Nếu ngày đó anh không gặp em !!!
Chương 6
– À mình định ra đây ngồi hóng gió 1 lát . – Hằng cười nhẹ, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi nhìn lên bầu trời thở dài 1 tiếng .Giờ ngồi cạnh tôi mới để ý kĩ Hằng , Hằng có 1 khuôn mặt khá là xinh đẹp , gò má cao trắng hồng , lông mi dài được uốn cong rất tỉ mỉ .
– Làm gì mà nhìn lén con nhà người ta ghê vậy ?- Hằng cười tủm tỉm
– Hả ? Làm gì có . – Tôi vội quay qua chỗ khác .
– Thật không đó hihi . – Cười khúc khích
Hai đứa lại bước vào khoảng không im lặng không ai nói với ai lời nào
– ……..
– ……..
– Cậu với Mai là gì của nhau .
– Chỉ là bạn bình thường thôi , Sao vậy ?
– À không có gì . Mà mình có cái này đẹp lắm cậu có muốn xem không .
Không đợi tôi trả lời Hằng rút ra 1 chiếc vòng khá đẹp lấp lánh có đính rất nhiều đá trên đó .
– Chiếc vòng mình được bà mình để lại đấy cậu thấy nó thế nào?
– Đâu ?
Tôi đưa tay nhận chiếc vòng thì * Tủm *
– Thôi chết mình mà làm mất thì mẹ la mình chết mất làm sao giờ ?
Bất đắc dĩ tôi phải lao xuống hồ để tìm lại. Ngang với mò kim đáy biển , hằng đứng ở trên thì liên tục ngăn can tôi đại loại như “thôi Phong ơi” , rồi là ” Cậu sẽ bị cảm đấy “…… sau 30′ như gần bỏ cuộc đến nơi thì tôi đã mò được , nó đang mắc vào cục đá dưới rìa hồ .
– May quá cảm ơn trời . – Hằng xuýt xoa cầu trời khấn phật
– Cảm ơn lộn người rồi , mình tìm cho cậu chứ trời có tìm cho đâu mà ơn vs nghĩa .
– Ừ cảm ơn cậu nha .
– Thôi mình về đây .
– Ừm cậu về tắm đi không cảm lạnh mất
Lết tha lết thết mãi mới về đến nhà , đi đường nhiều người nhìn tôi mà cứ như tôi vừa đi ăn cắp bị người ta tạt nước cho không bằng ý. Tắm rửa xong lao đầu lên giường ngủ chản quan tâm gì đến gì nữa hết .
Sáng hôm sau dậy thấy đầu đau như búa bổ , toang rồi chắc tối qua ngâm nước ban khuya bị cảm lạnh rồi . Chả đứng nổi chứ đừng nói còn đi học nữa , gọi điện tạm cho cô giáo xin nghỉ.
Chưa bao giờ khổ như này quãng đường từ giường ra nhà vệ sinh bây giờ còn xa hơn cả từ Hà Nội ra TPHCM. Bò lổm ngổm ngã lên ngã xuống đến mòn sàn nhà thì mới xong. Thôi dở rồi , haizz. Quay lại giường đánh 1 giấc đến chiều thì có nghe tiếng gõ của . lết thết ra mở cửa hóa ra là Mai.
– Anh có sao không vậy , còn đau đầu không , sáng giờ anh ăn gì chưa , anh đỡ mệt chưa , anh uống thuốc chưa ?
Hỏi dồn như thế bố ai mà trả lời được.
– Sao em biết anh ốm mà đến đây thế
– À em xang lớp không thấy anh đi học nên hỏi cô giáo thì cô bảo anh gọi điện xin nghỉ.
– Chuyện nhỏ thôi chắc xốt qua loa thôi mà .
– 40° thế này mà qua loa , em có đem cháo với thuốc qua cho anh đây anh ăn đi rồi uống thuốc .
– Cảm ơn em
– Trời ơi ơn nghĩa gì cơ chứ , dậy ăn đi ông tướng
Em múc từng thìa cháo cho tôi còn sợ nóng thổi thổi nhìn dễ thương vô cùng
– Anh sao mà ốm nhanh vậy tối qua vẫn bình thường mà.
– Anh cũng chả biết nữa. Em ra đóng cửa vô đi người ta đi qua nhìn vô ngại chết
– Thích quá còn giả bộ , hứ !
Nhìn cái điệu bộ của em khiến tôi chết cười mất.
– Rồi em lấy giùm anh viên thuốc , chép bài vở giúp anh nữa .
– Gì đấy gì đấy , em đi thăm người bệnh chứ có phải là đi hầu anh đâu mà anh lại
– Mấy khi mà , thôi hộ anh đi rồi anh giảm nợ cho
– Giảm thế nào .
– Thì cứ biết thế đã! hề hề
– Cái mặt toen hoẻn. Thôi anh nghỉ đi em về đây . Đây là chút bánh em làm anh khi nào đói thì ăn tạm nhé .
– Ừm anh cảm ơn
– Ơn nghĩa hoài vậy . thôi em về đây .
– À mai ơi
– Dạ
– Mà thôi em về đi.
– Anh thật là
Về rồi, em về rồi thì tôi lại lạc lỗi căn phòng trống rỗng . được mươi phút thì lại tiếng gõ cửa tưởng là Mai quên gì quay lại lấy . Tôi nói to
– Cửa không khóa em vào đi
– Tưởng em nào đến thăm à mà em em ghê thế
.
– Ơ Hằng à ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!