Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 75
Tôi mệt mỏi, thất thần nằm thừ ra, ko có phản ứng gì. Cô Hà lo sợ lắm, cô cứ lay lay người tôi hỏi chuyện gì, tôi ko trả lời, nằm quay mặt vô tường. Lại sốt ……. Cái thân này, chết đi cho rồi có phải sướng hơn ko. Nước mắt cứ chảy kiểu như van xả nước bị hư ko hể dừng được, tôi khóc 1 hồi lại thấy tức ngực, khó thở, nhưng ko phải như đêm hôm qua, tôi biết mình thấy đau vì bị phản bội và ruồng rẫy bởi chính người mình yêu nhất mà tôi ko thể ngờ được. Nếu đó là 1 con đĩ có lẻ tôi đã đỡ đau hơn rồi.
Chị chồng lại vô thăm, thấy tôi khóc mặt mày sưng húp, chị sốt ruột hỏi chuyện. Tôi giả bộ nhờ cô Hà đi ra ngoài mua café dùm chị chồng, còn cô giường bên thì đi đâu ko rõ.
– Nó chưa về sao em? Em với nó nói chuyện chưa?
Tôi lắc đầu bất lực, lắp sim điện thoại vô đưa cho chị Vân coi tin nhắn.
– Trời ơi? Đây là ai vậy em?
– Con Chi!
– Trời đất ….
– Giờ chị muốn em phải làm sao? Em ko thể cứ ôm mọi chuyện 1 mình, nếu tự nhiên em chết thì chị biết lý do rồi đó, em chết vì tức vì đau (Giọng nói cua tôi cứ đứt ngang đứt ngang vì những tiếng nấc thoi thóp)
– Em ơi, chị năn nỉ em, để chị gọi nó, em đừng nói ai biết!
– Gia đình của chị ai cũng ích kỷ như vậy, má thì bênh anh Vinh chửi em coi em như người dưng, ba thì kêu em gọi trước cho anh Vinh để hàn gắn còn chị chị kêu em yên lặng. Vì cái gì vậy chị, vinh dự nhà chị lớn lắm hay là cả nhà chị quen kiểu bảo vệ người nhà chị mà chà đạp bất cứ ai? Nhà chị coi em là cái gì vậy chị?
– Trời ơi, chị năn nỉ em, em đừng nghĩ vậy Dung ơi, em đừng có như vậy được ko? Ba má chị cũng thương em mà…
– Má chị thương em à? Có hả? Chị hỏi coi tối trước má chị nói em là gì? Má chị xúi anh Vinh đánh em chứ đừng đập đồ nhà, chị hỏi ba chị với bé Vy coi? Em làm gì mà phải chịu đựng hả chị?
– Chị cũng có những lúc buồn, chị cũng bị nhà chồng ăn hiếp nhưng có bao giờ chị dám nói đâu em, mình chịu đựng thôi.
– Chị điên hả? Tại sao vậy hả? Em chị đang giết tôi, cả nhà chị đang giết tôi mà chị kêu tôi chịu đựng 1 mình, sao mấy người ác với tôi như vậy?
Tôi bắt đầu mất tự chủ và la hét, những tiếng hét yếu ớt và khàn đặc vì khóc vì mệt. Tôi phát điên lên, đừng ai nói với tôi 1 lý do gì, đừng ai nói gì nữa …….. Thấy tôi hoảng loạn chị Vân lao vô ôm tôi, chị ôm đầu tôi, vuốt tóc tôi, chị năn nỉ tôi đừng la lên có gì hết bịnh rồi giải quyết, đừng la nữa sẽ ảnh hưởng tới sức khoẻ.
– Chị xin lỗi em, thay mặt cả nhà chị, cả dòng họ nhàc hị xin lỗi em, em đừng có la lên, em ơi em đang yếu quá, em làm chị sợ lắm, đừng như vậy Dung ơi!
– Chị đi về đi! Nói cả nhà chị đừng có ai vô đây nữa, nhất là em trai của chị, chị nói nếu tôi thấy ảnh tôi sẽ tự tử, tôi chết thì em chị sẽ phải trả giá.
– Chị về, chị về em đừng như vậy Dung ơi, chị về liền nè.
Chị chồng cũng nước mắt ngắn dài, hoảng sợ cầm giỏ xách đi nhanh ra khỏi phòng, tôi ôm đầu, nhức đầu quá ….
– Bác sĩ bác sĩ đâu? Cứu tôi với, tôi nhức đầu quá, sắp chết rồi.
Tôi tự la lên kêu bác sĩ, rồi đập đầu vô tường nhiều cái lại quay ra nhào xuống đất, tất cả đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi. Tôi nhìn quanh ko có ai, tôi la hét, cô Hà và bác sĩ chạy vô ôm tôi lên giường, họ lại nhét vô miệng tôi 1 viên thuốc giống hôm qua, họ lại chích tôi. Tôi vẫn cảm thấy điên lắm, tôi năn nỉ bác sĩ hãy cứu tôi
– Cứu em, em ko muốn chết,em chưa muốn chết, em chỉ có mẹ em mẹ em chỉ có em, bác sĩ cứu em đi, em đau quá, em nhức đầu quá!
– Rồi rồi, bác sĩ cứu em, bác sĩ đang cứu em, em ko sao cả, em ko sao đâu!
Tôi túm tay bác sĩ nài nỉ, tôi ko hiểu hành động của mình, cô Hà thì khóc và năn nỉ tôi bình tĩnh. Tôi nhìn ra cửa và cửa sổ thấy rất đông bệnh nhân và nhiều người lạ đứng xôn ao bàn tán, họ nhìn tôi với đôi mắt tò mò. Bác sĩ giữ đầu tôi còn y tá thì nắm 2 tay của tôi, tôi cảm thấy dịu đi, dễ chịu, nhẹ nhõm và …….. ngủ!
Lúc mở mắt ra, 2 tay đau hơn nhìn xuống thì thấy hình như người ta có truyền thêm gì đó ngoài nước biển, đầu cũng nặng nhưng tôi kịp nhớ lại những hành động lúc nãy, hình như đã lâu rồi thì phải, cảm thấy đói và muốn đi vệ sinh. Ngay lúc thấy mẹ hầm hầm đi vô, nhưng vừa thấy tôi mẹ đã thay đổi sắc mặt, mẹ dịu dàng
– Mới dậy hả con? Đỡ chưa con?
– Mấy giờ rồi mẹ?
– 4h chiều.
– Ủa, con ngủ lâu vậy hả?
– Uhm. Đói ko mẹ lấy cháo cho ăn.
– Cho con đi toilet đi! Cô Hà đâu rồi mẹ?
– Cô Hà về rồi con.
Mẹ dẫn tôi đi vệ sinh, xong ra đút cháo cho tôi ăn mẹ ko nói, ko hỏi hay nghi ngờ gì cả. Tôi cũng sợ mẹ lo nên ko nói gì, cố gắng giả bộ mình khoẻ hơn, suy nghĩ lại rồi, giận thì giận nhà chồng chứ đúng là ko nên kể cho mẹ biết mọi chuyện, mẹ lo thương mẹ. Mẹ lấy cháo đút cho tôi ăn, rất trìu mến và thoải mái.
– Có gì hết bịnh về nhà muốn làm gì làm. Con đừng có quậy quá trong nhà thương.
– Dạ, tại con nhức đầu quá, con sợ chết nên con ….. (lại nói xạo nữa rồi)
– Uhm, con phải khoẻ mới mau về nhà được.
– Dạ.
Ăn xong mẹ dắt đi lau mình thay đồ, ai đời như tôi ở trong bệnh viện mà 1 ngày thay 2 3 bộ đồ.
Nhưng sao nhìn trên bàn ko thấy đồ ba má chồng đem vô lúc sáng
– Ủa mẹ, đồ ăn ba má chồng con đem vô đâu hết rồi?
– Mẹ cho chó ăn hết rồi.
– Dạ?
– Ừ, cho chó ăn. Giờ con thèm gì ko? Bác sĩ nói nếu mai thử máu mà con ko sao thì về nhà được rồi, về nhà dưỡng tiếp, người ta nói con nằm trong này tù túng quá nên khó chịu căng thẳng.
– Ủa, người ta nói vậy hả mẹ?
– Uhm, bác sĩ nói vậy, người ta nói là giờ con chủ yếu về tinh thần, còn sốt của con thì bớt rồi, vì mấy hột máu đỏ đỏ đã xuống tới chân con rồi, nhiều lắm là 2 ngày nữa hết à. Con muốn về ko?
– Muốn chứ!
– Về nhà mình nha?
– Dạ?
– Muốn về nhà mình hay về nhà chồng?
– …. Nhà mình có được ko mẹ?
– Ừ, để chừng nào con xuất viện mẹ chở con qua nhà chồng con xin ba má Vinh cho về nhà mình dưỡng bệnh 1 thời gian cho khoẻ.
Tự nhên sao mẹ nói như vậy? Tôi thấy lo lo nhưng mà ko dám hỏi, sợ nói tùm lum lại giấu đầu lòi đuôi.
– Dạ
Tôi ngập ngừng, miệng dạ dạ mà lòng hoang mang quá.
– Cô nằm bên giường kia sao con ko thấy cổ mẹ?
– Ừ, cố khoẻ con cổ xin xuất viện hồi đầu giời chiều rồi.
– À, hèn gì con ko thấy!
– Uhm, con ráng nằm đây tới mai đi, khoẻ thì về.
– Dạ
– Mà muốn khoẻ phải ăn, phải ngủ đàng hoàng. Mẹ có xin bác sĩ thêm thuốc cho con dễ ngủ đó.
– Dạ.
– Tối nay mẹ ngủ đây với con nha
– Dạ
– Chồng con chừng nào về?
– Dạ chắc mai, công việc lu bu quá mẹ, ảnh có gọi cho con rồi.
– Ừ, nó có gọi nói nó lu bu thì khỏi vô, có mẹ ở đây rồi.
– Dạ, cảm ơn mẹ.
Càng nói càng thấy lạ, thấy nghi nghi nhưng ko dám hỏi, mà cũng ko biết nghi điều gì. Ko lẻ mẹ biết chuyện chị Vân vô thăm nên tôi phát điên? Sao mẹ lại đem đồ ba má cho chó ăn? Nhưng chắc ko đâu, mẹ mà biết thì mẹ ko có để yên và bình tĩnh như vậy đâu! Thôi, suy nghĩ 1 chút mà nhức đầu rồi, bây giờ nghe lời mẹ để mau được về nhà, còn chuyện chồng con đĩ điếm dẹp qua 1 bên.
Chiều đó tới tối tôi ko bị sốt nữa, mệt thì vẫn hơi mệt. Mấy cái hột đỏ đỏ nổi càng ngày càng nhiều và ngứa nữa, bác sĩ chuyền 2 chai tới lúc hết thì người ta rút ra luôn, ko chuyền nữa, dặn mẹ là chừng nào sốt hãy kêu chuyền nước còn ko thì thôi. Mới có 2 ngày mà nhìn 2 bàn tay tôi chi chích dấu kim tiêm, nhìn thấy mà thương luôn.
Tối con Tiên vô chơi chút rồi về, nó mua đồ ăn và truyện vô cho tôi đọc nữa. Bé Vy gọi điện
– Chị nghe Vy
– Chị khoẻ chưa chị? Em nghe chị hai kể …..
– Ừ, ko sao chị khoẻ rồi.
– Em lo quá, mai em mới về, em về em sẽ qua thăm chị liền.
– Ừ, em đi 1 mình thôi nha.
– Dạ. Chị giữ gìn sức khoẻ nha.
– Uhm, cảm ơn em, bye em.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!