Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 110
Hôm nay đi làm về, vợ chồng tôi ghé nhà ba má chở cái hình cưới về, sẵn mời ba má chủ nhật này qua nhà mới, chồng tôi làm buổi tân gia thân mật
Chiều nay Vinh ghé cơ quan đón, kêu vợ để xe lại đi rồi mai chồng chở đi làm lấy xe sau.
Khoảng 6h, vợ chồng tôi ghé nhà, bấm chuông, cô giúp việc ra mở cửa chào nhưng có vẻ ko tự nhiên, vào sân tôi đã thấy có chiếc xe LX trắng (của con Diễm), vợ chồng tôi để xe để vô nhà lấy đồ.
Vừa bước vô nhả đã thấy má và con khốn ngồi ở phòng khách cười cười nói nói, trên bàn còn để hẳn mấy gói quần áo hay gì ko rõ, thấy vợ chồng tôi phản ứng của má tự nhiên cau có, con kia thì hình như bị quê.
– Con thưa má
– Uhm
– (Vinh) Tụi con ghé qua để lấy hình cưới, có ba ở nhà ko má?
– Có, ổng trên lầu.
– (Con khốn) Chào Vinh, chào Dung, 2 người dạo này khoẻ ko?
Ôi trời, thấy bản mặt nó là tôi đã sôi máu rồi, mặt dày vô đối, lại còn hỏi thăm, kiểu như tôi thì tôi ko dám vác mặt đi đâu ấy chứ, cái thứ gì mà giả tạo tợn. Tôi vốn hiền, nhẫn nhịn là vậy, nhưng hễ gặp con đó là y như hung hăng liền
– Chỉ cần ko bị thọc gậy bánh xe nữa, thì vợ chồng em khoẻ, cảm ơn chị Diễm.
– Trời ơi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, Dung ko cần phải nặng nhẹ mình.
– Ờ, hiểu lầm thôi ha, chỉ là chị hư thai rồi lỡ miệng nói với bạn chị là em dằn vặt chị đến hư thai, chị xúi bạn bè chị khích chồng em về đây ăn hiếp em. Chị gọi điện cho chồng em, gặp chồng em than thở.. Rồi khi bị lật mặt chị lại nói là chị ko quan tâm hay vương vấn gì chồng em, chị nói chẳng qua là chị ghét em nên muốn chơi em. Còn chồng em còn thương chị nên mới nghe lời chị, còn má chồng em cũng thương chị nên chị nói gì cũng tin. Chỉ hiểu lầm như vậy thôi chị ha.
Mặt con khốn xanh lét, cứng đơ, cứng họng, còn má chồng thì trố mắt
– Con nói cái gì vậy Dung?
– Thì đó, có má ở đây, chị nói thẳng ra 1 lần đi chị Diễm, chị đẹp quá, ăn học cao quá mà. Nhưng cái thứ như chị, chuyên phá hoại gia đình người khác, loại rắn độc như chị. Vẫn còn vác cái mặt tới đây thân thiết với má. À, chắc lại moi thông tin như mọi khi, hỏi coi vợ chồng tôi hạnh phúc ko chứ gì? Má, phải chi mà trách má ghét con vì bất cứ việc gì, lý do gì cũng được, nhưng má cứ so sánh con với người này thì con ko chịu nổi. Giờ má đừng hỏi tại sao? Má hay nói con ghen, giờ má hỏi người này đi!
– (Con khốn lắp bắp) Bác đừng hiểu lầm, để con giải thích.
– (Bé Vy đứng cầu thang, chạy nhanh xuống) À, thì ra là chị, bấy lâu nay chị mới là kẻ hãm hại chị Dung, chồng chị chết rồi hay sao mà chị phải đi tìm anh tôi? Chị bỏ rơi anh tôi để chạy theo người khác, đến khi anh tìm được hạnh phúc thì chị phá đám, chị dâu tôi hiền chứ gặp tôi đi rồi chị biết. Còn má, con cái má ko tin má tin người ngoài, giờ má vừa lòng chưa?
– Tụi bây im hết coi! Diễm, con nói rõ ràng ra cho bác nghe coi Diễm?
– (Ấp úng) Dạ, những gì con nói với bác là thật lòng.
– Chị mà cũng biết thật lòng à? Chị nói với má tôi cái gì mà thật lòng vậy?
– Thôi thôi, tôi sợ đám trẻ mấy người quá, đứa thì cãi cha cãi mẹ, đứa thì nói dóc nói láo. Vậy con nói đi Diễm, có phải chuyện con coi thầy, nói nó là khắc tinh với gia đình này, rồi nó bị vô sinh cũng là xạo phải ko?
Vinh đứng yên nãy giờ để phụ nữ nói chuyện với nhau,nghe tới đoạn này ổng cũng nổi khùng lên, chỉ thẳng vô mặt con kia
– Sao cô ác quá vậy? Cái gì cô cũng nghĩ ra được vậy? Sao sự tôn trọng tối thiểu cuối cùng cũng ko để tôi nghĩ tốt đẹp về cô. Tôi yêu thương cô bao nhiêu năm qua? Vợ tôi làm gì cô mà cô hãm hại tới cùng vậy, vợ tôi làm gì cô mà cô nói vợ tôi vô sinh vậy? Ngày xưa cô đâu có như vậy đâu Diễm. Tôi tưởng lần trước là cô đã thay đổi, tôi nói rồi, tôi bỏ qua những chuyện cô làm vì tôi thấy thông cảm cho cô mất con, rồi tôi nghĩ tình nghĩa cả chục năm yêu thương. Ko ngờ cô chứng nào tật nấy. Tôi thấy may mắn vì bị cô đá, nhờ cô bỏ tôi mới gặp được vợ tôi. Tôi nói cô biết, giờ cô còn đụng tới vợ tôi thì tôi ko để yên cho cô nữa đâu. Cô làm tôi thấy ghê cô quá
– (Má) Diễm, sao con kỳ vậy Diễm?
Con rắn độc đứng chết trân, nước mắt nó chảy, loại như nó cũng biết khóc, tôi ko biết nó khóc vì cái gì nữa. Mà tôi thì cũng chết trân, tức điên lên, ra là bấy lâu nay nó nguyền rũa tôi ko có con, nó nói tôi là sao quả tạ, hèn gì má hở ra là chửi tôi đem lại xui xẻo, cái gì cũng đỗ thừa tôi. Giờ tôi chỉ muốn bay vô đấm đá cho nó chết đi mới thôi.
Má có vẻ cũng hơi hối hận là là bối rối gì đó cũng ko biết, má quay qua nhìn tôi nhìn Vinh, rồi lại nhìn đăm đăm nhìn con ác ôn, nhưng má ko nói gì mà bỏ đi lên lầu, mặt má đỏ ngầu ….
– Chị nói chị ko muốn chồng tôi, chị ko quan tâm và ko muốn quay lại, ko muốn níu kéo, chị chỉ chứng minh là chồng tôi còn tôn thờ chị, tất cả là chị ghét tôi phải ko? Chị ghét tôi phải ko?
Tự nhiên tôi la hét lên, ko kiềm được bức xúc, tôi bay vô tát nó rồi còn túm đầu nó vật vật mấy cái, bản năng ghen tuông, bản năng tự vệ của nó cũng bùng phát, tình tiết diễn ra rất nhanh, nó hất tôi 1 cái, trúng ghế, đau điếng. Vì nó cao hơn tôi, mạnh hơn tôi nên nó hất 1 cái tôi bật ra liền, chồng và bé Vy sau khi bị bất ngờ đã kịp can ngăn, tôi ôm bụng vì đau, Vinh nắm cùm tay của con kia nghiến răng
– Tôi cấm cô, nhà tôi, vợ tôi, sau này đừng có tới đây hay xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nó ôm mặt ngồi thụp xuống khóc, chồng tôi tới ôm tôi, tôi cũng khóc, đau thì cũng ko đau lắm, cảm thấy tức và muốn nhõng nhẽo thôi, nên tôi cứ la lên, vừa khóc vừa la nhưng rõ là thấy nó bị chồng chửi thì tôi hã dạ dã man.
Cô em chồng tôi là cổ hét lớn nhất, nói chung hôm nay con kia xui rồi, bị hội đồng, vậy cho nó biết mùi, cho nó biết được cảm giác bị cả thế giới quay lưng
– Chị là cái thá gì mà phá hoại gia đình người khác, còn mặt dày cứ tới đây nịnh nọt má tui, chị thèm làm dâu má thì ngày xưa đừng có bỏ anh Vinh. Thứ người như chị hư thai là đáng, loại người như chị ko nên có con, ác quá mà! Chị giờ hết lừa được ai trong nhà tôi nữa rồi. Tôi đã tìm được facebook của chồng chị, tôi sẽ tìm tới chồng chị và kể cho chồng chị nghe về những việc làm của chị, chị Dung hiền ko làm thì tôi sẽ làm.
Lúc đó ba cũng đi xuống, chắc ba mới tắm xong, nếu ko nãy giờ chắc ba cũng nghe chửi nhau rồi. Mấy cô giúp việc trong nhà cũng đứng lấp ló nghe chuyện, chắc ai cũng ngạc nhiên lắm đây
– Gì mà um sùm vậy? Mấy đứa làm gì mà bả lên nằm trùm mền khóc ở trển vậy?
Ba nhìn tôi đang ngồi khóc tu tu, nước mắt nước mũi tèm lem, còn con kia thì cũng ngồi đối diện, cũng nước mắt nước mũi tèm lem nhưng như người thừa, ko ai quan tâm. Thấy ba xuống nó cũng nhanh nhảu đứng dậy, chùi nước mắt cúi đầu
– Con thưa bác Thái.
– (Ba) Uhm, có chuyện gì ở dưới này nãy giờ vậy?
– (Vinh) Ko có gì đâu ba, giờ giải quyết xong rồi, giờ 2 vợ chồng con qua lấy hình cưới về rồi mời ba má chủ nhật này qua nhà tụi con, vợ chồng con làm bữa tiệc nho nhỏ để mừng nhà mới thôi ba.
– Ko có gì sao 2 người ngồi khóc vậy?
– (Vy) Bà Diễm đó ba, lâu nay nhà này tùm lum chuyện, chuyện anh ba với chị Dung, rồi chuyện má cứ ghét chị Dung cũng do bã làm hết đó ba. Mà bây giờ bả còn dám xô chị Dung nữa nè, ác quá mà, muốn giết người mà.
Ba hình như thấy mơ hồ, bé Vy nói cũng ko đúng sự thật lắm
– Dung, con sao vậy? Còn Diễm nữa? Hai đứa sao vậy?
– (Con khốn đứng nhanh tay cầm giỏ xách nhục nhã) Dạ ko có gì đâu bác, con xin lỗi làm phiền bác, thưa bác con về.
Nói xong nó ko chào những người còn lại, cúi đầu đi nhanh ra cửa, leo lên xe rồ ga chạy nhanh thiệt nhanh.
Chồng tôi từ nãy giờ cũng lờ sự hiện diện của con kia đi, đúng là đàn ông, họ ko muốn mọi chuyện cứ nhây như phụ nữ. Ông Vinh vậy đó, coi như xong rồi đó. Tôi, phần tôi cũng rất ấm ức, nhưng rõ là cũng sướng trong bụng lắm vì tôi cũng có đánh nó mà, thiệt là hưng phấn. Bé Vy cứ ngồi kế bên, nó vén áo lên, da tôi thì trắng và mỏng khỏi bàn, bầm tím liền ngay hông gần lưng quần. Ông Vinh mặt có vẻ xót lắm, nhưng cũng tỏ vẻ bình tĩnh.
– (Bé Vy) Bà Diễm đó, bả ghê lắm, chị Dung thì hiền. Mấy lần em hỏi mà cứ ko nói, giờ mới biết. Sao chị hiền quá vậy, gặp em thử em đâm cho chết luôn.
– (Ba) Con này, con gái mở miệng ra là muốn phạm pháp vậy? Dung có sao ko con?
– Dạ, ko sao ba con hơi ê 1 chút thôi.
– Thằng Vinh, chuyện là sao vậy? Sao dưới đây cãi lộn mà má cũng khóc?
– Mấy chuyện đàn bà thôi ba, nhưng giờ giải quyết xong rồi ba. Mà giờ chắc má cũng bớt ghét vợ con rồi.
– Bộ con Diễm nó làm gì dữ lắm hả? Hình như má con mới hùn vốn mở tiệm quần áo gì với nó mà?
– (Vinh)Mở chưa ba?
– Hình như rồi phải ko Vy?
– Con ko biết, con giận má bữa giờ … Nhưng hình như dạo này bà Diễm qua thường lắm. Bữa nay cho má biết, má thân dữ lắm, thương dữ lắm, thấy mà ứa gan.
– Con lên kêu má xuống coi.
– (Vinh) Thôi ba, cho má nghĩ đi chắc má cũng hơi sốc rồi. Giờ tụi con lấy đồ rồi về.
– Dung có sao ko con? 2 đứa ăn cơm chưa?
– Dạ thôi con về ba, con hơi mệt.
– Uhm, vậy 2 đứa về nghỉ đi,chủ nhật ba má qua.
Tôi cứ ôm bụng, Vinh chạy lên phòng lấy cái hình rồi xuống. 2 đứa thưa ba về, nhắn ba nói với má dùm nữa. Bé Vy chạy theo tôi nói nhỏ
– Để em tìm gặp chồng bả, em sẽ trả thù cho chị.
– Thôi được rồi, vậy chị thấy chắc nó đủ nhục rồi. Đừng làm quá nữa em, mất thời gian với mấy người đó làm gì.
– Chị hay quá, bả ác vậy sao chị ko cho bả chết luôn, cho bả biết mùi bị hắt hủi giống chị.
– Thứ người đó để yên cho họ hạnh phúc đi, họ mà ko hạnh phúc thì nhiều gia đình tan nát lắm em. Với lại em đừng rũa chuyện có con hay mất con nữa, nghe ác miệng lắm.
– Em biết rồi, nhưng tại em tức cho chị quá mà.
– (Vinh) Thôi, 2 chị em buông nhau ra dùm đi, Dung em cầm hình được ko? Hay anh kêu taxi cho em ngồi nha?
Rồi Vinh kêu taxi, tấm hình bự quá ko tự chở được, với lại thấy tôi cũng hơi đau nên ổng nói ngồi mắc công mỏi lưng.
Vừa vô tới nhà tôi bỏ đi thẳng vô phòng, trùm mền luôn. Ko hiểu tâm trạng gì, nhưng cảm thấy giận giận. Vinh dựng tấm hình ngay gần cửa phòng, lại gần vợ, kéo mền ra, vén áo lên, xuýt xoa
– Chậc, đau ko? Em đi tắm đi ra anh xứt đầu cho.
– Anh nghĩ em đau ko? Nghĩ sao mà nghe lời nó hành hạ em mấy tháng trời, anh thiệt là tệ, thiệt là tàn nhẫn với em.
– Anh biết rồi mà, anh sai rồi, anh xin lỗi.
– Em biết là anh biết ra hết rồi, nhưng em nói thiệt, em còn tức lắm, em chỉ muốn đánh nó nhiều hơn..
– Uhm, anh thấy mà, mà em nhanh quá anh ko kịp can nữa, nhỏ xíu con mà hung dữ. Đánh người ta hết mấy cái rồi còn gì.
– Anh xót à?
– Anh xót em thì có, thử người đó mà là đàn ông chắc anh giết luôn quá.
– Anh nóng ko? Em thấy mặt anh tỉnh queo mà
– Em nghĩ anh nóng ko? Mà ko lẻ anh đánh phụ nữ hả em? Anh thấy như vậy là đủ rồi, chắc ko dám làm gì nữa đâu. Mà anh nghĩ hoài ko ra, sao mà như phim TVB vậy ko biết.
– Anh sợ chưa?
– Uhm, sợ rồi. Em đi tắm đi, anh xứt dầu cho em, rồi anh tắm xong, em muốn ăn gì anh chở em đi ăn.
Tôi đẩy tay ổng ra
– Em tự lo được, trời hại mới chết, người hại ko chết đâu. Ác lai sẽ gặp ác báo.
– Anh xin lỗi em. Em là nhất của em mà. Ko còn lần nào nữa đâu.
Ổng vừa xin lỗi vừa rúc đầu chùi chùi vô tóc tôi. Lại một nốt bổng trong cuộc đời, hy vọng sau chuyện này má sẽ có cách suy nghĩ khác về tôi, mặt khác tôi sẽ cố gắng có con nhanh, chắc chắn lúc đó má sẽ thương tôi thôi. Mọi chuyện xảy ra nhanh tới nỗi chưa kịp nhớ lúc đó phản ứng của mình như thế nào, ko nhớ cái mặt của nó ra sao nữa. Nhưng ít nhiều cũng cảm thấy sướng trong bụng, ước gì ông Vinh tát nó vài bạt tai mà điều đó đã ko xảy ra.
Nghĩ lại thiệt là sợ, người ta nó là ko có gì độc bằng lòng dạ đàn bà. Nghĩ thôi là thấy rùng mình, sao cái gì cũng nghĩ ra, lại còn hết lần này tới lần khác. Ko biết khi gia đình người ta tan nát thì nó được cái gì nữa, dã man!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!