Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 5
9h30 tối, thấm mệt rồi, 1 ngày ko ra gì thì cũng dài đến thế là cùng. Uống thêm viên sủi rồi ngủ thôi. Trời mưa tạnh rồi nhưng giờ này thì ngoại cũng ngủ, thôi thì mai gọi luôn.
6h45 dậy, tắm táp sạch sẽ, gọn gàng tiếp tục công cuộc kiếm ăn nào. Ăn sáng xong tôi lại chạy đi tìm việc, chạy ngang 1 tiệm net – game vào hỏi thì nói là cần người rành về sử dụng và biết cài máy tính – next ; quán bánh xèo tuyển nam ko tuyển nữ ; có cái bách hoá cần tiếp thị sữa nhưng lương quá thấp ; …… hết 1 ngày nữa mà ko tìm được việc gì, đúng là ko có kinh nghiệm phải có ngoại hình, ko kinh nghiệm ko ngoại hình phải có trình độ mới may ra tìm đc việc tốt, đằng này mình chẳng có gì cả. Buồn bã đi về nhà, gần 4h chiều rồi sớm gì nữa, ghé bưu điện gọi ngoại cái :
– Alo, ai đó!
– Dạ con cô Hà, ngoại con khoẻ ko cô? À cô khoẻ ko cô?
– Ngoại con giận mẹ con qua nhà dì 2 ở 3 ngày rồi.
– Ủa, sao vậy cô?
– Mẹ con mượn tiền ngoại cho ông Cường làm ăn, ngoại ko cho, mẹ con mặt lớn mặt nhỏ, ngoại giận!
– Thôi có gì cô qua nhà dì 2 nói với ngoại con vẫn khoẻ, nay con tròn trịa lắm ngoại đừng lo!
– Sao con ko gọi qua nhà dì 2?
– Dạ thôi, được rồi, con chào cô!
Dứt điện thoại tức ko chịu nổi, ra là hôm trước giọng mẹ bực dọc là do ngoại ko cho tiền đây mà, sao lại xin tiền ngoại cho ông ta chứ? Thương ngoại gì đâu luôn, mà cũng ko dám về nhà dì 2, dì 2 cũng dữ lắm, lại chửi nữa thì mệt. Bữa giờ toàn bị chửi! Nhớ ngoại quá, nhớ cả mẹ nhưng ghét lắm. Thôi đi về tắm, người bết mồ hôi rồi, trời cũng sắp mưa thì phải.
Chạy xe về tới đầu ngõ nhà trọ, ô là la, thấy có ai nhìn quen quá! Tôi cho xe chạy lại gần hơn, vỗ lưng :
– Trời ơi, anh đi đâu đây?
– Tôi tìm người quen.
– À, trùng hợp ghê, em ở trọ gần ngay đây luôn nè!
– Uhm!
– Anh tìm được người quen chưa?
– Rồi, gặp rồi, tôi chờ lúc 2h mấy tới giờ!
– Ah chuyện cái nhẫn, khi nào có tiền em lấy lại nghe, giờ em chưa có tiền! (tôi ấp úng 1 chút)
– Ừ!
– Thôi anh chờ đi nha, bạn anh sắp ra chưa, em vô nha!
– Ừ
Nghĩ cũng lạ thật, anh ta lại có người quen ở đây, đúng là trùng hợp, may mà anh ta ko đòi tiền, ko thì ko biết trả sao luôn. Tôi thắng xe lại dắt bộ vô nhà.
– Dung nè, con gặp bạn con chưa?
– Dạ, sao?
– Bạn con, cậu đi cái xe màu trắng xanh chờ con từ lâu rồi.
Tôi lùi đuôi xe lại, nghiêng đầu ngược ra nhìn người lạ, buồn cười anh ta khoanh tay nhìn chỗ khác ko thèm nhìn tôi mới ghê chứ. Thôi kệ, tôi cứ vô nhà tắm cái đã, người dơ lắm! Ko thèm giải thích gì đâu, chờ cho chờ luôn cái tội nói xạo, cái mặt đơ đơ hỏi cái gì cũng Ừ, Ừ thấy mà ghét! Tôi vào phòng tắm, thay đồ thơm tho khoảng 15 phút thì xong, mà lạ thật, ngày hôm nay ko tìm đc việc làm, gọi về nhà bực mình mà tự nhiên thấy người đó cái là quên hết, ngạc nhiên ghê!
– Ủa, người quen mà anh nói là em đó hả?
– Này bạn, bạn vô tư vừa thôi chứ, chừa người khác với!
– Ủa, là sao?
– Đi uống café đi!
– Anh mới “người quen” đi uống café mà như vậy đó sao? Ủa, em bán café nhưng em cũng đáng được mời đàng hoàng chứ?
– Bạn đi ko?
– Ko!
– Ừ thôi, tôi về!
Ủa, gì kỳ ta, tự nhiên tới đây, mà ko biết sao biết mà tới đây để tìm, có để lại thông tin gì đâu? Rồi tới đây hầm hầm, bất lịch sự quá, về thì về đi. Tự dưng bực cá ở đâu tới đây chém thớt! Bực mình, tụt hết cảm xúc! Nhưng nhìn lại thì thấy người ta có chở theo cái bịch đồ hôm nọ mua cho mình, thôi thì xuống nước 1 lần vậy, dù sao cũng là người có ơn!
– Khoan đã, đi café thì đi mà anh cứ hầm hầm hoài là em về đó nha.
Ko nói ko rằng, quay xe chạy đi làm mình dắt xe ra chạy theo muốn hút hơi, người gì kỳ cục!
Vào 1 quán café cũng gần nhà trọ thôi, tôi thấy anh ta chạy vô thì chạy theo vô gửi xe, mắc cái giống gì mà tôi phải đi theo sau, mắc bực … ỷ có công cứu tôi thì lên mặt!
– Bạn uống gì?
– Em uống nước cam hay sữa tươi cũng đc.
– 1 sữa tươi,1 café đen, 2 điếu jet!
Nhân viên phục vụ đi vào.
– Phòng máy lạnh, anh đừng hút thuốc, hôi lắm!
– …….
– Anh tìm em đòi tiền, em nói chưa có tiền nên anh bực hả?
Anh ta cau mày nhìn tôi ko chớp mắt?
– Sao hành tung gì mà bí ẩn vậy, sao bạn đi là đi vậy hả? Nghỉ luôn việc cũng ko nói trc!
– Em bị đuổi việc mà!
– Điện thoại thì sao?
– Chưa sửa, tiệm nói là hư nặng rồi có bán người ta mua lại chứ ko sửa đc! Mà em có điện thoại thì đã sao? Biết số gì đâu? Mà liên lạc làm gì, em biết nhà anh ở, khi có tiền thì em tới trả thôi.
– Nếu tôi ko có ở đó?
– Thì em chờ!
– Chờ như tôi chờ bạn hôm nay vậy phải ko?
– Ủa mà sao anh biết ở đây mà qua? Sao anh biết tên em?
– Đừng đánh trống lảng, trả lời đi!
– Ừ, thì em đứng đó chờ, em thiếu tiền anh, em tìm anh trả tiền, anh ko có nhà thì em chờ, vậy chứ làm gì đc?
– Bạn biết tên tôi ko?
– ……….
– Bạn nói chuyện như nhìn mọi chuyện qua mắt bạn thôi, bạn ko coi ai ra gì quen rồi à? Đó giờ ko ai bất lịch sự với tôi như vậy cả!
– Là sao?
– Sao có thể đi, bạn có thể đánh thức tôi dậy mà chào mà, có thể đi uống 1 ly café buổi sáng mà, sao bạn phải trốn như trộm vậy, bạn còn bỏ chạy thiệt lẹ, chắc bạn sợ tôi đuổi bắt bạn à?
– Sao anh biết em chạy? À – mấy người gần nhà anh chứ gì? Chắc họ tưởng em ăn trộm nhà anh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!