Nếu Như Trên Đời Có Giá Như - Quyển 4 - Chương 1: Uyên ương quy sơ (uyên ương trở về thuở ban đầu) - lệ tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Nếu Như Trên Đời Có Giá Như


Quyển 4 - Chương 1: Uyên ương quy sơ (uyên ương trở về thuở ban đầu) - lệ tình


Nàng – Lệ Tình là nữ nhi duy nhất của phủ Thừa tướng. Trên nàng còn có ba ca ca yêu nàng, sủng nàng như mạng. Phụ thân của nàng, trước khi cưới mẫu thân đã có một thông phòng sinh ra đại ca. Nhưng khi mẫu thân qua cửa, phụ thân cả đời chỉ có một mình bà, cả đại ca cũng được nuôi dưới danh nghĩa của mẫu thân, thương yêu như con ruột. Còn vị thông phòng kia, thì được trả lại khế ước bán thân, nay đã có trượng phu và nhi tử, nữ nhi.

Vì phủ Thừa tướng dương thịnh âm suy nên Lệ Tình rất được sủng ái. Mọi người trong nhà đều nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chỉ sợ nàng chịu một chút uất ức nào.

Thế nhưng, tiểu thư phủ Thừa tướng không bao giờ được sủng mà sinh kiêu. Nếu có người hỏi Lệ tiểu thư của phủ Thừa tướng là một người như thế nào? Thì không chỉ có dân chúng, mà các tiểu thư, công tử ở các quý phủ đều luôn miệng khen ngợi nàng. Nàng không chỉ dịu dàng như nước, hiểu biết lễ nghĩa, mà còn rất được lòng mọi người. Lệ Tình được Thừa tướng phu nhân dạy bảo được một thân nữ công và trù nghệ tài giỏi, là hình mẫu nhi tức* (con dâu) trong lòng các quý phu nhân nơi kinh thành.

Thế nhưng, cho dù các bà mai mối có đạp sập cửa phủ thì Lệ Tình cũng chẳng mảy may quan tâm. Phụ mẫu và cả các ca ca của nàng đều rất tôn trọng quyết định của nàng, thậm chí họ còn không nỡ để nàng phải gả đi.

Năm nay Lệ Tình vừa tròn 16 tuổi, đã qua lễ cập kê được 1 năm, nhưng nàng vẫn chưa định xuống hôn sự. Bởi vì, nàng đang chờ một người, người ấy… hẳn đã nên trở lại rồi…

Năm ấy, Lệ Tình 9 tuổi, nàng nghe hạ nhân trong phủ nói ngày hôm nay có một vị Tướng quân trẻ tuổi xuất khởi hành quân ra biên cương. Vị Tướng quân này chính là một vị tướng tài trong mắt dân chúng, khi hắn 13 tuổi đã trở thành phó tướng lãnh binh xuất chinh cùng với lão Tướng quân đương triều là Tôn Khách. Và hôm nay, hắn không còn là phó tướng nữa, mà được đích thân Hoàng đế ban danh hào Tướng quân.

Năm ấy, Lệ Tình vì tò mò nên đã trốn ra khỏi phủ muốn xem vị Tướng quân trẻ tuổi được mọi người tôn sùng. Khi thấy thân ảnh oai hùng trên lưng ngựa, Lệ Tình bỗng cảm thấy trái tim từng trận rung động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đó không phải là sự rung động bởi cảm tính, đó là sự rung động đánh thẳng vào sâu trong linh hồn. Dũng mãnh như vậy, uy vũ như vậy, làm cho nàng cũng cực kì ngưỡng mộ và tôn kính đối với vị Tướng này.

Khi ánh mắt của nàng chớp tia lửa cuồng nhiệt nhìn thẳng vào hắn, vừa lúc hắn cũng quay đầu lại. Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, khi nàng nhìn thấy được gương mặt của hắn, Lệ Tình không giấu nỗi kinh ngạc, nàng trợn to hai mắt hét lớn – “Mỹ nhân ca ca!”. Nhưng, đáng tiếc thay, hắn không nghe thấy, bởi vì giọng nói của nàng đã bị hoà vào trong lời hò reo của dân chúng.

Giây phút ngắn ngủi ấy, một người vô tâm vô phế không để trong lòng, còn một người thì nhớ mãi không quên.

“Tình nhi…” – Tiếng gọi từ xa truyền lại kéo Lệ Tình thoát ra khỏi hồi ức. Nàng vui vẻ tiếp đón – “Nương!”

Thừa tướng phu nhân Đỗ Mỹ Cầm nhìn thấy nữ nhi tươi như hoa, gương mặt phúng phính đáng yêu không chịu được, thế là vứt bỏ cả hình tượng của một vị phu nhân uy nghiêm mà say mê nhào nắn hai cái má trắng nõn của Lệ Tình. Nàng giương đôi mắt ngập nước lên nhìn mẫu thân – “Nương, người mà còn nhéo nữa thì sẽ trở thành bánh bao mất”

Ôi! Nhìn xem đôi mắt vô tội này, cả cái miệng mếu máo lên án bà nữa, Đỗ Mỹ Cầm càng hăng say chà đạp tiểu nữ nhi. Thấy đã đủ, Đỗ Mỹ Cầm hợp thời dừng lại hành vi trêu ghẹo đối với nữ nhi, nghiêm túc nói chính sự: “Tối hôm nay, hoàng cung tổ chức yến tiệc mời tất cả quần thần và gia quyến tham dự để đón gió tẩy trần cho Tần tướng quân từ biên cương trở về. Nương đến để báo cho con biết mà chuẩn bị, diện trang phục đẹp một chút. Có biết chưa hả?”

“Con đã biết, nương” – Lệ Tình nhu thuận gật gật đầu.

Đỗ Mỹ Cầm cười cười nhéo nhéo gương mặt của Lệ Tình một lát nữa mới chịu buông tay rời đi, làm cho nàng khóc không ra nước mắt. Có người mẫu thân nào như mẫu thân của nàng hay không hả? Chỉ biết đem nữ nhi của mình ra làm thú vui thôi.

Lệ Tình không đẹp, nhiều nhất chỉ được xem như là thanh tú đáng yêu mà thôi. Kết hợp với lối trang điểm cùng với hạt châu gắn giữa mi tâm càng thêm linh lung động lòng người. Khi cả nhà phủ Thừa tướng đến nơi thì trong cung đã có không ít người, đến cửa điện, Đỗ Mỹ Cầm, Lệ Tình cùng với các nam nhân trong nhà tách nhau ra. Mẫu nữ* (mẹ và con gái) các nàng thì đến chỗ ngồi dành cho gia quyến.

Trong khi chờ đợi những người trong hoàng gia, Thừa tướng phu nhân liền tranh thủ thời gian mà ăn đậu hủ của tiểu nữ nhi. Nhào nắn hai cái má bánh bao thật là đáng yêu chết đi được.

Bên cạnh Lệ Tình là một tiểu cô nương xinh đẹp, nhìn thấy nàng bị mẫu thân giày vò còn rất thích thú thăm hỏi: “Bá mẫu, tỷ tỷ thật đáng yêu. Ta có thể sờ sờ không?”

Trên trán của Lệ Tình chảy xuống ba vạch hắc tuyến, nàng định kháng nghị thì mẫu thân đại nhân đã cướp lời trước – “Ah, được chứ. Này, mau sờ sờ đi. Có phải rất mềm hay không?”

“Ui chao, bá mẫu, tỷ tỷ thật mềm, còn thơm thơm nữa”

Lệ Tình thầm cầu nguyện cho vị hoàng đế nào đó mau xuất hiện, nàng không muốn bị xem như là bánh bao đâu. Nhìn xem, mẫu thân đại nhân thì nhéo nhéo bên phải, còn tiểu cô nương kia thì chọt chọt bên trái.

Khi Lệ Tình sắp nổi đoá thì tiếng kêu the thé của vị thái giám trước cửa điện vang lên – “Hoàng đế giá lâm! Thái hậu giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!”. Lệ Tình thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm tạ vị thái giám xa lạ nào đó đã cứu vớt nàng khỏi móng vuốt của mẫu thân đại nhân và tiểu cô nương không quen biết gì này.

Văn võ bá quan và tất cả mọi người cùng quỳ xuống cung nghênh ba vị này: “Hoàng thượng vạn tuế! Thái hậu vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế”

Hoàng đế phất tay cho mọi người đứng lên và ban chỗ ngồi. Không khí xao động vừa rồi chợt trở nên tĩnh lặng.

Tiếp đó, là quá trình tiếp đón Tần tướng quân đại danh đỉnh đỉnh đã chiến thắng giặc phương Bắc trở về. Lúc bấy giờ, Lệ Tình mới biết tiểu cô nương ngồi bên cạnh nàng chính là thân muội muội của Tần tướng quân – Tần Y.

Tần tướng quân tên là Tần Mặc, cũng chính là mỹ nhân ca ca luôn trú ngụ trong trái tim của Lệ Tình. Đáng tiếc, gương mặt của hắn giờ đây đã trở nên thật đáng sợ. Một vết sẹo to kéo dài từ khoé mắt bên này đến tận dưới chiếc cằm bên kia, đây là hậu quả do vết đao gây ra. Cho dù có ghê rợn đến cỡ nào, thì trong lòng nàng, mỹ nhân ca ca vẫn anh tuấn và tốt đẹp như vậy.

Lần đầu viết thể loại cổ đại, văn phong còn lủng củng và không được hay cho lắm. Kính mong chư vị bỏ qua cho tại hạ =)))) kamsamita ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN