.
Vết thương sâu và chảy máu rất nhiều. Elliott banh ổ bụng ra, cắt hết các dây chằng rồi dùng chiếc kẹp chạc ba cố định lại, hy vọng có thể khâu vết thương bằng chỉ tự tiêu.
Qua kính phẫu thuật, Claire cố gắng đánh giá vết thương và điều cô nhìn thấy khiến cô lo lắng.
Cô ngờ rằng có một ống tụy đã bị vỡ kéo theo tổn thương ở tá tràng.
Anh quả là không may, phải không?
Giờ thì cô chẳng thể làm được gì to tát cả.
Sau khi tình trạng của anh ta trở nên hoàn toàn ổn định, sẽ phải mở ổ bụng thêm lần thứ ba và thử làm một ca đại phẫu cho hệ tiêu hóa.
Nhưng liệu anh ta có sống được đến lúc đó?
Elliott làm luôn tay, song ông cảm thấy Archibald sẽ không thắng nổi trận chiến cuối cùng này. Người ta đã truyền cho hắnrất nhiều máu và hắn đã chịu đựng nhiều hơn những gì một cơ thể bình thường có thể chịu được. Tuổi tác, bệnh tật, vô số vết thương, các bộ phận trong cơ thể đã quá rã rời…
Khi cơ thể đạt đến giới hạn cuối cùng của nó, khi cuộc sống đã rời xa, liệu người ta có thể làm gì khác hơn là để nó ra đi?
° ° °
Bệnh viện Lenox
Phòng hồi sức
7h 40
– Cha em nói với chị rằng em muốn gặp chị?
– Vâng.
Cổ họng Lizzie nghẹn ứ và làn da nhợt nhạt. Cô bé nhìn Gabrielle với vẻ ngưỡng mộ pha lẫn cảm thông.
– Em đã ở đó cùng với họ, cô bé bắt đầu.
– “Ở đó” là ở đâu? “Họ” là những ai? Gabrielle hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
– Em đã ở chỗ anh Martin và ông Archibald, trong cơn hôn mê.
– Em cũng bị hôn mê cùng một lúc như họ, Gabrielle chữa lại.
– Không, Lizzie cố nhấn mạnh cho dù giọng nói của cô bé còn yếu ớt. Em đã ngồi với họ. Em đã nói chuyện với họ và anh Martin nhờ em gửi tới chị một lời nhắn.
Gabrielle giơ tay ra ngăn cô bé nói thêm.
– Nghe chị nói đây, chị xin lỗi. Chắc em rất mệt và hơi bị khủng hoảng bởi những gì đã xảy ra với em, song chị không tin vào những chuyện này.
– Em biết, anh Martin đã bảo em rằng chị sẽ không tin em.
– Vậy thì sao?
– Vì thế, anh ấy đã bắt em học thuộc lòng một câu này: Gabrielle, anh chỉ muốn báo để em biết ngày mai anh sẽ quay về Pháp. Chỉ để nói với em rằng đối với anh, sẽ không có gì quý giá hơn những khoảnh khắc chúng ta bên nhau.
Gabrielle nhắm mắt trong khi luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng cô. Câu đầu tiên của lá thư đầu tiên, tất cả đã bắt đầu từ đó…
– Anh Martin bảo em nói với chị rằng anh ấy đã thay đổi, Lizzie tiếp tục. Anh ấy đã hiểu ra nhiều điều và cha của chị là một người tốt.
Mặc dù đang rất đau đớn, song Gabrielle vẫn không sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, nhưng cô phải hỏi cho rõ ràng: những điều cô bé này đang nói có thể không đơn thuần là một cơn mê sảng.
– Anh ấy còn nói với em điều gì nữa không? Cô hỏi và đến ngồi xuống mép giường, cạnh cô bé.
Lúc này, Lizzie run lẩy bẩy trong bộ đồ bệnh nhân mỏng manh. Cô nhắm mắt lại để có thể tập trung hơn.
– Anh ấy không muốn chị lo lắng cho anh ấy…
Bằng cử chỉ âu yếm như một người mẹ, Gabrielle kéo tấm ga trải giường lên rồi vén một lọn tóc dính chặt trên mặt cô bé.
– Martin nói anh ấy sẽ tìm cách trở về…
Lizzie nói chuyện mỗi lúc một khó khăn hơn.
– Khi anh ấy nhắm mắt và tưởng tượng vè tương lai của hai anh chị, trong đầu anh ấy vẫn luôn có một hình ảnh: mặt trời và tiếng cười trẻ thơ…
Gabrielle không muốn nghe tiếp nữa. Cô xoa nhẹ lên trán của cô bé để ra hiệu rằng giờ cô bé có thể nghỉ ngơi.
Sau đó cô đứng dậy. Giống như một người mộng du, cô rời khỏi phòng và đi qua nhiều dãy hành lang cho tới khi ngồi sụp xuống một chiếc ghế, hai tay ôm đầu.
Từ trong tâm trí mờ mịt của cô, một giọng nói vang lên rõ ràng. Một giọng nói vừa gần vừa xa xăm, như đến từ quá khứ, đang đọc lại một lá thư cũ đã được viết từ mười lăm năm trước.
Anh ở đây, Gabrielle, ở bên kia bờ sông.
Đang chờ em.
Chiếc cầu ngăn cách chúng ta có vẻ như đã cũ kỹ, song chiếc cầu đó vẫn còn vững chắc, nó được xây bằng những thân cây cổ thụ đã đương đầu với nhiều trận bão lớn.
Anh hiểu em sợ không dám bước qua cầu.
Và anh biết có thể em sẽ không bao giờ bước qua. Song hãy cho anh một tia hy vọng.
Cô đột ngột đứng lên. Trên khuôn mặt cô, vẻ cương quyết đã thay thế nỗi sợ hãi. Nếu điều Lizzie kể cho cô nghe là có thật, thì có thể có một người sẽ giúp được Martin và Archibald.
Cô ấn thang máy để xuống hầm đậu xe nơi cô để ô tô. Cô chờ vài giây rồi vì quá nôn nóng, cô vội vã đi cầu thang bộ, tim đập thình thịch.
Rồi anh xem, Martin Beaumont, có phải em sợ không dám đi qua cầu không.
Rồi anh xem em có sợ đi tìm anh không…
° ° °
Khu vực xuất phát
7h 45
Archibald vẫn tiếp tục đi.
Càng lúc càng nhanh hơn, càng xa hơn.
Càng đi, hắn càng thấy khung cảnh như đẹp hơn: mặt đất sáng bóng hơn, các ô cửa kính mỏng hơn và trong hơn, hành lang dài hơn và tràn ngập một thứ ánh sáng gây choáng váng…
Giờ thì hắn biết nơi này không còn nguy hiểm nữa vì hắn đã vượt qua mọi thử thách và phá bỏ hết cạm bẫy.
Nơi này không phải là nơi tất cả mọi thứ đều kết thúc, mà là nơi tất cả mọi thứ bắt đầu.
Nơi này không phải là một sự tình cờ, mà là nơi hò hẹn.
Nơi này là nơi gặp gỡ của cả quá khứ, hiện tại và tương lai.
Một nơi mà đức tin thay chỗ cho lý trí.
Một nơi mà người ta từ bỏ nỗi lo sợ để đến với tình yêu.
° ° °
8h 01
Cơn mưa dai dẳng, xen lẫn những tia chớp và những tiếng sấm rền vang, đã quất xuống thànhphố từ nhiều giờ.
Gabrielle đã kéo mui xe lên, nhưng cơn giông quá dữ dội đã nhấn chìm thanh gạt nước dưới một làn mưa xối xả khiến chiếc Ford Mustang phải vật lộn khó nhọc để tìm đường.
Mặc dù cô gái đã thuộc lòng con đường này, song cô vẫn phải tập trung cao độ để không bỏ lỡ lối ra số 33 dẫn đến một khu phố buồn tẻ thuộc vùng ngoại ô phía Nam, nơi tập trung nhiều tòa nhà văn phòng.
Cô cho xe vào bãi đậu ngoài trời của một tòa nhà cao khoảng chục tầng màu xám: trung tâm chăm sóc Mount Sinery.
Trong sảnh, nhân viên lễ tân chào cô bằng tên và đưa cho cô tấm thẻ khách. Gabrielle cảm ơn rồi vào thang máy đi lên tầng trên cùng: tầng dành cho những bệnh nhân điều trị dài hạn. Từ suốt mười lăm năm qua, những cử chỉ lặp đi lặp lại mỗi tuần một lần đã trở thành thói quen máy móc.
Căn phòng nằm cuối dãy hành lang cuối cùng được đánh số 966.
Gabrielle bước vào phòng và đến gần cửa sổ, nâng bức mành cửa lên cho ánh sáng xám xịt từ bên ngoài lọt vào phòng.
Rồi cô quay đầu lại phía giường bệnh:
– Con chào mẹ.
— —— —— —— ——-
1N’importe où hors du monde, thơ của Charles Baudelaire. (Chú thích của tác giả).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!