Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau? - Chương 31: Đau dạ dày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau?


Chương 31: Đau dạ dày


Dạ dày tôi không được tốt lắm nhưng tôi lại rất thích ăn linh tinh, lại còn đặc biệt thích ăn cay, bạn học Ôn phát cáu quát mắng tôi không dưới mười lần về vấn đề này rồi. Và ngay lúc này đây, tôi lại tiếp tục vừa ăn tạp nham hổ lốn vừa ăn cay, cộng thêm đau bụng từ tối hôm qua do đói, kết quả tất nhiên là đau dạ dày.

Bạn học Ôn với ánh mắt như muốn bẻ cổ tôi nhưng tay vẫn cầm cốc nước ấm và bánh ruốc đưa cho tôi, miệng còn cằn nhằn:

– Cho em đau chết đi mới chừa cái tội tham ăn. Nói bao nhiêu lần rồi vẫn bướng. Ăn đi, bao giờ phải rửa ruột thì đừng có khóc lóc với anh.

Tôi cười cười đang định nói gì đó cho anh yên tâm thì dạ dày lại quặn lên, đau đến co cả người lại, mở miệng chỉ mấp máy được mấy chữ kêu đau.

Thật ra dạ dày tôi không tốt từ cấp hai rồi. Hồi đó thường xuyên đau, nhiều lần còn phải móc họng nôn hết ra mới đỡ được, cơn đau nhỏ này tính là gì, ăn chút bánh lót dạ và ủ ấm bụng một chút là được. Nhưng nhìn anh xoắn xuýt lo lắng thế kia cũng vui nên tôi mới không nói gì =))

Thấy tôi kêu đau, anh lập tức dừng cằn nhằn, lo lắng đáp chăn lên bụng tôi, đặt bàn tay ấm áp của anh lên bụng tôi chậm rãi xoa.

Cơn đau của tôi thường chỉ theo cơn thôi, quặn lên một phát rồi hết. Nhưng dưới sự chăm sóc của bạn học Ôn, cả người tôi thoải mái hơn hẳn, hừ nhẹ một tiếng.

Sau khi đỡ đau cộng thêm ăn bánh, tôi khỏe lên hẳn, nằm đến chiều liền náo loạn đòi đi chơi. Tôi chính là kiểu người lành sẹo quên đau như vậy đấy =)))))

Đầu năm nhất đại học tôi có quen một nhóm bạn lúc sinh hoạt câu lạc bộ, Trần Linh khoa Kỹ thuật máy tính, Thẩm Liên khoa IT và Diệp Tố khoa Tim giống tôi. Dù bốn người ở tận ba khoa khác nhau nhưng khá thân thiết nên thường rủ nhau đi ăn uống chơi bời.

Lúc tôi đến nơi thì đã đông đủ hết rồi, ai nấy đều dẫn theo “gia quyến”.

Ngồi xuống, tôi không vui quay sang nói nhỏ với bạn học Ôn:

– Tại anh cứ lằng nhằng làm em đến muộn rồi đấy. May mà chúng nó hiền chứ lại chơi phạt ba cốc thì em có mà ngủ luôn ở đây.

– Ai bảo buổi sáng em ăn linh tinh? Có gan ăn linh tinh thì phải có gan đến muộn.

Trời đất cái câu nói gì thế này (つ﹏<。)

– Thôi được rồi, bị phạt thật thì anh uống hộ em, không cần lo. _ Anh đột nhiên đưa tay xoa đầu tôi khiến Trần Linh lập tức ồ lên.

– Eo ôi làm cái trò gì đấy? Đừng có show ân ái ở đây nhá, tao đánh chết giờ! Ăn gì gọi đi không cho nhịn luôn, ở đó mà mắt đưa mày lại.

– Dạ xin lỗi chị ạ. _ Tôi giả vờ cúi đầu hối lỗi, cầm lấy menu lật lật, tay vừa định chỉ thịt bò ướp cay liền bị anh cầm lấy.

– Không cho ăn.

Ừ tôi cũng hiểu dạ dày của mình đang yếu không nên ăn ớt nên ngoan ngoãn chuyển qua món khác. Tuy nhiên, vấn đề là, Chỉ! Món! Nào! Anh! Cũng! Không! Đồng! Ý!

Nếu đây là một trò chơi, chắc hẳn lúc này hệ thống đã hân hoan nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Ôn Hứa Quân đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ trọc cho NPC Dương Liễu Nhi cáu điên người (ʘᴗʘ)凸

Lúc đầu tôi còn muốn giữ giá trước mặt bạn trai của mấy đứa kia một chút, tỏ ra hiền lành một chút, nhưng đến lúc này thật sự là không thể chịu nổi, tôi vứt thẳng quyển menu lên bàn, trừng mắt nhìn anh:

– Thế rốt cuộc anh muốn ăn cái gì?

– Dạ dày em không tốt, chỉ cho phép ăn cháo, không cho phép thương lượng.

– Anh bị điên à? Đây là nhà hàng lẩu, anh đào cháo ở đâu ra?

– Anh đi mua cho em. Trên đường đến đây anh đã để ý rồi, có cháo trai và cháo thịt.

Nhìn anh kiên quyết như thế, mấy lời mắng chửi của tôi phải nuốt hết vào bụng, không bao lâu sau liền khuất phục nói:

– Cháo thịt…

– Được. Mọi người ăn trước đi, tôi đi mua cho cô ấy. _ Nói rồi, anh lập tức đứng lên luôn.

Đối diện với ánh mắt bàng hoàng của sáu con người đối diện, tôi chỉ có thể nở một nụ cười tự tin 🙂

Rất lâu sau này, chỉ khi tôi tức điên lên quát anh một trận trước mặt mấy đứa kia, tôi mới lấy lại được vị trí lão đại của mình (thật ra chỉ vì tôi sinh sớm nhất thôi chứ tôi chả có tài lãnh đạo gì đâu :)) ). Nếu không, mỗi khi tụ tập, nhất định sẽ có mấy câu thoại như thế này:

– Ơ, bạn học Ôn của mày đâu? Lại đi mua cháo rồi à?

– Không đến? Sao lại không đến? Mày đau bụng nhưng vẫn muốn ăn cay nên giấu cậu ta đúng không? Tao mách cậu ta cho cậu ta kéo mày về ăn cháo!

– Dương Nhi muốn ăn lẩu cay không hay muốn ăn cháo thịt? Thôi ăn cháo thịt đi không bạn học Ôn của mày chửi bọn tao chết.

Má (ʘᴗʘ)凸

Ôn chết tiệt đã bỏ bùa gì mấy đứa bẹn bà của tôi thế!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN