Nếu Như Trên Đời Có Giá Như
Quyển 2 - Chương 4: Dây tình đã đứt hay còn vương?
Lâm Chân Ni mang tâm trạng không được tốt lắm đến nhà của anh. Tuy nhiên, cảm giác này đã sớm bị cô ném ra sau đầu. Cô mau chóng bắt tay vào nấu một bữa thật thịnh soạn. Xong xuôi tất cả vừa đúng 6h, đúng giờ anh tan ca.
Cô ngồi chờ chưa đến 1 khắc (*15 phút) thì anh trở về rồi. Lâm Chân Ni vui vẻ chạy đến chào đón anh. Kỷ Lăng hơi khó hiểu với hành động nhiệt tình quá mức của cô nhưng còn có chuyện làm anh lo lắng hơn cho nên anh cũng không để ý gì lắm. Kỷ Lăng xoa xoa đầu cô rồi đi lên phòng tắm rửa.
Lâm Chân Ni rất vui vẻ, anh cuối cùng cũng chịu làm ra những hành động thân mật với cô rồi. Anh vừa xoa đầu cô, Lâm Chân Ni vui sướng ngồi vào bàn ăn để chờ anh.
Kỷ Lăng nhìn thấy bộ dáng tươi tắn trông chờ của cô, anh nhanh chóng nuốt lời định nói vào. Có vẻ từ chối vào lúc này không được tốt cho lắm. Hai con người mang hai tâm trạng khác nhau ngồi vào bàn ăn, bữa ăn hôm nay im lặng đến đáng sợ. Lâm Chân Ni bèn lên tiếng để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Lăng đầu gỗ, lát nữa đi với em một tí rồi về nhé?”
Đôi tay đang cầm đũa của Kỷ Lăng thoáng run rẩy một chút, anh gật đầu. Sau đó vẫn im lặng tiếp tục ăn cơm. Cô cũng nhận thấy sự khác lạ của anh nhưng Lâm Chân Ni đã bỏ qua sự tò mò đang trỗi dậy của mình. Cả hai đều mau chóng ăn nhanh. Sau khi dọn dẹp xong tất cả, Lâm Chân Ni đứng ở cửa ra vào chờ Kỷ Lăng. Chẳng mấy chốc, Kỷ Lăng đã thay đồ xong, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt kèm với quần tây đen trông rất điển trai.
Lâm Chân Ni sợ sệt ngước mắt lên nhìn anh, nói ra yêu cầu của mình – “Lăng đầu gỗ, hôm nay, anh có thể, chiều theo ý em không?”
Kỷ Lăng khó hiểu nhìn cô: “Em nói anh nghe xem”
Cô khẩn trương vò góc áo, dè dặt hỏi – “Hôm nay, anh có thể đóng vai trò là bạn trai của em có được hay không?”. Nhanh chóng thấy ánh mắt của Kỷ Lăng trầm xuống, cô vội la lên: “Chỉ hôm nay thôi, buổi tối hôm nay thôi. Có được không? Em xin anh”
Thấy ánh mắt lo lắng sợ hãi của cô, Kỷ Lăng vội đè xuống lời nói tàn nhẫn sắp thoát ra khỏi miệng, anh chỉ đơn giản trả lời một chữ “Được”. Chỉ một chữ được phát ra đó cũng đủ làm cho cô gái nhỏ nở một nụ cười thật tươi. Kỷ Lăng mau chóng dời ánh mắt sang nơi khác, cô không biết rằng, nụ cười này rất có tính sát thương hay sao? Câu trả lời tất nhiên là Lâm Chân Ni không biết, cô chỉ đơn thuần cảm thấy rất hạnh phúc nên mới nở nụ cười để biểu đạt niềm vui sướng ấy mà thôi.
Hai người nắm tay đi trên đường phố nhộn nhịp vào buổi đêm. Lâm Chân Ni vui vẻ kéo tay của Kỷ Lăng đi từ nơi này đến nơi khác. Cả hai đi khắp nơi để vui chơi. Khi đi ngang qua một tiệm đồ lưu niệm, Lâm Chân Ni chợt dừng chân lại, mắt cô chăm chú say mê nhìn vào chiếc bình thuỷ tinh lưu ly có những con cá nhựa đang bơi lượn ở bên trong. Cô nhìn say sưa đến nỗi bàn tay mà cô đang nắm đã rút ra từ lúc nào cũng không biết. Đến khi cô quay đầu lại thì chẳng thấy bóng dáng của Kỷ Lăng đâu nữa. Cùng lúc đó, một tin nhắn vừa đến
Kỷ Lăng: [Có việc bận, phải tan ca, đi trước]
Chân Ni: [Anh có muốn thức ăn đêm không, em mang tới]
Kỷ Lăng: [Không cần đến, khi nào xong thì gọi anh, anh sẽ cho người đến lấy]
Chân Ni: [Em rất rảnh rỗi, mang đến cũng không sao đâu anh, không tốn nhiều thời gian của anh đâu]
Kỷ Lăng: [Anh sẽ cho thư kí đến nhà lấy. Em xong thì mau về trước đi]
Lâm Chân Ni giấu nỗi thất vọng trong lòng xuống. Cô nhanh chân về nhà anh để chuẩn bị một bữa ăn khuya. Anh phải tăng ca nên cần phải ăn uống đủ chất điều độ, nếu không thì sẽ dễ mất sức. Chẳng mất bao lâu để cô có thể lên một thực đơn ăn khuya đơn giản. Chỉ có một món cháo trắng tôm thịt và vài cái bánh cuốn trộn, nhanh chóng làm xong nước chấm. Cô vội vàng gói thức ăn lại cẩn thận. Vừa lúc ấy, tiếng chuông cửa vang lên. Lâm Chân Ni rửa tay sạch sẽ rồi mang theo thức ăn ra cửa. Thư kí Trần vừa thấy Lâm Chân Ni ở cửa thì chỉ hơi ngạc nhiên trong chốc lát rồi cẩn thận nhận lấy thức ăn trên tay cô.
“Anh là thư kí của Kỷ Lăng sao?”
“Dạ phải thưa tiểu thư”
“Ừm, anh nhớ dặn anh ấy phải ăn khi còn nóng mới tốt nhé. Cảm ơn anh” – Lâm Chân Ni mỉm cười lễ phép.
“Ah. Không cần cảm ơn tôi đâu. Đây vốn dĩ là việc tôi phải làm. Được rồi, tôi xin phép đi trước”
“Tạm biệt anh”
“Chào cô”.
Vừa quay vào nhà thì Lâm Chân Ni đã phát hiện ra một sự thật, cô quên đưa thuốc cho thư kí của anh rồi. Hớt hả chạy lên phòng của anh tìm lấy thuốc. Đến khi xuống dưới bãi đậu xe thì không còn thấy chiếc xe của thư kí Trần đâu nữa.
Lâm Chân Ni đành phải bắt taxi đến công ty của anh. Đến đại sảnh thì nhân viên đều đã tan ca hết rồi nên cô rất dễ dàng tiếp cận được thang máy. Cô không biết anh ở tầng nào, nhưng bình thường thì những ông chủ lớn luôn ở tầng cao nhất. Thế là cô bấm ngay tầng 28.
Nhìn con số trên thang máy đang tăng dần, cô cũng không biết làm sao mà càng lúc càng cảm thấy bất an. Đến tầng trên cùng, Lâm Chân Ni cầm hủ thuốc cẩn thận tìm phòng tổng giám đốc. Cuối cùng cũng tìm được căn phòng đó ở ngay cuối dãy. Định đẩy cửa bước vào thì cô nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong, căn phòng này cách âm rất tốt nên cô nghe không rõ. Tuy nhiên vẫn có thể nhận ra được có cả giọng nam và giọng nữ.
Cô thử đẩy nhẹ cánh cửa nhưng không ngờ cửa không khoá nên đã bật tung ra. Lâm Chân Ni đứng hình ở ngoài cánh cửa nhìn vào cặp đôi đang ngồi phía trên chiếc ghế tổng giám đốc cách đó không xa.
Lâm Chân Ni không tự chủ được nhìn xung quanh căn phòng, cô phát hiện bữa ăn khuya mà cô đã cất công chuẩn bị cho anh đang nằm lộn xộn bên trong cái thùng rác. Lâm Chân Ni chợt cảm thấy rất buồn cười, thì ra, mọi sự cố gắng của cô cũng không bằng sự có mặt của cô gái ấy.
Đôi mắt không gợn sóng của cô nhìn thẳng vào Lương Hy Nhu – cô gái mà anh luôn miệng nói là người anh yêu. Sau đó ánh mắt của cô nhanh chóng dời sang người đàn ông kia. Chỉ trong vài khoảnh khắc, Kỷ Lăng nhận ra, có những thứ đã bắt đầu thay đổi. Anh nhìn thấy Lâm Chân Ni không nói một lời ném chai thuốc bao tử xuống nền đất rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng gầy yếu nhỏ bé đó, anh có một loại xúc động muốn đuổi theo cô nhưng lại bị cô gái bên cạnh ngồi lên trên đùi. Cô ấy vuốt ve gương mặt của anh, mỉm cười dịu dàng.
Kỷ Lăng tự trấn an, người anh yêu là Lương Hy Nhu, chứ không phải là Lâm Chân Ni. Anh nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc đối diện với cô gái kia.
Ánh mắt của Lương Hy Nhu chợt loé lên tính toán nhưng đã nhanh chóng biến mất. Cô cười ôn nhu ôm anh – “Kỷ Lăng, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?”
“Nhớ” – Kỷ Lăng cất giọng khàn khàn. Phải, anh nhớ cô, nhưng cảm xúc không hề mãnh liệt như anh vẫn tưởng.
“Chúng ta quay lại với nhau có được hay không? Em trở về rồi, sau này sẽ không đi đâu nữa” – Đôi mắt của cô long lanh ánh nước như chực khóc.
Như bị mất đi ý thức, Kỷ Lăng đã gật đầu đồng ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!