Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em


Chương 16


Quyển 2: Tuổi 16

Chương 16

Edit: Dịch Dao

▬●▬ ▬●▬ ▬●▬

Ngôn Hành Chi cũng không ngờ được Sầm Ninh sẽ làm như vậy.

Lúc nãy nằm trên sô pha anh quả thật đã ngủ rồi, nhưng tính cảnh giác của anh luôn rất cao, thời điểm nghe thấy có người mở cửa đi vào phòng anh liền tỉnh dậy. Chỉ là lúc ấy đầu anh vẫn còn rất choáng váng, sau khi ý thức được người đến là Sầm Ninh thì cũng lười không mở mắt ra.

Sau đó, Sầm Ninh ngồi xổm xuống trước mặt anh, đột nhiên gọi tên anh.

Trong trí nhớ của anh, cô chưa từng gọi đầy đủ tên anh lần nào cả, vì thế anh vẫn ung dung nhắm mắt, muốn xem thử xem cô gái nhỏ này sẽ làm gì nhân lúc anh đang ngủ đây.

Lúc sau, anh lại nghe được cô nói mình không thích Tống Từ, thời khắc nghe cô nói như thế anh cảm thấy có chút vui vẻ, tựa như hoa mình trồng trong nhà không bị hái đi, thậm chí còn sinh trưởng tốt hơn nữa, khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng…cảm giác kiêu ngạo này của anh cũng không duy trì được bao lâu.

Bởi vì ngay giây tiếp theo, đột nhiên có vật gì đó lạnh lạnh mềm mềm phủ lên môi anh. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng dựa vào hơi nóng và hô hấp bỗng nhiên đến gần ấy, anh biết được đó là môi của một người.

Như lời của Tân Trạch Xuyên nói, anh đối với cô càng giống như là “trưởng bối” hơn, chính anh cũng cảm giác được sự sợ hãi và căng thẳng của cô mỗi khi đối mặt với mình, vì thế cho dù biết từ nhỏ cô đã biết sự tồn tại của từ “vị hôn thê”, anh vẫn cảm thấy cô hẳn là sẽ kính nể và sợ hãi anh nhiều hơn một chút, sao có thể thích gì đó cơ chứ.

Tuy rằng anh không quá đồng ý với việc cô yêu đương ở tuổi này, nhưng Tân Trạch Xuyên nói không sai, con gái trong độ tuổi này quả thật rất dễ yêu thích con trai cùng lứa sớm chiều chung đụng với mình. Anh và cô không chỉ chênh lệch nhau về tuổi tác, mà còn có cả khoảng cách, thế nên từ trước đến nay Ngôn Hành Chi chưa bao giờ nghĩ cô gái nhỏ này sẽ có tình ý gì với anh.

Chuyện xảy ra đêm nay, là nằm ngoài dự kiến của anh.

Ngày hôm sau, nhóm người Sầm Ninh còn phải đi học, vì thế vừa sáng ra đã rời đi.

Sầm Ninh cảm thấy có chút may mắn vì hôm nay còn phải đi học, nếu không cô thật sự không biết nên đối mặt với Ngôn Hành Chi như thế nào nữa.

Tuy rằng lúc ấy anh đang ngủ, nhưng cô vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng mình, tối hôm qua rốt cuộc cô đã thiếu cọng dây thần kinh nào mà lại dám đi hôn anh chứ…

Sầm Ninh vỗ trán một cái, nhắc nhở bản thân mình lấy lại tinh thần để nghe giảng bài.

“Này, cậu làm gì thế?” Tống Từ ngồi bàn sau dùng bút gõ vào lưng cô.

Sầm Ninh liếc nhìn giáo viên một cái, sau đó hơi nghiêng đầu: “Sao thế?”

Tống Từ: “Thấy tinh thần cậu hôm nay không tốt lắm, còn cả quầng thâm mắt này, tối hôm qua không ngủ sao?”

Sầm Ninh: “……Không sao.”

Hôm qua không phải không ngủ, nếu tính ra, cô ngủ cũng hơn hai giờ cơ.

“Sắp thi cuối kỳ rồi, nhìn trạng thái này của cậu có phải là không ổn không?”

“Chỉ là hôm qua ngủ không ngon thôi, không có gì đâu.”

Nói xong, Sầm Ninh quay đầu lại tiếp tục nghe giảng bài. Chỉ là ngay khi cầm bút lên, cô đột nhiên nhớ lại lời Ngôn Hành Chi hỏi cô vào hôm qua: Em thích cậu ấy?

Thích Tống Từ?

Tại sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy nhỉ.

Sầm Ninh khẽ nhíu mày, chắc có lẽ là bởi vì người bạn học đi cùng cô mỗi khi anh gặp được vừa hay là Tống Từ, nên mới hiểu lầm đi.

**

Một khoảng thời gian sau đó, Sầm Ninh đều tránh né Ngôn Hành Chi, bởi vì cô phát hiện, mỗi khi cô nhìn vào mắt anh liền có cảm giác vô cùng chột dạ. Sau nữa, vì kỳ thi cuối kỳ tới, cô vội vàng bận rộn chuẩn bị thi nên dần dần quên đi những chuyện này.

Lần này Ngôn Hành Chi trở về, thời gian ở lại nhà cũng rất lâu, sau kỳ nghỉ đông, năm mới từng bước đến gần, nghe dì Trần nói, năm sau anh mới trở lại quân đội.

Hôm nay là đêm trước giao thừa, Ngôn Hành Chi không ở nhà.

Mọi người trong đại viện lớn lên cùng nhau nên quan hệ rất tốt, ngày trước vốn đã thường xuyên tụ tập cùng nhau, hiện giờ Ngôn Hành Chi và Đường Tranh vất vả lắm mới trở về, thế nên nhóm người Tân Trạch Xuyên thường xuyên đến tìm lôi kéo bọn họ ra ngoài.

“Sắp ăn cơm rồi, Hành Chi đâu?” Ngôn Quốc Phong ngồi trên sô pha hỏi.

“Chắc là đang ở bên nhà họ Tân.” Dì Trần từ phòng bếp đi ra trả lời.

“Thật đúng là không ở trong nhà được.” Ngôn Quốc Phong gọi điện thoại cho Ngôn Hành Chi, nhưng không ai bắt máy.

Dì Trần cười nói: “Mấy đứa nhỏ hiếm khi mới tụ họp lại, tình cảm tốt mà, cũng là bình thường.”

Ngôn Quốc Phong: “Cũng không biết nghe điện thoại.”

Dì Trần: “Không sao đâu, cũng gần thôi, để tôi đi sang kêu cậu ấy.”

Nhà họ Tân quả thật rất gần với nhà họ Ngôn, đi vài bước là tới, lúc Ngôn Hành Chi còn nhỏ, người lớn trong nhà đều là trực tiếp đi sang tìm người.

“Ôi chao, canh sắp sôi rồi.” Dì Trần do dự vì không thể rời đi được. Đúng lúc này, Sầm Ninh vừa vặn từ bên ngoài đi vào, dì Trần xoa xoa tay, vội nói: “Ninh Ninh, nếu không con đi giúp dì nhé.”

“A? Sao ạ?”

“Đi sang nhà Trạch Xuyên gọi Hành Chi về ăn cơm.”

Sầm Ninh hơi ngẩn ra, nếu đi gọi anh thì sau đó nhất định sẽ phải đi về cùng anh, vừa nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tê cả da đầu. Chỉ là cô cũng không thể nói lời từ chối được, cuối cùng chỉ đành gật đầu, nói: “Được ạ.”

“Ừ, ngoan quá.” Di Trần cười cười, “Vậy mau đi đi, hai đứa nhanh chóng trở về nhé, canh lập tức xong rồi đây.”

“Vâng ạ.”

Từ nhà họ Ngôn đi đến nhà họ Tân rất gần, lúc Sầm Ninh đi vào nhà họ Tân, dưới lầu chỉ thấy có một dì quản gia đang cho mèo ăn.

“Dì Tăng ạ.”

Sầm Ninh rất ít khi đến nhà họ Tân, có điều vì hai nhà gần nhau, nên cô cũng nhận ra được người này.

Dì Tăng quay đầu lại, lúc nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ: “Ồ, là Ninh Ninh à, sao con tới đây?”

“Con đến tìm anh Ngôn…Hành Chi ạ.”

“Hành Chi à, mấy đứa bọn nó ở trên lầu đấy, con cứ trực tiếp đi lên đi.” Dì Tăng giơ tay chỉ đường cho cô, “Phòng thứ nhất bên trái, là phòng của Trạch Xuyên.”

“Vâng ạ.”

Sầm Ninh cứ như vậy đi thẳng lên lầu, lúc đi đến trước cửa phòng, cô giơ tay lên gõ cửa. Bên trong không ai lên tiếng đáp lại cô, cũng không ai đi đến mở cửa. Chỉ là hình như cô loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng cười vang lên.

Sầm Ninh: “……”

Sầm Ninh đẩy cửa đi vào, phòng của Tân Trạch Xuyên vô cùng to, đầu tiên cô nhìn thấy một cái sô pha loại nhỏ và một tủ sách, vào sâu bên trong một chút nữa có một vách ngăn, đằng sau vách ngăn là một chiếc giường lớn tối màu.

Bởi vì vách ngăn là chạm rỗng, vậy nên Sầm Ninh có thể thấp thoáng nhìn thấy được ba bóng người đang nằm ngổn ngang trên giường.

“Hành…” Lời Sầm Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên, từ sau vách ngăn vang lên một âm thanh…Nói như thế nào đây, cô chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy, rất nhỏ lại rất mềm mại, khiến người ta vừa nghe đã phừng phừng đỏ mặt.

Cô hơi sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì âm thanh rên rỉ lại tiếp tục truyền tới, từng chút từng chút một, tựa như có một bàn tay mảnh mai mềm mại lướt ở trên thân thể, từ lọn tóc xuống đến ngón chân, từ từ trượt xuống.

Sầm Ninh thoáng đỏ mặt, cô tiến lên phía trước vài bước theo bản năng, muốn nhìn thử xem âm thanh đấy rốt cuộc là gì, sau khi di chuyển vài bước cô cũng đã nhìn thấy được rõ ràng, đối diện chiếc giường tối màu là một cái TV dán tường.

Mà trên màn hình TV kia, cả hai người nam nữ đều đã trần truồng, hai cơ thể gắt gao dính sát bên nhau, người đàn ông để người phụ nữ tạo dáng tư thế vô cùng kỳ lạ, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cô ta, điên cuồng mà kích thích.

Sống động, không chút che chắn, chỗ nào cũng rõ ràng.

Âm thanh ái muội câu người chính là vang lên từ trong đó!

Hình ảnh này hiển nhiên là nằm ngoài nhận thức của Sầm Ninh, cô trố mắt nhìn trân trân vào đó, suýt chút nữa đã không kiềm nén được bật thốt lên. Nhưng đúng lúc này, một cơn gió từ sau lưng cô xẹt qua, đột nhiên, một bàn tay ấm áp phủ lên mắt cô, ngay sau đó, cô nghe thấy được một giọng nói đầy tức giận vang lên từ trên đỉnh đầu.

“Tắt cho tôi!”

Đường Tranh nằm nghiêng trên giường còn đang cười toét miệng, sau khi nghe thấy tiếng động, vẻ mặt thoáng chốc cứng lại, “C.m.n!”

Tân Trạch Xuyên đi sau Ngôn Hành Chi vài bước, ban nãy hai người bọn họ vừa đi mua đồ ăn trở về, lúc đến dưới lầu nghe có dì Tăng nói Sầm Ninh đến tìm Ngôn Hành Chi, lúc ấy bọn họ cũng chưa nghĩ gì nhiều, cứ chậm rãi đi lên lầu.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa phòng ra, lông tơ trên người Tân Trạch Xuyên gần như dựng hết cả lên.

Thời điểm Ngôn Hành Chi đi tới che mắt Sầm Ninh, anh ta cũng nhanh chóng vọt tới chỗ Đường Tranh, giật lấy điều khiển từ xa trong tay cậu ta: “Ba tổ tông các cậu! Ban ngày ban mặt mà làm gì vậy!”

Hai người khác trong đại viện lúng túng nói: “Việc này không thể trách chúng tôi được, muốn trách thì trách Đường Tranh ấy, cậu ta nói cậu giấu đồ tốt, một hai phải mở lên cho chúng tôi xem phẩm vị của cậu.”

Đường Tranh trợn mắt lên: “Mẹ nó sao lại trách tôi rồi! Không phải lúc nãy các cậu còn rất chắc chắn nói đồ của Tân Trạch Xuyên là phim Mỹ sao, tôi nói là của Nhật Bản các cậu không chịu tin, tôi không thể mở lên cho các cậu xem để chứng minh lời tôi nói à?”

Tân Trạch Xuyên vô cùng muốn lao xuống bếp tìm một con dao sắc bén nhất lên: “Các cậu câm miệng cho tôi! Có cần mạng nữa không đấy!”

Ba người trên giường đồng thời chấn động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ngôn Hành Chi đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt anh đen đến nỗi có thể hù chết bọn họ.

Đường Tranh đổ mồ hôi lạnh: “Ấy, ấy, tôi thật sự không biết sao cô nhóc này lại…”

Anh ta còn chưa nói dứt câu, thì đã thấy Ngôn Hành Chi che mắt Sầm Ninh lại kéo cô ra ngoài, tựa như không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa.

Phanh!

Tiếng đóng cửa phòng vang vọng.

Đường Tranh đứng nhìn một lớn một nhỏ đã biến mất khỏi căn phòng, miễn cưỡng nuốt nước miếng: “Tức, tức giận sao?”

Tân Trạch Xuyên liếc anh ta một cái: “Cậu nói xem?”

“Ôi trời tôi thật sự không biết Sầm Ninh sẽ đột nhiên đi vào, aiz, trước kia chúng ta cũng đâu phải chưa từng coi phim trong phòng cậu, anh Ngôn cũng từng xem cùng nữa cơ mà.” Đường Tranh da mặt dày vừa nói vừa tự an ủi mình, “Bình thường vô cùng, cậu nói xem đúng không, dù sao việc này cũng không liên quan đến tôi.”

Một người khác góp lời: “Chuyện này vốn không có gì, nếu không có Sầm Ninh nói không chừng anh Ngôn còn lại đây liếc mắt một cái rồi đánh giá nữa đấy, nhưng vấn đề chính là ở đấy, Sầm Ninh có mặt ở đây, con gái người ta còn nhỏ, cậu muốn dọa chết ai vậy hả.”

Đường Tranh: “Này, giọng điệu cậu thế này là sao, tại tôi sao! Rõ ràng cũng có phần của cậu mà!”

“Nồi này tôi không đội đâu! Cơ mà, tôi về nhà ăn cơm đây.”

“Mẹ nó, cậu quay lại nói rõ ràng cho tôi…”

Bên ngoài cửa phòng, Sầm Ninh bị Ngôn Hành Chi nắm chặt tay, đôi mắt bị anh che lại. Trong tư thế này, cô hoàn toàn bị anh ôm vào ngực, cả người dựa sát vào anh.

Hơi thở ấm áp của phái nam bao lấy cả người Sầm Ninh, nhưng giờ phút này cô lại không còn tâm tư nào để chú ý việc này nữa, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị hình ảnh ban nãy dọa sợ rồi, bất luận là tư thế…hoặc là bộ phận.

“Sao em lại tới đây?” Ngôn Hành Chi thả lỏng tay ra, vừa lúng túng vừa bực bội hỏi.

Sầm Ninh hơi há miệng, giọng nói vẫn còn run rẩy: “Gọi anh về nhà, ăn cơm…”

Ngôn Hành Chi nhìn cô gái nhỏ bị dọa ngây ngốc trước mắt mình, bất đắc dĩ nhíu mày lại, trong lòng thuận tiện mắng đám người Đường Tranh một phen.

Ngôn Hành Chi: “Vừa rồi……”

Sầm Ninh: “Vừa rồi em không nhìn thấy gì cả!”

Ngôn Hành Chi khẽ nhếch khóe miệng lên: “……Ồ.”

Không nhìn thấy gì cả?

Dáng vẻ này cũng không phải là dáng vẻ không nhìn thấy gì cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN