Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau - Chương 67: Khoái cảm (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Nếu Được Xin Hãy Bên Nhau


Chương 67: Khoái cảm (2)


– Không thể nào. 

Ngay lập tức Chương Hiểu lên tiếng. Cô gần như không tin về những gì mình được nghe. Đối với một người bị ám thị tâm lý thì khả năng nhận thức về vấn đề bị ám thị là rất thấp. Bởi lẽ, những kích thích chưa đến ngưỡng ấy chưa từng qua xử lý của bộ não, chúng chỉ được lưu trữ như một cái máy. Chính vì thế, sự nguy hiểm của việc bị ám thị tâm lý khôn nằm ở cái mà bạn bị ám thị mà quan trọng chính là ở cách mà bạn tiếp nhận ám thị đó. Bởi lẽ, những thông tin đó chưa từng được bộ não nhận định đúng sai, chưa được trải qua một trình tự chắt lọc nghiêm ngặt và một lẽ đương nhiên, ta tiếp nhận nó nhưng một phần tất đúng. 

– Vậy sao? Nhưng Dương Nguyên thực tế đã làm như vậy. Không những thế, bằng chứng mà hắn để lại đáng giá gấp mấy lần cái cảnh sát kiếm được.

Giong Trình NGạn Thâm lạnh như băng, gương mặt anh  đanh lại, nghiêm khắc nhìn Chương Hiểu. 

– Cuối cùng là thứ gì vậy? Không phải khi cảnh sát lục soát nhà Dương Nguyên không tìm thấy gì sao?

– Bây giờ là thời đại gì rồi, những thứ quan trọng có thể cất giấu ở nhà sao? Thông qua máy tính của hắn, cảnh sát đã tìm thấy tất cả đoạn phim ghi lại những cuộc nói chuyện giữa Dương Nguyên và Tưởng Thạch .Tất cả đều chưa qua chỉnh sửa nên hoàn toàn có thể là chứng cứ  hợp pháp  trước tòa. 

– Tất cả luôn sao?

– Đúng vậy, từ cuộc gặp gỡ đầu tiên đến những cuộc đối thoại sau này. Quan trọng hơn hết, trong đó còn ghi lại những hình ảnh về việc tra tấn nạn nhân trước khi chết. Từng người , từng người. Mọi thứ đều được Dương NGuyên ghi lại. Rõ ràng và rành mạch. 

– Và trong đó có cả sự tham gia của Tưởng Thạch?

Chương Hiểu lên tiếng, giọng cô hơi khàn, nếu nghe kỹ có một chút run rẫy. 

– Khi bắt đầu trò chơi, Tưởng Thạch đã cố gằng thị phạm không ít những hành vi ngược đãi ngiêm trọng với các nạn nhân để tạo cảm hứng cho Dương Nguyên. Không những vậy, theo đoạn băng mà cảnh sát có được, Tưởng Thạch cũng  chính là hung thủ đã trực tiếp đẩy nạn nhân nam từ trên sân thượng tòa nhà xuống. 

– Không thể nào, lúc đó Tưởng Thạch có thể để Dương Nguyên chứng kiến quá trình hắn giết người nhưng chắc chắn không bao giờ cho Dương NGuyên quay đoạn clip.

Trình Ngạn Thâm quay sang nhìn Chương HIểu. Cái nhìn nghiêm khắc và buốt giá. Nhìn sâu vào đôi mắt cô, anh lạnh lùng lên tiếng:

– Chương Hiểu, em không thể nhìn sự việc bằng suy nghĩ cá nhân một cách phiến diện như vậy.

Giọng anh không lớn nhưng sức mạnh của lời nói cũng như thái độ cứng rắn trong câu nói hoàn toàn khiến người nghe rùng mình. Chương Hiểu quay phắt lên nhìn anh, ánh mắt ấy làm cô sợ, một sự sợ hãi mơ hồ khó diễn tả. 

– Đứng trên cương vị một chuyên gia hỗ trợ cảnh sát, em phải suy nghĩ thật kỹ và chịu trách nhiệm trước lời nói của mình. Dương NGuyên thật sự không thể làm chuyện đó sao? Với trí thông minh của em  đừng nói với tôi là em không thể nghĩ ra được?

Chương HIểu suy nghĩ thật lâu rồi cũng cất tiếng nói:

– Có thể, nếu đứng ở tòa nhà đối diện, cũng chính là tòa nhà của hiện trường vụ án đầu tiên. 

Nói đến đây, sắc mặt TRình NGạn Thâm có phần dịu lại, tuy không thể gọi là ôn hòa nhưng cũng không còn lạnh lùng nữa:

– Hắn đặt camera ở tòa nhà đối diện, còn mình và Tưởng Thạch đứng sau nạn nhân. Nhưng người thực sự đẩy nạn nhân rơi xuống chỉ có mình Tưởng Thạch.

– NHưng mà tại sao Tưởng Thạch phải làm vậy? Theo như lý luận của bác sĩ Chương, trong vụ án này Tưởng Thạch đóng vai trò là người lãnh đạo tinh thần của Dương Nguyên, sự thật ông ta không cần ra tay. Không phải Dương NGuyên chính là robot giết người hay sao?

– Hắn không chịu được cám dỗ. Mượn tay Dương Nguyên để thực hiện trò chơi đó nhưng không có nghĩa là hắn không khoái lạc, không hưng phấn với trò chơi. Chính vì thế, hắn đã cầm lòng không đậu nhưng đáng tiếc thay chỉ một lần sơ sót cũng đẩy Tưởng Thạch vào vực sâu muôn trượng. Có lẽ, đến bây giờ, Tưởng Thạch vẫn không biết, Dương Nguyên trong một lúc vô ý  đã bán đứng mình. 

– Vô ý ?

-DIệp NHư, chẳng lẽ, em nghĩ Dương NGuyên ghi lại đoạn băng đó là để đề phòng Tưởng Thạch sao? Sai rồi, hắn chỉ muốn ghi lại những khoảnh khắc được cho là tuyệt với đó để rồi từ từ ôn lại mọi khoái cảm mà thôi.  Đối với một tên cuồng sát thật sự, hứng thú  khi giết người chỉ có một nhưng khoái cảm trong khi tưởng nhớ đến nạn nhân của mình lên đến một trăm, một triệu lần. 

– Thật kinh khủng.

Diệp Như rùng mình. Có lẽ là may mắn khi cô không phải là nạn nhân  của hắn nếu không e rằng dù chết cũng không siêu thoát.

– Nhưng dù thế nào, em cũng tin  lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát. Làm việc ác chắc chắn gặp quả báo. 

Cả Chương Hiểu và Trình Ngạn Thâm đều không trả lời.  Mỗi người  trên đời này  đều đang bước đi trên một con đường gập ghềnh và chông chênh. Chỉ cần một bước thôi cũng đủ đẩy bạn vào vực sâu của tội ác. Sống nghĩa là chấp nhận đối mặt với cám dỗ, đối mặt với những mặt trái nghiệt ngã của trò chơi sinh tồn. Chúng ta muốn chối bỏ nhưng liệu có chối bỏ được không khi mọi thứ đang diễn ra hằng ngày, khi tất cả bủa vây lấy con người ta? Nhưng còn đường này cũng có rất nhiều lối đi, rất nhiều cách để vượt qua. Điều quan trọng  không phải là bạn dùng cách nào mà cái cốt yếu là bạn đã đối mặt ra sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN