Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau? - Chương 16: Tiểu Tuấn Tú nổi loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau?


Chương 16: Tiểu Tuấn Tú nổi loạn


Tôi có hai người bạn thân, một là Lưu Anh đang ở Mỹ, một là Phương Vĩ Dương mà tôi sắp nói tới đây.
Khác với một đứa không có chí tiến thủ gì như tôi, Vĩ Dương luôn rất nỗ lực và cầu tiến. Chỉ nói riêng hồi cấp 3 thôi, cô ấy đã tham gia rất nhiều dự án, làm rất nhiều việc trong khi tôi đang ăn chơi ngủ nghỉ. Tôi nhớ rõ cô ấy nói mình sẽ kết hôn sau 32 tuổi vì trước đó cô ấy còn phải học tiến sĩ, đi làm, du học, vân vân và vân vân.
Thành thật mà nói là một đứa lười như tôi, không hiểu sao có thể chơi với Vĩ Dương lâu như vậy _ (:3 ” ∠)_
Tôi rất thích có con gái nhưng không có nghĩa là tôi không thích con trai. Chính vì vậy, Ôn Tuấn ra đời trong sự chào đón hân hoan của tất cả mọi người, đặc biệt là Vĩ Dương. Cô ấy từ lâu đã sí slot mẹ nuôi của bé con vì cô ấy rất thích con trai nhưng vì lý tưởng kết hôn sau 32 tuổi nên chỉ đành gửi gắm tình yêu sang Tiểu Tuấn Tú của tôi.
Từ sau khi có Tiểu Tuấn Tú, Vĩ Dương thường xuyên đến nhà tôi chơi. Nếu không phải bị ông xã Ôn bóng gió rằng cô ấy đang làm ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng tôi sau gần mười tháng anh ấy bị cấm dục, cô ấy có lẽ còn muốn ở lại luôn =))
Xuất hiện thường trực trong tuổi thơ của bé con nên trừ tôi và Hứa Quân, Tiểu Tuấn Tú thân với Vĩ Dương nhất. Chính vì vậy, khi cô ấy kết hôn vào năm 34 tuổi tức bé con 5 tuổi, Tiểu Tuấn Tú của tôi đã có một trận náo loạn lần đầu tiên trong đời.
Tôi nhớ rất rõ ngày Vĩ Dương cùng Chu tiên sinh đem thiệp cưới đến nhà tôi, Tiểu Tuấn Tú đang chơi con robot nó yêu thích thế mà nỡ lòng đánh rơi cái “bộp” rất to. Bé con mắt trợn lớn hết nhìn tôi lại nhìn Vĩ Dương. Nhận ra ánh mắt của bé, cô ấy đi đến, ngồi xổm xuống trước mặt bé con, cười như hoa:
– Tiểu Tuấn Tú, cô sắp kết hôn rồi đó. Con có mừng cho cô không nè?
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người đang ngồi trong phòng khách, Ôn Tuấn lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của bé… đập thật mạnh vào mặt Vĩ Dương, gào tướng lên:
– Đồ lừa đảo!
Sau đó bé con đứng bật dậy, chạy thật nhanh về phòng, đóng cửa rất mạnh.
Mọi người trong phòng lúc này: (●__●)??
Sau hôm đó Vĩ Dương không đến nhà tôi nữa vì bận chuẩn bị cho hôn lễ. Tiểu Tuấn Tú thì luôn trong trạng thái phụng phịu uất ức, khi hờn dỗi khi cáu bẳn, tôi hỏi bé cũng không nói khiến tôi không tài nào hiểu nổi.
Ai bảo dò tâm tư phụ nữ như mò kim đáy bể? Dò tâm tư đàn ông (à không, là tiểu đàn ông =)) ) còn khó hơn hái sao trên trời!
Thời gian trôi qua, dù tôi vẫn chưa hiểu Tiểu Tuấn Tú bị làm sao, hôn lễ đến. Tôi cùng Lưu Anh làm phù dâu cho Vĩ Dương, sóng vai đi bên cạnh phù rể là bạn của chồng cô ấy. Chỉ đơn giản thế thôi mà cũng khiến ông xã Ôn cùng chồng Lưu Anh cằn nhằn mãi =))))
Hôn lễ đáng ra sẽ diễn ra rất suôn sẻ, cho đến khi…
– Có ai phản đối cuộc hôn nhân này không?
Nói thật, tôi cảm thấy đây chỉ là một câu hỏi cho có lệ. Nếu có phản đối, rõ ràng đã ngăn từ trước khi hôn lễ diễn ra rồi. Có chăng thì trong ngôn tình, câu hỏi này có thể tạo cơ hội cho màn xuất hiện hoành tráng của nam/nữ chính 🙂
Ấy thế mà, viễn cảnh đáng ra chỉ diễn ra trong ngôn lù đột nhiên thật sự xuất hiện ở đây. Mà “nam chính” lại là một nhân vật khiến tôi ngu cả người.
– Tôi phản đối!
Giọng nói non nớt kia dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra! Ôn! Tuấn!
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bé con bước lên khán đài, nói rất lớn, rất dõng dạc:
– Phương Vĩ Dương! Cô rõ ràng đã nói sẽ đợi con lớn lên, sao bây giờ cô lại kết hôn? Con không đồng ý! _ Nói rồi, Tiểu Tuấn Tú quay sang phía chú rể _ Chú kia! Con quen cô Dương năm năm rồi! Cô ấy nói người cô ấy yêu nhất là con! Chú không có cửa đâu! _ Rồi bé lại quay sang Vĩ Dương _ Con biết, chắc chắn cô có nỗi khổ. Có phải cô giống chị Vĩ Vĩ trên tivi bị mẹ ép hôn không? Thôi được, con nhường một bước. Cô kết hôn với chú ấy đi. Nhưng khi con lớn, cô lập tức ly hôn cho con!
Hội trường im lặng…
Ừm, Dương Liễu Nhi bày tỏ rằng cô ấy đang rất muốn chết 🙂 Con với chả cái 🙂
Ngay khi tôi định chạy lại ôm bé con xuống, chồng Vĩ Dương đột nhiên tiến tới, quỳ một chân trước mặt bé con:
– Bé con, con quen Dương Dương năm năm rồi?
Chờ bé con kiêu ngạo gật đầu, anh ấy lại nói:
– Nhưng chú quen Dương Dương sáu năm rồi. Năm với sáu cái nào lớn hơn con biết không?
– Con tất nhiên biết! _ Tiểu Tuấn Tú có lẽ biết mình lép vế rồi, mặt đỏ lên, tức giận nói.
– Bé con, con rất thích Dương Dương sao?
Lại chờ bé con gật đầu, anh nói:
– Nhưng mà hiện tại cô ấy thích chú. Con có muốn cô ấy hạnh phúc không? Có thì phải để cô ấy đi theo người mình thích chứ. Con muốn cô ấy buồn sao?
Chẳng biết bé con có hiểu được những gì Chu tiên sinh nói không nhưng bé chợt lí nhí nói:
– Nếu không kết hôn với chú, cô Dương sẽ buồn sao?
– Đúng vậy.
– Nếu… nếu thế thì… chú mang cô ấy đi đi. _ Tiểu Tuấn Tú buồn rầu cúi đầu, lùi lại phía sau.
Ngay khi tôi tưởng đã có thể yên tâm rồi, bé con lại gào lên:
– Nhưng cô chờ đấy! Con không làm chồng cô thì sẽ làm con rể cô! Nam hán đã định! _ Rốt cuộc vẫn là bé trai năm tuổi, “Nam tử hán một lời đã định” bị cắt giảm không thương tiếc như trên đây =))
Nói rồi, bé quay lưng bỏ đi. Tôi vội ra hiệu cho ông xã Ôn đi theo bé còn mình ở lại xin lỗi vợ chồng Vĩ Dương. Cô ấy tất nhiên không để ý, còn khúc khích đùa rằng thế này chắc cô ấy phải cố gắng đẻ đến khi nào được con gái thì thôi mất =))))
Và, rất nhiều năm sau, Tiểu Tuấn Tú của tôi thật sự một đường thuận lợi trở thành con rể nhà họ Chu 🙂 Cuộc sống này… nói chung rất kì diệu 🙂
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN