Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 27
– Tuần sau em đi đám cưới chung với anh đc ko?
– Ko anh!
– Oh, vậy cảm ơn em. Anh cũng đoán là em ko chịu.
– Biết là em sẽ ko chịu sao anh còn hỏi?
– Cầu may thôi em.
– Sao anh ko rũ bạn anh?
– Vì bạn nữ anh đa số chơi chung, quen biết cả rồi.
– Nếu em là anh, em sẽ ko đi, giả bộ cao thượng làm gì?
– Vậy ko lẻ phải chứng tỏ mình đau khổ hoài sao em?
– Cứ bình thường thôi. Nhưng em ko hiểu chị đó nghĩ sao mà mời anh, dễ sợ!
– Uhm, anh hiểu rồi, dù sao anh cũng cảm ơn em. Anh chỉ cần 1 người đi chung cho có chứ ko có ý là bạn gái hay gì hết.
– Em thấy anh tốt nhất ngày đó đi nhậu đi, em hứa sẽ nhậu chung với anh nếu anh muốn.
– Em nghĩ vậy thật sao?
– Thiệt! Em chưa quen anh lâu, em cũng ko quen chị Diễm đó nhưng em nghe là em thấy ghét rồi ….
– …..
Chuyện người dưng mà tôi nóng hết mặt, ai đời cái chuyện đùng 1 cái bỏ con người ta, xong ko bao lâu sao mời đám cưới. Yêu thương cái khỉ gì, còn 11 năm mặn nồng gắn bó gì chứ. Tôi rút ra đc 1 vấn đề ko phải cứ yêu lâu là yêu nhiều, Thái nói đúng mà, ko có ai khôn hay ai dại, ko ai yêu nhiều yêu ít mà là có yêu nhau thật lòng hay ko mà thôi!
– Anh sẽ ko đi, em hứa là đi nhậu rồi nha.
– Uhm, em hứa.
Mà cũng chẳng biết vì sao tôi cứ hừng hực lên, rồi lại dường như đi quá sâu vào vấn đề người đàn ông kia. Ko lẻ chỉ vì đồng cảm? Chẳng biết nữa.
Mấy ngày cuối tuần cũng vậy, rãnh thì đi chơi với đám bạn, tối thì vừa học bài vừa onl, onl khuya còn chat chit với con Tiên bên kia nữa, sáng lại ngủ trễ. Loay hoay cũng qua tuần, ôi cái tuần đau khổ thi thố tùm lum, tôi bù đầu bù cổ, ăn ngủ ko yên vì sợ lắm ko muốn nợ môn nào nữa. Sao mà ngưỡng mộ mấy đứa học giỏi vậy, sao bài nào môn nào cũng qua cái một.
– Hôm nay con làm bài được ko?
– Con cầu cho 5 điểm là đc.
– May mà ko học đại học.
– Nếu mà học trung cấp chắc xong rồi!
– Uh, ráng học hành đàng hoàng đi, đâu có còn bao lâu!
– Dĩ nhiên rồi mẹ.
– Thi xong khóa này, sang năm ráng ra trường mẹ mua cho cái xe mới!
– Hehhe, giờ mẹ là động lực của con!
2 mẹ con lại chia sẻ, tán gẫu trong giờ cơm, rồi coi tv, tối lại lên phòng ru rú ráng học cho xong.
Cuối cùng cũng vượt qua tuần mệt mỏi, làm bài thi củng đc, hy vọng đc qua hết. Cũng may là nhờ người nhỏ gọn nên nhìn ko già hơn mấy đứa cùng khóa. Thi xong hết như cắt được cục bướu trên lưng, nhẹ nhàng, ăn chơi đc rồi!
Nay thứ 6, cả đầu tuần tới giờ mình cũng ko onl nhiều, mà khi onl cũng ko thấy người kia. Ko biết đám cưới thứ 7 hay chủ nhật nữa, ko biết thằng chả quyết định đi hay ko đi. Và dù gì cũng thi xong, nếu có rũ nhậu thì mình chơi luôn. Nghĩ lại thấy tội tội sao sao đó. Nếu thật sự người đó tin tưởng mà chia sẻ thì coi như mình cũng làm đc việc tốt. Ko biết ông kia có ổn ko, nhưng ko thể nào tự dưng nhắn tin hay buzz hỏi thăm đc, phải giữ giá!
Tối thứ 6, onl khuya, chat với Tiên, hôm nay mới rãnh rỗi thật sự mà kể cho nó nghe nhiều chuyện, có cả chuyện của Vinh nữa.
– Có khi nào là có duyên ko mày?
– Duyên gì bà?
– Tao thấy kiểu cũng tình cờ như mày gặp anh Thái vậy.
– Đâu có giống!
– Ko phải hình thức giống mà cảm giác của tao đó, mày có hình chả ko?
– Đâu ra hình bà, mới gặp 2 lần!
– Đẹp trai ko?
– Cũng đc thôi, nhỏ hơn anh Thái 3t nhưng nhìn có vẻ từng trải lắm.
– Nhìn khá ko?
– Ai biết đâu. Nhưng lúc đầu nhìn tao thấy ông này kiểu đào hoa, phóng đãng lắm, nhưng đợt ổng xĩn tội quá, chung tình và đau khổ, tao tin!
– Phải chi có tao, sao tao ko gặp đc như mày, gì đâu ko hà!
– Tao là tao ghét bà bồ cũ của ổng, mẹ, ác như chó!
– Ờ, nghe cũng nhãm, làm như trong phim ko bằng.
– Mày bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, hết nghành chọn lại chọn cái nghành y học hoài ko thấy tốt nghiệp!
– Tao có khi cưới rồi ở đây luôn đó con!
– Bỏ tao hả? Mà tao ko sợ tao có đám bạn ế vui lắm!
– Nhớ đi con!
Hơn 2h, mệt, ngủ! Mai chắc chỉ lại đi chơi thôi, nói chung sống vậy cũng vui rồi, tình yêu đến thì nhận còn ko thì thôi ….
Sáng thứ 7, 8h mấy sáng điện thoại reo inh ỏi, chắc đám bạn ế lại rũ đi đâu rồi. Mắt nhắm mắt mở, giọng ngáy ngủ
– Alo
– Alo, anh Vinh đây!
– Dạ sao anh?
– Hôm nay cưới …….
– Em ko đi nha, đừng hỏi nữa!
– Đi nhậu!
– Ok, đi nhậu thì đi!
– Bây giờ đc ko?
Tôi hé mắt nhìn đồng hồ.
– Gì anh, mới chưa 9h sáng đi nhậu gì?
– Giúp anh đi, anh muốn điên luôn rồi! Bạn bè anh cũng biết, nhưng mà anh ko thể làm tụi nó mất vui, mất hứng dù gì tụi nó cũng là bạn của Diễm.
– Gì chứ mà sáng sớm nhậu sao mà đc, em bị đau bao tử. Phải ăn uống đàng hoàng.
– Thì em ăn, anh nhậu!
– Gặp ở đâu?
– Hay đi xa đi em, đi Vũng Tàu đi!
– Em lạy anh, anh đi nhậu mà con đi xa!
– Anh rối quá!
Tôi nhớ lại cảm giác điên tiết khi thấy Thái đi với người khác, chắc anh này đau dữ lắm đây. Thôi thì giúp người thì giúp cho trót, ngày trước Thái cũng có biết gì về mình đâu, cũng giúp hết mình đó thôi. Nghĩ như vậy mà tôi bung mền lên, tắm rửa và hẹn gặp người kia.
Đám bạn ế gọi rũ đi Thủ Đức câu cá, đành nói xạo là mắc coi cửa hàng dùm mẹ nên khất, tụi nó ko nghi ngờ gì, nhưng chỉ 1 người ko đi là cả đám ngồi nhà, tội nghiệp mấy đứa bạn, nhưng ngày tháng còn dài mà. Hôm nay là ngày tận thế của 1 người, thì tôi sẽ là 1 điểm tựa, hay thậm chí là 1 cái thùng rác để cho anh ta xỏa cũng được!
9strong0, hẹn gặp ở 1 quán café ở đường Lạc Long Quân, tôi tới trước rồi anh ta mới tới. Ôi, cái con người này đúng là nát rượu, chắc nhậu xuyên suốt cả tuần hay sao mà nhìn thấy ghê, nhìn như con ma vậy, mắt thì thâm quầng, mặt mày xơ xác đến thê thảm … Chắc là đau khổ lắm, lại 1 lần nữa tôi đưa mình vào vị trí của anh ta, để có thể hiểu và thông cảm.
– Anh ăn sáng chưa?
– Chưa.
– Kêu gì ăn chung nha.
– Uhm em, anh ăn gì cũng đc.
Tôi kêu 1 beefsteak, 1 bún bò, 1 café đá, 1 sữa tươi. Vì lần trước tôi thấy anh ăn beefsteak. Mà nhìn anh chẳng còn tha thiết ăn uống thôi tôi kêu đại.
– Ăn uống đàng hoàng mới nhậu đc nha.
– Uhm.
– Sao anh căng thẳng vậy?
– Giờ này người ta đang rước dâu! ….
Anh ta nhìn đồng hồ, mặt mày rũ rượi, thở dài.
– Mắc mớ gì tới anh? Chia tay rồi mà!
Dối lòng thôi chứ lúc chia tay 1 năm mà Thái cưới vợ chắc tôi tự sát luôn quá!
– Uhm, ko mắc mớ gì tới anh!
– Giờ anh muốn ngồi yên lặng ăn hay là muốn nói chuyện?
– Nói chuyện đi!
– Mà anh ăn đi, kêu ra rồi ko ăn, anh có biết có bao nhiêu người ko có đồ để ăn ko?
– Em nói giống như má anh hay dạy con của chị anh vậy.
Tôi phụt cười ha hả khi anh trố mắt nhìn tôi, ôi tôi hơi vô duyên rồi, tự nhiên ảnh đó nói làm tôi mắc cười quá.
– Xin lỗi, tại anh nói làm em mắc cười quá!
Anh ta ráng ăn từng miếng từng miếng, ăn đau khổ kiểu bữa ăn trước khi bị tử hình vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!