Nếu Thanh Xuân Không Có Trạm Dừng Chân
Chương 1 : Là ?
10 năm trước…
“ Hạ Anh Lạc ! Cậu ngồi dậy cho tớ ! Cậu đã hứa là hôm nay cùng tớ đi xem đại thần chơi bóng rổ mà !!! Cậu nói xạo hả !?” Minh Nhi cầm một bên chăn cố dùng sức kéo nó ra khỏi người Anh Lạc
“ Đại thần ! Lúc nào cũng đại thần ! Các cậu không có niềm vui nào khác ngoài ngắm đại thần sao ? ” Anh Lạc kéo chăn ra khỏi mặt nhìn chằm chằm vào Minh Nhi
“Hạ Anh Lạc!!!” Minh Nhi bóp tay lườm Anh Lạc
“ Á!!! Tớ đi ! Tớ đi ! ” Lạc Anh ngồi chồm dậy, chạy như bay vào nhà tắm thay đồ “ Đại thần ! Đại thần ơi lần này anh hại em rồi…Haizz”
10 phút sau
“ Được rồi ! Chúng ta đi thôi !” Anh Lạc bước ra cầm theo chiếc balo màu đỏ sẫm
“ Lại học à ?! ” Minh Nhi ngó nhìn chiếc cặp trên tay Anh Lạc
“ Tớ sắp có đợt kiểm tra đột xuất, thời gian này học khá nhiều, cậu tự ở nhà nấu ăn đi ” Anh Lạc cùng Minh Nhi ra khỏi phòng
Minh Nhi chạy ra đằng trước, hét lớn “ Hạ Anh Lạc ! Cậu không nấu ăn cho tớ ! Tớ sẽ tuyệt giao với cậu !”
“ Lam Minh Nhi…Cậu dám sao ?! Há há ! ” Anh Lạc ôm bụng cười, chốc chốc lại lấy tay lên lau nước mắt “ Cậu mà tuyệt giao với tớ thì không những không có ai nấu ăn mà còn mất đi người cập nhật tin tứ về “ đại thần ” cho cậu đó! Há há ”
“ Hứ ! Tớ không thèm ! ” Minh Nhi phụng má, quay mặt ra chỗ khác không thèm nhìn Anh Lạc
“ Ừm…Vậy thì cậu tới chỗ đạo thầm một mình đi, tớ đi chơi công viên, được không ?! ” Anh Lạc tiến đến chỗ cầu thang ngoảnh lại nhìn Minh Nhi cười
“ Xí ! Tớ cốc thè…Ớ ! Tớ đùa thôi mà ! ” Minh Nhi chạy vội đuổi theo Anh Lạc
“ Rồi rồi ! Coi như chuyện lúc nãy không xảy ra đi, không đi nhanh thì không có chỗ để xem đâu ”
Tại sân bóng rổ – Khu A
“ Haizzz…Từ khu C tới khu A đúng là thật vất vả mà ! Híc ! Mệt rã rời chân rồi ” Minh Nhi ngồi phệt xuống, gương mặt mệt mỏi than thở với Anh Lạc
“ Cậu đừng hòng tớ cõng cậu ! Chúng ta là nữ sinh cấp 3 rồi ! Không phải là bé nhỏ gì đâu mà tớ cõng cậu, vả lại cậu dạo này mũm hơn trước nữa… ” Đang nói dở thì Anh Lạc che miệng lại cười tủm tỉm
“ Hạ Anh Lạc ! Cậu thật đáng ghét á !!! Ai nói tớ mũm chứ ! ” Minh Nhi đứng bật dậy
“ Há…Ơ ? Mỹ nam tỷ tỷ ? ” Anh Lạc quay mặt ra đằng sau
“ Lạc Nhi ! Anh đã nói anh không phải tỷ tỷ rồi mà ! Em đừng chọc tức anh nữa ! ”
“ Lâm Cảnh Hiên à ! Da anh trắng mịn như thế không gọi là tỷ tỷ chẳng nhẽ là tiểu sư muội ? Aizzza ! Tỷ tỷ à, tiểu muội gọi vậy là khen tỷ đó!” Anh Lạc khoanh tay nhìn Lâm Cảnh Hiên từ dưới lên trên
“ Em!!! Không nói nữa! Minh Nhi, để anh cõng em” Lâm Cảnh Hiên ngồi xuống chỉ tay vào lưng mình
“ Anh Cảnh Hiên ? Được không vậy ? ” Minh Nhi ngập ngừng
“ Được mà được mà ! ” Lâm Cảnh Hiên mỉm cười
“ Đang buồn ngủ mà phải đứng đây xem cảnh ngôn tình… Chán chết 🙂 ” Anh Lạc ngáp ngủ cho tay vào che miệng
“ Hạ Anh Lạc ! ” Lâm Cảnh Hiên và Minh Nhi hét lớn
“ Moá ! ” Anh Lạc thót tim giật mình nhìn hai người họ “ Hảo hảo ! Đẹp đôi lắm ! ”
“ Các em định ra xem Mộc Dương chơi bóng rổ đúng không ? Vậy thì đi nhanh lên, chỗ ngồi sắp hết sạch rồi đó ” Lâm Cảnh Hiên cõng Minh Nhi đứng dậy
“ Nè ! Có anh đi với Minh Nhi rồi vậy thì em đi trước nhá ! ” Anh Lạc đeo chiếc balo vào vai nhìn đồng hồ “ Sắp tới giờ học thêm rồi ! Tạm biệt ”
*Bốp*
“ Đau ! Ơ ? Anh là… ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!