Nếu Em Khóc - Chương 6: Lỗ hổng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Nếu Em Khóc


Chương 6: Lỗ hổng


Lạc Kỳ lập tức quay người rời đi, không nói một tiếng nào cũng không nhìn Phàn Vũ thêm một lần nào nữa. Nhưng tôi để ý thấy ánh mắt Phàn Vũ nhìn Lạc Kỳ quay người có khảm tạp một số thứ.

Vu Song từ đầu tới cuối đứng ở ngoài cửa, sau đó quăng hết số hộp đồ ăn trên tay xuống đất, hùng hổ tới bên tôi chất vấn

”Cố Triển Huy, anh nói cho tôi nghe đây là chuyện gì?!”

Tôi biết, tôi sẽ không thể nào thích cô gái này cho nên cũng không cần thiết cùng với cô ta giải thích bất cứ điều gì. Tôi chỉ nói

”Cô có chuyện gì không?”

”Chuyện gì là chuyện gì?” Cô ta hung bạo hỏi, ”Tôi sợ chuyện buổi chiều khiến anh tức giận, một mực kéo Lạc Kỳ đến tìm anh ăn cơm coi như là nói xin lỗi đi. Kết quả, tôi lại nhìn thấy cái gì? Nhìn thấy chuyện dơ bẩn gì đây hả? Ai sống trên đời này cũng biết Phàn Vũ là một con chó, anh còn ở đây mà ôm ôm ấp ấp hắn? Anh nói thật đi, anh rốt cục là cái giống mẹ gì, Cố Triển Huy?!”

Phản ứng của tôi đầu tiên chính là nhìn Phàn Vũ. Phàn Vũ đang che miệng, vẫn ho không dứt, nhưng hắn ngước mắt lên nhìn Vu Song đang nổi lửa với tôi.

Cô ta cuối cùng đem hết tất cả lửa mà đổ hết lên trên đầu Phàn Vũ, ”Bà nội mày, dơ bẩn! Thứ đi bán thân còn…” Tôi không nhịn được nữa, kéo tay của Vu Song rồi ném ra khỏi cửa, ”Cút ngay cho tôi!”. Sau đó, tôi đóng cửa lại cái rầm. Vu Song ở bên ngoài khóc lớn, kêu gào đau đầu muốn chết.

Tôi quay đầu nhìn Phàn Vũ, hắn cũng đưa mắt nhìn tôi, cuối cùng lại cười rồi khẽ nói ”Huy, tôi rốt cuộc cũng biết tại sao anh lại ghét tôi rồi.”

Hắn bước nhanh về phía cửa gỗ, mở ra, Vu Song đang đứng khóc ngoài đó. Phàn Vũ nhìn Vu Song rồi nói

”Anh Triển Huy chỉ tốt bụng thôi, anh ấy cùng tôi không có làm gì hết.”

Vu Song mắt vằn những tia máu trợn lên nhìn hắn.

”Tôi muốn nói rằng, tôi và anh ấy không có xảy ra chuyện gì hết.”

Cô ta đột nhiên vung tay lên, hung hãn gián một bạt tai lên mặt Phàn Vũ.

”Đê tiện!”

Sau đó cô ta xoay người chạy đi.

Phàn Vũ đứng lặng ở ngoài cửa.

Tôi bước tới, ánh mắt Phàn Vũ đang rơi mông lung bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi có cảm giác bất lực, tôi lại để cho hắn bị làm nhục. Tôi muốn nói với hắn hai chữ xin lỗi, Phàn Vũ, tôi…

”Thật xin lỗi.”

Phàn Vũ lại nói ra mấy chữ ấy trước tôi, sau đó hắn nghiêng đầu đi vào trong nhà, Đông Đông cũng đi vào theo.

Tôi trong lòng lúc này có vô số thứ khó chịu, có những ưu tư đè nặng lên tôi khiến tôi không thở nổi. Nhưng mà, trong đầu thứ đang nảy lên nhiều nhất chính là, không thể để cho Phàn Vũ một mình trong phòng gánh chịu hết những thứ đó được.

Tôi chạy tới, gõ cửa hắn gấp rút nhưng hắn không mở, tôi thẳng tay đẩy cửa bước vào.

Phàn Vũ đang ngồi đổ thức ăn cho Đông Đông vào cái thau ăn, Đông Đông nằm bên cạnh đưa mũi hít hít mùi thơm rồi đập đập cái đuôi xuống nền, nó thấy tôi vào liền ngước lên nhìn rồi lại cúi xuống.

Tôi gọi hắn, ”Phàn Vũ.”

Phàn Vũ đưa lưng về phía tôi, không lên tiếng.

”Tôi muốn cùng cậu nói vài câu.”

”À, anh nói đi.” Hắn đáp lại tôi.

”Ừ… Tôi đang đói, hai chúng ta có thể đi ăn ở cái quán mì đó lần nữa được không?”

Hắn đứng lên nói, được.

Tôi mặc quần áo chỉnh tề rồi cùng Phàn Vũ đi ra ngoài. Đông Đông ở trong sân lon ton định chạy theo nhưng bị chúng tôi khóa lại trong nhà. Lúc Phàn Vũ sắp đóng cửa, hắn xoa đầu nó rồi nói, ”Đông Đông, ngoan.”

Phải mất gần 20 phút đi bộ mới tới được quán mì kia, hai chúng tôi vẫn không nói lời nào với nhau. Phàn Vũ thỉnh thoảng ho khan một cái, tôi cuối cùng hỏi hắn

”Tại sao ho khan đến giờ vẫn chưa có tốt lên?”

”Ừ, lúc ăn cơm tối sẽ giống như nghiêm trọng hơn một chút, thời điểm khác thì khá ổn.”

”Uống thuốc đúng giờ không?”

”Đúng.”

”Cuối tuần này đi bệnh viện kiểm tra lại lần nữa đi.”

”Không cần đâu.”

”Không được, bác sĩ bảo nghiêm trọng hơn nữa thì không có thứ gì chữa được đâu.”

Hắn đang bước bỗng ngừng lại, tôi nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi, ”Triển Huy, tôi không biết báo đáp anh thế nào mới đủ. Anh đối với tôi, cũng nên hết tình hết nghĩa đi.”

”Hết tình hết nghĩa”, Phàn Vũ lại dùng từ như thế. Hắn muốn thế nào đây? Nếu không tại sao lại nói như vậy chứ hả?

Đối diện với quán mì, tôi đứng bên kia đường nói với Phàn Vũ

”Phàn Vũ, cậu có muốn nhận tôi là anh trai không? Sau này tôi làm anh của cậu có được không?”

Hắn lặng người.

Tôi thấy cái lặng người đó của hắn, cố giả vờ ung dung mà nói ”Sao? Có ý kiến gì hửm? Thấy Cố Triển Huy này không đủ tư cách à?”

”Không, không phải.”

”Không phải thì tốt.”

Tôi bước vào trước, tìm một bàn trống sau đó kêu hai bát mì loại hắn thích. Phàn Vũ ngồi ở đối diện tôi, hắn có chút chân tay luống cuống. Đầu tiên hắn cho bát mì của mình một ít giấm sau đó lại định rắc thêm tiêu hạt. Tôi thấy vậy liền ngăn hắn lại, ”Không được, ho khan ăn cay không tốt đâu.”

Hắn đem lon tiêu hạt để qua một bên, sau đó ăn mì. Hắn một mực cúi đầu, tốc độ ăn mì cũng rất chậm. Tôi ăn được hai bát rồi ngẩng lên, thấy hắn vẫn đang cúi đầu. Tôi nghiêng người nhìn hắn, ”Phàn Vũ.”

Hắn không đáp lại, tôi đột nhiên thấy có gì không đúng, gỡ hai tay hắn đang che mắt lại ra mới phát hiện nước mắt hắn đang theo kẽ tay rơi vào bát mì.

”Phàn Vũ!” Nhìn thấy hắn khóc, tôi cũng không tự chủ được mà đau lòng. Hắn nấc lên, hai tay che mặt,

”Tôi không báo đáp được anh cái gì… Còn hại anh bị bạn gái hoài nghi… Anh còn phải nhận tôi làm em trai… Tôi sẽ không báo đáp được ân tình của anh, sẽ không bao giờ báo đáp được… Nếu tôi sống tôi sẽ còn hại người khác… Triển Huy… Tôi đau…” Hắn nghẹn ngào, lấy tay cố dụi mắt để lộ ra một đôi mắt hoe đỏ, phủ kín một lớp sương mờ.

Tôi đột nhiên siết chặt cổ tay hắn

”Phàn Vũ! Em nghe này. Người và người sống chung, không cần báo đáp, em muốn đối xử với một người như thế nào là do lương tâm em nó sai khiến. Từ trước đến giờ tôi làm tất cả mọi chuyện đó cũng không mong em báo đáp. Tôi không quan tâm quá khứ em ra sao, bắt đầu từ bây giờ, tôi xem em là em trai, em xem tôi là anh trai! Có chuyện gì xảy ra thì em hãy nhớ, em còn có tôi! Làm ơn hãy cho phép tôi được đặt chân vào cuộc đời em.”

Hắn ngước mắt nhìn tôi, người xung quanh cũng nhìn hai chúng tôi.

Nước mắt Phàn Vũ như vỡ ra mà lã chã rơi xuống, lã chã, cơ hồ không thể ngừng rơi được.

Tôi giải thích với Phàn Vũ, Vu Song không phải là bạn gái tôi, Phàn Vũ vừa khóc vừa gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy rất sớm liền chạy qua phòng Phàn Vũ đi ăn sáng chung. Nhưng tôi phát hiện cửa phòng hắn mở toang, Đông Đông cũng không có ở nơi đó. Tôi đột nhiên dự cảm được chuyện gì đã xảy ra liền chạy vào phòng hắn, và tôi thấy trên giường có đặt một tờ giấy

”Huy, tôi không nghĩ anh vì tôi mà bị người ta hiểu lầm. Tôi đi nhé, hai ngày sau tôi sẽ trả tiền lại cho anh. Cảm ơn, vô cùng cảm ơn anh, Triển Huy.”

Tôi như người mất trí mà chạy ra khỏi cửa, trong lòng cầu cho Phàn Vũ đừng đi quá xa, cầu cho tôi gặp được hắn, cầu cho tôi đi tìm hắn đúng hướng. Hai chân chạy ra đầu ngõ, tôi chạy đến sông hộ thành, chạy đến quán mì, nhưng… nhưng tôi không thấy hắn. Tôi không biết hắn đi lúc mất giờ, tôi chỉ nhớ ngày hắn dọn tới, trên lưng hắn đeo một cái ba lô cao hơn đầu hắn, tay dắt Đông Đông.

Tôi nghĩ, lúc Phàn Vũ rời đi khẳng định cũng là như vậy mà rời đi.

Lúc này tôi mới phát hiện, tôi không thể nào bỏ được hắn. Thật giống như đã thành thói quen, ngày ấy tôi cứ vào sân là có thể nhìn thấy hắn. Hắn ở nơi đó giặt quần áo, chọc Đông Đông rồi cười tít mắt. Những thứ đó đã thấm vào não tôi mất rồi, cảnh hắn cười, ánh mắt trong trẻo. Thói quen, thói quen có hắn ngồi trong sân, có hắn ở chung nhà.

Chẳng qua cái thói quen này, khiến tôi như người mất trí. Nó đến chớp nhoáng nhưng lại thấm sâu đến nỗi khi tôi nhận ra, nó đã thành thói quen mất rồi.

Tôi đã thử lao đầu vào công việc, quay phim, chụp hình. Tôi mặc đồng phục cảnh sát nhưng trong đầu chỉ có hình ảnh của Phàn Vũ và Đông Đông.

Vu Song lạnh mắt nhìn tôi, Lạc Kỳ từ ngày ấy đến giờ vẫn không xuất hiện.

Đối với tôi mà nói, bọn họ giờ đã không còn quan trọng nữa.

Tôi không phải là loại người đặc biệt cố chấp, nhưng mà một khi tôi đã quyết định cái gì, tôi sẽ không thay đổi trừ khi chết đi.

Tôi về sớm hơn mọi người rồi tức tốc chạy tới khu thương mại điện tử của Trung Quan Thôn, đi từng nơi từng nơi tìm. Cũng may mà đầu óc tôi không tệ, tôi nhớ lần trước hắn từ trong một cái tiệm điện tử ở lầu ba đi ra ngoài. Tôi dựa theo trí nhớ lần đó mà lần được tới nơi này, khi tôi thấy dòng chữ ‘Thiên Uy Electronics Co., Ltd.”, tinh thần tôi tự nhiên chấn động một cái.

Lúc đi vào bên trong, một người đeo mắt kiếng niềm nở chạy tới, ôn hòa tư vấn hỏi tôi muốn mua cái gì.

Tôi nói, ”Tôi tìm Phàn Vũ.”

”Phàn Vũ?”

”Đúng vậy, cậu ta là người giao hàng ở đây mà.”

”Giao hàng? Chúng em cũng có người giao hàng nhưng không có ai tên Phàn Vũ ạ.”

Tôi ngẩn người, cùng lúc có người từ ngoài đi vào, hình như là ông chủ của người đeo mắt kiếng kia hỏi, ”Cậu giao hàng kia tên gì?”

Nhân viên kia nói, ”Vâng, cậu ấy tên Trương Đông ạ.”

Tôi nghe vậy liền một trận buồn rầu, nhưng lại hỏi ”Có phải là một người cao cao nhưng gầy teo không, cậu ta dáng dấp rất thanh tú đúng không?”

Người nọ gật gật đầu nói, coi như cũng thanh tú đi.

”Tôi tìm cậu ấy đấy.” Bất kể như thế nào, tôi cũng phải nhìn một cái. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe lên trong đầu tôi, có phải và Trương Kiều cộng với Đông Đông, là Trương Đông?! Tôi cơ hồ lập tức nói, ”Cậu ta đang ở đâu? Tôi đúng là tìm cậu ta đấy.”

Tại sao hắn lại dùng tên giả? Điểm này tôi mặc dù còn rất nghi ngờ nhưng vẫn là bị khuôn mặt tươi cười của hắn che lấp hết thảy.

Nhưng mà tôi lại sai. Người tên Trương Đông đó không phải là Phàn Vũ, hơn nữa, một chút cũng không thanh tú!

Tôi chỉ biết lúc ấy tôi rất thất vọng, rất khó chịu.

Khi về đến nhà, tôi thấy cửa mở toang, khóa cửa rớt xuống đất. Tôi ngay lập tức phóng vào phát hiện cửa phòng nào cũng mở toác hoác ra nhưng không có mất cái gì hết.

Tôi thế nhưng lại không muốn báo cảnh sát.

Tôi gọi bạn tôi tới, người kia cũng không thể giải thích tại sao nhưng chúng tôi có cảm giác rất kì quái. Hình như là có người cậy khóa vào nhà đảo hết gian đông tới gian tây tìm cái gì đó nhưng rốt cục lại không công mà trở về!

Người bạn kia nói, cậu lại chọc tới người nào rồi hả?

Tôi buồn bực.

Người kia lại nói, hiện trường thật quái dị a.

Buổi tối đó, người bạn đó ở lại nhà tôi sợ tôi có xảy ra chuyện gì. Hắn muốn ở phòng Phàn Vũ nhưng tôi không đồng ý, tôi chỉ bảo hắn ngủ ở phòng tôi đi. Sau đó tôi liền tức tốc đi mua ổ khóa, do dự khóa vào cửa, tôi sợ Phàn Vũ nếu quay về lại vào không được.

Phàn Vũ đã biến mất, tôi lại không có bất cứ chút manh mối hay thông tin nào, thậm chí tôi còn không hiểu, tại sao tôi lại nhất định phải tìm hắn, nhưng mà tôi tự đáy lòng lại rất muốn rất muốn mang hắn trở về. Thiếu hắn, tôi thấy trong lòng cứ như có một cái lỗ hổng, vui vẻ đều chạy hết ra ngoài theo cái lỗ hổng ấy.

Ngủ đến quá nửa đêm, tôi đột nhiên từ trên giường bật dậy, nhào qua chỗ để điện thoại. Sau đó bắt đầu từ danh bạ rà lên rà xuống, cuối cùng tôi thấy hai chữ ”Thư tỉ”, cảm ơn trời phật, may mà tôi còn giữ số của chị ấy.

Điện thoại vang lên từng tiếng tút dài, một đỗi lâu sau từ trong máy truyền ra thanh âm mệt mỏi bất mãn, ”Ai vậy? Trễ như vậy không thể để ngày mai được à?!”

”Thư tỉ à, em Triển Huy đây. Xin lỗi đã quấy rầy chị.”

”À… Triển Huy, có chuyện gì thế?” Biết người đầu máy bên kia là ai, giọng Thư tỉ cũng hòa hoãn rất nhiều.

”Chị có số điện thoại Phàn Vũ phải không?”

”Đúng rồi.”

”Cho em đi, em đang tìm cậu ấy.”

”Nó không phải đang ở chỗ cậu sao, cậu…”

”A, hắn không về nên em muốn hỏi hắn ít chuyện.”

”Được, cậu chờ chị chút, để chị gửi số nó qua cho.”

”Vâng, cảm ơn chị.”

Tôi hưng phấn cúp điện thoại, không lâu sau, trên màn hình ”Ting” một tiếng báo tin nhắn tới.

Tôi không thể đợi hơn được nữa, gọi số đó nhưng chỉ nghe thấy một tràng dài của Tổng đài, ”Người dùng bạn gọi hiện không hoạt động, xin hãy gọi lại sau.”

Tôi gọi luôn mấy lần, nhưng vẫn là câu đó đáp lại.

Tôi cảm thấy như có một đám tang diễn ra trong đầu.

Người bạn bỗng nhiên lù đù từ trong phòng đi ra, nhìn tôi đang ngồi thẫn ra trên ghế gỗ nói, ”Cố Triển Huy, cậu có bệnh mà giấu à!”

Tôi không biết tôi có bệnh không nữa, nhưng không khống chế được tim mình thì có được gọi là có bệnh hay không?…

Chỉ cần tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ gọi cái số kia không ngừng, nhưng mà hiển nhiên là vẫn không gọi được. Hôm nay là ngày bắt đầu bấm máy nên sẽ có một buổi lễ mừng khá to. Mọi người đều chờ ở phòng Hội nghị của công ty, có Xuyên ca, Lạc Kỳ nữa.

Bọn họ tới đúng lúc buổi lễ bắt đầu, tựa hồ tôi thấy trên mặt hai người đó có điểm không được bình tĩnh cho lắm, hơn nữa là Xuyên ca từ đầu tới cuối không có nói với Lạc Kỳ câu nào.

Lễ bấm máy vừa kết thúc, Xuyên ca liền ngoắc tôi sang một bên rồi hỏi tôi gần đây có xảy ra chuyện gì không.

Tôi không hiểu.

Xuyên ca lại nói, ”Phàn Vũ đã rời khỏi nhà của chú mày rồi có phải không?”

Tôi gật đầu, quái thật, sao anh ấy biết.

Xuyên ca cau mày nói ”Nếu như nó trở về, chú báo anh một tiếng nhé.”

Tôi hỏi, ”Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Anh ấy lại cau mày nhìn tôi.

Tôi nói, ”Mấy ngày trước nhà em bị người ta phá khóa mà vào, nhưng mà không có lấy bất cứ thứ gì. Có phải chuyện đó liên quan tới Phàn Vũ đúng không?”

Xuyên ca do dự một chút, tôi lập tức liền hối thúc, ”Anh nói đi!”

Anh ấy nhìn ra tôi đang khẩn trương đến bực mình lại đột nhiên nói một câu thật không tưởng tượng nổi, ”Chú mày rốt cuộc cùng Phàn Vũ là quan hệ gì?”

Tôi ngẩn ra sau đó quả quyết nói, ”Bất kể quan hệ gì, em là thật lòng quan tâm Phàn Vũ!”

Xuyên ca dò xét tôi nhưng ánh mắt tôi vẫn kiên định nhìn anh ấy. Anh ấy bỗng nhiên cười một cái, lại cười một cái, sau đó không ngừng vỗ vỗ vai tôi.

Xuyên ca nói lúc thích hợp nào đó anh ấy sẽ nói những chuyện anh ấy biết cho tôi nghe. Nhưng mà anh ấy lại nhắc nhở tôi phải cẩn thận đề cao cảnh giác. Trước lúc ra khỏi phòng Hội nghị, anh ấy có nói một câu khiến tôi có chút kinh hãi.

”Có người tìm Phàn Vũ, người này không phải người bình thường, không chọc vào được đâu. Còn nữa, chú mày cũng biết lời đồn đãi rằng chú mày với Phàn Vũ ở trong giới này đã nhanh chóng tràn về bốn phương tám hướng. Anh không biết người tung ra những tin này là ai nhưng anh biết hắn ta làm tất cả những chuyện như vậy chỉ có duy nhất một mục đích là khiến Phàn Vũ lộ mặt rồi bắt đi.”

Não tôi lúc đó chỉ nghĩ ra duy nhất một cái tên, ”Lạc Kỳ?!”

Trực giác tôi bảo vậy, tôi cũng cho là như vậy.

Xuyên ca chỉ nói, ”Lạc Kỳ bảo hắn không làm, anh tin tưởng hắn!”

Mặt tôi không thể giấu diếm gì được nữa liền lộ ra giận dữ rõ ràng.

Trước khi rời đi, Xuyên ca chỉ vỗ vai tôi nói, ”Anh chỉ hi vọng bây giờ Phàn Vũ phải tự giấu mình thật kĩ thôi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN