Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 47
Tôi gọi bằng thẻ evoize cho coi Tiên, kể cho nó nghe với giọng uể oải, thực ra mà nói người tôi làm nũng nhiều nhất là nó chứ ko ai khác.
– Má ông Vinh có vẻ như là quan tâm đến ngoại hình dữ?
– Ko, theo tao thì do thấy tao ốm quá nên bác ngại.
– Thôi, mà theo như mày kể thì cũng ko tới nỗi nào đâu, chúc may mắn!
– Nhưng tao dị ứng với cái vụ nhắc tới bà Diễm quá mậy!
– Thôi kệ, cái gì của mày là của mày, lo làm gì? Con đó mà léng phéng, mày đập nó cho tao.
– Thôi bà, ngày xưa đi học ngu ngu oánh lộn chứ giờ nghĩ sao tao dám đánh ai?
– Tao ko biết đẹp cỡ nào mà nghe kể cũng thấy ko ưa!
– Đó là vì mày là bạn tao đó, chứ má ông Vinh thương bã như vậy thì chắc bả phải dễ thương lắm!
– Kệ đi, quan tâm làm gì.
Sau khi kể về buổi gặp mặt, thì tôi cũng nói về bịnh tình.
– Ủa, nặng vậy hả mậy? Tao học ngoại khoa nên cũng ko rành mấy cái vụ phụ khoa nhiều, với lại tao cũng đã kinh nghiệm gì đâu. Từ Dũ mình giỏi mà, cứ theo mà trị, y khoa giờ tiến bộ lắm. Để có gì tao hỏi thêm thầy cho mày.
– Thôi được rồi, tao cũng có tìm hiểu sơ sơ rồi.
– Nhưng tao thấy mày ngu vừa vừa thôi, cái gì cũng kể kể cho bồ nghe, có nhất thiết phải như vậy ko?
– Biết rồi, ko biết sao mà bị dụ ngọt 1 chút là nói hết luôn.
– Mày cũng thuộc dạng mù quáng đó con, tao ko đánh giá ông Vinh của mày là người thế nào nha, nhưng lỡ sau này tụi mày hục hặc rồi ổng đem mấy chuyện mà đáng- lẻ -mày- ko –nên- kể cho ổng ra để dằn vặt mày, đay nghiến mày thì lúc đó mày mới biết!
– Ổng hứa rồi mà, với lại suốt thời gian qua có bao giờ ổng khơi gọi chuyện cũ đâu, nãy ổng cầm cái nhà của Thái tặng tao nhìn đau lòng và có lỗi kinh khủng luôn.
– Đó là tụi mày chưa cưới thôi, cưới nhau những mặt xấu sẽ lộ ra!
– Tụi tao còn mặt xấu nào chưa lộ ra nữa sao?
– Mày chỉ cãi hay thôi, thôi ko nói chuyện này giờ mày tập trung lo trị bịnh đi cái đã, tao nghĩ cũng ko tới nỗi nào đâu.
– Thì biết sao giờ, ông Vinh an ủi tao thấy đỡ lắm, tao nghĩ chắc mày và ổng biết được rồi, tao ko kể cho mẹ đâu.
– Uhm, tùy mày mà nói chung tao cũng ko nghĩ có thằng nào lại lên google search về bệnh phụ khoa …. Cũng bó tay!
– Đó, vậy tao mới mụ mị.
– Mày mê trai quá rồi, quen thằng nào mê thằng đó, tôn thờ thằng đó, thần tượng thằng đó!
– Ủa, mà mấy người đó cũng thương tao mà.
– Mẹ, chửi mày chứ tao ganh tỵ banh xác đây con!
– Dạ, cảm ơn mẹ mìn!
– Má tao đi đâu rồi à, bữa mày kể vụ má với chú nào đó sao rồi?
– Thấy mẹ cũng ít nói tới nên tao cũng ko hỏi, thôi người lớn cần có những khoảng riêng đi! Tao đâu có nhiều chuyện như mày mà cái gì cũng hỏi, hỏi!
– Uhm, giỏi, nữa tao về thì biết tao! Mà dạo này ko đi chơi với hội ế à
– Có chứ, thỉnh thoảng, giờ còn có 3 đứa ế thôi!
– Uhm, nữa về tao phải đi chơi với cái đám đó, nghe mày kể vui quá!
– Uhm, thôi tao ngủ, bữa nay tao mệt.
– Uhm, ngủ đi.
– Bye bye!
Tôi xuống nhà ngồi coi tv 1 chút, ôm Nemo vuốt ve, thương lắm. nãy giờ Vinh có nhắn tin báo về rồi, tôi cũng nhắn lại vài tin nhắn thương yêu. Gần 11h mẹ về, mở cửa cho mẹ rồi tôi cũng lên lầu nằm.
Gọi điện chúc Vinh ngủ ngon rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Chủ nhật đẹp trời, mùa mưa SG cũng sắp hết. Sáng dậy tới 9h, xuống nhà mẹ đang ngồi đọc báo. Sáng mẹ mua đồ ăn sáng cho rồi, mẹ cũng đi chợ cho rồi.
– Mệt lắm hay sao mà ngủ dữ vậy?
– Dạ
– Ăn đi, lát đi chùa với mẹ ko?
– Dạ đi!
Nói chung cũng đang muốn đi chùa mà, cầu cho mọi sự an lành và bình yên. 2 mẹ con đi chùa, may trời ko mưa, xong về nhà 2 mẹ con đi siêu thị, rồi nấu cơm chung nữa. Cảm thấy thư thái hết cỡ.
– Hôm nay con thấy mẹ vui dạ?
– Uhm, mua may bán đắt mà, dạo này cũng thấy vui thiệt.
Thật ra thấy mẹ vui cũng ko dám đề cập tới vụ bị bệnh luôn.
– Con ở nhà 1 mình mấy bữa nha? Có gì ra cửa hàng coi chừng cho mẹ.
– Dạ?
– Mẹ đi du lịch.
– Với chú đó hả mẹ?
– Uhm, chú đó và vài người bạn già nữa.
– Đâu dạ mẹ?
– Hồng Kông.
– Trời ơi, sướng nha, mẹ đi mấy bữa? Hèn gì mẹ mua đồ dự trữ cho con! Chậc chậc
– 5 ngày, qua Macau nữa.
– Chừng nào mẹ đi?
– Thứ 3
– Chà, bữa nào mẹ giới thiệu chú cho con biết với?
– Uhm, để coi bữa nào tiện đã.
– Con là con của mẹ, con tôn trọng mẹ, giờ con tin và thương mẹ, con mong mẹ cũng có được người san sẻ tinh thần lúc này mà.
– Uhm. Cho nên hôm qua mẹ mới hẹn thằng Vinh chủ nhật tuần này nè, tới thứ 7 là mẹ về rồi, coi bên đó có gì được được mua biếu lại nhà Vinh luôn.
– Dạ.
Nhìn ánh mắt của mẹ, nét mặt của mẹ, ko hẳn là yêu, cũng ko phải là cái kiểu sồn sồn như quen ông Cường, nhìn mẹ điềm đạm và hiền hậu, tôi thấy vui trong lòng. Chắc chú đó cũng là người tràn đầy tình cảm và điềm đạm, ít ra là tôi hy vọng như vậy. Cứ thế, 2 mẹ con nấu cơm, ăn cơm. Mẹ có rũ tôi đi mua sắm mà tôi ko đi, nằm nhà chơi thôi. Vinh nt
– Bé đang làm gì?
– Bé đang nằm.
– Anh muốn nằm chung.
– Anh ăn chay hay ăn mặn?
– Ăn gì cũng được nhưng ko dám ăn em
– Uhm, anh chủ nhật ko đi chơi với bạn à?
– Ko, vì vợ anh đang bệnh ko có hứng.
– Sao sáng giờ anh ko nhắn?
– Vì sáng anh bận.
– Uhm, giờ thì sao?
– Giờ rãnh rồi.
– Qua chơi với em, thứ 3 thứ 4 thứ 4 thứ 6 thứ 7 ngày nào rãnh thì qua chơi với em, ngủ với em luôn cũng được.
– Sao?
– Mẹ em du lịch nước ngoài
– Chà, phải chi mà mấy ngày đó được ăn mặn …..
– Anh rãnh thì qua chơi với em, ko thì thôi.
– Uhm, anh cũng đang quận 3 thôi, lát anh qua tới.
– Cám ơn anh
– Đừng cám ơn bằng tin nhắn.
– Lát em sẽ cám ơn bằng miệng.
– Thôi
– Vậy chứ sao?
– Thương anh nhiều hơn là được.
Gần 20 phút, Vinh qua tới, cầm theo cả đám trái cây còn cả cành lá ….
– Trái cây ở quê đó bé.
– Sao anh có?
– À, cửa hàng đang chuẩn bị ký hợp đồng cung cấp vật tư cho 1 đại lý lớn dưới Cần Thơ, hôm nay người ta lên gặp anh bàn công chuyện, biếu anh trái cây miệt vườn.
– Sao anh đem qua hết đây?
– Tại anh chưa về nhà mà.
– Uhm, em quên, em tưởng anh đem qua cho em.
– Hahah, anh đem qua cho em anh mới nt cho em đó.
– Một mình em ăn ko hết đâu, cam bưởi quá chừng, anh đem về cho ba má đi!
– Sao cũng được, mẹ em đâu rồi?
– Mẹ đi shopping rồi anh!
– Em!
– Sao anh?
– Anh buồn ngủ quá, có được ngủ 1 chút ko?
– Ý anh là sao?
– Cho anh ngủ với em, ôm em ngủ đó?
– Anh ăn cơm chưa?
– Chưa, anh ăn lặt vặt thôi.
– Ăn cơm ko em dọn ra ăn?
– Em ăn chưa?
– Rồi … ăn ko em lấy cho?
– Lấy tô cho anh, ít cơm thôi.
– Ngồi đó đi em hâm rồi đem ra cho
Tôi bưng cơm ra cho Vinh, lần đầu tiên làm cơm cho trai ăn ở nhà mình, nghĩ cũng thấy mắc cười.
– Em nấu hay mẹ em nấu?
– Ngon hay dở?
– Anh hỏi thôi.
– Em nấu đó.
– Uhm, được rồi, lấy chồng được rồi.
– Nhưng ăn xong ngủ nha, anh buồn ngủ.
– Dạ!
Cái ông, tự nhiên lại đòi ngủ, hết làm cơm cho trai ăn bây giờ còn dắt trai lên phòng ngủ nữa chứ. Cảm giác như vợ chồng thiệt chứ ko chơi nha.
Vừa lên phòng, Vinh đã nằm phịch xuống giường, nằm đó hình như mệt mỏi dữ lắm!
– Lại đây nằm với anh!
Tôi nằm bên cạnh, Vinh ôm tôi làm tôi giật mình.
– Anh, sao anh nóng quá vậy, anh bị sốt rồi nè?
– Chắc vậy, anh thấy mệt và muốn ngủ quá.
– Nãy giờ em tưởng anh giỡn. Để em lấy thuốc cho.
– Khỏi đi, nằm chút hết, em nằm đây với anh
– Ko được, phải uống thuốc, rồi nằm bao nhiêu thì nằm.
Tôi pha cho Vinh 1 viên sủi hạ sốt, rồi đưa anh uống. Xong tôi cũng nằm đó với anh, nằm trên cánh tay của anh, cảm giác thật khác lạ, vẫn miên man như mọi khi nhưng ở nhà cảm giác khác lắm. Tôi quay qua hôn anh 1 cái.
– Khi anh bệnh, em cũng bên cạnh anh, thương anh!
– Uhm, anh ngủ đây!
– Ngủ đi, mai mà mệt thì em đi Từ Dũ 1 mình, anh đừng cố.
– Ko, mai anh chở em đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!