Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không? - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?


Chương 39


Mẹ ngồi đó, xem sổ sách mở nhạc The Capenters, nhìn mẹ có chút ưu tư.

– Mừng sinh nhật mẹ, ko có ai gần 60 mà trẻ đẹp như mẹ của con đâu nha!

– Con quen nó chính thức bao lâu rồi?

– Dạ khoảng 15 tháng ….

– Quen như thế nào?

– Qua mạng mẹ.

– Bao lâu thì đi chơi với nhau?

– Dạ khoảng hơn 1 tuần.

– Con ngủ với nó rồi phải ko?

– …….. Dạ (tôi gật đầu)….

– Mẹ thấy nó dạn dĩ quá, có ai mới gặp nhà bạn gái 1 lần mà đã đặt vấn đề cưới sinh rồi ko? Mẹ thấy cũng có vẻ ăn chơi nữa, mẹ ko phải là khó khăn gì, mẹ sợ con khổ thôi. Nhìn người này thấy con gái mẹ ngây thơ quá.

– ……..

– Nhưng mà tụi con đã ngủ với nhau mà nó vẫn muốn cưới con thì chắc cũng thương thiệt. Mẹ lo là tại mẹ thấy nó có vẻ từng trải hơn con nhiều thôi. Mẹ sợ nó át vía con.

– Dạ, chuyện cũng dài lắm mẹ, thời gian con gặp ảnh là ảnh đang thất tình, ko biết kiểu gì mà cứ gặp hoài gặp hoài rồi ảnh mới nói là thích con. Con cũng sợ lắm mẹ, con sợ là ảnh nói thích con vì lúc ảnh đang buồn nên tìm người lấp vô chỗ trống. Nhưng con ngu dại ko biết sao tiếp tục nhận lời đi chơi và có ngủ với ảnh…. nếu mà ngủ với con rồi ảnh chán con do con dễ dãi thì là con ngu nhưng càng ngày con thấy ảnh càng thương con nên con cũng ….

– Đừng nói cho nó biết những chuyện lúc trước của con.

– Mẹ ơi, con xĩn con lỡ nói hết rồi.

– Cái gì? Nói hết rồi?

– Dạ, nhưng ảnh hứa là ko bao giờ đụng chạm tới mấy chuyện đó. Vì ảnh thương và tôn trọng con.

– Con tin nó à?

– Con tin, có thể con chưa tự tin về những cái to lớn nhưng con tin, con cảm nhận được. Mẹ tin con đi, con xin lỗi đã luôn làm mẹ buồn nhưng mẹ tin con đi, anh Vinh thương con. Nhìn bề ngoài ảnh như vậy nhưng mà ảnh thương con lắm.

– Nó có thói xấu nào?

– Nhiều lắm, nhưng mà ai cũng có thói xấu mà mẹ, con cũng có mấy cái xấu xa mà. Thương nhau phải thương hết mấy cái tốt mấy cái xấu mà mẹ.

– Với con bây giờ mẹ ko thể cho con lời khuyên được rồi.

– Sao vậy mẹ?

– Giờ mẹ nói con ko nghe đâu.Giống mẹ lúc cặp với ba con, ngoại nói cũng ko nghe gì hết. Mẹ ko phải cấm cản, nhưng mẹ chỉ có mình con, đời mẹ đã lỡ làng rồi, nếu mẹ thấy con như vậy nữa thì có phải là quá thất bại ko?

– Con hứa với mẹ con sẽ hạnh phúc.

– Nếu con mà như mẹ nữa thì mẹ ko biết sống sao, ko biết sao mà ăn nói với ngoại nữa ….. (thở dài)

– Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng, con biết là mẹ thương con, con hứa sẽ chín chắn trưởng thành mà mẹ. Mẹ yên tâm đi mẹ, con ko bất hạnh để mẹ với ngoại buồn đâu.

– Mẹ ko biết làm sao để bảo vệ con để cho con được hạnh phúc nữa, thằng Vinh nó làm khổ con thì mẹ ko để yên cho nó, cho nhà nó đâu!

Tôi muốn ôm mẹ thật chặt nhưng nếu như vậy 2 mẹ con sẽ yếu đuối lắm, tôi chỉ nắm tay mẹ thôi, bàn tay mẹ và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của mẹ …. Mẹ tôi nay nhìn thấy đượm buồn, tôi thấy xót. Mẹ cười nói với anh Vinh là để che đi những nhận xét trong lần đầu gặp gỡ, là để mẹ giấu đi những suy nghĩ của 1 người mẹ về 1 đứa con đã từng có những sai lầm. Mẹ nói đúng, mẹ chỉ có mình tôi, ngày xưa mẹ vấp ngã xung quanh ngoài bà ngoại còn có các cậu dì, còn tôi chỉ có 1 mình tôi … Nếu tôi ko được hạnh phúc trọn vẹn thì do ông trời quá khắc nghiệt với 1 ngôi nhà toàn đàn bà hay là do cá nhân tôi phải nhận quả báo. Chuyện lúc trước tôi với mẹ gây nhau mãi thì đó cũng là do lỗi của 1 chữ yêu, lỗi của tôi, nên giờ tôi hết trách mẹ rồi, tôi ko trách mẹ nữa mà giờ đây tự nhiên tôi mới nghĩ tới cảnh mẹ tôi sẽ phải sống 1 mình khi tôi lấy chồng. Cái gì tôi cũng vội vội vàng vàng để rồi bỏ qua suy nghĩ về người phụ nữ đã sinh ra tôi, đáng lẻ tôi phải nghĩ cho mẹ nhiều hơn. Ko lẻ nào tôi lại ko lấy chồng ở với mẹ luôn cho rồi. Tự nhiên đang vui, lòng tôi lại nặng trĩu, ngày sinh nhật của mẹ, nếu Vinh ko nói những chuyện kia thì có lẻ đã khác, mà tôi cũng ko trách Vinh được, vì anh thương tôi thôi mà. Chuyện ko có ai có lỗi hết, chỉ là hoàn cảnh hơi trớ trêu thôi.

– Mẹ mặc thử áo len chưa và mang giày vừa ko mẹ?

– Uhm, đẹp quá, áo để tới Noel mặc, còn giày thì đi chơi sẽ mang, mẹ cảm ơn.

– Mẹ giữ sức khỏe để con yên tâm, giờ con ko có lo gì cho mẹ được hết, con đúng là ko làm đc cái tích sự gì ha mẹ ha!

– Bây giờ cô hạnh phúc là tôi chịu rồi, tôi cám ơn cô, tôi còn khỏe lắm cô ko phải lo.

Tôi cười như mếu, chúc mẹ ngủ ngon và đi lên phòng, thở dài … sao cuộc đời ko lúc nào như mình muốn vậy? Đúng là vô tâm, chỉ biết vui cho bản thân, ko biết đến cảm giác và suy nghĩ của mẹ trong khi nhà chỉ có 2 mẹ con. Tôi tránh nói tới anh Vinh nhiều với mẹ để mẹ cảm nhận được mẹ là nhất với tôi. Phải chi giờ có 1 người đàn ông tốt hụ hợ với mẹ thì còn gì bằng.

Tôi ngồi phịch xuống giường, mở gói quà nhỏ của Vinh, ôi trời ơi cái ông mất nết tặng cho tôi 7 cái sịp nhỏ xíu, mỗi cái 1 màu ren mỏng tăn, lại còn là loại quần lọt khe nữa, có bao giờ tôi mặc mấy cái sịp loại này đâu. Đang có tâm trạng mà thấy mấy cái quần làm tôi phụt cười ngất.

Điện thoại có tin nhắn của ổng, về tới nhà từ đời nào nhắn tin cho tôi. Tôi gọi lại.

– Ủa sao em ko trả lời tin nhắn?

– Em nói chuyện với mẹ

– Chuyện gì em? Có phải chuyện hồi chiều ko?

– Uhm, nói chung nói nhiều lắm.

– Tốt hay xấu hả em?

– Chuyện bình thường mà, đừng có mà lo quá. Mà anh mất nết vừa vừa thôi, ai xúi anh mua cho em mấy cái quần đó vậy?

– Bạn anh ở Mỹ về, trước khi về anh nhờ nó mua dùm em đó, độc ko?

– Em đâu có quen mặc mấy cái đó..

– Thì hôm nào đi với anh thì mặc, sexy lắm, heheh. Mặc đi rồi thích, mai mốt anh mua nữa cho!

– Ko giỡn nữa! ……… Anh à (thở dài), nếu em ko hạnh phúc thì mẹ em buồn lắm.

– Anh hứa với em, với mẹ em là anh sẽ đem cho em hạnh phúc, sẽ bảo vệ em nữa.

– Nhưng mọi chuyện có như mình muốn ko anh?

– Bé đừng lo, nếu nó ko như mình muốn thì anh sẽ làm sao cho đúng ý mình. Mai anh sẽ nói chuyện với ba má anh.

– Uhm, thôi anh làm gì làm đi, em cảm ơn anh hôm nay nha. Giờ em tắm rồi nói chuyện với Tiên cái.

Tôi gọi e-voice cho con điên, kể cho nó nghe từ đầu tới cuối chuyện hôm nay từ chuyện sinh nhật mẹ dắt Vinh về, cho đến khi Vinh nói muốn tiến tới và kết thúc buổi tối nói chuyện với mẹ. Con điên gọi điện thoại về chúc mừng mẹ tôi rồi ko biết nói gì mà mẹ tôi cười ha hả với nó nhìn thấy cũng vui lây luôn.

Nói chuyện cả tiếng khi hết tiền trong thẻ gọi điện thì tôi với nó chuyển qua chat.

– Nếu tao là mày tao sẽ mời má đi du lịch!

– Du lịch hả?

– Uhm, 2 mẹ con thôi, Đà Lạt hay đâu đó, để cho má Út thấy vui vẻ thoải mái hơn.

– Uhm, mày nói cũng có lý, bấy lâu nay tao ko nhận ra.

– Uhm còn ông Vinh, nếu ổng đã quyết định tiến tới thì mày nên chuẩn bị đi, sẽ ra mắt bên nhà ổng nữa, đủ thứ hết. Mà tao nghĩ là 1 ông ăn chơi như vậy mày phải trói lại cho tao!

– Trói sao?

– Thì mày kiểm soát giờ giấc của ổng, kiểm tra điện thoại ổng.

– Thôi thôi bà, tao ko thích mấy cái đó, nếu là của tao sẽ là của tao, nhiều ông nói dóc nói láo đâu có biết, đằng này ổng nói thiệt với tao ko mà. Dạo này ít đi mấy cái bậy rồi, có đi nhậu chút đỉnh thôi.

– Mà mày với ổng có cưới nhớ đi khám bệnh lại, thử máu hết nha!

– Mà còn lâu lắm bà ơi, nói vậy chứ biết chừng nào?

– Thì tao nói vậy đó, thời đại văn minh mà, phải biết bảo vệ sức khỏe đúng cách.

– Để tao rũ mẹ tao đi chơi thử coi, đi Đà Lạt với Nha Trang đi.

– Uhm, nãy tao nói với má là Tết này tao về, tao có quà bự, chỉ cười quá chừng!

– Uhm, Tết mày về bao lâu? Bữa mày chỉ nói tết về chứ chưa nói bao lâu.

– 1 tháng.

– Uhm, về đây với chị, chị dẫn đi chơi!

– Tao về chủ yếu để coi mặt ông Vinh của mày coi ra sao mà dám làm cho má tao lo lắng!

– Uhm mày về mày xử ổng dùm tao, tao sợ ổng quá.

– Thích cái gì ko? Tao mua về!

– Mày làm ơn vác cái bản mặt mày về đây với tao là được rồi.

Con bạn cũng hết năm nay là tốt nghiệp, cái gì lớn nhỏ cũng kể nó nghe, xa xôi vậy chứ có chỗ tâm sự cũng đỡ lắm. Có những chuyện ko thể nói với mẹ, những chuyện ko thể nói với bồ thì lúc đó con bạn luôn phát huy tác dụng lắng nghe, chia sẻ.

Chạy xuống nhà, thấy mẹ vẫn còn thức đang đọc báo, Nemo thì nằm dưới ghế nhìn thấy thương, thương cả 2. Tôi chạy lại ôm mẹ …

– Hay là con với mẹ đi du lịch đi!

– Sao tự nhiên đi du lịch?

– Tại con với mẹ lâu lắm luôn có đi đâu đâu?

– Vậy con muốn đi đâu?

– Mẹ thích đi đâu?

– Mẹ dễ mà

– Con cũng dễ, hay đi Nha Trang với Đà Lạt đi mẹ, đi Đà Lạt mặc áo len mới luôn.

– Rồi, chừng nào?

– Càng sớm càng tốt, mẹ kêu anh Khải qua coi cửa hàng dùm mấy ngày đi!

– Uhm, để mai mẹ tính.

– Tính gì nữa, đi luôn đi để coi lên mạng coi đặt xe.

– Rồi, mai sắp xếp công việc lại rồi đi, được chưa!

Tôi cười hí hí, ôm mẹ chặt hơn, trái ngược với trạng thái ưu tư lúc nãy nhiều. Tinh thần tôi phấn chấn lạ. Tất cả là nhờ con Tiên, nhiều lúc nó như ma quỷ mà nhiều lúc nó như cô tiên xanh!

Tôi nhắn tin khoe với Vinh, ông ấy cũng bon chen đòi đi theo mà tôi đâu có cho. Ổng cũng nói là để ổng lo xe cộ tôi cũng ko chịu, tôi muốn riêng tư của 2 mẹ con. Tôi nôn chuyến đi này quá!

– Đi mấy ngày em?

– Chắc 3-4 ngày.

– Nhớ chết!

– Uhm, anh có thiếu gì thú vui tao nhã khác.

– Thôi, anh ko chơi bời gì nữa, chờ em về. Em về anh sẽ giới thiệu em với nhà anh luôn.

– Uhm, tính sau đi. Giờ em lên mạng coi vé xe.

– Ok, bye bé.

– Anh ngủ đi, gần 1h đêm rồi đó!

– Ok em, ngủ ngon!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN