Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau
Chương 9: Cuộc sống đại học vui vẻ
Đó là một ngôi trường có lịch sử trăm năm nay, gạch đỏ ngói xanh, đường nhựa chi chít vết chắp vá, bụi trúc rậm rạp. Tất cả đều mang trong mình một vẻ đẹp đơn sơ mộc mạc, trong yên lặng toát ra mùi sách thơm nồng.
Linh Tố rất thích sự yên tĩnh thanh bình này, cô dường như đã quay lại những ngày tháng êm đềm trước khi tiếp xúc với Bạch gia. Tất cả bi thương dường như bị cách ngăn ở bên ngoài bức tường vây quanh ngôi trường.
Linh Tố không lủi thủi một mình như hồi cấp ba nữa, thi thoảng cô học nhóm, dạo phố cùng các bạn. Mối quan hệ của bọn họ tương đối hài hòa. Nhưng cũng không có ai đặc biệt thân thiết với cô, trên người cô luôn toát ra một luồng khí xa cách.
Một người bạn tò mò hỏi: “Trông cậu suốt ngày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rốt cuộc là cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Linh Tố ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Mình đang thai nghén một cuốn tiểu thuyết.”
Người bạn gật gù hiểu ra vấn đề.
Linh Tố hài hước hơn trước rất nhiều.
Buổi thi cuối kì kết thúc, từng tốp sinh viên lần lượt trở về nhà, học kì sau họ mới quay lại trường xem kết quả. Linh Tố ở lại trường, bởi vì cô thật sự không có nhà để về.
Căn nhà mẹ để lại đã bán đi rồi. Mảnh đất đó đã được san bằng, chuẩn bị xây một vườn hoa nhỏ. Chỉ còn một mình cô trong căn phòng ngột ngạt, sân trường đêm hè im ắng lạ thường, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bụi cỏ trên lùm cây đến tận nửa đêm, những âm thanh đó đã theo cô vào giấc ngủ.
Sau khi chuyển đến một thành phố khác, chỗ nào mà không thành nhà được cơ chứ?
Rảnh rỗi quá cũng khó mà chịu được, Linh Tố bèn đi làm gia sư. Học sinh của cô là một cô nhóc lớp tám, mái tóc cắt lởm chởm như cỏ dại, tổng cộng có hơn mười cái khuyên đeo khắp lỗ mũi, lỗ tai, khóe miệng, lông mày.
Linh Tố rất lấy làm khó hiểu. Đang yên đang lành, sao người ta cứ thích biến mình thành lưu manh?
Cô bé đó còn thẳng thắn góp ý với Linh Tố: “Chị này, chị nên đi uốn tóc xoăn đi, mặc quần áo tươi tắn một chút. Trông chị thế này giống hệt một cô nàng làm thuê quê mùa.”
Linh Tố mỉm cười: “Trùng hợp quá, chị vốn là một người làm thuê mà”.
Cô bé bĩu môi nói: “Em không muốn làm đề nữa. Mẹ em đã bảo, đến lúc đó sẽ tốn tí tiền để em vào cấp ba.”
Linh Tố nhìn nó: “Tiền của bố mẹ em có đủ để em tiêu xài xả láng cả đời không?”
Cô bé có phần đắc ý hỏi: “Chẳng lẽ chị không biết bố mẹ em là ai sao?”
Là ai? Chẳng lẽ là Lý Gia Thành chắc?
Có điều con nhà người ta, người ta muốn nuông chiều thế nào chẳng được, đâu có liên quan gì cô. Trung Quốc đông dân như thế, thiếu một người cũng chẳng sao, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến sự phát triển của văn minh xã hội cả.
Thời đại này, chức danh gia sư chính là biếnướng của nha hoàn.
Nhưng Linh Tố tuyệt đối không muốn quay về nghề cũ, vì trong lòng cô có khúc mắc không tháo gỡ được.
Kỳ thực đã có người quen đến tìm cô. Không biết đã tìm ra cô bằng cách nào, hôm có cô bị gọi giật lại giữa sân trường, người đó tỏ thái độ cung kính, còn chìa ra một phong bì dày cộm.
Mấy lần đầu Linh Tố kiên nhẫn mềm mỏng từ chối, về sau, cô lấy cớ nhầm người để thoái thác.
Sau đó không có ai tìm đến cô nữa. Có lẽ người trong giới đều biết tin cô đã bế quan.
Linh Tố đương nhiên biết rằng còn có những người khác như cô nữa, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với một ai cả. Lúc còn sống, mẹ cô không bao giờ đề cập đến chuyện này. Linh Tố có quá nhiều chuyện phải suy nghĩ, gần như đã quên hẳn vấn đề này. Cho đến bây giờ, quá khứ đã ngủ yên, cô mới lại thấy tò mò về nó. Sống trên đời, chung quy ai cũng muốn tìm một chỗ dựa tinh thần.
Nghe khẩu khí của mẹ, Linh Tố lờ mờ đoán ra Thẩm gia khá có tiếng tăm trong giới. Khi nhắc đến tổ tiên, mẹ cô thường không giấu được niềm kêu hãnh, giống giới quý tộc sa sút hồi tưởng lại kí ức huy hoàng ngày xưa.
Từ bao giờ Thẩm gia trở thành những người đơn độc trên thế gian? Đây là một bí ẩn đeo bám Linh Tố bao lâu nay.
Trong trường học thường có những chuyện ma quỷ lưu truyền hết năm này đến năm khác.
Lý Lộ là một người bạn cùng phòng với cô, cô ấy kể lại vô cùng sinh động, như thể tận mắt chứng kiến không bằng.
“Tòa nhà số ba, chính là tòa nhà số ba. Ma quỷ thường xuyên xuất hiện ở đó. Ở đó năm nào cũng có người chết, cứ như bị nguyền rủa vậy. Truyền thuyết nói rằng ngày xưa bên dưới tòa nhà đó là bãi tha ma, trước giải phóng người chết chất thành đống ở đó. Mấy hôm trước có một nữ sinh một mình đến đó ôn bài, kết quả ngày thứ hai người ta tìm thấy cô ấy treo cổ trong phòng 427 ở tầng bốn.”
“Nhưng tầng bốn chỉ có đến phòng 426 thôi.”
“Thế mới nói là ma quỷ xuất hiện.”
Linh Tố không nhịn được nữa, cười phì thành tiếng.
Những người khác vẫn tiếp tục thảo luận: “Sao có thể đổ cho ma quỷ được, nếu không phải là tự sát thì là bị người khác sát hại.”
“Cậu không biết đâu, trên đời này có rất nhiều sức mạnh mà chúng ta không hiểu được.”
Sao lại không hiểu? Cô là người hiểu rõ nhất ấy chứ.
Linh Tố gấp cuốn sách tiếng Anh lại, ngáp dài một cái.
Cô có chút mệt mỏi, bởi vì đêm hôm trước ngủ không được ngon giấc. Cô có thể cảm nhận được chuyển động của các vong linh trong không gian. Đêm qua lúc giật mình tỉnh giấc, c biết rằng gần đây đã xảy ra chuyện không hay.
Vừa không thể ngủ tiếp, lại không thể đích thân đi xem xét sự tình, Linh Tố nằm trằn trọc suốt một đêm.
Tòa nhà số ba gồm bốn tầng xây bằng gạch, được xây dựng từ những năm năm mươi, nền nhà lát gỗ, vị trí hẻo lánh, xung quanh cây cối um tùm, mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, thường ngày cô rất thích đến đó ôn bài.
Nhưng tòa nhà số ba đích thị là nơi cư trú của ma quỷ. Ở đó địa mạch cực âm, lúc sửa sang tòa nhà, cửa tử vô tình bị làm nghiêng vẹo, khiến một số âm hồn bị hút vào bên trong không tìm được lối ra, giống như lạc vào mê cung vậy. Linh Tố đến đó ôn bài, có lúc cũng tiện thể làm phúc, chỉ lối để âm hồn thoát khỏi đó.
Chuyện ma quỷ liên quan đến tòa nhà số ba nhiều vô kể. Người nhẹ xương cốt thường dễ dàng nhìn thấy những thứ có điểm tà khí. Lưu truyền rộng rãi nhất là câu chuyện mỹ nữ tóc dài vừa mượn bút đòi mạng và câu chuyện một anh chàng tuấn tú đi lướt qua, nhưng khi quay lại thì không thấy anh ta đâu. Câu chuyện truyền hết người này đến người khác, cũng là một cách giải phóng tinh lực dồi dào của lũ thanh niên dư thừa hoóc môn.
Cuộc sống đại học là như thế.
Cô gái tự sát tối hôm trước, thực ra treo cổ ở phòng chứa dụng cụ vệ sinh bên cạnh phòng 426. Căn phòng nhỏ đó có một cửa sổ đối diện với con đường, người đi đường ngẩng đầu lên liền nhìn thấy. Lúc bảo vệ chạy lên xem thì cô gái đã tắt thở được nhiều giờ đồng hồ rồi.
Có người nói rằng, trên đời này có những thứ dù bạn cố gắng giành giật cũng không giành được, nhưng có một thứ, bạn không có ý giành giật nó cũng tự đến tìm bạn, đó chính là cái chết.
Thế mà vẫn có người nôn nóng tự đi tìm.
Vụ việc xảy ra được nửa tháng thì bắt đầu lan truyền tin đồn tòa nhà số ba có ma. Người ta nói rằng những người qua đường thường xuyên nhìn thấy trong khung cửa đó treo lơ lửng một bóng người, còn có học sinh thức khuya học bài nói rằng sau mười hai giờ thường nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ ngoài hành lang. Thậm chí còn có học sinh lạc đường ngay trong tòa nhà hơn nửa tiếng đồng hồ, mãi mới tìm được lối ra.
Câu chuyện càng lúc càng huyền bí.
Ma nữ không chịu đầu thai, lẽ dĩ nhiên là muốn tìm kẻ phụ tình.
Cửa sổ đó nhìn ra một con đường dẫn đến căn tin, sau khi tan học sinh viên bắt buộc phải đi qua con đường này, vì thế mỗi ngày đi qua đây các nam sinh ai nấy đều sởn da gà, như thể có ai đó đang nhìn chằm chằm mình từ sau lưng. Thời gian đó mặc dù sắp đến kì thi cuối kì, các phòng tự học chật kín, nhưng cũng ít người dám đến đó ôn bài.
May mà không lâu sau đó học sinh được nghỉ hè, học sinh lũ lượt rời trường, tin đồn cũng theo đó biến mất.
Trong kì nghỉ, vào một đêm hè nóng nực sau cơn mưa.
Chuông báo giờ tự học đã vang lên từ lâu, khu giảng đường cách khu kí túc một sân vận động chìm trong im lặng. Dưới ánh đèn đường trắng bệch, những con côn trùng bé nhỏ bay qua bay lại không biết mệt.
Dưới gốc cây ven đường, chốc chốc lại nhìn thấy một đôi tình nhân đang thầm thì trò chuyện. Đèn điện phòng học lần lượt tắt ngấm, cuối cùng tất cả rơi vào trong tĩnh lặng.
Tòa nhà số ba cũng như các tòa nhà khác, say ngủ trong màn đêm tối mịt.
Đột nhiên có một vệt sáng lóe lên chỗ cánh cửa sổ.
Bảo vệ A dụi mắt nói: “Hình như trong tòa nhà số ba có người?”
Bảo vệ B cười nói: “Cửa trước cửa sau đều khóa rồi, vào bằng cách nào chứ? Cho dù là trộm đi nữa, thì trong tòa nhà trừ bàn ghế bằng gỗ ra đâu còn cái gì đáng để trộm?”
Trong lúc bảo vệ B đang nói thì lại có một vệt sáng nữa lóe lên.
Bảo vệ A ngờ vực hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
“Chẳng lẽ ma quỷ xuất hiện sao?” Bảo vệ B dùng đèn pin soi vào tòa nhà đó.
Vài phút sau, tất cả quay về trạng thái bình thường vốn có, không có ánh sáng nào lóe lên nữa. Hai người đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục đi tuần tra chỗ khác.
Tại đầu cầu thang tầng hai của tòa nhà thứ ba, Phùng Hiểu Nhiễm nổi giận đùng đùng sử dụng bạo lực với nam sinh đứng cạnh.
“Cái đồ chết tiệt! Mình đã nói trước là không được dùng đèn pin mà! Ba Thái, cậu không hiểu tiếng Trung có phải không?”
Cậu nam sinh mập ú có tên Ba Thái trưng ra bộ mặt tội nghiệp như con dâu về nhà chồng: “Cô chủ ơi, trời tối thế này nếu không dùng đèn pin thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả.”
Phùng Hiểu Nhiễm thấp giọng kích động vô cùng: “Chúng ta đến đây để tìm ma, chứ không phải tìm báu vật nhé!”
“Ai bảo dùng đèn pin thì không gặp được ma?”
Phùng Hiểu Nhiễm đang định nổi khùng thì chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động, hình như có người đang di chuyển trên sàn nhà tầng trên.
Cô vội vàng ra hiệu cho Ba Thái im lặng.
Tầng trên là tầng bốn, nơi quỷ xuất hiện lần trước. Tiếng bước chân khẽ khàng chậm rãi đi từ tây sang đông, rồi lại chậm rãi quay trở về, dừng lại trên đỉnh đầu bọn Phùng Hiểu Nhiễm.
Phùng Hiểu Nhiễm cảm thấy da gà nổi đầy người.
Ba Thái run rẩy nói: “Cô chủ ơi, không phải nó phát hiện ra chúng ta rồi chứ?”
Phùng Hiểu Nhiễm ném cho cậu ta cái nhìn khinh miệt: “Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, nghe thấy chút tiếng động đã sợ co vòi lại rồi!”
Ba Thái ấm ức nói: “Ai cũng bảo nó là ma nữ, ngộ nhỡ nó căm hận tất cả đàn ông trên đời, vừa nhìn thấy đã giết chết mình t biết làm sao?”
Phùng Hiểu Nhiễm cười, nhìn bộ dạng sợ sệt đáng thương của cậu ta nói: “Cậu yên tâm, nếu nó định giết cậu, mình sẽ dùng đại pháp thông linh của mình để nói với nó, nói rằng cậu là GAY.”
Ba Thái trừng mắt thở sâu một hơi. Đột nhiên một trận cuồng phong thổi đến, hai người bị hất đổ xuống nền nhà. Trong chớp mắt tiếng cửa kính vỡ toang, bàn ghế đổ nhào vang lên bốn phía. Cuồng phong lượn vòng trong hành lang, âm thanh tựa như tiếng quỷ khóc ma gào, lanh lảnh ghê tai.
Phùng Hiểu Nhiễm bịt tai nằm sõng soài trên nền nhà, sợ vãi linh hồn, chỉ cảm thấy cơn gió mạnh đến nỗi có thể thổi tung người trên mặt đất, hất vào trong không trung.
Trong lúc mọi thứ đang lắc lư dữ dội, đột nhiên cảm thấy trong cơn gió có thứ gì đó lướt qua người cô, lạnh lẽo nhớp nháp, làm người ta toàn thân đau nhức, có cảm giác buồn nôn.
Phùng Hiểu Nhiễm không thể nhịn được nữa, hét lên thất thanh.
Không ngờ cơn gió dần nhỏ lại theo tiếng hét chói tai cùa cô. Mặc dù vẫn thấy lạnh lẽo, nhưng đã không còn thứ gì đó nhớp nháp dính lên người nữa rồi.
Phùng Hiểu Nhiễm run rẩy quay người lại: “Ba…Ba… Thái Tiểu Ba, mình … mới nãy mình đùa thôi mà. Sao cậu lại…”
Chỉ thấy Thái Tiểu Ba mặt mày tái nhợt ngã trên nền nhà, thì ra cậu ta đã ngất đi từ lúc nào không biết.
Phùng Hiểu Nhiễm thấy sự việc càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát, vội vàng đẩy bạn: “Ba Thái! Ba Thái! Cậu chưa chết đấy chứ?”
Thái Tiểu Ba ngất một cách triệt để, hoàn toàn không có chút phản ứng nào cả. Phùng Hiểu Nhiễm đặt ngón tay trước mũi cậu, thấy hơi thở dài và khỏe, không giống người sắp chết mới, yên tâm.
Đột nhiên đỉnh đầu vang lên tiếng kít kít. Phùng Hiểu Nhiễm mặt cắt không còn giọt máu, tim đập chân run.
Trong đêm tối mịt mù, cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Cô không nhìn nhầm, có một con hạt giấy lấp lánh ánh sáng vàng nhạt đang nhảy múa bên cạnh, như mộng như ảo. Con hạt giấy vỗ cánh, lượn đi lượn lại, sau đó biến thành một quả cầu ánh sáng, dần dần biến mất trong không trung.
Phùng Hiểu Nhiễm lắc đầu quầy quậy, bỏ lại Thái Tiểu Ba, lấy hết can đảm bước lên tầng trên.
Tầng bốn bừa bộn vô cùng, ánh trăng nhợt nhạt chui vào từ cửa sổ bị trận cuồng phong khi nãy thổi tung. Cuối hành lang tối đen như mực, có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng.
Phùng Hiểu Nhiễm nắm chặt đèn pin trong tay, run rẩy chiếu về phía đó.
Đầu tiên ánh đèn chiếu vào một bàn chân đi dép xăng đan, rồi dần dần di chuyển lên trên, một chiếc váy ca rô liền thân, lên trên nữa….
Ma nữ đột nhiên quay người lại, đôi mắt trong veo gợn sóng, nụ cười diễm lệ.
Mỹ nữ. Phùng Hiểu Nhiễm thầm nghĩ trong lòng. Bàn tay khẽ run, đèn pin rơi xuống nền nhà. Trong đêm tối, ánh mắt ma nữ sáng ngời, âm khí ngùn ngụt ùa tới.
Phùng Hiểu Nhiễm thở sâu một cái, lấy hết sức bình sinh hét lớn: “Ma…”
Một bàn tay vội vàng bịt miệng cô lại: “Cậu muốn gọi bảo vệ đến hả?”
Phùng Hiểu Nhiễm trợn mắt ngất đi.
Hình như chỉ vài giây sau cô đã tỉnh lại ngay, bởi vì ma nữ xinh đẹp đang ngồi ngay cạnh cô.
Phùng Hiểu Nhiễm trong vô thức định hét lên lần nữa, nhưng ma nữ bực mình ngăn cô lại: “Này bạn, mình nhìn giống ma đến thế sao?”
Phùng Hiểu Nhiễm ngậm miệng, quan sát kĩ đối phương. Cô gái trạc tuổi cô, ăn mặc giản dị, sắc mặt hồng hào.
Cô thở phào một hơi: “Trời đất, suýt nữa thì cậu dọa chết mình rồi.”
“Mình có dọa cậu đâu, tự cậu dọa cậu đó chứ.” Cô gái mỉm cười nói.
Phùng Hiểu Nhiễm hỏi: “Cậu đến đây thám hiểm phải không?”
Cô gái nhướn mày: “Cậu thì sao? Định làm ‘Diệp Công thích rồng’[1] à?”
[1] Ý nói cố công theo đuổi một việc gì đó nhưng lại không thật sự yêu thích nó, ngược lại còn thấy sợ hãi.
Phùng Hiểu Nhiễm hơi đỏ mặt.
Cô gái nhìn sắc trời: “Muộn lắm rồi, cậu đi về đi.”
Phùng Hiểu Nhiễm có chút không cam lòng: “Mình… cô gái treo cổ đợt trước là đồng hương của mình… Trước khi chết cậu ấy có đến tìm mình nhưng lúc đó mình không có ở trong phòng. Sau đó cậu ấy đã ra đi, mình cứ nghĩ đến chuyện này là cảm thấy bất an vô cùng, nên muốn đến đây tìm hiểu một chút.”
“Đồng hương?” Cô gái ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Thế cũng tốt. Hai cậu quen biết nhau, nói chuyện cũng dễ hơn.”
Nói chuyện là thế nào? Phùng Hiểu Nhiễm còn chưa kịp hỏi, đã thấy ngón tay đối phương lóe sáng, điểm giữa hai hàng lông mày cô. Ngay lập tức một cảm giác mát lạnh thông khắp đầu cô.
Vài giây sau, Phùng Hiểu Nhiễm nghe thấy một tràng âm thanh kẽo kẹt đều đặn.
Cô gái thấp giọng nói: “Chuẩn bị tâm lý nhé. Cậu còn ngất nữa, mình không vác nổi đâu.”
Phùng Hiểu Nhiễm còn chưa kịp định thần lại, đã bị kéo đến phòng học ở cuối hành lang.
Trong phòng trống không.
Phùng Hiểu Nhiễm đảo mắt nhìn bốn phía, nhưng chẳng có gì cả. Có điều tiếng kẽo kẹt vẫn vang lên đều đặn không ngừng nghỉ.
Cô gái chán nản thở dài, gõ nhẹ lên vai cô, chỉ lên trên trần nhà.
Cái cổ cứng đờ của Phùng Hiểu Nhiễm từ từ ngước lên.
Trong tiếng kẽo kẹt, xác một cô gái đang nhẹ nhàng lắc lư trong không trung.
Phùng Hiểu Nhiễm chân tay mềm nhũn, ngồi bệt xuống ghế, mồ hôi tuôn ra như suối.
“Thang Lệ…”
Cô gái ngẩng đầu nói: “Bạn ơi, ngẩng đầu nói chuyện mệt quá, bạn xuống đây đi.”
Cơ thể Thang Lệ chậm rãi hạ xuống. May mà trừ khuôn mặt trắng nhợt và biểu cảm đờ đẫn ra, cô ấy không khác gì lúc còn sống.
Phùng Hiểu Nhiễm thầm yên tâm, không sợ nữa, nói: “Thang Lệ, cậu nói đi, là ai gây ra, mình nhất định sẽ báo thù cho cậu.”
Thanh Lệ đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh.
Cô gái nói với Phùng Hiểu Nhiễm: “Lúc treo cổ cậu ấy đã làm tổn thương phần lưỡi, vì thế không nói được. Cậu ấy bảo các cậu đã hiểu lầm rồi, là cậu ấy đã tự sát.”
Phùng Hiểu Nhiễm kinh ngạc: “Cái gì?”
Cô gái nói: “Cậu ấy bảo, cậu ấy đã tìm đến cái chết sau khi biết mình bị bệnh ung thư, đúng lúc còn bị thất tình. Nhất thời chui đầu vào ngõ cụt, suy nghĩ nông nổi.”
Phùng Hiểu Nhiễm hét lớn: “Cậu, cậu, cậu thật là làm mình tức chết mà!”
Thang Lệ hổ thẹn cúi đầu.
Phùng Hiểu Nhiễm nổi giận đùng đùng, “Mặc dù không thân lắm, nhưng bọn mình đã quen nhau bao năm nay rồi. Tính mạng sao có thể xem như trò đùa của con nít được? Cậu có khó khăn thì có thể nhờ mình mà. Bị bệnh thì đã sao? Biết đâu có thể chữa khỏi được thì sao?”
Sắc mặt Thang Lệ trông rất bi thương.
Phùng Hiểu Nhiễm thở dài: “Người tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh, bố mẹ nuôi cậu bao nhiêu năm nay, xuân hạ thu đông, lo lắng cho cậu từng ngày một, vậy mà cậu chui đầu vào sợi dây thòng lọng coi như báo hiếu cho họ sao?”
Thang Lệ bật khóc nức nở.
Cô gái đứng cạnh nói: “Đủ rồi. Cậu ấy đã hiểu ra rồi.”
Đôi mắt của Phùng Hiểu Nhiễm cũng ướt đẫm nước mắt, “Vậy sao cậu còn quyến luyến chưa chịu đi? Cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?”
Cô gái nói: “Không phải thế, chỉ vì tử môn của tòa nhà này không còn ở vị trí ban đầu nên cậu ấy bị lạc đường. Nào, để mình đưa cậu ra khỏi đây nhé.”
Thang Lệ nghe thế liền gập lưng hành lễ với cô gái.
Cô gái khẽ mỉm cười, ngón tay vẽ một lá bùa giữa không trung, một con hạc giấy lấp lánh ánh sáng vàng nhạt vỗ cánh bay ra khỏi phòng học.
Thang Lệ gật đầu với Phùng Hiểu Nhiễm, rồi bám theo con hạc đi mất.
Phùng Hiểu Nhiễm đờ đẫn nhìn bạn mình biến mất khỏi không trung, sau đó quay sang cô gái hỏi: “Cậu có khả năng thông linh sao?”
Cô gái không đáp, chỉ bảo: “Cậu đã được mãn nguyện rồi, có thể về được chưa?”
Phùng Hiểu Nhiễm vẫn không chịu thôi, bám lấy cô gái hỏi: “Cậu cũng học trường này phải không? Cậu tên là gì vậy?”
Cô gái quay lưng bỏ đi luôn.
Phùng Hiểu Nhiễm vô cùng hưng phấn chạy theo sau cô gái, “Mình rất sùng bái những người có dị năng. Mình là Phùng Hiểu Nhiễm, khoa ngoại ngữ, cậu tên gì vậy?”
Cô gái chán nản nói: “Bạn Phùng Hiểu Nhiễm à, giờ ngọ đã qua, hôm nay là giữa tháng Bảy, quỷ môn rộng mở. Chỗ này âm u, xương cốt của cậu lại tương đối nhẹ, ở đây lâu sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu. Cậu mauề đi.”
Phùng Hiểu Nhiễm thấy cô gái mở mồm là tuôn ra từ ngữ chuyên ngành thì càng hớn hở huơ chân múa tay: “Đại sư, chúng mình làm quen một chút đi mà.”
Cô gái không còn cách nào bèn nói: “Mình họ Thẩm, Thẩm Linh Tố.”
“Linh Tố? Ôi tên cậu hay thật đó. Cậu biết pháp thuật à, cậu dạy mình có được không?”
Linh Tố trừng mắt nhìn cô.
Phùng Hiểu Nhiễm đột nhiên nhớ ra người đồng đội đi cùng: “Ba Thái! Ba Thái đâu rồi?”
Linh Tố còn chưa kịp ngăn cô lại thì cô đã hét tướng lên lao xuống tầng dưới.
Chợt nghe thấy tiếng bảo vệ quát tháo: “Học sinh khoa nào đấy? Muộn thế này còn ở đây làm gì? Không được chạy, đứng lại!”
Dưới tầng ồn ào như ong vỡ tổ.
Linh Tố cười, bước vào trong bóng tối.
***
Linh Tố lớn thế này rồi, mà nói đến bạn bè, thì chỉ có duy nhất một mình Hứa Minh Chính.
Nhưng Tiểu Hứa lại không xem cô như một người bạn. Cậu ấy một lòng ái mộ cô, không thành người yêu được thì cũng khó làm bạn thông thường.
Còn trước khi gặp Hứa Minh Chính, Linh Tố chỉ có thể trò chuyện với mẹ và em gái, tiếc là cả hai đã rời khỏi cõi trần rồi.
Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Linh Tố, cậu là người có bản mệnh khắc người thân như người ta vẫn đồn đại phải không?”
Linh Tố không bực mình trước câu hỏi sỗ sàng của cô bạn, chỉ cười nhạt nói: “Thế sao cậu còn không tránh xa mình ra?”
Phùng Hiểu Nhiễm cười: “Cậu bảo mình xương cốt nhẹ, cậu lại có thể diệt quỷ, mình đi theo cậu chỉ có lợi không có hại.”
Linh Tố ngẩng đầu thở dài.
Từ sau khi Phùng Hiểu Nhiễm biết Linh Tố có dị năng, cứ theo đuôi nhất định bái cô làm sư phụ. Dị năng của Linh Tố là do trời ban, cô chẳng có gì để dạy Phùng Hiểu Nhiễm cả. Sau một thời gian qua lại, hai người trở thành bạn.
Phùng Hiểu Nhiễm gia cảnh sung túc, tính tình cởi mở sôi nổi, ngây thơ lãng mạn. Tính cách này vừa hay có thể bổ sung cho tính cách của Linh Tố, hai người rất hợp nhau, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy kì lạ.
Phùng Hiểu Nhiễm học tiếng Tây Ban Nha bên khoa ngoại ngữ, lúc đầu thành tích học tập chỉ làng nhàng. Cô không phải là người chăm chỉ học hành, thường xuyên cúp tiết, thi tiếng Anh còn phải nhờ Linh Tố giúp cô ôn thi.
Môn Tư tưởng Mao Trạch Đông phải nộp một bài tiểu luận, Linh Tố nhắc cô phải viết cho sớm, nhưng cô không chịu nghe, đến lúc phải nộp bài mới chép vội trên mạng về, thầy giáo đọc cái biết ngay, kết quả cô bị giáo huấn một trận nên thân.
Sau lần đó, Linh Tố trở thành thầy phong thủy của cô, cuối tuần đi dạo phố cô cũng hỏi Linh Tố một tiếng: “Nên đi phía Nam hay phía Bắc đây?”
Thậm chí còn hỏi, “Thưa thầy, thầy có thể xem trước dùm con, môn văn học nước ngoài thi vào chương mấy không ạ?”
Linh Tố liếc xéo nói: “Từ chương một đến chương bốn.”
“Nhưng tổng cộng chỉ có bốn chương thôi mà.”
Linh Tố gật đầu: “Không sai.”
Liên quan đến dị năng của Linh Tố, Phùng Hiểu Nhiễm kín miệng như bưng, thậm chí cũng không kể lại cho cậu bạn nối khố Thái Tiểu Ba nghe. Cô là một người bạn đáng tin cậy.
Phùng Hiểu Nhiễm muốn Linh Tố dạy pháp thuật cho cô. Linh Tố nói cậu không có tuệ căn, muốn học cũng không học được, chi bằng học chút kiến thức xem phong thủy và tướng mạo là được rồi.
Phùng Hiểu Nhiễm liền hỏi: “Tướng mạo của mình thế nào?”
Linh Tố thật thà trả lời: “Cậu là một người có phúc lớn.”
Phùng Hiểu Nhiễm nghe thế thì sướng mê tơi.
Linh Tố vốn định nói, sau này cậu sẽ cưới một người làm nghề gõ đầu trẻ, định cư ở Canada, đẻ ba đứa con, sau đó chuyển sang kiếp nô lệ. Nhưng lại nghĩ đến Phùng Hiểu Nhiễm lúc nào cũng nhắc đến đứa cháu với thái độ thù hận như thể nó là ác ma không bằng, còn từng thề sau này sẽ không đẻ con, nên đành nuốt những lời kia vào trong bụng.
Về sau Linh Tố bó tay trước sự dai dẳng của Phùng Hiểu Nhiễm, đôi lúc tiến hành cầu siêu cho các vong linh, cô lại cho Phùng Hiểu Nhiễm đứng bên cạnh quan sát. Sau nhiều lần chứng kiến cảnh yêu hận ly biệt giữa hai cõi âm dương, Phùng Hiểu Nhiễm cũng phần nào hiểu được lý do tại sao Linh Tố lúc nào cũng đeo khuôn mặt trầm tĩnh vô cảm.
Chỉ vì cô đã nhìn thấy quá nhiều chuyện.
Kỳ thực cuộc sống đại học rất yên bình, lên lớp ôn bài đi thi, chớp mắt đã hết một học kì. Linh Tố không thích tham gia các hoạt động, cô thà đi làm thêm nhiều nơi còn hơn.
Sau khi em gái qua đời, số tiền dành cho ca phẫu thuật không dùng đến nữa, trừ tiền học phí thì vẫn còn lại một chút. Còn ba mươi vạn có lai lịch không rõ ràng kia, Linh Tố không hề động vào.
Cô đã suy nghĩ hàng trăm lần, không biết ai là người đã giúp đỡ cô trong lúc khó khăn nhất? Nhưng mãi cũng chẳng tìm ra manh mối gì.
Phùng Hiểu Nhiễm nói: “Hay là vị khách nào đó ngày trước đã được cậu giúp đỡ?”
Linh Tố cảm thấy cũng không ngoại trừ khả năng này.
Phùng Hiểu Nhiễm vô cùng cảm động: “Nghĩ mà xem, vừa cao ráo vừa đp trai, lại còn tốt bụng thế nữa. Nói không chừng người ta thích cậu đó.”
Linh Tố dở khóc dở cười.
Cuộc sống tình cảm của Phùng Hiểu Nhiễm cực kỳ phong phú, bên cạnh có không ít người theo đuổi cô, Linh Tố không thể bì được với cô.
Linh Tố xinh đẹp hơn người, thành tích xuất sắc, theo lý thì phải có không ít người theo đuổi cô. Nhưng có lẽ tại điều kiện tốt quá nên làm người ta chùn bước. Thế là từ đó đến giờ, cô vẫn cô đơn lẻ bóng.
Vào năm ba đại học, Phùng Hiểu Nhiễm có một người bạn trai, tên là Đoàn Giác.
Chuyện này nói ra có hơi dài dòng.
Có một hôm Phùng Hiểu Nhiễm đến tìm Linh Tố, bảo muốn học nhóm cùng cô. Linh Tố đi theo cô, lúc đi qua một căn phòng đang trong giờ lên lớp, Phùng Hiểu Nhiễm đột nhiên dừng bước.
Cô ngại ngùng nói với Linh Tố: “Cậu nhìn giúp mình xem người đang đứng trên bục giảng kia là người thế nào?”
Linh Tố lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của Phùng Hiểu Nhiễm, vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kì, lập tức áp mặt vào cửa kính nhìn vào trong.
Đứng trên bục giảng là một thầy giáo, trông rất trẻ trung, chắc vừa ra trường, da dẻ trắng trẻo, thiên đình đầy đặn, hai mắt có thần, mặc dù không cực kì đẹp trai nhưng cũng rất thu hút người khác.
Linh Tố cười: “Phùng Hiểu Nhiễm, cậu mau thành thật khai báo.”
Phùng Hiểu Nhiễm xấu hổ trả lời: “Sáng hôm nay, lúc mình đạp xe đến lầu Dật Phu, chẳng may săm xe bị đinh thọc thủng. Chính anh ta đã đỡ mình dậy, còn dắt xe đến kí túc cho mình..”
Khuôn mặt Phùng Hiểu Nhiễm đã đỏ bừng.
Linh Tố chậc chậc, chỉ vào hộp giữ nhiệt trên tay Phùng Hiểu Nhiễm: “Chỉ là ân đức nho nhỏ thôi mà cậu đã đem canh đến tận nơi cho người ta?”
Phùng Hiểu Nhiễm vội nói: “Cậu trả lời mình đi đã, anh ấy là người thế nào?”
Linh Tố nói: “Mọt sách”
“Cái này cậu không nói mình cũng biết.”
“Rất thật thà.”
“Còn gì nữa không?”
“Ừm… có năng lực, đáng tin cậy.”
“Còn nữa không?”
Linh Tố suy nghĩ nát óc: “Hiện tại vẫn độc thân.”
Phùng Hiểu Nhiễm cuối cùng cũng mãn nguyện với câu trả lời của cô.
Đúng lúc này trống hết tiết vang lên, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.
Linh Tố đẩy Phùng Hiểu Nhiễm một cái: “Còn không vào đi?”
“Mình không biết anh ấy tên là gì?”
“Trên danh sách tiết học dán trước cửa lớp chẳng phải có tên anh ta là gì?”
Tiết thứ năm ngày thứ năm, tâm lý học phạm tội, giáo viên Đoàn Giác.
Phùng Hiểu Nhiễm hít sâu một hơi, bước vào phòng học.
Linh Tố không vào theo, cô đứng ngoài cửa, chỉ nghe thấy Phùng Hiểu Nhiễm dịu dàng nói: “Thưa thầy Đoàn Ngọc…”
Linh Tố suýt nữa thì ngã xuống đất.
Đoàn Giác rất bối rối, vội vàng sửa lại: “Đoàn Giác.”
Phùng Hiểu Nhiễm vẫn chưa nhận thức được sai lầm chết người của mình, kinh ngạc hỏi lại: “Đoạn tuyệt? Thầy muốn đoạn tuyệt với ai ạ[2]?”
[2] Đoàn Giác đồng âm với đoạn tuyệt trong tiếng Trung.
Linh Tố đứng ngoài cửa thực sự chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.
Đoàn Giác đành phải viết tên mình lên bảng, nói: “Em nhìn này, chữ ngọc bên cạnh bộ vương, đọc là Giác[3].”
[3] Phùng Hiểu Nhiễm nhìn nhầm chữ Giác thành chữ Ngọc, lại nghe nhầm chữ Giác thành chữ Tuyệt.
Bên trong im lặng vài giây, sau đó Phùng Hiểu Nhiễm cúi đầu lao ra.
Chuyện này về sau trở thành một câu chuyện cười bất hủ.
Phùng Hiểu Nhiễm và Đoàn Giác trải qua một thời gian tiếp xúc, đã kết thành một đôi, còn mời Linh Tố đi ăn một bữa. Trong giai đoạn đó Phùng Hiểu Nhiễm từng lén hỏi Linh Tố: “Có phải là anh ấy không?”
Linh Tố đương nhiên không thể làm lộ thiên cơ, cô làm bộ nói: “Nhân duyên là của cậu, nếu cậu cho rằng là anh ta thì sẽ chính là anh ta.”
Phùng Hiểu Nhiễm cười đánh nhẹ cô một cái: “Miệng lưỡi trơn tuột như cá chạch ấy.”
Đoàn Giác quả nhiên là một người thật thà. Ngày thường anh ta nghe răm rắp tất cả chỉ thị của Phùng Hiểu Nhiễm, Phùng Hiểu Nhiễm chính là mặt trời cách mạng của anh ta, là mục tiêu phấn đấu duy nhất của anh ta. Lời nói của Phùng Hiểu Nhiễm chính là văn kiện của trung ương Đảng cộng sản, là hiện linh của thánh thần. Linh Tố thường xuyên thấy cảnh Phùng Hiểu Nhiễm búng tay một cái, Đoàn Giác lập tức bước đến đấm lưng bóp vai cho bạn gái.
Linh Tố rất thương hại anh ta, nhưng anh ta lại vô cùng sung sướng, không có chút gì là bất mãn cả.
Một người như thế lại là thầy giáo môn tâm lý học tội phạm, trên bục giảng huơ chân múa tay thao thao bất tuyệt, có bài nghiên cứu đăng báo đều đặn, là một ngôi sao sáng không lớn cũng không nhỏ của khoa.
Phùng Hiểu Nhiễm đã tìm được hạnh phúc của mình, thì cũng muốn tìm một nữa cho Linh Tố. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Linh Tố không phải là người bình thường, ngược lại còn cảm thấy bạn mình vừa thông minh xinh đẹp lại tháo vát giỏi giang, những người con trai bình thường không xứng được ở bên cạnh cô.
Linh Tố thật lòng cảm thấy tình cảm Phùng Hiểu Nhiễm dành cho cô thật đáng quý trọng, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện xem mắt, cô chỉ cảm ơn từ chối.
Phùng Hiểu Nhiễm gặng hỏi: “Rốt cuộc cậu thích mẫu con trai như thế nào? Trong khoa của Đoàn Giác có vô số thạc sĩ tiến sĩ phù hợp với những yêu cầu khắc khe nhất, đều viết cả trên thẻ bài xanh chờ cậu chọn đấy.”
Linh Tố bị ép quá, đành chán nản nói: “Hồi trước mình đã từng chịu thiệt.”
Phùng Hiểu Nhiễm “a” lên một tiếng, hồi lâu mới nói: “Đó chắc chắn là một tên khốn kiếp.”
Linh Tố cười nói: “Anh ta tuấn tú phong độ, lại giàu có hơn người, là nhân vật nam chính trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình.”
Phùng Hiểu Nhiễm lại nói: “Vậy chắc chắn là kẻ lăng nhăng.”
“Không, anh ta rất mực chung thủy.”
“Vậy thì sao?”
Linh Tố chua xót cười buồn: “Không phải chung thủy với mình…”
Phùng Hiểu Nhiễm im lặng, tạm thời không đề cập đến chuyện xem mắt nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!