Nếu một ngày đẹp trời mình yêu nhau?
Chương 4: Valentine
***
Valentine hay Va-lung-tung. Một ngày đẹp trời để các cặp đôi công khai hợp pháp ngược cẩu, tức hành hạ tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của bọn còn độc thân =)))))) Ngày để mấy bạn FA đầy đau khổ rủ nhau lập đàn cầu mưa theo đủ các phương pháp khác nhau của các dân tộc, đất nước trên thế giới mà không biết rằng trời mưa chỉ càng khiến khung cảnh lãng mạn hơn, thuận tiện để nhiều anh dẫn nhiều chị vào những nơi tế nhị, làm những việc tế nhị hơn :)) Sau tất cả, là ngày để những bạn nữ thẹn thùng cùng khuôn mặt đỏ ửng đầy diễm lệ cầm những hộp socola handmade đầy xinh xắn tặng cho người mình thích. Một viễn cạnh đầy màu hồng về một ngày Valentine-trong-truyền-thuyết.
Nhưng có ai biết được, những cô nàng có-người-yêu như tôi, ngày đó cũng mệt mỏi lắm chứ :(( Sung sướng gì khi có một anh người yêu mồm không nhưng lòng có, đầu lắc nhưng dạ gật, hỏi thì kêu không cần nhưng thực tế lại gào thét kêu \”Làm cho anh!!!!\” = =
Trước Valentine khoảng một tuần, tôi có hỏi bạn học Ôn thích socola nhân gì để tôi làm tặng anh thì anh bảo không cần, anh không quá coi trọng những ngày lễ đó. Tuy nhiên, không quá coi trọng không có nghĩa là không coi trọng :)) Cái tên một tuần trước còn kêu không cần làm socola làm gì cho mất công, trước Valentine hai ngày dám mặt dày ngồi than vãn:
– Valentine đến nơi rồi em nhỉ? Không biết anh có được ai tặng socola không? Năm ngoái còn có nhưng năm nay có em rồi chắc không nhỉ? Haiz, anh muốn ăn socola quá.
Chả nhẽ tôi lại gào lên:
– Con mẹ anh nhiễu sự vừa thôiiiiiiiii!!!!!!
Haiz, cuộc sống là những sự mệt mỏi = =
Valentine năm ngoái vì giúp người yêu Đại Phong làm socola, tôi quyết định làm luôn cho bọn đực rựa không ai thèm rước ở lớp. Làm thì cũng nên có tâm một chút, tôi bọc gói tử tế bằng các giấy bọc khác nhau, tự tay đặt trên bàn từng đứa một vào sáng sớm khi chúng nó còn chưa lết thân tàn đến cổng trường. Kết quả là bọn không biết điều kia thế mà dám tưởng bở mình hot lắm, cầm socola đi khoe khắp nơi :)) Chúng nó còn dám trừng mắt nhìn bạn học Ôn bởi tôi đặc biệt đặt hai viên socola trong bọc của cậu ấy. Vì sao à? Vì cây đã hơi đón gió rồi ><
Tuy nhiên năm nay, hoa đã có chủ, tôi không có ý định làm socola cho cả lớp nữa. Cùng bạn gái Đại Tiểu Phong làm socola, nói không ngoa chứ thật sự là một cực hình = = Oimeoi không hiểu hai tên kia số má gì mà đều yêu phải tiểu thư đài các chả biết làm việc chó gì cả :)) Hai tiểu thư này đúng kiểu ăn thịt heo nhưng chưa từng thấy heo chạy, cái nạo cũng không biết dùng thì có khóc không chứ (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
May là chị Hướng Dương – bạn gái Đại Phong – năm ngoái làm rồi nên cũng biết chút chút. Còn Ánh Dương – bạn gái Tiểu Phong – thì hoàn toàn mù tịt = = Thế gian là những chuỗi đáng buồn khi tôi phải chỉ em ấy cả cách cầm dao và sử dụng bếp điện từ =((
May là làm ở nhà Tiểu Dương nên bãi chiến trường sau khi làm bánh không phải do tôi dọn. Càng tốt đẹp hơn là sau một hồi vật lộn đánh kem, Đại Tiểu Dương đã chán nản bỏ cuộc và quyết định chỉ đứng bên cạnh trợ giúp tôi =))
Vì làm socola mà chỉ làm một ít để tặng ba người mà cả ba người đó đều không thích ăn nhiều đồ ngọt thì hơi lãng phí nên chúng tôi chuyển sang làm bánh socola. Cỡ nhỏ thôi nên không mất thời gian lắm. Nhìn đống nguyên liệu còn thừa, lương tâm tôi chợt thức tỉnh, tiện tay làm ít socola cho bọn ở lớp.
Năm nay tôi cũng lười đi để lên bàn từng đứa nên đứng trên bục giảng gào to: \”Đứa nào ăn tự lên lấy.\” rồi vứt luôn hộp socola trên bàn giáo viên để nó tự sinh tự diệt. Tất nhiên tôi cũng không có ý định mang cái hộp về vì biết thừa bọn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì kia 100% sẽ tàn sát hộp giấy xinh đẹp của tôi thành giấy lộn = =
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi. Để hộp socola ở đó, tôi nhanh chóng ngoảnh đít đi xuống chỗ bạn học Ôn, đặt hộp bánh trong đó có một miếng bánh gato lớn trước mặt anh. Rút kinh nghiệm đầy đau thương năm ngoái khi anh đẩy bọc hai viên socola về phía tôi và nói: \”Cậu ăn đi. Tớ không thích đồ ngọt.\”, tôi vội vàng kêu lên:
– Em thề, bánh không ngọt lắm đâu. Anh ăn thử đi, em làm vất vả lắm đấy!
Anh không đáp lời tôi mà nhanh chóng mở hộp bánh ra ăn hẳn một miếng lớn.
– Ngon lắm. _ Anh cười _ Mà ai nói với em anh không thích đồ ngọt?
– Chính anh nói còn gì? _ Tôi vui vẻ kiêu ngạo nhìn anh ăn miếng bánh rất ngon lành. Tôi làm thì làm gì có chuyện không ngon ɷ◡ɷ
– Năm ngoái á? Lừa em đấy. _ Quân xảo trá nhanh tay đút một thìa bánh vào miệng người đang há hốc mồm là tôi đây _ Thật ra năm ngoái anh quên mất hôm đấy là Valentine, chưa kịp mua socola cho em, đến lớp thấy socola sẵn trên bàn nên tặng em luôn. Hơi ngại vì dùng đồ người khác tặng tặng lại cho em nên anh mới nói thế. Với cả để chứng minh anh không có gì với người tặng anh gói socola đó thôi.
Thật sự thì, không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng của tôi giây phút này. Tôi cười, đặt tay lên xoa đầu Ôn lừa đảo khiến anh ngước lên và tái mặt nhìn nụ cười của tôi. Giọng tôi thời khắc này truyền cảm và dịu dàng hơn bất cứ lần đọc diễn cảm bài văn thơ nào. Tôi nhẹ nhàng nói với anh:
– Anh với người tặng gói socola đó đúng là không có liên quan gì đâu. Người đó cũng chỉ là em thôi chứ có can hệ gì đâu. Nhỉ?
Tôi thấy rõ mắt anh đờ ra rồi vội vàng buông thìa xuống, nắm tay lấy tay tôi:
– Anh xin lỗi. Anh thật sự không biết đó là em làm. Nếu biết anh nhất định sẽ ăn không sót một hạt vụn. Anh thề. Liễu Nhi, em phải tin anh!
– Ừ, em có nói gì đâu. _ Tôi vẫn cười, vui vẻ nhìn anh luống cuống sợ tôi giận. Đáng đời anh dám lừa tôi :))
– Nhưng mà… _ Đột nhiên anh nghiêm túc đến lạ _ Vì anh không biết người tặng là ai nên đẩy đi luôn, thế chứng tỏ anh không đói bụng ăn quàng, chung thủy mình em còn gì? Với cả, em tặng socola cả lớp nên đấy cũng chỉ là socola tình bạn thôi. Anh không ăn socola tình bạn, anh chờ socola tình yêu không được sao?
Tôi đỏ mặt không biết nói gì. Cái tên này, càng ngày càng lẻo mép!
– Con mẹ chúng mày chim chuột nhau thì cút ra ngoài sân! Ngứa mắt. _ Dương Minh đập mạnh hộp socola đã sạch bong lên bàn tôi, lớn tiếng _ Mép dính bánh kìa.
– Hả? _ Tôi ngỡ ngàng đưa tay lên định chùi thì Ôn xảo trá đột nhiên kéo tay tôi khiến tôi ngã về phía anh.
Đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng áp lên khóe môi tôi. Tôi cảm nhận được máu nóng đang xông lên trong đầu, người tôi như bị điện giật, vội vàng vùng ra, nhanh quá nên ngã ngồi lên bàn học. Hình như Dương Minh có gào lên đầy phấn nộ một câu gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Giờ đây trong đầu tôi chỉ toàn là xúc cảm mềm mại của đôi môi anh. Ôn Hứa Quân nhếch mép cười, đưa tay quệt cánh môi vừa mới làm tôi bối rối kia.
– Ngọt quá. Nhưng anh thích.
Chỉ một câu nói, tôi bị anh knock out không cách nào dậy nổi. Thế mà trước đây tôi còn tưởng anh hiền lành nghiêm túc. Lừa đảo!! Toàn là lừa đảo!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!