Nếu Như Trên Đời Có Giá Như - Quyển 1 - Chương 8: Ngoại truyện 2: Nhân gian trùng phùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
309


Nếu Như Trên Đời Có Giá Như


Quyển 1 - Chương 8: Ngoại truyện 2: Nhân gian trùng phùng


Đây là viễn cảnh trong thời cổ đại nên cách xưng hô nhân vật có một tí khác biệt nhé. Cảnh báo luôn là chương này có thịt nhe ~

Trên một ngọn núi ở nơi sâm sơn cùng cốc. Một vị lão nhân gia đang ăn ngồm ngoàm món vịt nướng. Bên cạnh ông là một thiếu niên chừng 7-8 tuổi, vẻ mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc cùng đôi mắt khinh bỉ rõ ràng nhìn ông lão.

“Thằng nhóc đáng chết, lại dám khinh thường ông đây. Ông đây chính là sư phụ của con đấy.”

“Ngài xem có sư phụ nào mà lại không để ý đến hình tượng như ngài không chứ” – Lần này, cậu thiếu niên không chỉ có ánh mắt mà giọng điệu cũng đầy vẻ khinh bỉ nồng đậm.

“Thẩm Dật Ngôn cái tên nhóc chết bầm này!!”

Lại là một cuộc chiến giữa sư phụ và đồ nhi diễn ra, rất khốc liệt, và cũng rất buồn cười.

—————

Vào một buổi sáng đẹp trời, vị lão nhân gia họ Thẩm ôm một đứa trẻ về. Cậu thiếu niên vẫn mặt lạnh không thèm để ý đến ông.

Tuy nhiên, ông vẫn cười nói không ngừng – “Tên mặt than kia, ngươi sắp bị ta bỏ rơi rồi. Hừ, ta vừa nhặt được một nữ đồ nhi đáng yêu thế này đây. Nhìn xem, nhìn xem, làn da trắng nõn múp máp, lông mi thì dài cong vút, tóc màu nâu vàng và cái đôi mắt màu xanh thật là đẹp. Ta vừa đi hái thuốc dưới chân núi thì thấy đứa bé này bị bỏ lại trong một lùm cây, thật đáng thương làm sao. Thế là ta đã đem nó về, hừ, ta không cần ngươi nữa đâu.”

Oanh…đầu Thẩm Dật Ngôn như muốn nổ tung, hắn vội chạy lại xem gương mặt của bé gái, và sau đó, hắn nở nụ cười làm lão già không biết phải làm sao. Tên mặt than đó cười như vậy là có ý gì chứ?

Mặc kệ lão sư phụ, cậu thiếu niên ôm lấy bé gái vào lòng. Gương mặt này, hắn đã nhớ mong 8 năm rồi, cuối cùng cũng gặp được nàng. Ánh mắt không tự chủ trở nên thật dịu dàng.

Thế là một cuộc sống mới lại bắt đầu, lần này là cuộc sống của Thẩm Dật Ngôn và Thẩm Vi Hương.

Năm hắn 8 tuổi, nàng 1 tuổi.

Hắn cho nàng ăn, vệ sinh cho nàng, tắm rửa cho nàng, chơi đùa cùng nàng.

Năm hắn 10 tuổi, nàng 3 tuổi.

Nàng luôn lẽo đẽo sau hắn và gọi hắn là “Ngôn sư huynh”, mỗi tiếng gọi như một viên kẹo đường làm lòng hắn không tự chủ mềm mại. Hắn vẫn chăm lo từng chút cho nàng vì nàng còn là một đứa trẻ.

Năm hắn 15 tuổi, nàng 8 tuổi.

Hắn và nàng cùng trồng một vườn hoa oải hương cho nàng. Cả hai bẩn lấm lem nhưng vẫn vui cười cùng nhau. Nàng lúc này đã nhận biết được nam nữ khác biệt, không cho hắn tắm rửa cho nàng nữa. Nhưng Thẩm Dật Ngôn nào nghe, hắn vẫn cưỡng chế để tắm cho nàng, tiện thể ăn chút đậu hũ tuyên bố quyền sở hữu.

Năm hắn 18 tuổi, nàng 11 tuổi.

Hắn đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng, tuyên bố hắn chính là tướng công tương lai của nàng, nàng là nương tử của hắn. Cô gái nhỏ lần đầu tiên đỏ mặt. Mất mấy ngày không để ý đến hắn. Nhưng cuối cùng cả hai vẫn hoà thuận với nhau.

Năm hắn 20 tuổi, nàng 13 tuổi.

Cô thiếu nữ đã bắt đầu trổ mã làm hắn xuân tâm nhộn nhạo. Mỗi lần tắm rửa cho nàng, hắn phải cưỡng ép bản thân phải kiềm chế lại. Khổ sở thật lâu cuối cùng cũng đợi đến khi nàng 16 tuổi – đã cập kê.

Năm nay, hắn 24 tuổi, nàng 17 tuổi.

Hắn xin sư phụ cho hai người thành thân. Bị sư phụ hành hạ một trận hắn mới rước được cô dâu nhỏ về nhà.

Đêm động phòng, Thẩm Vi Hương đã trốn mất đi đâu. Thật là hư. Thẩm Dật Ngôn bật cười đi tìm nàng.

Phát hiện một cái đầu nhỏ lấp ló sau thành giếng, hắn mỉm cười bước đến lôi nàng ra – “Tiểu Hương đang định đi đâu?”

“Sư huynh, muội chỉ là, chỉ là đi hóng gió mà thôi” – Thẩm Vi Hương cười trừ. Nàng nghe nói, lần đầu của người con gái rất là đau. Nàng không muốn bị đau đâu nha, vì vậy nên phải bỏ trốn.

“Ngoan, đã là tân nương thì phải ở tân phòng, không nên đi lung tung như vậy”

“Chúng ta đừng thành thân nữa có được hay không?” – Mặt Thẩm Vi Hương mếu máo như sắp khóc. Thẩm Dật Ngôn tức giận, tại sao nàng lại có thể như vậy? Chê hắn sao? Hắn vội vàng khoá môi nàng lại, từng đợt công thành đoạt đất khiến thân hình nhỏ bé run rẩy mềm nhũn xuống.

Rất đắc ý về hành động của mình, Thẩm Dật Ngôn ôm Thẩm Vi Hương về phòng, đóng chặt cửa phòng. Bế nàng đến giường, dưới ánh nến lập loè lửa đỏ, Thẩm Vi Hương như bị chuốc say, cả gương mặt đều đỏ bừng.

“Tiểu Hương…Ta yêu muội” – Nói rồi, hắn lại tiếp tục hôn nàng, lần này nụ hôn thật dịu dàng, triền miên. Trước đó, mỗi khi tắm cho nàng, hắn đều như vậy nên mau chóng làm nàng mê muội, thân thể lại càng mẫn cảm.

Từng tiếng quần áo bị xé rách, nhìn thân thể đẹp đẽ dưới thân, đôi mắt của Thẩm Dật Ngôn dần đỏ ngầu làm nàng sợ hãi co rụt người lại.

Hắn nỉ non bên tai nàng – “Ngoan, thả lỏng” rồi lại gặm cắn đôi tai mẫn cảm, trượt xuống cổ rồi đến xương quai xanh, khắp nơi đều để lại ấn ký của hắn, nàng thuộc về hắn.

Nhìn đôi gò bồng đào đang nảy lên trong không khí, Thẩm Dật Ngôn cười khẽ – “Tiểu sư muội không nhịn được nữa rồi sao?”

Thẩm Vi Hương đỏ mặt gầm lên – “Huynh còn nói thêm câu nào nữa thì cút đi… ư”

“Thật bạo lực” – Hắn cúi xuống mút mạnh lên nhũ hoa, thành công khiến ai đó không còn mạnh miệng nữa. Một bàn tay hắn đặt trên nhũ hoa còn lại xoa nắn, một bàn tay còn lại hắn sờ soạng châm lửa lên trên thân thể của nàng, trượt qua rốn xuống đến nơi thần bí kia.

“Ưm, không thể, sư huynh…” – Thẩm Dật Ngôn gãy nhẹ ngón tay trên viên trân châu đang nhô lên, hắn thích thú nhìn nương tử đang vặn vẹo thân mình.

“A a…không phải, đừng làm vậy ư…ưm.. đừng mà…” – Thẩm Vi Hương lấy cả hai tay che mặt, sư huynh thật xấu, cư nhiên lại bóp nơi đó mạnh như vậy.

Thẩm Dật Ngôn tà ác cười kéo hai tay của nàng ra trói ở đầu giường. Thế là cô gái nhỏ không có gì để che chắn nữa. Hắn thật hài lòng với tác phẩm của mình – “Chúng ta chơi một chút tình thú vợ chồng nhé, nương tử?” Nói đoạn, hắn bỏ đi. Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã trở lại, trên tay là những vật dụng kì quái làm Thẩm Vi Hương run rẩy dữ dội – “Sư huynh, huynh định làm gì?”

“Không phải đợi một lát là sẽ biết sao?” – Thẩm Dật Ngôn nắm lấy hai chân của nàng mở rộng ra, mỗi chân treo ở một góc chân giường làm nàng sợ hãi, nơi đó của nữ nhân đang bị hắn nhìn chằm chằm vào không chớp mắt, nhưng nàng lại không khép chân lại được. Thẩm Vi Hương cuống lên muốn khóc.

“A a a…sư huynh….đừng aaa” – Hắn dùng cây cọ vẽ vòng xung quanh đoá hoa của nàng, từng giọt xuân thuỷ tràn ra ngoài làm hắn cười thật tà ác – “Ngoan, sư huynh sẽ làm cho muội thích”

“Không cần, không cần đâu” – Nàng lắc đầu lia lịa, sư huynh định làm gì? – “Aaaa”

Thẩm Dật Ngôn nhét một viên thuốc vào tiểu huyệt của Thẩm Vi Hương, viên thuốc nhanh chóng tan chảy, tiếp đó, hắn lại đổ rượu xuống nơi đó của nàng làm nàng khóc rống lên vì khó chịu – “Thật ngứa….thật ngứa….khó chịu quá, nóng quá huhu….sư huynh”

“Gọi tướng công”

“Tướng công….”

Thẩm Dật Ngôn cười khẽ cúi đầu xuống liếm nhẹ lên đoá hoa thần bí kia làm người bị trói giật giật thân thể. Không dừng lại, hắn liếm cắn mút như đây là một món ăn ngon hữu hạng, đồng thời đưa lưỡi vào bên trong tiểu huyệt khuấy đảo liên tục.

“Không, đừng…dừng lại….tướng công, muội muốn….muốn”

“Muốn cái gì?”

“A a a…..sâu quá….không chịu nổi”

“Ư ư…ưm a a đừng mút nơi đó, thật không chịu nổi…”

“Aaaaaaa, đến….” – Thẩm Vi Hương căng cứng người lên, mật dịch mãnh liệt trào ra bên ngoài, cánh hoa hai bên co rút mạnh mẽ làm nơi đó của Thẩm Dật Ngôn vì bị kích thích mà cương cứng đến phát đau.

Hắn vội vã quỳ lên, đưa quy đầu chà xát bên ngoài của nàng rồi nhanh chóng đẩy mạnh vào trong.

“A…..đau quá, đi ra, đau…”

“Huynh mau đi ra…..đừng động nữa a a”

“Ư….a đau….”

“Nha nha nha nhẹ chút, mạnh quá hư ưmm”

Cơn đau qua đi, Thẩm Vi Hương như đang ở trên thiên đường, hắn liên tục đẩy sâu vào bên trong hoa tâm của nàng, tốc độ nhanh không chịu nổi, cường độ mãnh liệt như vậy làm nàng sướng đến phát khóc.

“Sâu quá… không thể vào nữa….a a…chết mất…..aaaa…..tướng công….nhẹ chút….xin huynh…”

“Không phải nơi đó, aaaa đừng đâm ư..ư….đừng đâm…a nơi đó a”

Thẩm Dật Ngôn như ý thức được gì đó nên càng đâm mạnh hơn vào điểm mẫn cảm nhất của Thẩm Vi Hương làm nàng cao trào liên tiếp nhưng hắn vẫn không dừng lại cho đến khi nàng hôn mê.

Sau đó, ngày nào hắn cũng bắt nàng làm việc đó với hắn. Tuy cảm giác rất tốt nhưng mà rất mệt nha. Nếu không phải nhờ có tin tức nàng mang thai thì chắc chắn ngày nào tên cầm thú này cũng trói nàng trên giường để vận động.

Bây giờ, cả hai bọn họ cùng lão sư phụ đều đang chờ đợi một sinh mệnh mới ra đời. Một sinh mệnh của tương lai, một sinh mệnh quý báu.

HOÀN.

Lời cuối: Đoản văn tiếp theo của toi là đoản “Tình yêu tìm về”, mong mọi người ủng hộ nhaaa <3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN