Nếu như có thể - Chương 7: Tôi không định cứu cô !
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Nếu như có thể


Chương 7: Tôi không định cứu cô !


Tối nay gia tộc họ Nguyễn hôm nay náo loạn cả lên vì 1 vị khách không mời mà đến – Trần Quốc Thắng. Không chỉ vì lúc này đã gần nữa đêm mà còn vì lí do anh ta đến
– Chúng tôi thật sự không biết nhị tiểu thư đang ở đâu cả thưa Ngài ! – Quản gia Lâm cung kính nói với Trần Quốc Thắng lần thứ n có lẻ :v
– Không biết ư? Các người thật sự không biết cô ta đang ở đâu?-hất tung cái bàn gỗ đặt trà khiến những ly gốm vỡ ra từng mảnh- ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI !
– Thưa Ngài, chúng tôi…
– Đây không giống với tác phong của Đại thiếu nhà Trần gia cho lắm !
Chất giọng lạnh lùng vang đến, 1 người đàn ông ngồi trên xe lăn đang được đẩy đến lên tiếng cắt ngang lời giải thích dông dài của gia nhân
– Lão gia ! – người hầu lập tức đồng thanh chào – Nguyễn Quyết sắc mặt vô cảm không đáp lại, ông giơ tay lên, tất cả im lặng
– Chào cậu Trần Quốc Thắng!
– Chào ông – anh trả lời và nói tiếp-tôi không đến đây gây sự, Nguyễn Băng Tâm đã bắt cóc em 1 người bạn tôi, tôi đến đây chỉ để tìm người. Tôi muốn biết cô ta đã đi những đâu trong 2 ngày nay
– Băng Tâm bắt cóc người khác? Có sự hiểu lầm gì chăng ?
– Không- anh trả lời chắc nịch
Ông ta nghe xong đáp lời
– Cậu có chứng cứ chứng minh cho những gì cậu nói hay không?
– Không có !
– Vậy thì đợi đến khi cậu có chứng cứ thì hãy lại đến đây !-Nói xong ông ra lệnh-Tiễn khách !
– Sáng hôm qua cô ta xảy ra xung đột với Minh Trúc, đến chiều thì Minh Trúc mất tích. Ông nghĩ đây chỉ là trùng hợp thôi à ?
– Dĩ nhiên !
– Ông…
Trần Quốc Thắng thật sự hết nói nổi. Nguyễn Quyết quả không hổ danh là nhân vật quyền lực tối cao của Gia tộc họ Nguyễn, dù anh có nói gì thì thái độ của ông ta vẫn là cái kiểu vô ưu vô lo như vậy
Thật là khó chịu !
Trước khi anh thật sự bị đuổi ra khỏi đây thì tiếng xe vang lên
Là Nguyễn Băng Tâm về
Nhưng bên cạnh cô ta là Võ Minh Trúc. Mà nói đúng hơn là cô ta đang đỡ lấy Minh Trúc người đầy vết thương
Nhìn thấy anh ánh mắt cô ta vẫn vô cảm như thường ngày. Đi đến gần anh và đẩy Minh Trúc theo nghĩa đen vào lòng anh rồi đi qua như thể cô ta Không hề thấy anh
Nhìn thấy Nguyễn Quyết cô cũng Không hề chào mà đi thẳng
Chuyện gì đang xảy ra !
– Nguyễn Băng Tâm !
Võ Minh Trúc gắng gượng gọi. Nguyễn Băng Tâm vẫn Không hề dừng bước. Minh Trúc đành nói tiếp
– Cám ơn cô !
Vẫn không dừng bước, chỉ là bước chân có phần chậm hơn
– Tôi không định cứu cô !
Nguyễn Băng Tâm nói xong câu đó thì đã mất hút sau cầu thang và để lại 1 đám đơ cả ra trước khi Nguyễn Quyết lên tiểng
– Bây giờ thì cậu rời khỏi đây được rồi đấy !
Trần Quốc Thắng nhanh chóng đưa Minh Trúc về để vào viện chữa trị. Cả đám gia nhân nhìn theo cho đến khi họ mất hút rồi đồng loạt thở dài. Cuối cùng cũng tiễn được đại oan gia rồi ! Thời buổi này muốn sống yên cũng khó !
Sau khi nghe bà chị Minh Vy mắng 1 trận dài, Minh Trúc tưởng đã yên ổn thì lại sắp xỉu vì bài ca của nhóm Phạm Gia Tường
– Nói tóm lại thì tại sao Nguyễn Băng Tâm lại cứu em
– Cô ấy vốn không định cứu em !
– HẢẢẢ……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN