Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 22
Tôi đi lên phòng, tắm rửa sạch sẽ, cột tóc gọn gàn, mặc bộ đồ pyjama con thỏ và củ cải đỏ … tôi lấy vĩ thuốc paracetamol trong tủ gỡ ra được 7 viên, tôi đi xuống nhà, lục lọi lấy thuốc của ngoại, có cả thuốc ngủ của người già ….. hơn 2h đêm, mẹ ko có nhà, cọn ngoại và cô Hà đã ngủ. Tôi như 1 con robot lần nữa, hành động ko suy nghĩ, như bị ám đứng trước gương tôi uống 1 nắm thuốc, rồi tôi lên giường nằm, tôi ước 2 điều, hoặc cho tôi chết đi, hoặc khi mở mắt ra tôi thấy Thái của tôi như lần đầu tiên và tôi hứa sẽ ko để mất anh …
Mở mắt ra, mệt mỏi, bụng đau, toàn thân ê ẫm … quay đầu nhìn thôi cũng thấy khó khăn, à ra là chưa chết, tôi thấy mẹ gục ngủ bên bàn, Thái ko thấy, anh đã bước ra khỏi cuộc đời tôi thật rồi. Thì ra là cô Hà phát hiện sớm lúc 4h mấy,cả nhà gọi mẹ về đưa tôi đi súc ruột, tay chân tôi ê lắm vì bị thằng kia đè, môi thì khô, cổ thì đắng nghét.
– Sao con ngu vậy?
Tôi cười trừ, khi thấy mẹ bật dậy đến bên tôi.
– Mẹ cũng còn quan tâm con sao? Ko phải mẹ muốn con chết đi cho khuất sao? Cứu con làm gì?
Mẹ đứng yên, nước mắt chảy dài …
– Ngoại con đâu, sáng rồi mà phải ko?
– Ngoại bệnh rồi, đang sốt cảm, cô Hà đang ở nhà với ngoại, ngoại khóc nhiều vì lo cho con.
– ……
– Dạo này ngoại yếu rồi, mà con hay về khuya, mẹ cũng hay đi, nghĩ lại thấy tệ quá. Mẹ xin lỗi, hãy về với mẹ và hãy về với ngoại.
Nếu mẹ nói những câu này sớm hơn thì tốt biết mấy …. Tôi đau lòng lắm, đầu tôi tự đập đầu mình xuống giường rồi gào khóc, mẹ la hét bác sĩ lao vô, họ lại chích vô tay tôi. Chắc mẹ đang nghĩ là tôi hối hận, hay là mẹ nghĩ tôi buồn vì ngoại bệnh. Mẹ ko biết là tôi đã hư hỏng tới dường nào rồi, ngoại ko biết cháu ngoại bé bỏng của ngoại cũng đã tha hóa từ lâu. Nhưng, từ trong thâm tâm tôi, tôi làm tôi chịu, chưa hề trách ai, có trách chỉ tự trách mình.
Kết luận bị viêm dạ dày, suy nhược cơ thể, thiếu máu não, hạ can xi … Tôi nằm trong viện đến ngày thứ 2, ăn cái gì vô cũng ói cũng nôn. Bất kể những gì đang xảy ra, tôi đều nhớ tới anh, sao cả năm trời rồi tôi vẫn cứ nghĩ như ngày hôm qua, ăn cũng nhớ, uống cũng nhớ, bệnh cũng nhớ, và khi làm tình cùng thằng khác tôi lại càng nhớ anh hơn hết. Ko biết anh có nhớ tôi ko!
– Anh có nhớ em ko?
– Có
– Em sắp chết rồi, anh đến thắp cây nhang nha.
– Em nói cái gì vậy?
– Em nói là đám ma của em anh nhớ dẫn bạn gái đến thắp cho em cây nhang.
– Em nói cái gì vậy, em đang ở đâu?
– Hãy đừng quan tâm em như thời gian qua anh à. Em thấy anh hạnh phúc là em vui rồi.
– Em đang ở đâu?
– Ở một nơi quen thuộc với cuộc đời em. Giờ ko có anh, mẹ em lo cho em. Như vậy chết cũng nhắm mắt.
Tôi nhắn có mấy tin nhắn mà mắt mũi nhòe ra hết, đau đầu ko chịu nổi. Điện thoại reo. Tôi tắt máy. Điện thoại cứ reo. Tôi khóa máy.
Lần này có tìm anh cũng ko tìm ra em nữa rồi, anh ko biết nhà em, ko biết gì cả. Nhưng chắc gì anh sẽ tìm em chứ.
Đến ngày thứ 5, tôi ăn đc chút chút, uống sữa mà ko ói nữa, chiều hôm đó bác sĩ cho xuất viện, nằm viện 5 ngày mà ngoại ko vô ngày nào, toàn là dì cậu và anh chị họ vô thăm và ngủ thay phiên, chắc ngoại tôi yếu lắm rồi. Nghĩ thôi mà đau lòng. Mẹ nói tôi còn yếu ko nên ra gió, nên đi taxi, tôi lại sau xe nên ngồi ghế trên mở hé cửa.
Khi đến khúc cua gần nhà, mắt tôi vẫn nhìn bang quơ ra đường, tôi thấy anh, Thái của tôi đứng ngay ngã 3 đường nơi anh đã chở tôi về nhà 1 lần, vì ko biết nhà nên anh đứng đó để tìm tôi ….. Tôi hạnh phúc, hạnh phúc vì anh vẫn còn quan tâm tôi, vậy là đủ rồi, nước mắt lại chảy ra, 1 giây chạy vụt qua, nhìn gương mặt đợi chờ của anh, cái kiểu chờ đợi cô đơn đến tội nghiệp như lúc anh đến trước khi hẹn đi café vậy.
Về đến nhà, ngoại khóc ko ngừng làm tôi cũng khóc theo, khóc nhiều tôi mệt lắm nên mẹ dẫn tôi lên lầu nằm, mở điện thoại, vô vàn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
– Em đang ở đâu vậy? Làm ơn nói cho anh biết!
– Anh xin em, em đang nằm ở bệnh viện nào?
– Là anh sai rồi, sai hết, anh xin lỗi, cho anh 1 cơ hội, quay về với nhau đi em.
– Anh ko thể sống thiếu em, anh buồn lắm, anh nhớ em lắm Dung à ….
Tôi chỉ trả lời 1 tin nhắn bằng câu hỏi :
– Cô gái hôm nọ là ai?
– Anh ko biết cô gái nào, em đang ở đâu?
– Cô gái trong đám cưới ở quận 3 hồi tháng 11.
– À, đó là Kim, em họ của anh.
– Uhm, vậy được rồi, anh về đi đừng đứng đó chờ em nữa. Em cám ơn anh đã quan tâm em, em vui rồi.
Điện thoại reo. Tôi ko nghe máy. Tin nhắn
– Làm ơn nghe điện thoại, 1 lần thôi em.
Điện thoại lại reo.
– Em nghe (Giọng tôi ko thể yếu ớt hơn được nữa)
– Trời ơi, em ơi em bị gì vậy? Cho anh nhìn thấy em.
– Thôi anh về đi, mình hết duyên rồi, em ko gặp anh nữa đâu, em chỉ muốn biết anh có còn quan tâm em nữa ko mà thôi. Anh còn nghĩ tới em là em vui rồi, em ko sao, ko có anh em hứa sẽ sống tốt.
– Hãy cho anh 1 cơ hội.
– Anh về đi, đừng đứng đó nữa, em vừa chạy qua anh, em thấy anh rồi.
– Anh xin lỗi em
– Anh ko có lỗi, em chưa từng trách anh dù chỉ 1 lần, lỗi lầm ở em hết, em làm thì em chịu. Anh về đi, hứa với em hãy sống thật tốt, hãy hạnh phúc. Quên em đi anh.
– Anh sẽ về, nhưng anh ko bao giờ quên em.
Tôi cố gắng nói cho tròn từng chữ 1, để anh yên tâm, mặc dù tôi nghẹn giọng và anh cũng nghẹn giọng. Ko thể nào quay về được nữa rồi, cho dù anh có yêu thương tôi đi nữa, có bỏ qua mọi lỗi lầm đi nữa thì tôi đả đi quá xa rồi, tôi ko thể nói dối anh, và khi tôi nói thật quãng thời gian qua thì quá tàn nhẫn với anh, tôi làm anh đau 1 lần là quá lắm rồi. Thái của tôi xứng đáng được nhiều hơn, ko phải thế này. Đây là lần cuối cùng tôi nhắn tin cho anh, tôi thỏa mãn khi cô gái đó ko phải bạn gái anh, và quan trọng anh đã tìm mọi cách để đi tìm tôi, như vậy là kết thúc quá hạnh phúc cho tôi rồi. Tôi cảm thấy kinh tởm bản thân mình, nhưng tôi cười cái nhẹ nhàng, mãn nguyện thầm mong anh hãy quên em đi, chưa bao giờ em hối hận vì đã gặp anh, nếu có kiếp sau gặp lai em sẽ bù đắp cho anh…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!