Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?
Chương 91
– Ê, mua là phải vui, phải thử nha, ko phải lấy là xong đâu, bà phải thử, xong rồi bữa đó phải mặc nữa mới được. Nhìn bà thấy coi bộ đối phó quá.
– Trời ơi, vừa thôi chứ, mấy bà thử rồi tui thử chi nữa?
– Bà thử coi đẹp ko?
– Đẹp mà, mấy bà mặc đẹp thì tui cũng đẹp. (Tôi cười lớn)
– Thử đi!
Vậy là tôi lại phải thử, vừa bước ra ngoài, đám bạn lại hú lên, cửa hàng cũng có mấy người đi mua, có cả các cặp trai gái, họ ko kịp phê bình body cá khô của màn hình phẳng tôi, mà lại nháo lên chỉ vì tôi quá trắng. Thế thôi, xong 1 bữa đi mua đồ, tôi thề là ko bao giờ đi mua áo tắm với ai nữa, mệt quá!
Thoắt cái qua tuần, thứ 2 thứ 3 tôi chăm chỉ miệt mài, đang ngồi máy thì thấy có tin nhắn trên face, ô la la, đó là bạn của Vinh, cái chị mà tôi đã từng diễn tả như leader của cả nhóm ấy, người mà hay nói mỉa nói mai tôi nhiều nhất ấy, bạn thân nhất của con Diễm, hôm nay ma nhập hay sao mà pm “ chào em “ với tôi.
Đáng lẻ tôi ko trả lời đâu, ko biết sao cũng táy máy tay nhanh hơn não
– Chào chị.
– Bộ em hủy kết bạn với chị rồi hả?
– Dạ.
– Sao vậy?
– Chị ko thích em, chị châm chích em, mấy chị mỗi lần gặp em là về đăng lên face chê bai em, em biết hết, nhưng vì mấy chị là bạn của anh Vinh nên em ko phản ứng. Nghĩ là ko thích nhau thì kết bạn làm gì.
– Ừ, cũng phải, hèn gì lâu rồi chị ko thấy em trên new feeds.
– Chị ib em có gì ko chị? Em đang làm việc.
– Đúng như con Diễm nó nói, em cũng dữ dằn lắm, vậy mà chồng em nó cứ nói em hiền.
– Dạ, chị Diễm của mấy chị nói gì mà ko đúng, chỉ thổi lỗ tai ai cũng giỏi. Cha sanh mẹ đẻ em gặp chỉ đc 3 lần, ko thì chắc cũng bị chị nói cho cái gì cũng nghe.
– Thôi em, chị với em thôi, ko cần phải giả ngây ngả ngô.
– Đó giờ em có giả ngây giả ngô với mấy chị sao, mấy chị là ai mà em phải như vậy?
– Uhm, cũng phải, tụi này chỉ là bạn của chồng em thôi.
– May ra chị còn biết như vậy, em cảm ơn.
– Chị ko có ý gì chị chỉ hỏi em là sao mà để chồng dạo này bê tha quá, đi nhậu triền miên, em coi chừng mất chồng như chơi nha!
Máu điên tôi cứ vậy mà cứ sôi lên, đúng là cái số ngày nào còn dính tới ông Vinh là ngày đó tôi còn bị những con điên ám quẻ mà. Nó là ai mà lên mặt dạy đời tôi chứ, đồ rác rưởi! Ko cần phải giữ kẻ cái mẹ gì hết, bí mật bí miết gì thôi vạch ra hết
Tôi bưng nước uống ừng ực, cố gắng nói sao cho nó tức lại, việc gì tôi phải nhún nhường mấy cái con này. Điên thiệt chứ
– Ủa, bạn thân quá mà ko biết gì sao chị? Em với ảnh ly thân mấy tháng rồi, 2 tháng nữa chính thức ly dị nha. Lần sau chị có khích tướng thì tìm hiểu kỹ dùm.
– Em nói gì vậy?
– Dạ em nói thiệt, với lại chuyện mất chồng hay còn chồng ko quan trọng nữa. Nhắn với chị Diễm là chỉ cứ việc qua lại thoải mái ko phải thậm thụt như trước đám cưới của em nữa đâu nha!
– Sorry em nha, nhưng chị hỏi lại hồi nãy em nói em gặp nó 3 lần?
– Dạ, 1 lần bắt quả tang chỉ nắm tay chồng em trước đám cưới trong quán café, lần nữa do chỉ hẹn em ra quán café chỉ em cách làm vợ sau cái ngày em bắt gặp chỉ với anh Vinh, lần khác là đi quán bar với cả các anh chị mà em về sớm, Hết! May cho em là ko gặp chị ta nhiều, ko thì giống như chị, khổ lắm
– Chị ko có ý gây với em, chị chỉ muốn em chắc chắn là ko có lần nào khác em gặp riêng nó sao?
– Em ko rãnh, cũng ko thích chị ta, ko việc gì phải gặp. Mà chị cũng ko là ai mà em phải nói xạo chị! Thôi em làm đây, chị đừng pm nữa em bận lắm!
– Ok, chào em.
Ôi trời đất ơi, ko biết khi nào tôi mới được yên đây ko biết. Đang ngồi đó, máu vẫn chưa lưu thông đều, cục tức vẫn chạy rần rần trong huyết quản đấy mà, điện thoại reo làm giật mình, miệng chửi thầm “ đang điên mà ai còn gọi điện “. Là ba chồng.
Cầm điện thoại lên, tôi cố trấn tỉnh mình, bước ra ngoài nghe máy
– Dạ con nghe ba!
– Con khoẻ ko Dung?
– Dạ con cám ơn ba, con khoẻ. Còn ba má, ba má khoẻ ko?
– Uhm, con tính chừng nào về nhà vậy con?
– Dạ ….
– Thằng Vinh dạo này nó bê tha lắm, con bỏ qua cho nó đi con.
– Ba, giữa con với ảnh có nhiều vấn đề lắm ba, ba cho con chút thời gian nữa để con suy nghĩ.
– Nó làm gì có lỗi ba thay mặt nó xin lỗi con.
– Ba, ba đừng nói vậy. Ba, ba thương con thì đừng làm con khó xử ba. Ảnh có xin lỗi con con chưa biết có suy nghĩ lại ko. Ba là ba, ba người lớn ba đừng nói vậy, tội nghiệp con.
– Con ơi nó đi tới gần sáng, ngày nào cũng say.
– Ba ơi, ba nghĩ cho con với, con cũng đâu có sung sướng gì đâu ba.
– Má đang lo cho nó lắm, bả nói nó ko có nghe.
Tự nhiên tôi thấy xót trong lòng, tại sao mọi chuyện lại ảnh hưởng tới nhiều người như vậy? Tôi cảm thấy có lỗi với những người lớn, khi mẹ tôi lo cho tôi thì ba mẹ Vinh cũng lo cho ảnh … Tôi cảm thấy xấu hỗ với những người đã bưng trầu cau qua hỏi cưới tôi, tôi ko làm tròn trách nhiệm 1 đứa con dâu tốt.
– Ba ơi, con xin lỗi ba xin lỗi má, nhưng con có những điều khó giải thích của con, con cũng mệt mỏi và buồn lắm. Dù chuyện gì xảy ra con cũng luôn cảm ơn ba vì ba đã yêu thương con như con gái của mình.
– Con nói vậy là sao Dung?
– Dạ, ko có gì ba, con xin lỗi ba, bây giờ con phải vô làm việc, chừng nào tiện con sẽ qua thăm ba má. Con chào ba.
Tôi ko chờ ông nói thêm, tôi tắt máy, mắt cay xè cầm chặt điện thoại, lòng dạ quặn lên cảm thấy mình sắp bị thu phục, cảm thấy mọi thứ như đang chống lại mình nhưng lại kéo mình về. Chán chưa từng thấy, dụi dụi mắt đứng ngoài hành lang 1 hồi. Ông anh rễ đi tiếp khách về, người nồng nặc
– Sao vậy em? Cãi nhau với Vinh à?
– Dạ ko có gì, em vô làm tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!