Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh - Chương 20: Tôi hi vọng mình yêu chính tình yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh


Chương 20: Tôi hi vọng mình yêu chính tình yêu



Tôi thừa nhận, Chương Tiểu Bồ là một diễn viên thiên tài.

Chỉ dựa vào những tình tiết và manh mối, cả những bức thư mà tôi cung cấp, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Thẩm Gia Bạch nghỉ tại kí túc xá dành cho khách ở trường, hôm sau, họ cùng nhau đi chơi, Chương Tiểu Bồ không gọi tôi nữa.

Suốt cả một ngày, tôi nằm trên giường mở mắt nhìn trừng trừng.

Xuân Thiên đến tìm tôi ba lần, lần cuối cùng anh mang cơm hộp đến, món cơm rang và cà xào mà tôi thích ăn nhất.

Nhưng tôi mắng đuổi anh đi.

Tôi nói: Mời anh đi cho có được không?

Xuân Thiên đáng thương, anh vẫn cho rằng sự thất thần và buồn bã của tôi là vì nụ hôn bữa đó. Đúng thế, trong cùng một ngày, tôi mất đi nụ hôn đầu, mối tình đầu, mà đối tượng của nụ hôn đầu và mối tình đầu, lại không phải là cùng một người con trai! Một người yêu tôi và một người tôi yêu. Người yêu tôi, tôi không yêu anh ấy, người tôi yêu, lại không hề biết rằng tôi yêu anh.

Tại sao? Tại sao tôi lại không có dũng khí để nói ra rằng người con gái viết thư cho anh đó là tôi?

Bởi vì tôi sợ tôi sẽ mất anh.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã mất anh rồi.

Sau khi tiễn Thẩm Gia Bạch đi, Chương Tiểu Bồ đến tìm tôi.

Chúng tôi ngồi nghệt ra trên bậc thềm, Chương Tiểu Bồ nói: Tha thứ cho mình!

Chỉ bốn từ đó, tôi đã hiểu tất cả.

Phải, tha thứ cho mình.

Tôi phải tha thứ cho cô ấy điều gì? Người Thẩm Gia Bạch yêu vốn là cô ấy, người mà anh thường tưởng tượng cũng là cô ấy, chỉ trong vòng một ngày, cô ấy đã trải nghiệm qua tình yêu của một người con trai, người con trai này có đức tính thật tốt đẹp biết bao, xuất sắc biết bao, nghị lực biết bao, chung thủy biết bao.

Chương Tiểu Bồ nói: Sau này, cậu đừng viết thư cho anh ấy nữa, được không?

Mình đã mua cho anh ấy một chiếc di động, sau này bọn mình sẽ dùng di động để liên lạc, bởi vì anh ấy đã hôn mình…

Đầu tôi nổ bùng một tiếng. Thẩm Gia Bạch đã hôn Chương Tiểu Bồ sao?

Anh đã hôn cô ấy!

Đúng thế, đã hôn cô ấy!

Cô ấy nhớ lại: Tối hôm qua, sau khi bọn mình ăn tối xong quay về phòng ở kí túc xá, chính giây phút bước vào cửa đó, anh ấy đột nhiên ôm chặt lấy mình.

Sau đó thì sao? Tôi nghe thấy rõ cả sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Đến cả hơi thở cũng như bị phóng đại lên, dường như thế giới này chỉ còn lại một người con trai và một người con gái.

Sau đó thì sao?

Sau đó bọn mình hôn nhau.

Ai hôn ai trước?

Tôi biết mình sắp phát điên rồi, đến một câu hỏi như thế mà tôi cũng muốn hỏi, phải, tôi điên rồi.

Mình có thể không trả lời không? Chương Tiểu Bồ nhìn tôi.

Không được, cậu nhất định phải trả lời! Tôi hét lên như một người điên, đúng thế, Chương Tiểu Bồ, cậu nhất định phải trả lời mình, bởi vì anh ấy đã từng nói, lần này đến đây, anh ấy sẽ tặng nụ hôn đầu tiên cho mình!

Anh ấy hôn mình trước… Chương Tiểu Bồ nói khẽ.

Tôi gục mặt xuống, đầu như muốn vùi vào trong bụi đất, trong không khí từng tiếng gió rít mạnh thổi tới, nhưng tôi không thấy lạnh. Tôi yêu cầu Chương Tiểu Bồ trả lại mình tất cả những bức thư mà Thẩm Gia Bạch đã viết cho tôi, phải, đấy là kí ức duy nhất của tôi, đấy chính là thứ quý giá nhất trong cuộc đời tôi.

Sau đó, tôi nói với Chương Tiểu Bồ: Hãy ngoan ngoãn mà yêu anh ấy, đừng có bắt nạt anh ấy, anh ấy là một người con trai si tình, cậu nên hiểu sự si tình của anh ấy.

Còn nữa, tôi dặn dò Chương Tiểu Bồ, chiếc khăn đó, khi mình đan bị lỗi một mũi kim, cậu hãy nhớ để sửa lại cho anh ấy, đừng để bị sút sợi, sút sợi rồi, không thể đan lại được nữa đâu.

Còn nữa… Tôi còn muốn dặn dò người ta điều gì nữa đây? Tôi đang tự coi mình là gì của Thẩm Gia Bạch chứ?

Sẽ không còn lá thư nào nữa. Tôi luôn muốn Thẩm Gia Bạch viết thư, lí do tôi nói với anh là tôi thích phương thức liên lạc cổ điển này, tốt nhất là nên dùng giấy viết thư màu ngả vàng, dòng kẻ màu hồng, sau đó là những nét chữ thể chữ Liễu ở trên, đúng thế, đấy là lí do duy nhất mà tôi luôn muốn anh viết thư.

Còn bây giờ, sẽ không có là thư nào nữa.

Bởi vì chữ của tôi và Chương Tiểu Bồ không giống nhau!

Chương Tiểu Bồ đã mua di động cho anh rồi.

Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho cô ấy, anh viết là: Anh yêu em, Chương Tiểu Bồ.

Câu đầu tiên trong chiếc bút ghi âm điện tử đó cũng là: Chương Tiểu Bồ, anh yêu em.

Chương Tiểu Bồ, cậu là một cô gái thật hạnh phúc.

Nếu cậu bắt nạt Thẩm Gia Bạch, mình sẽ không tha thứ cho cậu đâu! Đấy là câu nói cuối cùng mà tôi nói với Chương Tiểu Bồ vào tối ngày hôm ấy, sau đó, một mình tôi đạp xe đạp đi.

Chẳng có nơi nào để đi nữa, cuối cùng tôi cũng đã mất Thẩm Gia Bạch.

Tôi đạp xe một mình, trong đêm tối, trong gió lạnh, ở Bắc Kinh.

Không ai có thể biết được nỗi cô đơn của một cô gái. Tình yêu là gì? Tại sao lại làm người ta tổn thương như thế? Tại sao lại khiến tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt như thế?

Vòng quanh thành phố Bắc Kinh, tôi cứ thế đạp, không biết đi đâu, sau suốt cả một đêm đạp xe như thế, tôi phát hiện thể lực của mình suy nhược tới cực điểm, đã mấy ngày tôi không ngủ rồi, kể từ ngày Thẩm Gia Bạch đến tôi chưa ngủ ngày nào, anh đi rồi trái tim tôi cũng trống rỗng.

Sau khi về đến kí túc, tôi nằm vật ra giường, không dậy nổi nữa.

Tôi sốt, trận sốt này suốt ba ngày ba đêm.

Tôi liên tục mê sảng.

Xuân Thiên cõng tôi đến bệnh viện, tiêm rồi lại sốt, lại tiêm, khi cơn sốt lên tới cực điểm, mê man, tôi liên tục gọi tên một người.

Khi miệng tôi khô nứt chảy máu, khi ánh mắt tôi vô hồn trống rỗng như miệng một chiếc giếng sâu, người con trai đang ôm lấy tôi đó hỏi: Tịch Hạ, ai là Thẩm Gia Bạch? Anh ta hại em thảm hại tới mức này, anh phải đi tìm anh ta, cho dù phải cầu xin, anh cũng sẽ đưa anh ta đến thăm em, được không?

Tôi lắc đầu, Xuân Thiên, hãy ở bên em, đừng đi đâu cả.

Tôi ốm nặng một trận, tóc rụng rất nhiều.

Kì thi cuối học kì, miễn cưỡng cũng qua.

Sau đó, nghỉ đông, Chương Tiểu Bồ đi Thượng Hải, cô ấy đi tìm Thẩm Gia Bạch. Giữa chúng tôi, bỗng trở nên lạ lẫm và xa cách. Đúng thế, tất cả đều là vì tình yêu, cô ấy đã yêu Thẩm Gia Bạch, cô ấy không chịu nổi những câu hỏi truy xét của tôi, thậm chí cả những gì đã từng có giữ tôi và Thẩm Gia Bạch, cô ấy cũng ghen. Cô ấy không ngờ Thẩm Gia Bạch lại là một chàng trai quyến rũ đến như thế, sự quyến rũ của anh vượt qua tất cả sự quyến rũ của những chàng trai mà cô ấy đã từng quen biết cộng lại.

Thế là cô ấy lao vào tình yêu như một con thiêu thân.

Thẩm Gia Bạch không thích cô ấy hút thuốc, anh nói: Trong thư em không nói là mình hút thuốc mà.

Thế là, cô ấy không hút thuốc nữa.

Thẩm Gia Bạch không thích sự phong trần của cô ấy, thế là cô ấy lại bắt đầu ăn mặt rất hiền thục, đoan trang.

Một người nếu trong tim có tình yêu sẽ không cảm thấy cô đơn. Chương Tiểu Bồ, cô ấy không gào lên nói mình cô đơn nữa.

Tôi tận mắt chứng kiến từng thay đổi nhỏ của Chương Tiểu Bồ, tôi biết tình yêu khiến con người ta như được tái sinh, tất cả mọi thứ đã thay đổi như thế.

Cô ấy sẽ không trả lại tình yêu cho tôi, cô ấy độc chiếm nó một mình, yêu chính là ích kỉ, khi tình yêu đến không ai có thể từ chối.

Thẩm Gia Bạch chắc chắn chỉ có thể trở thành hình xăm trong tim của một người con gái thôi.

Hình xăm trong tim đó, vĩnh viễn không bao giờ mất đi.

Viễn viễn ở đó, vĩnh viễn đau nhói như thế, sắc như thế.

Anh sẽ mãi là bông cúc nhỏ trong tim tôi, còn chưa kịp nở đã rụng rồi, những cánh hoa nhỏ xíu ấy khiến trái tim tôi đau đớn không nguôi.

Tôi về nhà, một mình ra bờ biển đi dạo, đã không biết bao nhiều lần tôi tưởng tượng ra cảnh mình và Thẩm Gia Bạch đi dạo trên bãi biển, nhưng cuối cùng, tôi cũng đã hiểu ra, đấy chỉ là sự tưởng tượng của tôi mà thôi.

Tôi còn có gì? Còn có thể có gì?

Trừ lời hẹn ước vào đêm giao thừa mà Chương Tiểu Bồ không biết ra, tất cả những thứ khác cô ấy đều biết cả rồi, những lá thư đó, đủ để cho cô ấy trở thành một diễn viên giỏi!

Lời hẹn ước đó là của tôi và Thẩm Gia Bạch, là bông hoa bí mật của tôi và anh, tôi sẽ không nói cho bất kì ai biết, vĩnh viễn không bao giờ nói.

Đúng thế, tôi đã quyết định rồi, vào tối đêm giao thừa; tôi vẫn sẽ đi hét gọi tên anh, còn anh sẽ gọi tên tôi, tôi đã nói cho anh biết, nickname của tôi, không phải tên của Chương Tiểu Bồ.

Chỉ có giây phút đó, anh mới là của tôi.

Có vài giây đồng hồ, để anh gọi tên tôi.

Nỗi xót xa, đau đớn đó, ai có thể hiểu đây?

Tôi cắt tóc, trước kia, tóc của tôi luôn rất dài, nhưng lần này sau khi về nhà, tôi đã đến một hiệu cắt tóc sang trọng nhất trong thành phố để cắt tóc, bởi vì Vân Cẩm thường xuyên đến đây để làm tóc. Mái tóc của Vân Cẩm lúc nào cũng rất kì quái, cô ta luôn luôn không giống với người khác.

Người phụ nữ có thể hấp dẫn được bố nhất định phải có khí chất đặc biệt, cô ta không quá xinh đẹp, nhưng có khí chất uy nghiêm không dễ bị xâm phạm.

Sau khi về nhà, tôi lại muốn ngồi cùng Vân Cẩm một lúc.

Đúng thế, đấy chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi, tôi vẫn nhớ không khí trong phòng tranh của cô ta, có cảm giác cũ kĩ, cảm giác đến từ kiếp trước.

Phải, có một loại phụ nữ chính là thuốc độc, bẩm sinh đã có khả năng hấp dẫn người khác phái, ví dụ như Chương Tiểu Bồ, ví dụ như Vân Cẩm. Còn cũng có loại phụ nữ như nước lã, chỉ có một màu trắng tinh và thứ mùi vị nhạt nhẽo, ví dụ như tôi.

Con trai và con gái giống nhau, cùng thích những cô gái phong trần.

Bọn họ chính là yêu tinh, hút máu đàn ông, bọn họ chính là ma quỷ, giày vò đàn ông.

Đây đúng là một cảm giác kì lạ, tôi thật sự muốn ngồi cùng Vân Cẩm một lúc. Nhìn cô ta lặng lẽ vẽ, hoặc nhìn bộ dạng vừa ngồi hút thuốc vừa giở sách của cô ta.

Chính xác, cô ta có mùi vị rất đặc biệt.

Mái tóc của cô ta, cũng có mùi vị đó.

Tôi biết salon tóc Ivory cũng là qua Vân Cẩm. Những kiểu tóc của cô ta, luôn không giống với người khác, nó toát lên sự phong tình và cảm giác lấn lướt, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã khiến người ta phải chấn động, vì vậy, tôi muốn cắt tóc, tôi muốn làm lại từ “đầu”.

Thợ cắt tóc là một thiếu niên mặt trắng bệch, mặt mũi nhìn như nhân vật hoạt hình, cậu ta nói: Chị cao thế này, để tóc dài vẫn xinh hơn, hay làm, làm xoăn thử xem? Giờ đang mốt xoăn xù, làm xoăn trông có khi cũng không tồi đâu.

Không. Tôi nói.

Tóc ngắn thật sự không hợp với chị. Cậu ta nhìn tôi trong gương.

Không. Tôi nói.

Tôi cũng không ngờ mình lại cứng đầu đến thế.

Cậu ta bắt đầu cắt tóc cho tôi, cắt rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ trong vòng vài giây, những lọn tóc dài bay bay rơi xuống. Tôi nhắm mắt lại, tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi. Phải, tôi đã nói như thế.

Mối tình đầu của một mình tôi.

Cuộc chiến đấu của một mình tôi.

Từ đầu đến cuối tôi tự giao chiến với chính mình.

Tôi mang trên đầu mái tóc ngắn rối bù xuất hiện ở nhà, mẹ nói: Con làm sao thế? Còn anh trai nói: Được đấy, giống hệt Vân Cẩm.

Anh đã nhắc đến Vân Cẩm.

Mẹ nói: Đừng nhắc đến người đàn bà ấy.

Bố kiến nghị tôi nuôi lại tóc như cũ, ông nói, con gái bố không phù hợp với kiểu đầu này, tôi đã hỏi lại ông một câu, chỉ Vân Cẩm mới thích hợp hay sao?

Bố trầm ngâm.

Vân Cẩm, luôn là một chiếc gai xương bị kẹp giữa gia đình tôi, cảm giác của mỗi thành viên trong gia đình không giống nhau, tôi vừa hận vừa ghen tị, khí chất của Vân Cẩm quả là đặc biệt, nếu tôi có thứ khí chất ấy, liệu Thẩm Gia Bạch có yêu Chương Tiểu Bồ hay không?

Hàng ngày, tôi vẫn đạp xe tới trước cửa nhà Thẩm Gia Bạch, anh vẫn chưa về, anh chưa về tức là Chương Tiểu Bồ chưa về, bọn họ đang cùng nhau ở Thượng Hải.

Họ ở cùng nhau.

Nghĩ đến bốn chữ này, tôi như nhìn thấy sự thân mật tình cảm của họ. Chương Tiểu Bồ nhất định sẽ nũng nịu đòi anh cõng, phải, cô ấy thích con trai cõng mình, mỗi lần uống say đều đòi các chàng cõng về.

Thẩm Gia Bạch nhất định sẽ nhìn cô ấy say đắm, trong thư anh từng viết, Chương Tiểu Bồ, nếu anh và em ở bên nhau, trong mắt anh sẽ không có bất cứ một người con gái nào khác, anh sẽ nhìn em như một kẻ si tình.

Tôi nói, Con trai si tình càng đáng sợ.

Đúng thế. Anh nói anh sẽ nhìn, không chớp mắt.

Một ánh mắt như thế sẽ đốt cháy điều gì?

Những con sóng xô bờ, đến rồi đi, đi rồi lại đến, tối cứ ngồi ngẩn ngơ như thế từ sáng đến tối.

Bãi biển vào mùa đông thật tĩnh lặng, nước mắt tôi rơi thấm xuống cát, từng giọt, lại từng giọt, tạo thành một hố nhỏ. Cái hố ấy cũng thật cô đơn, lặng lẽ lún sâu thêm, không có lối thoát.

Tôi nhận được mấy cuộc điện thoại của Xuân Thiên, anh vẫn nói những câu không đầu không cuối như thế, nói nhớ tôi tới mức không ngủ được, anh trai nhớ em gái tới gầy người, uống canh dầu mè cũng không béo được. Tôi mắng anh.

Anh nói: Không chừng có ngày anh sẽ xuất hiện trước cửa nhà em.

Anh đừng đến, tôi nói, tâm trạng em không tốt.

Tôi không muốn anh lợi dụng khi người khác gặp nguy nan. Tôi nói: Anh đừng có gọi nói linh tinh nữa, anh nên hiểu cảm giác của em.

Anh không hề bị đả kích bởi những lời tôi nói, mà còn khuyên giải, Tịch Hạ, em không biết là mình yêu ai, giờ em nghĩ người em yêu nhất là Thẩm Gia Bạch, nhưng anh ta hiểu em được bao nhiêu? Cũng có thể, thứ em yêu chỉ đơn giản là tình yêu, chẳng liên quan gì đến anh ta cả.

Yêu tình yêu?

Tôi nguyện rằng mình đã yêu tình yêu.

Xuân Thiên nói: Nữ lão Thiết, em chính là đã yêu chính tình yêu! Em hoàn toàn không biết, em đang si mê một cái bóng, mà một cái bóng thì không bao giờ nói chuyện yêu đương với một người đang sống cả.

Nhưng tại sao khi tôi nghĩ đến Thẩm Gia Bạch trái tim tôi lại đau như thế? Tại sao anh giống như hình xăm nơi trái tim tôi? Vĩnh viễn đau như thế?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN