Nếu Như Trên Đời Có Giá Như
Quyển 3 - Chương 2: Là anh
Đứng thẳng người và nhìn sâu vào bên trong, khu rừng trước mắt Hạ Tử Linh khi nãy đã hoàn toàn thay đổi – đã trở thành khung cảnh quen thuộc trong mỗi giấc mơ của cô. Chỉ có điều nó không còn im bặt mà chất chứa những thứ âm thanh rùng rợn vẫn là những tiếng hét thê lương, những tiếng kêu rên bi thảm, tiếng cười thì thào ớn lạnh, tiếng tí tách nhỏ giọt, cào xé răng rắc… và cả tiếng roàng roạc của lá khô. Tất cả đều vang vảng vọng đi vọng lại luẩn quẩn như một thế giới ám ảnh mơ hồ.
Điều đáng kinh ngạc là phía sau lưng cô vẫn là khu rừng cây lá rậm rạp của tự nhiên, cây cối lặng lẽ chìm trong ánh trăng yên ả. Nơi cô đứng, chiếc cột mốc này giống như ranh giới phân chia hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau. Hạ Tử Linh thực sự muốn quay về hướng đó mà bỏ chạy khỏi cái cảm giác kinh rợn mình vừa tưởng tượng ra, nhưng đáng sợ là bước chân của cô lại giống như mở rộng thêm khu rừng chết chóc – cứ bước một bước, khu rừng đen tối khô khốc đó lại lấn trải thêm một bước, như thể cô sẽ không bao giờ có thể thoát ra.
Hạ Tử Linh lại quay đầu về hướng kia, chiếc cột mốc – ranh giới ban nãy đã cách cô khá xa, nhưng hai chân cô vẫn ngập trên một lớp lá dày mà khô khốc. Cô mơ hồ đứng chết lặng bên một gốc cây lớn. Ánh trăng không biết từ khi nào đã bị bóng đêm đen kịt lấn át, dải ánh sáng duy nhất từ chiếc điện thoại trên tay của Tử Linh bỗng nhiên tắt phụt kéo theo cảm giác rợn người kinh hãi của cô. Đôi tay cũng trở nên run rẩy mà không ngừng bấm loạn phím, chỉ mong chiếc điện thoại có chút phản ứng gì đó hơn là việc cứ tắt ngủm, nhưng… mọi thứ dường như vô hiệu. Tử Linh không dám ngẩng đầu khi tự cảm nhận thấy bóng tối mờ mịt đang bủa vây quanh mình, cảm giác có luồng khí nặng nề mà lạnh lạnh từ tận nơi hun hút nào đó cứ dần len lỏi tìm đến vây chặt lấy xung quanh cô. Việc không thể xác định được phương hướng cùng những tiếng động vang vọng giữa khoảng không âm u càng làm cho con người ta trở nên hoảng loạn bởi những liên tưởng đáng sợ.
Hạ Tử Linh không dám nhúc nhích bước nào mà chỉ biết nắm chặt lấy vật cứng trong tay, cho đến khi bên tai cô vang lên một tiếng động lạ, giống như một chiếc chuông nhỏ đang rung lắc liên hồi. Cô chầm chậm quay sang phải, nhịp tim phập phồng theo từng góc độ. Đúng là có một chiếc chuông, một chiếc chuông nhỏ xíu màu bạc sáng lấp lánh đang lắc rất nhanh và mạnh như có thể thôi miên bất cứ người nào nhìn vào nó. Quả chuông buông xuống từ một cái lắc bạc, còn cái lắc đó được đeo ở… cổ một bàn chân, một bàn chân trắng bệch đang treo lơ lửng ngang mặt của Tử Linh…
“Aaa…aaaaa….”
Bất chợt bị đứng tim, Hạ Tử Linh không kịp phản ứng gì, chỉ hét lên một tiếng, kinh hãi nhìn vào cái xác trắng toát đang treo cổ lơ lửng buông xuống từ cành cây phía trên đầu cô. Cùng lúc cái xác đột ngột rơi xuống ngay sát Tử Linh, mặt cô kề sát với khuôn mặt bị che bởi lớp tóc dài rũ rượi của xác chết đó. Lập tức, còn chưa kịp định thần, Tử Linh bỗng có cảm giác vật gì đó lạnh buốt đang sờ soạng trên cổ mình. Cô không dám nhìn xuống cổ, nhưng lại thấy cái xác phía trước vươn cánh tay về phía cô, đồng thời lớp tóc mái bất giác lật tung……
Lần này Tử Linh không để mình kịp thấy gương mặt kia, cô đã quay đầu chạy, dù biết có không thoát được khỏi đây cũng phải chạy về hướng đó…
Nhưng chạy không được bao xa, Tử Linh liền lao sầm vào một thứ gì đó…Một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc. Một cảm giác va chạm cơ thể quen thuộc. Một bàn tay nắm lấy tay cô vô cùng quen thuộc.
“Nhắm mắt vào! Không được chạy về lối đó!” – Một giọng nói trầm ấm cũng rất quen thuộc.
Người đó nắm chặt lấy tay cô kéo chạy ngược theo hướng về phía khu rừng, chạy thẳng lướt qua cái xác chết trắng bệch kia. Tử Linh theo lời nhắm chặt mắt, để cho bàn tay lành lạnh đó dẫn mình chạy băng băng.
Nhưng trước đó cô đã chạy rất lâu, không còn nhiều sức lực nữa, dưới chân lại là lớp lá dày nhấp nhô, Tử Linh bất chợt bị khuỵu người xuống. Bàn tay nắm lấy tay cô cũng dừng lại theo…
“Tử Linh…”
Tử Linh!
Tiếng gọi này…Là anh!
Cô mở mắt, ngước nhìn gương mặt của anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn được nó – Rất tuấn tú, rất đẹp, không từ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của anh, rất yêu nghiệt nhưng cũng rất dịu dàng, cũng rất nhợt nhạt và trầm lặng, giống như trong tưởng tượng của cô. Gương mặt này…cuối cùng cô cũng có thể được nhìn thấy…
Cô ngẩn ngơ nhìn mãi gương mặt của anh, muốn ghi nhớ nó, khắc sâu nó, để nếu như rời khỏi giấc mơ, cô sẽ có thể đi tìm anh, anh sẽ ở một nơi nào đó…
“Em đã thấy anh rồi!”
Gương mặt anh không hề mang biểu cảm, phảng phất hơi lạnh nhưng cô vẫn có cảm giác bình yên và an tâm. Anh đưa tay nhẹ vuốt tóc cô – “Lẽ ra em không nên tới đây…”
Tới đây? Vậy không phải là cô đang mơ sao?
Tử Linh lại lên tiếng hỏi anh, câu hỏi mà cô hôm nào cũng đặt ra nhưng chưa bao giờ nghe được lời đáp. Mỗi lần cô hỏi câu này, anh đều biến mất, cô đều tỉnh mộng – “Anh…là ai thế?”
Cô hắng lòng chờ đợi câu trả lời. Anh chợt sững lại, bàn tay đang vuốt tóc cô từ từ buông xuống, tan biến trong không trung, anh lại biến mất giống như bao lần khác, mờ dần đi trong tiếng hú mơ hồ…Nhưng trong tiếng gió, giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh lại vang vọng về – “Mộc Trầm…là tên của anh”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!