Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Chương 6: Biến mất trong chớp mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau


Chương 6: Biến mất trong chớp mắt


Linh Tố càng khó ngủ hơn. Cô quyết định trèo qua lan can nhỏ giữa hai ban công, để vào xem phòng Lâm Lang.

Căn phòng tối đen như mực, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy trên giường nhô lên, rõ ràng là có người đang ngủ.

Người đó tỉnh giấc bởi sự xuất hiện của Linh Tố, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”

Thì ra là Bạch Khôn Nguyên.

Linh Tố vô cùng kinh ngạc. Chẳng nhẽ mấy năm nay anh luôn ngủ trong phòng Lâm Lang sao?

Bạch Khôn Nguyên vặn đèn sáng, nhìn thấy Linh Tố liền thở phào.

“Không ngủ được sao?”

Linh Tố thở dài.

Bạch Khôn Nguyên ngồi dậy. Anh không mặc áo, cơ thể rắn rỏi đẹp đẽ hiện ra trước mắt Linh Tố. Mặt cô nóng bừng, vội quay đầu đi chỗ khác.

Một cô gái ngủ nhờ nhà người khác, nửa đêm canh ba còn mò sang phòng ngủ của nam giới. Điều này bất luận nói thế nào, cũng không được ý tứ cho lắm.

Bạch Khôn Nguyên mặc áo vào, “Ngồi xuống thảm đi, chúng ta nói chuyện cho đỡ buồn.”

Linh Tố ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống chiếc thảm lông dài.

Bạch Khôn Nguyên thấy cô mất tự nhiên, khẽ cười bảo: “Anh không giống Sùng Quang đâu, em không cần lo sợ bị anh lợi dụng.”

Linh Tố dở khóc dở cười.

Hai người ngồi im, không tìm được đề tài gì để nói, cứ giương mắt nhìn nhau.

Linh Tố thấy Bạch Khôn Nguyên không có ý định gợi chuyện, đành phải chủ động mở lời. Lời cô nói ra khiến ngay bản thân cô cũng kinh ngạc: “Mẹ của anh đâu rồi?”

Bạch Khôn Nguyên giống như bị điểm huyệt, hồi lâu mới chậm rãi cất tiếng: “Bà ấy sớm đã bỏ đi rồi.”

Thôi chết, vừa xuất binh đã gặp bất lợi. Linh Tố chỉ còn biết ngốc nghếch tiếp lời: “Mẹ em cũng mất lúc còn trẻ.”

Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, “Hình như em hiểu nhầm rồi, mẹ anh vẫn còn sống, chỉ là bà ấy đã bỏ nhà ra đi.”

Linh Tố sững sờ.

“Năm đó anh mới năm tuổi. Một buổi tối, bà ấy đến trước giường anh, đánh thức anh dậy, kể chuyện cho anh nghe, hôn anh, vỗ lưng ru anh ngủ. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cả nhà loạn hết cả lên, bà ấy đã bỏ đi cùng người khác rồi.”

Nét mặt anh rất đỗi bình tĩnh, cảm xúc được khống chế triệt để. Chỉ có bàn tay anh không ngừng run rẩy.

“Bố anh thiểu não suốt nửa năm trời, thường xuyên ngồi trong phòng mượn rượu giải sầu. Nếu anh đi tìm, ông ấy sẽ hét lên: Tại sao lúc đó mày không giữ mẹ mày lại? Ông ấy không bao giờ ngờ rằng vợ mình lại có thể tuyệt tình đến mức đó. Chuyện này ầm ĩ đến nỗi ai cũng biết cả, họ hàng thường nhìn anh mỉm cười ám muội, chỉ trỏ sau lưng, nhìn xem, đó chính là con của người đàn bà đó. Anh thay mẹ trở thành đối tượng công kích của mọi người, vừa hoảng loạn lại vừa đau khổ, chỉ cho đến khi Lâm Lang bước vào cuộc đời anh.

Ngừng lại một chút, anh nói tiếp: “Em ấy đã thay đổi cuộc sống của anh.”

Linh Tố đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Bởi vì cô không hề xuất hiện trong vở kịch rực rỡ nồng nàn đó. Cô chẳng những không bước ra sân khấu, mà còn chẳng được ngồi trên ghế khán giả.

Sự cảm thông hiện rõ trên khuôn mặt cô. Đôi mắt cô long lanh ươn ướt, chăm chú nhìn anh như nhìn một con thú nhỏ cô đơn. Anh giãi bày, cô lắng nghe, nét mặt cô chất chứa sự thấu hiểu và vỗ về không lời, như thể đón nhận lấy tất cả phiền não của anh vào mình vậy.

Bạch Khôn Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, rút một chiếc hộp từ ngăn tủ ra, nói: “Chẳng có việc gì làm, hay chúng ta chơi xếp hình đi.”

Trên chiếc hộp in hình thiếu nữ và dã thú. Lúc đầu Linh Tố tưởng đó là ngự thú của thần núi, nhìn gần mới biết, hóa ra là một bức tranh về cung Sư Tử.

“Lâm Lang thuộc cung Sư Tử à?” Linh Tố nói.

Bạch Khôn Nguyên hỏi lại: “Em thì sao?”

Cô ư? Hồi trước Hứa Minh Chính đã tra hộ cô, Linh Tố thuộc cung Thiên Yết.

Cuốn sách nhỏ viết về các cung hoàng đạo nói rằng: Thâm trầm khiêm nhường, im lặng ít nói, trước khi làm gì cũng vô cùng thận trọng, suy tính kỹ lưỡng, rất biết nắm bắt bản chất của sự việc. Người thuộc cung Thiên Yết tính tình phức tạp, không giỏi biểu lộ tình cảm, dễ đem lại cảm giác phục tùng cho người khác, kỳ thực, nội tâm kiên định và cố chấp vô cùng.

Linh Tố chính là như thế.

Hai người nằm xoài trên thảm xếp hình. Nhất thời không để ý, hai người vô tình chạm đầu vào nhau, hai tiếng “ôi chao” thốt ra cùng một lúc, hai mắt nhìn nhau, không nhịn được cười.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt cương nghị của Bạch Khôn Nguyên trở nên ôn hòa hơn nhiều. Trong tiếng cười khúc khích thấp thoáng sự dịu dàng khó nói thành lời.

Bạch Khôn Nguyên chợt kêu lên: “Nhìn thấy rồi.”

Anh đột nhiên vươn người tới, lồng ngực sượt qua vai Linh Tố, giơ tay ra, nhặt một miếng ghép nằm cạnh Linh Tố.

“Đây là mắt của hổ, bị anh tìm được rồi.”

Trong thoáng chốc, mùi hương của anh ùa đến rồi lại lui về, Linh Tố đổ mồ hôi khắp người.

“Em có biết không? Hồi đó Lâm Lang cũng thích xếp hình lắm.” Bạch Khôn Nguyên cười nói: “Em ấy còn nằng nặc bắt anh phải chơi cùng. Lúc đó anh chẳng có chút kiên nhẫn nào với trò này cả, thường xuyên ngủ quên trong lúc đang chơi. Lúc anh tỉnh dậy thì Lâm Lang đã ghép xong rồi. Anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ mất trò chơi rồi.”

Linh Tố nói: “Xếp hình là trò chơi của riêng Lâm Lang. Nhưng có lẽ hai người cũng có chung một trò chơi khác.”

Bạch Khôn Nguyên cười buồn tẻ: “Em có biết không? Sau khi em ấy đi rồi, anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ, từ trò chơi xếp hình đến cuộc đời của Lâm Lang.”

Bạch Khôn Nguyên nói xong lại vùi mặt, tập trung vào trò chơi.

Linh Tố ngồi cùng anh, cho đến khuya khoắt. Một mặt, sau một ngày dài cô rất mệt mỏi, một mặt, lại vô cùng phấn khích vì được ở bên cạnh anh, hai trạng thái tâm lý này ra sức giao tranh, cuối cùng trạng thái thứ nhất đã chiếm thế thượng phong.

Linh Tố không biết mình đã thiếp đi lúc nào, nhưng khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng, cô nằm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng. Sáng sớm trong núi trời rất lạnh, tiếng chim líu lo, sương giăng tứ phía, biệt thự Bạch gia ẩn hiện trong cõi tiên cảnh.

Linh Tố mơ màng ngồi dậy. Đây là phòng của Lâm Lang, chỉ còn lại một mình cô, Bạch Khôn Nguyên của đêm qua dường như chỉ là một giấc mơ.

Cô bước xuống giường, chân đột nhiên chạm vào cái gì đó, cúi đầu nhìn, thì ra là một bức tranh đã được ghép hoàn chỉnh. Trong bức tranh, người thiếu nữ cưỡi trên lưng bạch hổ, hiên ngang lẫm liệt, nhưng đôi mắt diễm lệ hút hồn người.

Thì ra cô đã bỏ lỡ mất trò chơi rồi.

Linh Tố quay lại phòng ngủ dành cho khách, sau khi thu dọn đâu vào đấy, cô bước xuống lầu. Bạch Sùng Quang quay lưng lại với cô, ngồi đọc báo trên sô pha, giống hệt hôm đầu tiên hai người gặp nhau, nghe sau lưng có tiếng động, anh liền bảo: “Cà phê.”

Linh Tố cười khẽ, “Cho mấy viên đường ạ?”

Bạch Sùng Quang vội quay đu lại, “A, lại là em.”

Linh Tố cười.

“Tối qua em ngủ ở đây sao?”

Linh Tố gật đầu.

“Chẳng trách bọn họ nói với anh Khôn Nguyên mang về một vị khách, thật không ngờ vị khách đó lại là em. Anh còn đang buồn rầu, không biết cậu ta có người yêu từ lúc nào.”

Bạch Sùng Quang vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng như hôm qua, trên cổ áo có dấu hôn nhàn nhạt. Đến gần anh, còn có thể ngửi thấy mùi hương kì dị.

Linh Tố khẽ khịt mũi, Bạch Sùng Quang cười nói: “Đây là rượu Gin.”

Thức đêm cùng người đẹp và rượu ngon, quả là tiêu diêu tự tại.

Linh Tố hỏi: “Lúc ở nước ngoài, anh làm gì?”

“Bên đó có công ty con, anh đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị.”

“Vậy bây giờ anh về nước, công ty con sẽ thế nào đây?”

“Nhân viên của anh sẽ gửi những văn kiện cần xử lý sang đây. Nếu quả thật không tiện, bọn họ có thể thay anh xử lý.”

“Không có anh, công ty vẫn có thể vận hành êm xuôi được sao?”

“Một nhà lãnh đạo giỏi nên xây dựng một cơ chế vận hành hoàn thiện. Dù lãnh đạo không có mặt, công ty vẫn có thể hoạt động như thường.”

Linh Tố gật đầu: “Xem ra công ty không đến nỗi không thể thiếu anh.”

“Không sai. Nếu muốn tranh quyền đoạt vị thì đây là thời khắc thích hợp nhất.”

Linh Tố cười: “Ở trường anh học chuyên ngành gì?”

“Chắc chắn em không thể tưởng tượng ra nổi đâu.” Bạch Sùng Quang nhướn mày nói.

“Tài chính? Lịch sử? Y học, hay là pháp luật?”

“Anh học nấu ăn.”

Linh Tố hơi sững người, cố nặn ra một câu khen ngợi: “Lão Tử nói cai trị một nước lớn giống như nấu con cá nhỏ.”

Bạch Sùng Quang không nhịn được, ngẩng đầu cười ha hả: “Em thật dễ mắc lừa. Thực ra thì anh học hý kịch.”

Linh Tố trợn mắt: “Chẳng trách mà có tài diễn xuất.”

Sau lưng vang lên giọng nói của Bạch Khôn Nguyên: “Em lại bị lừa tiếp rồi. Chính xác thì chú ấy học kiến trúc.”

Bạch Sùng Quang bất mãn khi bị Bạch Khôn Nguyên chọc gậy bánh xe, “Khôn Nguyên oán hận anh từ lâu rồi, nhớ lúc bé anh và Lâm Lang ở nhà diễn Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, Khôn Nguyên diễn vai Mã Văn Tài, còn cướp lời thoại của anh nữa chứ, cái câu “Huynh đến trễ rồi”, anh còn chưa kịp nói, cậu ta đã hét lên rồi.”

Bạch Khôn Nguyên dở khóc dở cười nói, “Rõ ràng là chú quên lời thoại nên cháu mới nhắc thôi. Chú là bậc trưởng bối, sao có thể đổi trắng thay đen thế chứ?”

Bạch Sùng Quang làm mặt hề với Linh Tố: “Lại là cái chức danh vĩ đại này.”

Linh Tố đứng ngoài cười cười. Đồng Bội Hoa mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Sau bữa sáng, Linh Tố dẫn Bạch Khôn Nguyên đến thư viện.

Thư viện vừa mở cửa được một lúc, bên trong chỉ có nhân viên quản lý. Người đó nhìn thấy sau lưng Linh Tố là một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, phong độ phi phàm thì không khỏi liếc nhìn vài cái.

Trên tầng hai rộng rãi sáng sủa như ngoài trời. Bọn họ đi vào góc sâu nhất.

Linh Tố đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lâm Lang đâu cả, thậm chí cô còn không cảm nhận được mùi của Lâm Lang. Cô vội vàng ngưng thần, rà soát một vòng, cũng không cảm nhận được gì.

Cô hết sức căng thẳng, quay đầu về phía Bạch Khôn Nguyên, chợt kinh ngạc đứng sững.

Bạch Khôn Nguyên mặt mày nghiêm trang, quay người về hướng Tây, quỳ trên sàn nhà, bàn tay co lại thành ắm đấm, kề lên miệng, kính cẩn hôn lên đó.

Mở bàn tay ra, trong đó có một chiếc nhẫn bạch kim.

“Bạch tiên sinh, anh…”

Bạch Khôn Nguyên lãnh đạm nói: “Trước khi tốt nghiệp, Lâm Lang thường đến đây tìm tài liệu. Không biết tại sao lại cảm thấy có mùi của em ấy ở đây.”

Linh Tố nghe vậy trong lòng vừa cảm động lại vừa chua xót, cô cũng không nói rõ được cảm xúc hiện tại của mình.

Nhưng trong thư viện chỉ sót lại chút mùi của Lâm Lang, cuốn sách tranh về các loài bướm mà cô ấy hay xem nằm chỏng chơ trên băng ghế dài.

Là tự cô ấy bỏ đi, hay là ngoại lực đã đem cô ấy đi? Linh Tố hoảng hốt lo lắng.

“Sao thế?” Bạch Khôn Nguyên hỏi.

Cơn bồng bột lại dấy lên, Linh Tố thật muốn nói hết tất cả cho anh biết, nhưng bên tai hình như lại nghe thấy một tiếng ho nghiêm khắc của mẹ. Cuối cùng cô vẫn kín miệng như bưng.

Bạch Khôn Nguyên không đợi cô tìm được một cái cớ khả dĩ, anh chủ động bước xuống lầu. Linh Tố thở phào một hơi, vội vàng chạy theo sau.

Sau khi lên xe, Bạch Khôn Nguyên dặn tài xế đưa Linh Tố về trường. Sau đó anh không nói gì nữa. Linh Tố bất an len lén nhìn anh, trên khuôn mặt anh hằn rõ sự mệt mỏi, hình như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Linh Tố than thầm trong bụng. Rốt cuộc thì ai mới có thể xóa đi sự u sầu trong đôi mắt anh đây?

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên nói: “Linh Tố, cho anh dựa một chút, anh mệt quá.”

Không đợi Linh Tố kịp có phản ứng, anh tựa đầu vào vai cô, nhắm mắt lại.

Chiếc xe xuyên qua thành phố chen chúc nhà cao tầng, trong xe yên ắng, Linh Tố nghe thấy rõ hơi thở của Bạch Khôn Nguyên, hơi nóng của anh truyền qua chiếc áo đồng phục mỏng manh.

Một bên vai Linh Tố đã không còn cảm giác gì nữa, nhưng cô vẫn không dám cử động.

Cô hết sức thận trọng quay đầu sang nhìn Bạch Khôn Nguyên. Hình như anh đã chìm vào giấc ngủ thật rồi, đầu vai hơi co lại, trong mơ vẫn tiếp tục phiền não, anh không cho mình được thảnh thơi một giây phút nào.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Linh Tố giơ ngón tay ra, vuốt ve lông mày anh, giãn phẳng những nếp nhăn trên trán. Tiếp đó ngón tay không cách nào dừng lại, dần dần lướt xuống dưới, sóng mũi, đôi mắt, gò má, bờ môi…

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên hơi động đậy, cô vội vàng thu tay về như con thỏ bị kinh động, không còn dám phóng túng nữa.

Trường học đã ở ngay trước mặt.

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Có cần anh đưa em vào không?”

Linh Tố lắc đầu: “Đã làm mất nhiều thời gian của anh rồi.”

“Vậy em phải cẩn thận nhé.” Bạch Khôn Nguyên dặn dò, “Nếu vẫn còn bạn học làm khó em, thì nhất định phải nói cho anh biết.”

Linh Tố gật đầu.

Bạch Khôn Nguyên hỏi lại lần nữa: “Thực sự không cần anh đưa em vào sao?”

Linh Tố vẫn cứ lắc đầu.

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên giơ tay ra, vuốt tóc cô, cười nói, “Em vào trường đi.”

Linh Tố chậm rãi bước đi.

Cô khẽ liếc mắt nhìn nghiêng, bóng cây đung đưa, vọng lại tiếng đọc bài lảnh lót.

Kì lạ, sao trên nền đất lại có hai chiếc bóng, một trước một sau. Chiếc bóng phía sau cao lớn hơn nhiều.

Chiếc bóng đó đi theo cô đến trước tòa nhà. Linh Tố không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu. Đến cầu thang tầng hai, cô chạy như bay đến trước lan can nhìn xuống. Bạch Khôn Nguyên đang đứng bên dưới, ngẩng đầu nhìn cô.

Anh mỉm cười, vẫy tay với Linh Tố, lúc này mới yên tâm quay lưng ra về.

Linh Tố đứng đó cho tới khi bóng dáng Bạch Khôn Nguyên biến mất sau hàng cây.

Hứa Minh Chính hớt hải chạy xuống bên cô nói, “Tối qua mình đến nhà cậu, cả đêm cậu không về nhà sao?”

Linh Tố vẫn đứng yên tại chỗ.

Hứa Minh Chính ủ rũ nói: “Lưu Phi Vân xin nghỉ một thời gian, về nhà tự ôn tập. Hôm qua cậu không sao chứ?”

Linh Tố chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng vẫn còn đọng lại một nụ cười thư thái.

Cô nói: “Mình không thể nhìn thấy nữa rồi.”

Hứa Minh Chính kinh hãi, mặt cắt không còn hột máu. Nhưng nhìn kĩ thì đôi mắt Linh Tố vẫn trong sáng có hồn, đang nhìn rất tập trung. Lúc này cậu mới hiểu ra, Linh Tố muốn nhắc đến một đôi mắt khác.

Buổi sáng lúc tìm kiếm Lâm Lang trong thư viện Linh Tố đã phát hiện ra, dị năng của cô đã biến mất hoàn toàn, mắt không nhìn thấy, tai cũng không nghe thấy. Những vong hồn quanh quẩn khắp đường to ngõ nhỏ đã biến mất không dấu tích, luồng thông tin không ngừng chui vào não cô đột nhiên đứt đoạn.

Chỉ có một cách giải thích, thiên nhãn của Thẩm Linh Tố đã đóng lại, cô đã trở về là một người bình thường.

Vì thế mặc dù khi đó Lâm Lang đứng ngay bên cạnh cô, nhưng cô không hề nhìn thấy.

Sau vài phút buồn bã, đột nhiên niềm sung sướng bao trùm lấy cô. Cuối cùng cô đã trở thành một người bình thường.

Chỉ có những người đã từng không bình thường mới khát khao có một cuộc sống bình thường như thế. Cô đã quá chán ngán cuộc sống biệt lập với xã hội rồi.

Linh Tố hít sâu một hơi, vỗ vai Hứa Minh Chính: “Đi nào, vào lớp thôi.”

Hứa Minh Chính thấy cô bình tĩnh như thế, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bạn học thấy Linh Tố đã quay lại lớp học, bèn chúi đầu thì thầm bàn tán, nhìn cô bằng ánh mắt còn kì lạ hơn trước. Linh Tố coi như không thấy gì, yên lặng nghe giảng bài như thường lệ.

Thầy Triệu gặp riêng Linh Tố, hết sức lo lắng nói: “Linh Tố, hai tuần nữa là đến kì thi đại học rồi.”

Linh Tố cúi đầu lắng nghe, “Xin thầy yên tâm, em đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì nữa, em sẽ bình an thuận lợi bước vào kì thi.”

Thầy Triệu buồn bã nói: “Hôm qua Lưu Phi Vân nói em là yêu ma. Thầy đã khuyên người nhà em ấy đưa em ấy đi gặp bác sĩ tâm lý. Ôi chao, cứ mỗi kì thi đại học lại làm phát điên vài em học sinh.”

Thật nguy hiểm. Chỉ sai lệch một chút thì người phải đi gặp bác sĩ tâm lý đã là Thẩm Linh Tố rồi.

Lưu Phi Vân coi cô như yêu nghiệt quỷ quái, có người lại coi cô là kẻ bịp bợm lừa đảo. Đây là cuộc chiến của chủ nghĩa duy tâm và chủ nghĩa duy vật.

Nhưng Bạch Khôn Nguyên tin cô, dù anh muốn mượn cô để an ủi vết thương lòng của mình, nhưng người anh nhìn thấy là Thẩm Linh Tố, chứ không phải yêu ma hay kẻ bịp bợm, anh tin cô.

Linh Tố cảm thấy mỗi lần nghĩ đến người đàn ông nho nhã dịu dàng này, nhất thời toàn thân lâng lâng mơ màng, một cảm giác thật tuyệt vời, hi vọng niềm vui này sẽ kéo dài mãi mãi.

Tình yêu của thiếu nữ thuần khiết mà da diết, lúc nào cũng si tâm vọng tưởng có thể kéo dài mãi mãi.

Nhưng mà, Lâm Lang đã biến đi đâu rồi?

Có hai khả năng. Một là cuối cùng cô ấy đã có thể rời khỏi thư viện, hai là cô ấy đã tan thành cát bụi rồi. Khả năng thứ nhất có thể dẫn đến những kết quả khác nhau. Rời khỏi thư viện, có thể cô ấy đã đến một nơi khác, có thể đã bị một người pháp lực cao hơn nhốt lại, kết cục tốt đẹp nhất là cô ấy đã được đầu thai. Nhưng cô ấy đã bị nhốt trong ba năm trời, sao bây giờ lại có thể dễ dàng thoát ra được chứ?

Linh Tố có quá nhiều thắc mắc nhưng không ai có thể trả lời cô được.

Chiều tối, Linh Tố và Hứa Minh Chính cùng bước về phía cổng trường.

Đột nhiên Linh Tố bỗng dừng bước, mắt mở trừng trừng, cô tưởng mình đã bị ảo giác.

Nhưng người đàn ông cao lớn anh tuấn, điềm đạm nho nhã đứng cạnh ô tô đang mỉm cười vi cô kia rõ ràng chính là Bạch Khôn Nguyên.

Trong con mắt của Hứa Minh Chính, khuôn mặt ủ dột suốt một ngày trời của Linh Tố đột nhiên sáng bừng lên, đôi mắt kiều diễm long lanh sóng nước.

Linh Tố không nói một lời, vội vàng chạy về phía anh, bỏ mặc Hứa Minh Chính đứng chôn chân tại chỗ.

Bạch Khôn Nguyên dịu dàng hỏi: “Hết giờ làm muốn đến xem em thế nào. Không sao chứ? Không bị ai bắt nạt chứ?”

Linh Tố cúi đầu nói, “Chỉ nửa ngày trời thôi mà, chẳng có gì đáng để lo lắng cả.”

“Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Hôm nay em phải đi thăm em gái.”

“Vậy để anh đưa em đi.”

LinhTố thẹn thùng gật đầu. Nụ cười e ấp ấy, xinh đẹp tựa sắc xuân.

Bạch Khôn Nguyên nhất thời mê mẩn, bất giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô.

Hứa Minh Chính đứng sững tại chỗ, nhìn Bạch Khôn Nguyên ôm vai Linh Tố bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh.

Linh Tịnh thấy chị đi cùng một người đàn ông xa lạ thì vô cùng kinh ngạc.

Trên đường đi Bạch Khôn Nguyên đã mua một bó hoa cúc Đại Lý, nhờ y tá cắm hộ vào bình. Phòng bệnh có thêm sắc hoa thắm tươi, không gian sáng sủa hơn nhiều.

Linh Tố bắt đầu giới thiệu: “Vị này là Bạch Khôn Nguyên tiên sinh, đây là em gái em, tên là Linh Tịnh.”

Sau đó cô đi hỏi chuyện bác sĩ, để Bạch Khôn Nguyên ngồi chơi với em gái.

Cô gái gầy gò bé nhỏ này có cặp mắt nhìn sắc bén không kém gì người chị, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã quan sát Bạch Khôn Nguyên một cách trệt để. Mặt Linh Tịnh không chút biểu cảm, thậm chí còn cố tình tỏ ra dè dặt.

Bạch Khôn Nguyên ho nhẹ một tiếng. Kỳ thực anh không giỏi bắt chuyện với con gái.

Linh Tịnh đột nhiên lắc đầu, lẩm bẩm một mình nói: “Quả nhiên là anh.”

Hai chị em Thẩm gia đều rất đặc biệt, Bạch Khôn Nguyên tò mò hỏi: “Anh làm sao?”

Linh Tịnh lạnh lùng nói: “Xuất thân tốt, có dã tâm, anh không hợp với chị em đâu.”

Bạch Khôn Nguyên cười nói: “Không cần lo lắng thế, anh và chị gái em chỉ là bạn bè thông thường thôi.”

Linh Tịnh cười nhạt: “Thật sao? Bạn bè thông thường ư?”

Trên thương trường, Bạch Khôn Nguyên mạnh mẽ, hiên ngang là thế, nhưng trước ánh mắt trong veo sáng ngời của cô gái này, đột nhiên anh lại thấy không được tự nhiên. Anh chỉ biết trả lời hàm hồ: “Chị em là một cô gái tốt, anh rất thích chị em.”

Ánh mắt Linh Tịnh vẫn sắc bén như một mũi tên công kích đối phương.

Bạch Khôn Nguyên chỉ đành cười trừ: “Vậy em muốn anh phải thế nào đây?”

Linh Tinh chỉ nói: “Vào thời khắc quyết định, mong anh hạ thủ lưu tình.”

“Cái gì?”

Đúng lúc này, Linh Tố mặt mày phấn khởi đẩy cửa bước vào.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Linh Tịnh này, chị và bác sĩ đã thống nhất rằng, sau khi chị thi xong thì sẽ lập tức làm phẫu thuật cho em, không thể trì hoãn thêm nữa.”

Linh Tịnh kéo chăn che miệng, không nói gì.

Linh Tố vuốt tóc em gái, dặn dò vài câu, rồi cùng Bạch Khôn Nguyên ra về.

Bạch Khôn Nguyên đưa cô đến một nhà hàng món Tây.

Đây là lần đầu tiên Linh Tố được dùng bữa ở một nhà hàng cao cấp như thế này. Trên bàn có cả dao nĩa, dường như sắp tiến hành một vụ huyết án, cô không biết phải hạ thủ từ đâu.

Cô ăn không no, sau khi Bạch Khôn Nguyên đưa cô về nhà, cô lại dắt anh đi ăn mì kéo ở một quán nhỏ mà cô hay đến.

Bàn ghế trong quán đính dầy dầu mỡ, nhưng Bạch Khôn Nguyên không hề bận tâm, co chân ngồi xuống cùng Linh Tố. Hơi nóng bốc lên, khiến khuôn mặt hai người lấm tấm mồ hôi. Bạch Khôn Nguyên rút khăn tay đưa cho Linh Tố.

Linh Tố đột nhiên hỏi: “Lâm Lang cậu ấy… từ lúc phát bệnh đến khi qua đời, trong khoảng bao lâu?”

Bạch Khôn Nguyên nói: “Phát bệnh một cái liền đưa vào viện, ngày hôm sau bệnh tái phát, qua đời ngay trên bàn mổ.”

“Sùng Quang nói anh ta không về kịp.”

“Lúc đó Sùng Quang ở xa.”

Linh Tố ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Công ty con của Bạch gia ở nước ngoài, chắc không thể so với công ty trong nước phải không?”

Bạch Khôn Nguyên cười, “Địa phương sao có thể đọ với trung ương được?”

“Chẳng trách Sùng Quang luôn cảm thấy bất bình.”

“Em đứng về phía anh hay về phía chú ấy?” Bạch Khôn Nguyên mỉm cười nhìn cô đầy ẩn ý.

“Em không phải là người của Bạch gia.” Linh Tố vạch rõ ranh giới.

Bạch Khôn Nguyên nghịch đôi đũa trong tay, nói: “Có không ít thành viên Bạch gia đứng về phía chú ấy.”

“Bạch Khôn Phương?”

“Em biết cô ta sao?” Bạch Khôn Nguyên kinh ngạc, “Ông nội của cô ta là em trai ông nội anh, cô ta là cháu gái duy nhất, nắm trong tay không ít cổ phiếu.”

“Lúc Lâm Lang còn sống, bọn anh đã bắt đầu đấu đá nhau sao?”

Bạch Khôn Nguyên buông đũa xuống: “Anh có lỗi với em ấy.”

Linh Tố lại hỏi: “Nếu như Lâm Lang vẫn chưa chết, bọn anh cần Lâm Lang hay là cần quyền lực?”

Bạch Khôn Nguyên cười ha hả: “Giang sơn hay là mỹ nhân. Linh Tố, bài kiểm tra của em khó quá, anh chịu thua.”

Linh Tố cũng cười.

Đúng thế, đây là một câu hỏi ngu xuẩn. Linh Tố đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Lâm Lang. Được yêu thương thì đã sao, đến giây phút quyết định, tình yêu vẫn phải nhường chỗ cho dã tâm. Cái chết của Lâm Lang đem đến cho bọn họ cơ hội vẹn cả đôi đường, một mặt thao túng giang sơn, một mặt hoài niệm mỹ nhân, không ai có thể chê trách được cả.

Căn nhà chìm trong bóng tối. Mẹ không chạy ra đón cô như thường lệ. Trong phòng trống không, không có một chút sinh khí.

Linh Tố đột nhiên nghĩ, có lẽ em gái đã nói đúng, mẹ cô đã qua đời bao năm nay, kỳ thực chính bản thân cô đã tự chăm sóc lấy mình, cô đã luôn lẩm bẩm một mình với không khí.

Cô nói: “Mẹ à, sự biến mất của cô gái đó kì lạ quá, mẹ chỉ điểm cho con có được không?”

Sau đó cô cứ đợi mãi.

Không biết là bao lâu, trong không khí phảng phất một tiếng thở dài.

“Lần cuối cùng thôi đấy.”

“Vâng.” Linh Tố đáp, tim nhói lên.

“Trước đây cô ta bị ràng buộc, bởi vì người cô ta yêu luôn nhớ nhung cô ta, làm cô ta không tài nào siêu thoát được.”

“Vậy bây giờ thì sao ạ?”

“Vẫn chưa hiểu à? Đương nhiên là người đó đã không còn yêu cô ta nữa.”

Sức mạnh của tình yêu lụi tàn, Lâm Lang vì thế mới có được tự do.

Quả nhiên chúng ta cần trả giá để đạt được cái gì đó. Có đáng hay không thì chỉ có bản thân mình mới biết.

Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua.

Khuôn mặt Linh Tố đầm đìa nước mắt. Cô biết rằng cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy mẹ nữa.

Trước kì thi một tuần, nhà trường cho nghỉ ôn thi, học sinh có thể về nhà nghỉ ngơi.

Chuyện đầu tiên mà Linh Tố làm, đó là ngủ một giấc no nê, cho đến khi ánh nắng tràn khắp căn phòng cô mới tỉnh dậy. Sau khi lăn một vòng trên giường, cô lại cảm thấy muốn ngủ thêm hai, ba tiếng nữa.

Chẳng trách các thầy cô giáo kịch liệt phản đối học sinh yêu đương. Một khi đã rơi vào biển tình, con người ta trở nên lười biếng, không còn tâm trí đâu mà học hành nữa.

Linh Tố ép mình phải bò dậy, xuống lầu đi mua đồ ăn sáng.

Ô tô nhà họ Bạch đỗ cạnh đèn đường đầu cổng khu tập thể.

Linh Tố mỉm cười rạng rỡ, bước về phía đó.

Không ngờ người từ xe bước xuống lại là Bạch Sùng Quang.

“Linh Tố, anh có chuyện muốn nói với em, lên xe đi.” Anh ta trưng ra vẻ mặt nặng nề.

Linh Tố nghĩ ngợi một chút, rồi bước lên xe như anh yêu cầu.

Bạch Sùng Quang vào thẳng vấn đề luôn: “Anh nghe nói dạo này em và Bạch Khôn Nguyên rất gần gũi.”

Linh Tố nheo mày: “Bạch gia các anh sống bằng nghề tình báo phải không?”

Bạch Sùng Quang mặt dày mày dạn cười nói: “Chính xác hơn thì anh và Khôn Nguyên đang ngầm đấu đá nhau.”

“Anh cũng thẳng thắn thật đó.”

Bạch Sùng Quang dựa lưng vào ghế, “Em là một cô gái thông minh.”

Linh Tố không kiên nhẫn thêm được nữa, “Anh muốn hỏi em chuyện gì?”

Bạch Sùng Quang chăm chú nhìn thẳng vào mắt Linh Tố, “Mới có vài ngày mà em đã ghét anh ra mặt rồi. Sức ảnh hưởng của Khôn Nguyên quả nhiên kinh người.”

Linh Tố càng bực mình: “Có chuyện gì thì anh nói thẳng ra. Em còn chưa ăn sáng đây.”

Bạch Sùng Quang gõ vào cửa kính, tài xế lập tức lái xe đi. Linh Tố khẽ thở dài, nhưng cũng không đòi xuống xe. Đợi chiếc xe rẽ vào đường lớn, Bạch Sùng Quang mới mở miệng: “Em cũng đưa cậu ta đến thư viện đó. Ở đó có gì đặc biệt sao?”

Linh Tố vặn lại: “Rốt cuộc các anh coi em là gì vậy? Một kẻ lừa đảo hay là một nàng tiên?”

“Linh Tố, anh tuyệt đối không có ý coi thường em. Anh tin em. Nhưng Bạch Khôn Nguyên thì chưa chắc. Cậu ta vốn tính đa nghi, nếu như không được nhìn tận mắt nghe tận tai, thì cậu ta tuyệt đối không dễ dàng tin đâu.”

Linh Tố ngồi im lắng nghe, cảm thấy câu nói này thật chối tai, nhưng lại không biết lý do vì sao nó chối tai. Trong chớp mắt trong đầu cô lóe lên một đoạn kí ức gì đó, nhưng cô lại không kịp tóm lấy, đoạn kí ức tan biến, làm cô đột nhiên thấy hoảng hốt trong lòng.

Cô cố gắng nói bằng giọng bình thản: “Chỉ là một thư viện thôi mà. Sao anh lại lo lắng như thế? Rốt cuộc thứ quan trọng là thư viện đó hay là dị năng của em? Bạch Sùng Quang, anh tiếp cận em như thế này rốt cuộc là vì sao chứ?”

Bạch Sùng Quang nổi khùng: “Anh tiếp cận em là có mưu đồ hiểm ác, còn Khôn Nguyên thì không à? Em thật là thiên vị quá đáng.”

Linh Tố bực mình nói: “Chuyện của Bạch gia các anh chẳng có liên quan gì đến em hết. Nếu muốn mời em làm phép thì đưa tiền ra. Còn không thì thứ lỗi em chẳng có gì để nói cả.”

Bạch Sùng Quang chẳng những không để bụng thái độ khó chịu của cô, mà còn túm chặt tay cô nói: “Linh Tố, em không phải là người hám tiền hám của! Em mau nói cho anh biết, có phải em đã biết được điều gì không?”

“Điều gì là điều gì?” Linh Tố nóng ruột nhìn anh, “Anh Bạch, gần đây anh thật không bình thường. Có gì anh nói thẳng ra có được không? Em không thông minh, không hiểu được ám hiệu của anh đâu.”

Bạch Sùng Quang thở dài một tiếng, buông tay cô ra, nói: “Em có muốn biết nguyên nhân cái chết của Lâm Lang không?”

Quả nhiên chuyện có liên quan đến Lâm Lang.

“Hôm đó lúc Lâm Lang đang bơi trong hồ bơi của nhà thì đột nhiên phát bệnh, được đưa ngay đến bệnh viện, bệnh tình nhanh chóng được khống chế. Nhưng đến sáng sớm hôm sau lại đột nhiên phát bệnh, cấp cứu không ăn thua, nó đã ra đi như thế.”

“Anh nghi ngờ cái chết của cô ấy là do có người gây ra sao?”

Bạch Sùng Quang mặt mày xanh lét, “Đêm hôm đó người ở lại bệnh viện trông con bé là Khôn Nguyên.”

Linh Tố lập tức hét lên: “Bạch Sùng Quang!”

“Em không tin?”

“Chỉ là lời nói suông vô căn cứ. Hơn nữa Khôn Nguyên không phải là người như thế.”

Bạch Sùng Quang hỏi vặn lại: “Người như thế là thế nào? Em hiểu được bao nhiêu về cậu ta?”

Linh Tố tắc tị.

Cô hiểu được bao nhiêu về Bạch Khôn Nguyên chứ?

Cô cắn răng kiên định: “Lâm Lang không phải bị hãm hại mà chết. Trên người cậu ấy không có oán khí.”

Bạch Sùng Quang dường như bị đóng đinh tại chỗ, sau vài giây hoảng sợ, anh run giọng nói: “Quả nhiên là thật…”

Linh Tố cảm thấy buồn cười. Lúc người khác không tin cô có thể nhìn thấy ma quỷ, thì các vong hồn cứ lượn lờ trước mắt cô; bây giờ người khác tin cô có khả năng đó, thì cô lại trở về là một người bình thường. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.

“Cái chết của con bé vốn đã kì quái. Vốn dĩ Lâm Lang rất khỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, nó và anh đã lặn xuống rặng san hô dưới đáy biển để ngắm con thuyền bị chìm dưới đó. Khoảng thời gian trước khi phát bệnh, nó khá mệt mỏi vì phải viết luận văn, nhưng vẫn rất bình thường. Cái đêm nó được đưa vào viện, sau bữa tối nó đã ra ngoài, nửa đêm mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau thì cãi nhau với Khôn Nguyên, bệnh tái phát không còn khả năng cứu chữa, nên mới qua đời.”

“Những lời này có thể nói lên điều gì chứ?”

“Rốt cuộc nó đã đi đâu vào cái đêm hôm đó, và tại sao bọn nó lại cãi nhau?”

Bạch Sùng Quang mặt mày căm phẫn, siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hung dữ: “Linh Tố, anh nhất định phải làm cho rõ cái chết của Lâm Lang!”

Linh Tố nhìn bộ mặt hung tợn của anh ta, trong lòng bất an, thầm đề cao cảnh giác. Tại sao sau khi Lâm Lang đã chết được ba năm anh ta mới bắt đầu điều tra về cái chết của cô ấy? Tại sao phải lật lại chuyện cũ vào lúc cuộc đấu đá nội bộ Bạch gia bước vào thời điểm quyết định?

“Nếu không có chuyện gì khác, em phải đi đây.” Cô bảo tài xế dừng lại, mở cửa xuống xe.

Bạch Sùng Quang đuổi theo nói, “Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên không phải là một nhân vật đơn giản đâu.”

Linh Tố cảnh giác đưa mắt nhìn anh.

“Còn nữa, Lâm Lang có nhắc đến chuyện di chúc với em không?”

Linh Tố khẽ nhướn mày.

“Anh nghi ngờ nó để lại di chúc nhưng bị Bạch Khôn Nguyên giấu nhẹm đi rồi.”

Đứng trước mặt Linh Tố lúc này là một Bạch Sùng Quang dường như đã bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn xa lạ. Linh Tố vội lắc đầu, lùi lại phía sau mấy bước, quay người chạy đi.

Về đến nhà, trái tim cô vẫn còn đập điên loạn, một vùng tối đen bao trùm trên đỉnh đầu cô.

Di chúc? Thì ra anh ta muốn tìm di chúc của Lâm Lang.

Khôn Nguyên thì sao? Liệu anh có biết không?

Bộ dạng Bạch Sùng Quang vừa nãy trông như sắp phát điên, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới nhảy xổ vào đối phương. Vốn dĩ anh ta là một người hiền hòa nho nhã thế mà.

Linh Tố không thể ngồi yên được nữa. Cô gọi đến nhà Bạch gia.

Người giúp việc nói: “Đại thiếu gia đang ở công ty ạ.”

Tổng hành dinh của Bạch gia không đến nỗi nguy nga chói lóa lắm. Ngược lại, tòa nhà có kết cấu bằng thép, trúc được trồng vòng quanh cửa kính ra vào, trông vô cùng cao nhã. Không biết đây là kiệt tác của vị kiến trúc sư nào.

Nhân viên tiếp tân lịch sự nhã nhặn nói: “Tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì tôi không thể giúp gì được cả.”

Linh Tố không giấu nổi sự thất vọng.

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói dịu dàng: “Sao thế?”

Thì ra là giọng nói của Đồng Bội Hoa. Chị ta lập tức dẫn đường cho Linh Tố, nhiệt tình hỏi han: “Tìm Khôn Nguyên à? Anh ấy đang họp. Nào, để chị dẫn em lên lầu”

Phong thái khoáng đạt của chị ta làm Linh Tố cảm thấy rất không được tự nhiên, cô muốn từ chối: “Em đến tìm anh ấy như thế này thật đường đột quá.”

“Không sao.” Đồng Bội Hoa liền trấn an cô: “Khôn Nguyên sẽ không so đo với em đâu.”

Lên đến nơi, thư kí chạy ra báo: “Thưa Đồng tiểu thư, tổng giám đốc đang họp, khoảng hai mươi phút nữa sẽ kết thúc cuộc họp ạ.”

Đồng Bội Hoa dẫn Linh Tố vào phòng làm việc của Bạch Khôn Nguyên ngồi đợi.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, văn kiện cần được giải quyết chất thành chồng trên chiếc bàn làm bằng gỗ cao cấp.

Đồng Bội Hoa cười: “Chỗ này có giống ngự thư phòng của các hoàng đế ngày xưa không, đống văn kiện này chính là những tấu thư mà các đại thần dâng lên.”

Viên thư kí mang cà phê vào, nghe thấy thế liền bợ đỡ: “Vậy thì Đồng tiểu thư chẳng phải là hoàng hậu nương nương sao?”

Bàn tay đang giơ ra đón ly cà phê của Linh Tố chợt run rẩy, cô vội thu về.

Đồng Bội Hoa ngồi xuống bên cạnh Linh Tố, nói: “Lần trước em đến nhà chơi, chị đi công tác nên không có mặt ở nhà. Sắp thi rồi phải không? Chuẩn bị ổn cả rồi chứ?”

Sự nhiệt tình có phần giả tạo của chị ta làm Linh Tố có chút thấp thỏm không yên, “Bọn em đang được nghỉ ôn thi, sắp thi rồi ạ.”

“Có chuyện gì cần giúp đỡ em cứ nói với chị. Cậu chị làm ở Bộ Giáo dục.”

Linh Tố chỉ mỉm cười e dè.

Đồng Bội Hoa nhìn cô cười: “Hồi đầu thấy em giống Lâm Lang, nhưng càng về sau càng không thấy giống nữa. Em trầm tĩnh hơn nó nhiều.”

Linh Tố nói: “Tại em chưa được va chạm nhiều.”

Đồng Bội Hoa vỗ vai cô: “Chị thích tính cách khiêm tốn của em lắm. Chẳng trách cả Khôn Nguyên và Sùng Quang đều thích em như vậy, ai cũng thích những cô bé ngoan ngoãn cả.”

Linh Tố như ngồi trên chông, cô vô cùng hối hận vì đã đường đột xông vào đây.

Sau một lúc im lặng, cánh cửa chợt mở ra, Bạch Khôn Nguyên bước vào cùng hai nhân viên khác.

“Hai người?” Miệng nói vậy nhưng mắt anh chỉ nhìn mỗi Linh Tố.

Đôi mắt Linh Tố chợt sáng bừng, nhưng cô lập tức cúi đầu xuống.

Đồng Bội Hoa cười duyên dáng nói: “Linh Tố hình như có chuyện gấp muốn gặp anh, có phải thế không, Linh Tố?”

Bạch Khôn Nguyên gật đầu nói, “Linh Tố, có chuyện gì vậy?”

Bốn cặp mắt đều đổ dồn lên người cô, Linh Tố không có cách nào mở miệng trước mặt nhiều người được.

Đồng Bội Hoa đột nhiên nói: “Là chuyện quyên góp phải không? Việc này đơn giản, chị cũng góp một phần.”

Linh Tố hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Đồng Bội Hoa nở một nụ cười xinh đẹp, “Là bản thân em gặp khó khăn phải không? Đừng sợ, anh chị sẽ giúp em.”

Vành tai Linh Tố nóng bừng. Sự sỉ nhục được bọc trong lớp đường ngọt ngào thế này, hiếm thanh niên nào có thể chịu được.

Cô lí nhí nói: “Không phải đâu ạ…”

Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bật ra, một người đàn ông hùng hổ bước vào, lớn tiếng nói: “Bạch Khôn Nguyên, hôm nay mày phải nói rõ ràng mọi chuyện!”

Người vừa đến chính là Bạch Sùng Quang.

Bạch Sùng Quang lập tức nhìn thấy Linh Tố, “ý” một tiếng, sau đó bật cười châm biếm: “Biết ngay là kiểu gì em cũng chạy đến tìm nó mà.”

Linh Tố lạnh lùng lừ mắt nhìn anh ta, lùi về sau một bước.

Bạch Khôn Nguyên lập tức đứng chắn trước mặt Linh Tố, nói với Bạch Sùng Quang: “Chuyện hôm nay là do hội đồng quản trị nhất trí đưa ra quyết định, chú đến tìm tôi cũng không có tác dụng gì đâu.”

Bạch Sùng Quang vẫn nhìn Linh Tố chằm chằm.

Linh Tố chỉ cảm thấy sau lưng âm khí bốc lên ngùn ngụt, khiến cô toàn thân nổi da gà. Đột nhiên cô lấy hết sức bình sinh, đẩy Bạch Khôn Nguyên đang chắn trước mặt ra, lướt qua Bạch Sùng Quang, lao thẳng ra ngoài.

Sau lưng vang lên tiếng người ta gọi tên cô, nhưng cô coi như không nghe thấy, lao thẳng về phía thang máy.

Ra khỏi tổng hành dinh Bạch gia, ánh nắng chói chang ngoài trời làm Linh Tố gần như không mở mắt ra nổi.

Đột nhiên có người giơ tay giật mạnh cô lại, đồng thời một chiếc ô tô bóp còi inh ỏi sượt qua trước mặt cô.

Linh Tố sợ quá hét lên. Bạch Sùng Quang tức điên người, quát vào mặt cô: “Xe cộ đi lại tấp nập, em lao thẳng ra đường làm gì hả? Chán sống rồi phải không?”

Linh Tố dùng hết sức hất tay anh ta ra.

Bạch Sùng Quang chán nản so vai: “Đồng Bội Hoa em cũng không xa lạ gì, nhưng chắc em còn chưa biết rõ về mối quan hệ của cô ta và Bạch Khôn Nguyên. Lúc Lâm Lang còn sống cô ta đã có tình ý với Bạch Khôn Nguyên. Sau khi Lâm Lang chết đi, bọn họ chính thức qua lại cũng được một năm rồi, gia đình hai bên đều muốn làm lễ đính hôn. Chắc Khôn Nguyên chưa bao giờ nói với em phải không?”

Linh Tố hơi run rẩy, giống như bị cái gì đó đánh mạnh vào người. Cô quay mặt đi.

Bạch Sùng Quang nhìn khuôn mặt buồn thảm cô độc của cô cũng không đành lòng: “Linh Tố, ba năm trước anh đã khuyên Lâm Lang, ba năm sau anh lại khuyên em. Em khôn ngoan hơn Lâm Lang nhiều, phải biết nghĩ cho mình.”

Linh Tố không muốn nghe nữa: “Anh nóng lòng bóc trần chuyện riêng của Khôn Nguyên trước mặt tôi cũng vô dụng thôi. Chuyện của Bạch gia các người, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Vậy em vội vàng chạy đến tìm nó, là tại vì sao?”

Linh Tố im lặng.

“Còn nữa, di chúc của Lâm Lang…”

Linh Tố quay người vẫy một chiếc taxi, nhảy lên đó.

Bóng dáng của Bạch Sùng Quang cuối cùng đã biến thành một hạt cát nhỏ giữa biển người. Linh Tố thở dài một hơi, hai tay ôm trước ngực.

Dường như cô vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Đồng Bội Hoa. Cô ta gọi anh là Khôn Nguyên. Anh đã không đuổi theo cô.

Tài xế lái xe đến trước thư viện. Xe vừa đỗ lại, Linh Tố đã nhìn thấy bốn, năm người đàn ông mặc Âu phục, ai nấy sắc mặt nặng nề bước ra từ thư viện, sau đó ngồi vào một chiếc ô tô đi mất.

Trong thư viện, nhân viên quản lý đang nổi giận đùng đùng: “Không ngờ lại chạy đến thư viện lật tung sách vở lên, cứ như ma vào làng vậy. Chẳng nhẽ chỗ này có tàng trữ kho báu gì sao?”

Linh Tố nghe thế thất kinh, vội chạy lên lầu hai. Quả nhiên phẩn lớn các cuốn sách bị hất xuống sàn nhà, khung cảnh thật hỗn loạn. Giá sách cũng bị xê dịch, mấy chồng sách đặt ở góc trong cùng bị vứt hết xuống nền nhà.

Linh Tố giậm chân tức giận. Anh được lắm, Bạch Sùng Quang!

Nhân viên quản lý chạy lên, bực bội nói: “Tiểu Thẩm, em nói xem, chuyện này là như thế nào?”

“Bọn họ là ai ạ?”

“Ai mà biết được. Sáng sớm đã xông vào đây, hình như đang tìm thứ gì đó. Tìm không thấy thì quăng quật lung tung. Em có biết những cuốn sách này có tuổi thọ cả trăm năm rồi không.”

Chân cô giẫm phải gì đó, nhặt lên xem, hóa ra là cuốn sách tranh về các loài bướm mà Lâm Lang hay xem.

Một ý nghĩ chợt nhen lên trong đầu cô.

Linh Tố liếc mắt nhìn hai nhân viên quản lý đang quỳ gối bận rộn thu dọn đống sách trên sàn nhà, cô lặng lẽ rời đi.

Bây giờ là giữa trưa, đại sảnh thư viện không có người, cô bước thẳng đến nơi đăng kí mượn sách.

Cô gõ ba chữ “Quan Lâm Lang” vào máy tính, rồi ấn chuột vào phần trả sách. Máy tính hiện lên dòng chữ “Không có thông tin về người này”. Linh Tố ngẫm nghĩ một chút, lại gõ hai chữ “Lâm Lang”. Chỉ vài giây, một hàng dài những cuốn sách được mượn hiện ra trên màn hình.

Gần như toàn bộ các cuốn sách đều liên quan đến du lịch hoặc địa lý nhân văn, nhìn trông không có gì khác thường cả.

Đợi đã! Linh Tố để ý đến cột thời gian trả sách ở cuối cùng, đúng một ngày trước khi Lâm Lang qua đời! Chẳng nhẽ hôm đó cô ấy rời bệnh viện là để đi trả cuốn sách “Bí ẩn hang động” ư?

Sách về địa chất đặt ở tầng một, không phong phú lắm. Mặc dù những cuốn sách trên giá đã bị người của Bạch Sùng Quang thay đổi trật tự, nhưng Linh Tố vẫn nhanh chóng tìm thấy cuốn sách dày cộp được bọc cẩn thận đó.

Trên thanh đăng kí mượn sách bên trong cuốn sách có viết rõ thời gian mượn trả. Xem ra cuốn sách này không được hoan nghênh cho lắm, đã ba năm rồi không có ai mượn cả. Thật là kì quái, Lâm Lang mượn cuốn sách đầy những từ ngữ chuyên ngành thâm sâu này để làm gì chứ?

Chờ đã!

Linh Tố khẽ lướt qua trang mục lục, trên đó có những nét mực nhỏ li ti, nhìn thật kĩ, nối chúng lại ta sẽ có những nét ngang dọc, đó chính là những nét chữ trong Hán tự.

Là trang bìa trong, có người đã viết gì đó trong trang bìa trong. Bởi vì viết quá mạnh đã hằn lên mặt sau của giấy, cộng thêm giấy bị thấm nước, nét mực mới đọng lại trên trang mục lục. Hơn nữa, sau khi viết xong người ta đã xé trang bìa trong đi.

Linh Tố tập trung tinh thần liền phát hiện ra bí ẩn bên trong. Cuốn sách nay có bốn chương lớn, mỗi tiêu đề đều có vết bút mực nhàn nhạt vòng tròn lại một chữ.

Đó là bốn chữ “Tầng cuối thế giới”.

Tầng cuối thế giới? Là đáy tim hay là địa ngục đây?

Linh Tố bỗng chốc tỉnh ngộ.

Cô chạy lên lầu hai, vội hỏi người nhân viên quản lý vẫn đang dọn sách: “Trong thư viện có quả địa cầu không ạ?”

Người này trả lời: “Trước đây vẫn đặt một quả địa cầu cao bằng nửa người lớn ở chỗ kia, nhưng mà năm ngoái đã chuyển xuống dưới lầu rồi, đặt ở trong góc cầu thang ấy.”

Quả nhiên Linh Tố đã tìm ra quả địa cầu giăng đầy bụi bặm và mạng nhện ở góc cầu thang. Giá đỡ đã rỉ sét, quả địa cầu cũng không thể quay được nữa, nhếch nhác và tội nghiệp.

Linh Tố quỳ xuống, vô cùng thận trọng nhấc cái đế của quả địa cầu ra, thò tay vào mò mẫm.

Đột nhiên cô khựng lại.

Bên tai dường như văng vẳng tiếng nói của Bạch Sùng Quang: “Anh nghi ngờ con bé đã để lại di chúc.”

Mối nghi ngờ của Bạch Sùng Quang không hề sai.

Linh Tố dổn sức, nhẹ nhàng lôi ra một tờ giấy được gấp ngay ngắn dán hai đoạn băng dính trong suốt ra.

Trên đó viết hai chữ đẹp đẽ: “Di chúc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN